Giang Nhung dịu dàng nói: “Anh không nói lời nào là vì đã biết con cái còn quan trọng hơn cả công việc, muốn dành thời gian để nghỉ ngơi cho thật tốt sao?”
Trần Việt khẽ cười nói: “Hiện giờ trong lòng tiểu Nhung Nhung chỉ có anh Liệt của nó, làm gì còn chỗ cho người ba như anh chứ.”
Chờ đến khi tiểu Nhung Nhung lớn hơn chút nữa, anh nhất định phải nghĩ cách khiến cho tên Liệt kia rời đi, không thể để những thằng con trai khác còn quan trọng hơn người ba như anh ở trong lòng của tiểu Nhung Nhung được.
Đương nhiên ý tưởng này cũng chỉ ở trong lòng Trần Việt, tuyệt đối không thể nói cho Giang Nhung nghe được, bằng không với thái độ yêu thương con gái ấy của cô, chắc chắn sẽ không đồng ý.
Giang Nhung nở nụ cười nói: “Đó là bởi vì anh Liệt thương yêu con bé, đương nhiên con bé bằng lòng thân thiết với anh Liệt rồi. Người làm ba như anh phải ý thức được nguy cơ, bằng không có một ngày nào đó con gái bị người khác ôm đi mất đấy.”
Sắc mặt Trần Việt trầm xuống, anh lạnh lùng nói: “Nếu tên nhóc kia dám ôm con gái của anh chạy mất, xem anh có đánh gãy chân chó của nó không.”
Giang Nhung trừng mắt nhìn anh một cái: “Ba tiểu Nhung Nhung này, anh chú ý cách dùng từ của mình đi.”
Người đàn ông này thật là, sớm muộn gì con gái cũng sẽ trưởng thành, sớm hay muộn cũng sẽ có một người yêu thương nó rồi lấy nó, chẳng lẽ người làm ba như anh còn có thể ngăn cản sao?
Trần Việt mang vẻ mặt đứng đắn nói: “Mẹ tiểu Nhung Nhung à, em cũng phải chú ý cách dùng từ của em đấy.”
Nghe được lời này của Trần Việt, Giang Nhung bỗng phì cười thành tiếng.
Ba tiểu Nhung Nhung, mẹ tiểu Nhung Nhung, thật là những từ ngữ giản dị, cũng là những từ ngữ ấm áp nhất.
Khi bọn họ còn đang nói chuyện thì tài xế lái xe đã đưa bọn họ đến nơi.
Giang Nhung nhìn ngôi biệt thự theo phong cách Gothic trước mặt, Giang Nhung bỗng nhiên nhớ ra, đây chính là nơi mà Trần Việt mang cô đến ra mắt trước công chúng lần đầu tiên.
Giang Nhung hãy còn nhớ cô bé gái tóc vàng nói tiếng Trung không được sõi lắm ở trong biệt thự, còn nhớ bộ lễ phục không bình thường kia…Điệp Luyến!
Nhỡ rõ nhà thiết kế thiên tài có địa vị phi phàm trong giới thiết kế - Ivan!
Giang Nhung đã từng gặp anh chàng Ivan này một lần ở Milan, có điều lúc đó cô đã quên hết quá khứ, đương nhiên cũng quên mất giữa cô và nhà thiết kế thiên tài kia đã từng có một đoạn duyên phận như thế.
Cho nên Trần Việt nói sẽ cho cô một niềm vui bất ngờ, chính là cho cô được gặp nhà thiết kế thiên tài mà cô luôn ao ước được gặp sao?
Giang Nhung nhìn về phía Trần Việt, miệng há to mà vẫn không nói được lời nào, Trần Việt thấy vậy liền mở miệng nói trước: “Ivan đến Giang Bắc, anh tính dẫn em đến đây để gặp cậu ta, học thiết kế với cậu ta.”
Trong khoảng thời gian này, Giang Nhung đã gặp phải quá nhiều chuyện, cho nên cô đã lâu rồi không thiết kế ra tác phẩm nào của mình. Chức chủ tịch thiết kế của công ty PM cô đảm nhiệm trước đây cũng tạm thời để cho người khác làm thay.
Thế nhưng điều mà cô không biết là, công ty PM đã bị Trần Việt mua lại từ lâu. Hiện giờ người có cổ phần lớn nhất ở công ty PM chính là Giang Nhung.
Ở trong mắt Giang Nhung, Ivan vẫn luôn là nhà thiết kế thiên tài giỏi thiết kế nhất, có thể đi theo học tập bên cạnh anh ta là nguyện vọng lớn nhất của cô.
Thế nhưng sau khi trải qua quá nhiều gian nan trắc trở, nguyện vọng này đã bị Giang Nhung chôn sâu dưới đáy lòng, sâu đến mức chính bản thân cô cũng sắp quên mất cô cũng đã từng có một lý tưởng như vậy.
Hiện giờ lời nói của Trần Việt đã khiến cho khát vọng học tập cùng với nhà thiết kế thiên tài nổi tiếng nhất thế giới phá tan tường thành mà cô dựng nên, tùy ý dâng trào.
Cái gì mà người bí ẩn, cái gì mà Trần Tiểu Bích, cái gì mà hai mắt của Trần Việt… tạm thời đều bị Giang Nhung vứt ra sau đầu, ngọn lửa trong lòng nói muốn cô trở thành nhà thiết kế nổi danh khắp thế giới lại lần nữa bùng cháy lên.
