"Còn, còn có người phục kích?" Giang Nhung lắp bắp nói ra, phát hiện bản thân bởi vì nghe tin tức đó mà khẩn trương đến mức nói không rõ lời.
Cô vẫn ngây thơ cho rằng chỉ có hai người kia phục kích bọn họ, cho nên chỉ cần dẫn bọn họ đi, Trần Việt có thể an toàn.
Hóa ra, cô vẫn ngây thơ, coi mọi chuyện rất đơn giản, chỉ nhìn thấy chuyện phía trước, mà lại xem nhẹ chuyện xảy ra sau đó.
"Ừm." Trần Việt khẽ lên tiếng, ôm chặt thắt lưng Giang Nhung, đưa cô bước đi thật nhanh: "Mặc kệ bọn họ có bao nhiêu người, chỉ cần em đi theo anh, đừng tiếp tục chạy loạn nữa."
Chỉ cần Giang Nhung bình yên, Trần Việt có thể bình tĩnh xử lý mọi chuyện. Nếu Giang Nhung xảy ra chuyện gì, Trần Việt cũng không biết mình sẽ trở nên như thế nào.
Trần Việt nguôi cơn tức, thả chậm tốc độ, cố gắng phối hợp với bước chân của Giang Nhung.
Từng bước từng bước, Giang Nhung cảm thấy mắt cá chân bị con gì đó cắn một cái, cô cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy có con rắn đang trườn vào bụi cỏ.
Cả đêm mưa tầm tã, phía trước họ là cùng đường, sau lưng bị người truy đuổi, đã khiến cô không còn đường để đi, bây giờ cô lại bị rắn cắn. Chỉ mong là một con rắn bình thường, không có độc.
Trần Việt không phát hiện ra điều kỳ lạ của Giang Nhung, Giang Nhung cũng không muốn Trần Việt lo lắng, cho nên không nói gì.
Lúc này, ở phía xa vang lên tiếng súng, tiếng sung vang lên liên tiếp, không biết tình huống cụ thể như thế nào, Trần Việt chỉ có thể đưa Giang Nhung nhanh chóng trốn vào hang động bên cạnh vách núi.
Hang rất sâu, rộng khoảng hai ba thước, nhưng không cao, Giang Nhung vốn thấp, chỉ cần hơi cúi người là có thể đi vào.
Nhưng Trần Việt lại không được, anh cao một mét tám gần một mét chín, dường như phải ngồi xổm xuống mới có thể đi vào.
Trong động ẩm ướt, hẳn là nước biển lúc thủy triều có thể dâng tới vị trí này, lúc này đã là buổi chiều, một tiếng nữa là đến thời gian thủy triều, cho nên không thể ở lâu trong này.
Trần Việt cởi áo sơ mi, trải trên một tảng đá, nói: "Em ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi."
Trần Việt cởi quần áo, trước ngực và sau lưng đều có vết thương to nhỏ khác nhau, vết thương này là do lúc chạy trốn bị cây cối lưu lại một ít vết thương trên người.
Nghĩ đến anh bởi vì bảo vệ cô mà trên người đầy vết thương, Giang Nhung đau lòng không muốn, không muốn như vậy.
Cô cắn cắn môi, nói: "Anh ngồi nghỉ ngơi chút đi, em đi xem tình hình ngoài động một chút."
Trần Việt nghiêm túc nói: "Nghe lời!"
Giang Nhung: "......."
Trần Việt: "Chỉ cần em không có việc gì, thì bất kỳ ai cũng không thể chạm tới anh, hiểu không?"
Nghe được lời Trần Việt nói, mũi Giang Nhung đau xót, thiếu chút nữa rơi lệ. Cô hít hít cái mũi, thành thật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Bây giờ cô đang cần khôi phục thể lực, nếu chút nữa còn xảy ra xung đột, mới có sức chạy trốn, ít nhất đừng để Trần Việt còn phải bận tâm giúp cô.
"Trần Việt ……" Giang Nhung kéo tay anh: "Anh cũng ngồi xuống đi. Nếu bên ngoài có động tĩnh, chúng ta nhất định sẽ biết được."
"Ừm!" Trần Việt ngồi xuống cạnh Giang Nhung, kéo cô vào ngực mình, vuốt ve, nói: "Đừng lo lắng, đã qua hai tiếng rồi, mấy người Lưu Diên nhất định sẽ lên đảo đón chúng ta. Bọn họ không thấy chúng ta nhất định sẽ biết chúng ta xảy ra chuyện rồi."
Giang Nhung tựa đầu vào ngực Trần Việt, nhẹ nhàng cọ cọ, nhẹ giọng nói: "Người anh gặp là ai vậy? Tại sao anh ta đột nhiên tấn công chúng ta?"
Không biết rõ mọi chuyện, Giang Nhung không thể nào an tâm, ít nhất phải biết rằng là ai, mới có thể người đó vì sao muốn dồn Trần Việt vào chỗ chết.
