Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 914: Trong mơ anh hôn em như thế nào

Trần Nhạc Nhung đỏ mặt, ngơ ngẩn lắc đầu.

"Không phải?" Quyền Nam Dương hơi nheo mắt, che đi ý cười trong mắt, một lần nữa cúi đầu hôn cô: "Trong mơ anh hôn em như thế này sao?"

Đầu óc Trần Nhạc Nhung trống rỗng, vẫn trì độn lắc đầu.

"Vẫn không phải?" Nụ cười trên mặt Quyền Nam Dương đã rõ ràng đến mức làm thế nào cũng không che giấu được, anh cười hỏi cô: "Vậy anh hôn em như thế nào?"

Gương mặt Trần Nhạc Nhung đỏ bừng, bảo một cô bé như cô làm sao nói cho anh biết ở trong mơ của cô anh hôn cô như thế nào được đây.

Cô không trả lời, một tay Quyền Nam Dương giữ lấy đầu của cô, lại một lần nữa anh mạnh mẽ cho cô một cái hôn nồng nhiệt kiểu Pháp giống như vừa rồi, lại hỏi: "Phải như thế này không?"

Rốt cục, Trần Nhạc Nhung cũng gật đầu một cái.

Quyền Nam Dương không nhịn được cười ra tiếng: "Hóa ra Nhung Nhung của anh lại thích anh hôn em như thế này."

"Cái gì?" Đại não Trần Nhạc Nhung vẫn còn đang ở trong trạng thái mơ mơ màng màng, nhưng rất nhanh đầu óc của cô đã khôi phục tỉnh táo, trong chớp mắt gương mặt đỏ đến mức giống như là sắp nổ tung: "Quyền Nam Dương, anh bắt nạt em!"

Anh Liệt thật sự là quá xấu xa, lợi dụng lúc cô không tỉnh táo bắt nạt cô.

"Ừm, là anh không tốt, anh không nên trêu chọc em." Quyền Nam Dương kịp thời nhận sai, ôm lấy Trần Nhạc Nhung nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của cô: "Bữa sáng sắp xong rồi, em đi rửa mặt xong về ăn sáng."

"Không muốn." Trần Nhạc Nhung ôm anh không buông tay.

"Ngoan, bữa sáng rất quan trọng không thể không ăn." Anh xoa xoa đầu của cô: "Cô gái tốt là phải ngoan ngoãn nghe lời anh Liệt."

"Anh Liệt, đừng có dỗ em giống như dỗ đứa trẻ con nữa, em đã không phải là trẻ con từ rất lâu rồi." Trần Nhạc Nhung chu môi một cái, lại nói: "Anh ôm em thêm một lúc em sẽ đi rửa mặt ngay."

"Được." Yêu cầu này, làm sao Quyền Nam Dương lại không đồng ý với cô chứ, huống chi anh cũng muốn ôm cô nhiều hơn một chút, hít hà mùi thơm của cô nhiều hơn một chút.

"Anh Liệt..." Nằm ở trong lòng anh, Trần Nhạc Nhung nhẹ nhàng gọi tên anh: "Thật xin lỗi! Em không nên bốc đồng như vậy."

Vốn là anh Liệt đang có một chuyến viếng thăm ở nước ngoài, nhưng bởi vì đêm qua cô tùy tiện nói hy vọng hôm nay mở to mắt là có thể nhìn thấy anh, anh liền bỏ lại công việc trong tay bay trở về với cô.

Anh chạy qua chạy lại như thế, không biết đã bị chậm trễ bao nhiêu công việc. Nếu loại chuyện như thế này truyền đến tai dân chúng nước A, nhất định bọn họ sẽ thất vọng về anh.

Cô hận không thể tự tát vào miệng mình, vì sao lại không thể kiểm soát tốt cái miệng này của mình, nói ra ý nghĩ bốc đồng như thế.

"Nói bậy bạ gì đấy." Quyền Nam Dương đẩy ra không ôm ấp cô nữa, đổi sang giữ đầu vai của cô: "Chuyến thăm kết thúc sớm, tối hôm qua anh đã trở về nước rồi."

"Anh Liệt, anh thật tốt!" Trần Nhạc Nhung mỉm cười, nhón chân lên dùng sức hôn lên khóe miệng Quyền Nam Dương một cái.

Lịch trình viếng thăm nước ngoài của anh Liệt đều có tài liệu chính thức từ trước. Nếu không phải quyết định tạm thời của anh, sao có thể kết thúc sớm chuyến viếng thăm.

Vì không để cô tự trách bản thân, anh đã nói dối ngây thơ như vậy, đây là cô ban thưởng cho anh.

Ngược lại Quyền Nam Dương lại cảm thấy anh đối với cô còn chưa đủ tốt, nếu như đủ tốt, cô sẽ không phải chịu nhiều uất ức như vậy, sẽ không bị ông Quyền bắt đi tra hỏi.

Anh há mồm định nói cái gì, Trần Nhạc Nhung lại cướp lời lên tiếng trước: "Anh Liệt, em đi rửa mặt, một lát nữa anh cùng ăn sáng với em nhé."

Nói xong, cô xoay người lại liền chạy đi mất.

Quyền Nam Dương nhìn bóng lưng của cô, trong lòng nói không nên lời là cảm thụ như thế nào, nhưng anh có thể khẳng định anh thích cảm giác cô ở nhà đợi anh trở về.

