Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 750: Tổng giám đốc trần và ngài tổng thống

Trần Dận Triển bày ra bản mặt nhỏ nhắn non nớt, nghiêm túc nói: “Mẹ ơi, con không phải……”

“Bé cưng, bé cưng, bé cưng……” Bé cưng còn chưa nói hết lời, Trần Nhạc Nhung đã hợp với bé gọi bé mấy tiếng.

Trần Dận Triển bất lực cúi đầu, ngoan ngoãn ăn cơm.

Tục ngữ nói “Chỉ có kẻ tiểu nhân và phụ nữ khó dạy”, hai người phụ nữ nhà họ ỷ được cha cưng chiều, mỗi ngày hoành hành ngang ngược, ai cũng không trêu nổi bọn họ.

……

Cuối tháng chín, nhiệt độ không khí thành phố Lâm Hải đã hạ thấp.

Hơn nữa tới ban đêm, độ ấm giảm xuống mấy độ so với ban ngày, gió lạnh vù vù, báo hiệu mùa đông sắp tới.

Nhưng có vài người như không biết lạnh, vẫn vội trước vội sau vào đêm, không dừng được lúc nào.

Như Tổng Giám đốc Trần đại nhân, buổi tối hôm nay anh cũng có chuyện phải làm, nên mang theo con nuôi Trần Dận Trạch và thữ ký đặc biệt Lục Diên cùng xuất phát.

Khi anh đi chỉ mặc một bộ quần áo bên trong, là cách ăn mặc yêu thích mấy năm nay của Giang Nhung – áo sơ mi trắng với quần âu đen.

Đêm nay, anh vẫn mặc như ngày thường, nhưng thoạt nhìn vẫn khiến người khác cảm thấy anh không giống ngày xưa.

Anh ngồi trên xe, khống nói tiếng nào, lạnh lùng quanh năm, hôm nay trong vẻ lạnh lùng dường như còn bí mật mang theo nghiêm túc cùng phiền muộn rất khó nhìn thấy trên người anh.

“Tổng Giám đốc Trần, tới rồi!” nói chuyện là Lục diên mấy hôm nay đảm đương chức tài xế lâm thời.

Nhưng Trần Việt không nghe thấy, anh ngẩn người, Lục Diên đi theo bên anh mấy chục năm hiếm hoi nhìn thấy tình trạng sếp như thế.

“Tổng Giám đốc Trần……” Lục Diên lại thử gọi một câu.

“Lục Diên, tôi quản nhiều quá ư?” Trần Việt đột nhiên đặt câu hỏi.

Ông từng nghe Giang Nhung khuyên, hiểu tình cảm tụi nhỏ phải để chính tụi nó tự xử, người lớn không xen vào, nhưng ông vẫn khó kìm nổi muốn nhúng tay.

Trần Nhạc Nhung là con gái ông, đứa con gái duy nhất đời ông, ông tuyệt đối không trơ mắt nhìn con gái anh rơi vào luới tình một người đàn ông khác mà ông không làm gì cả.

“Tổng Giám đốc Trần anh đã muốn đến đây mà, đúng chứ?” Tổng Giám đốc của họ đã quyết định chuyện gì, Lục Diên không có gan khuyên bảo.

“Đi thôi.” Trần Việt đi xuống xe, Trần Dận Trạch đã đến còn sớm hơn ông.

“Ba, chúng ta đi gặp ai vậy?” Trong lòng Trần Dận Trạch đã đoán được họ tới gặp ai, nhưng không chịu thừa nhận.

Ba chịu tới gặp người đó, hay nói cách khác là ba thỏa hiệp, ba giữ vững quyết định của Trần Nhạc Nhung.

“Cứ đi đi, con sẽ biết.” Trần Việt dẫn đầu đi về phía câu lạc bộ, Trần Dận Trạch và Lục Diên theo sát đi phía sau ông.

……

“Ngài Tổng thống, Ngài Trần đã đến đây.” Lâm Thành Thiên tinh mắt, nhìn thấy một hàng ba người Trần Việt đầu tiên.

Sau khi bỏ tất cả các trò giải trí đêm nay, Quyền Nam Dương thân là Tổng thống một quốc gia tới trước nơi này đợi nửa giờ.

Anh chưa từng lo lắng như bây giờ, ngay cả khi tuyển cử Tổng thống, cũng không hồi hộp đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Đơn giản là đêm nay người anh muốn gặp, là ba người con gái anh để ý.

Quyền Nam Dương lặng lẽ hít sâu, vội vàng tiếp đãi: “Chú Trần, chào chú ạ!”

Trước kia, Quyền Nam Dương từng tới làm khách nhà họ Trần ít thời gian, nhưng vì che giấu tung tích, anh chưa từng mở miệng nói chuyện với Trần Việt, đương nhiên cũng chưa từng xưng hô với Trần Việt.

Hôm nay, hẹn gặp mặt Trần Việt, anh thật sự nghĩ tới vấn đề xưng hô, vẫn cảm thấy coi anh ta là trưởng bối thì ổn hơn.

Bởi Quyền Nam Dương biết, sở dĩ hôm nay Trần Việt hẹn gặp anh, chắc chắn không thoát khỏi liên quan tới con gái bảo bối của ông ta.

Trần Việt nhìn chàg trai trẻ trước mắt, vẻ ngoài cậu ta đàng hoàng, tư thế oai hùng hiên ngang, ánh mắt trầm ổn bình tĩnh, ở trên người cậu ta, Trần Việt có thể thấy được bóng dáng anh năm đó ít nhiều.

“Ừ.” Trần Việt tích chữ như vàng.