“Từ trước đến nay Ivan không hề thân thiết với ai, anh ta có bằng lòng để em đi theo anh ta học hỏi không?” Giang Nhung vừa mới dứt lời, liền nhìn thấy cánh cửa lớn của biệt thự từ từ bị kéo ra từ bên trong.
Bóng dánh xinh đẹp trong trí nhớ theo cánh cửa mở ra cũng xuất hiện ở trước mặt bọn họ, vẫn là đứa bé gái tóc vàng mà cô nhìn thấy mấy năm trước.
Bây giờ không còn là cô bé nữa, mấy năm trôi qua, bé gái đã trưởng thành, cũng ngày càng xinh đẹp bắt mắt hơn. Cô ấy cười tủm tỉm nói: “Xin chào ông bà Trần, Ivan đợi hai người đã lâu.”
Không chỉ càng xinh đẹp mà trình độ tiếng Trung cũng đã nâng cao, nói một câu dài như vậy mà cũng không bị ngắt giữa chừng, hơn nữa không nói sai một chữ nào.
“Xin chào!” Giang Nhung nở nụ cười mỉm khéo léo, nhịn không được liền nhìn chằm chằm Julie thêm một chút. Cô nhóc mấy năm trước càng khiến người khác yêu thích hơn.
“Mời hai người đi vào cùng tôi.” Julie xoay người, váy dài xoay vòng, lúc cô bé đi vẫn còn dáng vẻ của mấy năm trước.
“Được.” Người trả lời vẫn là Giang Nhung.
Đôi mắt của Trần Việt không nhìn thấy gì, nên đương nhiên cô phải phối hợp với anh đi chậm từng bước, thậm chí còn muốn đỡ anh vào nhà.
Trần Việt lại không nhận lấy, anh cầm tay cô đi vào bên trong, bước đi của anh vẫn thong dong, nhã nhặn như vậy, không chút hoảng loạn, như thể chân anh có thể nhìn thấy đường đi.
“Leo, đã lâu không gặp!” Một giọng nói của đàn ông cực kỳ biếng nhác truyền đến tai bọn họ. Ivan với mái đầu bù xù, quần áo không chỉnh tề xuất hiện trước mặt bọn họ.
Trên người anh ta đang mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, áo sơ mi không có cúc áo, lộ ra một mảng lớn cơ ngực rắn chắc. Càng hấp dẫn ánh mắt người nhìn chính là mấy dấu hôn và vết cào có nông có sâu trước cơ ngực săn chắc của anh ta.
Hai tay của anh ta cắm trong túi quần, trong miệng ngậm một điếu thuốc, thoạt nhìn dáng vẻ của anh ta vô cùng lười nhác.
Đại khái mới nhìn anh ta có một chút mà Giang Nhung đã nhịn không được đỏ mặt, quay đầu đi không nhìn anh ta nữa.
“Đã lâu không gặp!” Trần Việt nặng nề đáp trả anh ta, mặc dù Ivan là bạn thân của anh, nhưng cũng không thấy thái độ của anh thân thiện hơn bao nhiêu.
“Asteria? Bà Trần? Giang Nhung?” Ivan nhìn về phía Giang Nhung, mỉm cười rồi nói tiếp: “Tôi phải gọi cô như thế nào mới được đây?”
“Xin chào, Ivan!” Giang Nhung lễ phép nói:“Tôi là Giang Nhung.”
Asteria là tên tiếng Anh mà Giang Chính Thiên đặt cho cô, mặc dù cái tên rất mỹ miều, những Giang Nhung cứ nghĩ đến cái tên này sẽ bất đắc dĩ sẽ nghĩ đến những năm cô tách biệt cùng Trần Việt và con gái, cho nên cô không thích cái tên này.
Bà Trần, đó là thân phận thuộc về Trần Việt, là thân phận khi cô ở cùng với Trần Việt giới thiệu cho người khác.
Còn cô hôm nay đến để “bái sư”, cho nên dùng chính tên của mình là thích hợp nhất.
“Giang Nhung, rất vui được gặp cô!” Một người có cá tính kỳ quặc như Ivan rất ít khi dùng thái độ nhiệt tình như vậy chào hỏi với người xa lạ, như thế xem ra, anh ta tương đối thích thân phận này của Giang Nhung.
Ivan quay đầu nhìn về phía Julie, nói: “Bảo bối, em đi chuẩn bị món điểm tâm sở trường để chiêu đãi hai vị khách quý này của chúng ta đi.”
Julie nghe được lời dặn dò của Ivan, liền nhấc váy xoay một vòng, rồi mới nhẹ nhàng chạy về phía phòng bếp. Động tác của cô ấy vui mừng tựa như một con bướm đang bay lượn.
“Không phải cậu nói muốn nhận học trò sao, hôm nay tôi mang đến cho cậu, cậu muốn cảm tạ tôi thế nào đây?” Rõ ràng là anh dẫn người đến “bái sư” học tập, thế mà Trần Việt vừa mở miệng ra đã nói chuyện giống như Ivan xin anh giới thiệu đồ đệ cho vậy.
“Lấy trà thay rượu, không say không về.” Rõ ràng là anh ta đang nói chuyện cùng với Trần Việt, nhưng lại quét mắt liếc nhìn Giang Nhung từ trên xuống dưới.