Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 768: Lần đầu tiên làm cho anh liệt

“Trần Dận Trạch, chuyện quan hệ hợp đồng của bọn họ có phải là thật không?” Nhìn thấy Trần Dận Trạch, Trần Nhạc Nhung hỏi lại lần nữa.

Không phải cô không tin Trần Dận Trạch, mà là bản thân không dám tin chuyện quan hệ hợp đồng này.

Trưa hôm nay, lúc ăn cơm với Tưởng Linh Nhi, trong lòng Trần Nhạc Nhung thầm nghĩ, nếu như Tưởng Linh Nhi và anh Liệt thật sự là đính hôn giả thì tốt rồi.

Giữa trưa mới có ý nghĩ như vậy, buổi chiều lập tức nghe được tin việc đính hôn của bọn họ là giả từ Trần Dận Trạch, việc này thật trùng hợp, trùng hợp đến mức khiến người ta khó có thể tin được.

“Nếu em hy vọng chuyện này là thật, vậy em tin nó là thật. Nếu em không hy vọng nó là thật, thì em tin nó là giả.”Trần Dận Trạch ngồi xuống bên cạnh cô: “Nhung Nhung, em thông minh như vậy, chẳng lẽ không hiểu sao?”

“Cảm ơn ý tốt của anh, em biết em nên làm gì.” Trần Nhạc Nhung thừa nhận Trần Dận Trạch nói có lý, dù sao, mặc kệ quan hệ giữa anh Liệt và Tưởng Linh Nhi có phải là hợp đồng hay không, cô nhất định sẽ ở cạnh anh Liệt.

So với việc mỗi ngày tự tra tấn bản thân, thì nên tin tưởng chuyện này là thật, thoải mái làm việc mình muốn làm.

“Anh nói rồi, không cần cảm ơn anh, chuyện này cũng không phải là anh muốn làm thay em, mà là ba bảo anh.” Điều Trần Dận Trạch muốn, không phải lời cảm ơn của cô, chắc chắn cô hiểu được.

“Tôi thật sự muốn cảm ơn anh!” Trần Nhạc Nhung khách khí nói, dịch người ngồi sang bên trái một chút, giãn khoảng cách với anh: “Nếu anh không đưa chỗ tài liệu đó cho tôi xem, tôi sẽ không thể yên tâm ở cùng với anh Liệt, cho nên tôi thật sự cảm ơn anh.”

“Anh Liệt! Anh Liệt! Lại là anh Liệt của em! Ngoại trừ anh ta, chẳng lẽ trong mắt em không nhìn thấy ai khác sao?” Anh nhìn cô, ánh mắt có chút tàn nhẫn: “Trần Nhạc Nhung, em thông minh như vậy, em hiểu anh đang nghĩ gì đi.”

Biết!

Cô đương nhiên biết!

Chính bởi vì cô biết trong lòng anh suy nghĩ gì, cho nên mới xa cách anh, không để anh có suy nghĩ không an phận với cô.

“Nhung Nhung….” Trần Dận Trạch đột nhiên gọi Trần Nhạc Nhung, hơi thở ấm áp phả vào tai cô: “Nếu không phải là việc ba giao cho, anh tuyệt đối không nói chuyện này cho em, anh ước gì cả đời này em sẽ không biết được sự thật, ước Quyền Nam Dương cưới Tưởng Linh Nhi…. Ước em vĩnh viễn không thể ở cùng với anh ta.”

“Trần Dận Trạch, anh biết anh họ gì không?” Trần Nhạc Nhung lui về phía sau, tiếp tục kéo dài khoảng cách giữa hai người: “Hôm nay tôi nói cho anh biết. Tôi nói rõ cho anh biết, cho dù không có anh Liệt, tôi và anh cũng không có khả năng đâu, cho nên từ nay về sau, anh đừng có suy nghĩ gì khác với tôi.”

“Không có anh Liệt của em, chúng ta cũng không có khả năng? Là thật sao?” Trần Dận Trạch cầm tay cô, âm trầm nói: “Muốn thử loại bỏ anh Liệt của em không?”

“Anh dám!” Trần Nhạc Nhung cắn chặt răng: “Tôi từng nói với anh, nếu anh dám làm anh ấy bị thương, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho anh đâu.”

“A….” Trần Dận Trạch cười lạnh một tiếng, lại nói: “Trần Nhạc Nhung, đừng nói tàn nhẫn như vậy, nếu không, anh sẽ không biết làm chuyện gì đâu.”

Ánh mắt Trần Dận Trạch vô cùng lạnh lẽo, giọng nói nghiêm túc, nhìn qua giống như con sói bị đói lâu năm mới có thể bắt được con mồi… vô cùng hung ác.

Người như vậy, tốt nhất đừng động vào, bởi vì không thể trêu vào.

Trần Nhạc Nhung lặng lẽ hít một hơi khí lạnh: “Được, tôi sẽ không nói tàn nhẫn như vậy với anh nữa. Anh đã hai mươi mấy tuổi, cũng là người trưởng thành rồi đúng không, vậy anh phải đi tìm một cô gái anh thích và cô ấy cũng thích anh đi, hai người nói chuyện yêu thương với nhau.”

Trần Dận Trạch siết chặt tay cô, tàn nhẫn nói: “Bởi vì anh là con nuôi nhà họ Trần, cho nên em không để ý anh? Cho nên em muốn giao anh cho người khác?”