“Chú Trần, mời chú qua bên này ạ.” Quyền Nam Dương dẫn Trần Việt vào phòng riêng họ đặt trước.

Trần Việt không khách sáo với anh, cất bước đi trước Quyền Nam Dương, Trần Dận Trạch và Lục Diên đương nhiên theo sát anh, Quyền Nam Dương dừng ở phía sau mọi người.

“Ngồi đi.” Trần Việt ngồi xuống trước, chỉ sang vị trí đối diện, vẻ mặt bình tĩnh như thường, khiến người ta không thấu nội tâm suy nghĩ của anh.

Quyền Nam Dương gật đầu, ngồi xuống đối diện Trần Việt, Trần Dận Trạch ngồi xuống bên trái Trần Việt, Lục Diên thì đứng sau lung Trần Việt.

“Ngài Tổng thống, hẳn Ngài biết Tổng Giám đốc Trần chúng tôi hẹn ngài nói về chuyện ngài đã gây ra.” Quyền Nam Dương vừa mới ngồi xuống, Lục Diên đã thay Trần Việt nói.

“Vâng, tôi biết.” Quyền Nam Dương nói.

Năm ấy Trần Nhạc Nhung còn nhỏ tuổi, không nhớ nổi dáng vẻ anh thế nào nhưng bậc cha chú nhà họ Trần hẳn không quên, hơn nữa Trần Việt còn biết thân phận thật của anh.

“Ngài đã biết, tôi đi thẳng vào trọng điểm.” Đương nhiên vẫn là Lục Diên thay Tổng Giám đốc đại nhân lạnh lùng lên tiếng.

“Mời chú nói.” Quyền Nam Dương khách sáo nói, hôm nay tới gặp Trần Việt, chỉ đơn thuần ra mắt ba mẹ Trần Nhạc Nhung, anh không phải là Tổng thống nước A nào đó.

“Ngài rốt cuộc có ý gì với cô gái nhà chúng tôi?” Lục Diên rất thẳng thắn tung ra chủ đề muốn biết.

“Cháu thích em ấy, muốn để em ấy ở lại bên cháu, là tình cảm như vậy đấy.” Thích là thích, Quyền Nam Dương không che che đậy đậy, trả lời thẳng đuột.

“Cậu thích con bé, muốn giữ con bé bên người, cậu lại ngay cả chính thân phận thật của cậu cũng không dám nói cho con bé.” Nói lời ấy, là Trần Việt.

Giọng ông nặng nề, mắt sáng như đuốc, yên lặng nhìn vào chàng trai trước mắt, không muốn bỏ qua bất cứ biến đổi biểu cảm nhỏ nhặt nào.

Nếu Quyền Nam Dương có giấu giếm, hoặc có ý nghĩ khác, cho dù khiến Trần Nhạc Nhung hận ông, Trần Việt cũng sẽ mang cô về New York.

“Cháu sẽ cho em ấy biết thân phận của cháu vào thời gian phù hợp.” Chuyện đó là chuyện lớn nhất Quyền Nam Dương không thể chậm trễ.

ông là bất đắc dĩ, Trần Việt để Trần Dận Trạch đi thăm dò, ông biết Quyền Nam Dương làm vậy là muốn bảo vệ Trần Nhạc Nhung, hôm nay chủ yếu là xem thái độ Quyền Nam Dương.

“Thời gian một năm có đủ không?” Trần Việt lại nói một câu lãnh đạm, ông hỏi không có lí do nhưng Quyền Nam Dương hiểu điều đó.

Vốn ông nghĩ rằng Trần Việt tìm đến là muốn ngăn cản Trần Nhạc Nhung và anh chung với nhau, giờ cũng chủ động cho anh cơ hội và thời gian.

Thời gian một năm, muốn cho anh ta xử lý xong hết chuyện của mình, có thể không dễ dàng đến thế, nhưng để có thể sớm ngày ở chung với Trần Nhạc Nhung, anh ta sẽ nỗ lực hết sức hoàn thành.

“Sao? Thời gian một năm không đủ?” Quyền Nam Dương không trả lời, Trần Việt hỏi dồn, đôi mắt dưới gọng kính vàng trầm xuống, rõ ràng không hài lòng.

“Đủ ạ.” Hai chữ, Quyền Nam Dương nhấn rất nặng, dường như muốn dùng cách đó để khắc sâu dấu vết vào trong tâm khảm.

Trần Việt nhíu mày: “Cậu còn điều gì muốn nói không?”

Quyền Nam Dương cũng là người không hiểu lời ngon tiếng ngọt, nói mấy lời hứa hẹn, không bằng biểu hiện bằng hành động thực tế.

Vậy nên, anh thẳng thừng lắc đầu: “Chú Trần, cháu không còn điều gì muốn nói nữa.”

Trần Việt lại càng không vừa lòng, cười lạnh: “Cậu không có gì muốn nói với tôi?”

Quyền Nam Dương hiểu ý trong lòng Trần Việt, biết ông lo lắng cho con gái, nên dù anh ta không nói những lời tốt đẹp, anh ta vẫn trịnh trọng gật đầu nói: “Cháu sẽ xử lý tốt chuyện của mình, đời này tuyệt đối không làm em ấy thất vọng.”

“Không làm con bé thất vọng là đủ rồi?” Trần Việt nhíu mày, càng nhìn chàng trai này Trần Việt càng không hài lòng, mình đã tự tìm tới cửa, cậu ta vẫn mang cái vẻ lạnh lùng, chẳng lẽ muốn lấy cái danh Tổng thống trước mặt ông?