Anh thu lại ánh mắt, lại vội vàng chuẩn bị đồ ăn sáng, mấy món đồ ăn tinh xảo đều do anh tự tay làm, lại dùng lò nướng nướng lên, đều làm theo khẩu vị của Trần Nhạc Nhung.

Tinh…

Thời gian nướng đã kết thúc, Quyền Nam Dương mở lò nướng ra, lấy ra bánh mì đã nướng xong, cùng với bánh dâu tây đã chuẩn bị trước bưng ra đặt trên bàn.

Anh vừa bưng lên bàn, Trần Nhạc Nhung cũng đi ra: "Anh Liệt, lúc anh hôn em em còn chưa đánh răng, anh sẽ không ghét bỏ em chứ?"

Quyền Nam Dương lại đem sữa bò đã làm ấm xong rót vào trong chén, đưa tới trong tay cô: "Vậy bây giờ anh ghét bỏ em còn kịp không?"

"Không kịp nữa rồi. Em không cho phép anh đổi ý." Trần Nhạc Nhung cầm một quả dâu tây đưa cho anh: "Em dùng bánh dâu tây em yêu thích nhất mua chuộc anh."

"Em yêu nhất là bánh dâu tây của em, vậy anh xếp thứ mấy?" Sắc mặt Quyền Nam Dương trầm xuống, chứng tỏ anh đang ghen với bánh dâu tây.

"Đồ ăn em yêu nhất là bánh dâu tây, đương nhiên người mà em yêu nhất là ba mẹ và tất cả người nhà của em. Anh Liệt xếp thứ hai, người xếp thứ hai duy nhất" Cô đi đến trước mặt anh, cọ xát lên mặt của anh: "Anh Liệt, lần này hài lòng chưa?"

Không hài lòng!

Anh không hài lòng chút nào!

Nhưng anh lấy cái gì đi tranh với thứ cô "Yêu nhất".

Cô yêu nhất là bánh dâu tây mà cô ăn từ nhỏ tới lớn, đã cùng với cô trải qua thời gian mười mấy năm vui vẻ.

Cô yêu nhất là người nhà đem cô từ một đứa trẻ bé xíu như vậy nuôi thành một cô gái như hoa như ngọc, luôn quan tâm chăm sóc cô chu đáo, không để cho cô phải chịu một tí ti uất ức.

Mà anh thì sao?

Anh không chỉ không làm được gì cho cô, mà ngược lại là cô đã giúp anh quá nhiều.

Anh có thể xếp thứ hai coi như cô đã thiên vị.

Quyền Nam Dương lặng lẽ nắm chặt lại nắm đấm, âm thầm đưa ra quyết định, anh không thể lãng phí thời gian nữa, nhất định phải tìm ra người giật dây phía sau trong thời gian ngắn nhất.

"Anh Liệt, anh đừng nóng giận, chờ sau này anh cưới em, anh chính là người yêu của em, cũng là người nhà của em, lúc đó anh chính là quan trọng nhất." Ở trước mặt Quyền Nam Dương, Trần Nhạc Nhung chưa bao giờ và cũng không che giấu tình cảm của mình.

"Anh không hề tức giận." Quyền Nam Dương khẽ cười, đem bánh dâu tây đưa cho cô: "Ăn bữa sáng trước, nếu không ăn sẽ bị nguội mất."

"Dạ, được." Trần Nhạc Nhung gật đầu, cầm lấy bánh dâu tây cắn một miếng lớn.

Cô cắn lớp vỏ bên ngoài giòn thơm mát, trong bánh là hương thơm nồng nàn của nước ép dâu tây, mùi thơm của dâu tây vừa vào miệng, Trần Nhạc Nhung cảm thấy cả người đều sảng khoái.

"Anh Liệt, thật là anh tự làm à?" Loại mùi vị của bánh dâu tây này trước kia chỉ có mẹ cô là làm ra được, anh Liệt là một người đàn ông sao lại làm được như vậy?

Chẳng lẽ anh lại lén lút cùng mẹ cô học tập rồi sao?

"Không thể giả được!" Quyền Nam Dương nói.

"Đương nhiên là em tin anh. Chỉ là cảm thấy quá khó tin mà thôi." Trần Nhạc Nhung mấy miếng đã ăn hết một cái bánh dâu tây, ăn xong còn nói: "Một ngày anh phải làm lượng lớn công việc như vậy, luôn luôn bận đến tân khuya mới có thể nghỉ ngơi, thời gian ở đâu ra để anh đi học làm những thứ này?"

"Chỉ cần có tâm, chuyện gì cũng có thể làm được." Đây là câu trả lời mà Quyền Nam Dương cho Trần Nhạc Nhung.

Xem ra với Quyền Nam Dương, bất cứ chuyện gì xảy ra trên thế giới này, cho dù có bao nhiêu khó khăn, chỉ cần hết lòng hết sức đi làm, đều có thể làm được.

Chỉ cần có tâm, chuyện gì cũng có thể làm được.

Trần Nhạc Nhung âm thầm lặp lại những lời vừa rồi của Quyền Nam Dương, cô cho rằng anh Liệt nói đúng vô cùng.

Lúc trước cô không biết anh Liệt ở đâu, không biết hình dạng anh Liệt thế nào, cũng không biết tên anh Liệt gọi là gì.

Cô chỉ mang theo một sợi dây chuyền đặc biệt anh để lại cho cô đã dám đi tới một đất nước xa lạ tìm anh, không phải là vì cô một lòng muốn tìm được anh hay sao.