Trần Việt bình tĩnh nói: "Người tấn công chúng ta nhất định không phải người anh tới gặp, mà là có người giả mạo, khiến anh tưởng là người đó, cho nên anh không để ý, đi vào bẫy của bọn họ."
"Người có thể khiến anh yên tâm là ai vậy?" Hỏi Trần Việt đến cùng.
"Là người rất quan trọng với anh, em không biết." Trần Việt không muốn nói chân tướng cho Giang Nhung biết, anh không muốn Giang Nhung biết cô có liên quan tới người kia.
"Được rồi. Anh không muốn nói, em cũng không hỏi nữa." Giang Nhung am hiểu lòng người nói.
"Ngoan!" Trần Việt cười cừơi.
Giang Nhung ngẩng đầu, yên lặng nhìn Trần Việt nói: "Trần Việt, thật ra có thể ở bên anh, mặc kệ là sống hay chết, em cũng không sợ."
Chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, mặc kệ là mười tám tầng địa ngục, cô cũng sẽ cảm thấy đang được ở thiên đường. Nếu như không có anh bên cạnh, cho dù có ở thiên đường đi chăng nữa, cô cũng sẽ cảm thấy mình đang ở địa ngục trần gian vậy.
Trần Việt ôm chặt cô: "Anh nhất định đưa em ra ngoài an toàn, đừng nói hươu nói vượn."
Lo lắng trong lòng Giang Nhung, Trần Việt hiểu được, anh tin tưởng có năng lực bảo vệ cô an toàn, chỉ là cô đang ở trong hoàn cảnh khốc liệt như vậy, lo lắng cũng là bình thường.
"Thật, em không sợ chút nào đâu, em chỉ lo lắng, nếu chúng ta xảy ra chuyện, vậy tiểu Nhung Nhung của chúng ta phải làm sao?" Có thể bởi vì bây giờ Trần Việt đang ở cạnh cô, cho nên cô thật sự không sợ hãi chút nào.
Trần Việt xoa đầu cô nói: "Tiểu Nhung Nhung có cuộc sống của con bé, con bé sẽ tìm được người có thể làm bạn cả đời với nó, cho nên em đừng lo lắng cho con bé."
Giang Nhung nói tiếp: "Một người anh chị em con bé cũng không có, nếu xảy ra chuyện gì, con bé muốn tìm người nói chuyện, cũng không biết tìm ai. Sẽ có lúc anh phải rút về, Thịnh Thiên cần một người thừa kế, lúc đó áp lức lên người tiểu Nhung Nhung lớn như thế nào chứ."
Trần Việt nói: "Anh đã giúp con bé bồi dưỡng mấy người bạn đồng hành, sau này bọn họ có thể giúp nó xử lý nhiều chuyện, tiểu Nhung Nhung của chúng ta chỉ cần đưa ra quyết định cuối cùng là tốt rồi."
Giang Nhung quan tâm tiểu Nhung Nhung của bọn họ nhiều lắm, Trần Việt suy nghĩ cho Tểu Nhung Nhung tuyệt đối không ít hơn Giang Nhung.
Tiểu Nhung Nhung là đứa nhỏ của anh và Giang Nhung, là đứa bé anh tự tay nuôi lớn, cuộc sống sau này của tiểu Nhung Nhung, sao Trần Việt có thể không quan tâm.
Giang Nhung còn muốn nói gì, lại phát hiện chỗ vừa bị rắn cắn không nghe theo mệnh lệnh của cô - không có chút cảm giác nào.
"Em làm sao lại lạnh như vậy? Lạnh lắm sao?" Trần Việt cũng phát hiện Giang Nhung kỳ lạ.
Giang Nhung lắc lắc đầu, vẫn không muốn nói chuyện cô bị rắn cắn cho Trần Việt.
Chỉ là phản ứng cơ thể cô quá rõ ràng, Giang Nhung không thể lừa gạt Trần Việt nữa.
Trần Việt giận dữ hét: "Giang Nhung, mau cho anh biết, em không thoải mái chỗ nào?"
Giang Nhung vẫn lắc đầu cười khẽ: "Chỉ là có chút lạnh, không có việc gì. Anh ôm chặt em, truyền cho em chút hơi ấm là được."
"Giang Nhung, em muốn anh ném em ra sao?" Người phụ nữ này, đến lúc này rồi, còn bướng bỉnh như vậy.
"Anh đừng mắng em, em thật sự không sao hết." Giang Nhung sờ gương mặt anh, cười nói: "Dáng vẻ anh tức giận thật sự rất xấu, thật xấu, em không thích chút nào, em thích dáng vẻ lúc anh cười. Trần Việt, sau này anh nhất định phải cười thật nhiều, lúc anh cười lên, anh không biết anh đẹp như thế nào đâu."