“Bởi vì anh họ Trần!” Trần Nhạc Nhung cắn chặt răng, chậm rãi nói từng chữ từng chữ.

Ở trong lòng của cô, cho tới bây giờ cô chưa từng vì hoàn cảnh sinh ra của Trần Dận Trạch mà coi Thường Hiênh, không muốn thân cận với anh, bởi vì lúc anh vào nhà họ Trần, trong lòng cô đã bị một người tên “anh Liệt” chiếm cứ rồi.

“Nếu anh không mang họ Trần thì sao?” Anh nắm chặt tay cô, nhìn vào mắt cô, chậm rãi nói từng chữ từng chữ.

“Anh không mang họ Trần? Anh không muốn nhận ba và mẹ sao? Vậy anh muốn mang họ gì?” Trần Nhạc Nhung thản nhiên hỏi lại.

Nghe lời của cô, Trần Dận Trạch chậm rãi buông tay Trần Nhạc Nhung ra, nhìn cô chằm chằm, sau đó chậm rãi rời ánh mắt, đứng dậy rời đi.

Đi tới cửa, anh bỗng nhiên quay lại nhìn cô, nhìn một lúc lâu, không nói câu nào, lại xoay người rời đi.

Anh vừa đi, Trần Nhạc Nhung thở phào nhẹ nhõm, lời cô nói hôm nay đã đủ rõ ràng chưa, hy vọng Trần Dận Trạch sẽ suy nghĩ cẩn thận.

Bình tĩnh lại, Trần Nhạc Nhung nhìn về phía cửa sổ, sắc trời đã dần tối, ngày hôm nay lại trôi qua như vậy.

Thời gian, trôi qua thật nhanh!

Chuyện chính hôm nay còn chưa làm, mà thời gian bây giờ đã muộn rồi.

Cô đang cảm thán thì anh Liệt gọi điện tới, có tiếng chuông báo anh Liệt làm cho cô thật là tiện, không cần xem điện thoại, chỉ cần nghe tiếng chuông là biết người nào.

“Anh Liệt, anh họp xong rồi sao?” Cô ngọt ngào hỏi.

“Ừ, vừa mới ra khỏi phòng họp.” Âm thanh dễ nghe của Quyền Nam Dương qua điện thoại truyền vào tai Trần Nhạc Nhung.

“Vừa mới họp xong đã gọi cho em, anh nhớ em sao?” Không cần anh trả lời, nhất định là anh Liệt đang nhớ cô.

Trần Nhạc Nhung thoải mái lăn lộn trên ghế sofa, không ngờ lại lăn xuống đất, cô kêu ôi một tiếng.

Quyền Nam Dương hỏi: “Nhung Nhung, làm sao vậy?”

“Bởi vì nhận được điện thoại của anh Liệt nên cực kỳ vui vẻ, ngã từ trên sô pha xuống đất.” Trần Nhạc Nhung thành thật nói.

“Đứa nhỏ ngốc.” Nghe giọng nói của anh, Trần Nhạc Nhung có thể cảm nhận được anh đang cười, nhất địng là đang chê cười cô.

Trần Nhạc Nhung hỏi: “Anh Liệt, mọi chuyện hôm nay anh làm xong rồi sao?”

Quyền Nam Dương: “Còn chút chuyện cần xử lý.”

Trần Nhạc Nhung: “Vậy anh đi làm đi, chờ anh làm xong, em mời anh ăn cơm tối được không?”

Quyền Nam Dương: “Woa? Nhung Nhung mời anh ăn cơm?”

Trần Nhạc Nhung vui vẻ vội vàng nói: “Đúng vậy! Đúng vậy! Em tự mình xuống bếp trổ tài nấu cơm, anh Liệt hãnh diện không?”

Mẹ thường nói với cô, thích một người sẽ không tự chủ được mà xuống bếp nấu cơm cho người đó, cố gắng nấu nhiều món thật ngón, để mỗi lần người đó ăn cơm thật vui vẻ.

Cho nên, chỉ cần lúc mẹ không đi làm, mẹ đều xuống bếp làm cơm cho ba, bây giờ nghĩ đến thật đúng là như vậy.

Trần Nhạc Nhung cũng muốn học theo mẹ, lần đầu tiên nấu cơm phải nấu cho anh Liệt ăn.

“Được, vậy buổi tối anh sẽ nếm thử xem tay nghề của Nhung Nhung.” Dù biết Trần Nhạc Nhung chưa từng nấu cớm, đồ ăn cô làm rất khó ăn, nhưng Quyền Nam Dưỡng vẫn đồng ý.

“Vậy quyết định rồi, em đi chuẩn bị chút. Anh Liệt, tối gặp!” Nói xong, Trần Nhạc Nhung chuẩn bị cúp máy, lại chợt nhớ tới, cô còn chưa biết anh Liệt thích ăn gì, nhanh chóng hỏi: “Anh Liệt, từ từ đã, anh còn chưa nói cho em biết, anh muốn ăn món gì?”

“Chỉ cần là Nhung Nhung làm, anh đều thích ăn.” Quyền Nam Dương nói.

“Được, vậy em cúp máy đây.” Nói xong, Trần Nhạc Nhung lập tức cúp máy.