Trần Việt dùng ngôn ngữ Giang Nhung nghe không hiểu nói chuyện, chắc chắn là có vấn đề, chỉ là cô không hỏi ngay trước mặt anh mà thôi.
Nếu hỏi ngay trước mặt anh, chắc chắn sẽ không hỏi được kết quả, nên cô mới nghĩ tới cách đi âm thầm đi hỏi bác sĩ.
Bác sĩ mỉm cười nói: “Bà Trần, bà đừng lo lắng. Tổng giám đốc Trần chỉ là lo lắng tình trạng sức khỏe của ông ấy, lo lắng ông ấy sẽ ngủ mê nữa.”
“Thật sự chỉ là như vậy sao?” Giang Nhung hỏi ngược lại.
Nếu như đúng như bác sĩ đã nói, Trần Việt căn bản không cần dùng tiếng Pháp cô nghe không hiểu để hỏi bác sĩ.
“Đúng thế.” Bác sĩ gật đầu, thế nhưng ánh mắt hơi lóe lên.
“Bác sĩ, xin ông nói thật cho tôi biết.” Giang Nhung kiên định nói.
Cô biết, muốn từ trong miệng thủ hạ của Trần Việt hỏi chuyện mà anh không muốn cho cô biết, quả thật còn khó hơn lên trời.
Cô biết rõ ràng hỏi không được, nhưng cô vẫn không từ bỏ ý định, cô bắt lấy bác sĩ trị bệnh chính, miễn cưỡng muốn hỏi cho rõ ràng mới có thể yên tâm được.
Bác sĩ bất đắc dĩ nói: “Bà Trần, tổng giám đốc Trần dùng tiếng Pháp hỏi tôi chính là không muốn để bà lo lắng cho ông ấy. Bà phải thông cảm sự để tâm của ông mới phải.”
“Có phải tình trạng bây giờ của anh ấy rất xấu không?” Bởi vì không biết Trần Việt và bác sĩ đang giấu diếm cô cái gì, Giang Nhung lo lắng ngập đầu, cô nghĩ đến các loại khả năng, càng nghĩ càng sợ hãi.
Sợ đến nỗi giọng nói, cơ thể cũng bắt đầu run lẩy bẩy…Nếu như không biết tình trạng cụ thể cô sẽ bị suy nghĩ của mình ép điên.
Bác sĩ thở dài một tiếng, nói: “Virus HDR đã ở trong cơ thể tổng giám đốc Trần một khoảng thời gian, virus đã lan khắp cơ thể, chèn ép lên dây thần kinh võng mạc của tổng giám đốc Trần, trước mắt thị lực của anh ấy đã bị ảnh hưởng.”
Nhìn thấy Giang Nhung sốt ruột, bác sĩ biết nếu gạt cô chỉ sẽ càng khiến cho cô gấp hơn, nói ra rồi thì cô sẽ không suy nghĩ lung tung nữa, như vậy cũng không tính là vi phạm ý của Trần Việt.
Nghe xong lời của bác sĩ cuối cùng Giang Nhung cũng đã hiểu rõ.
Chẳng trách cô lại cảm thấy ánh mắt của Trần Việt không có thần thái như trước đây. Thì ra thị lực của anh đã bị ảnh hưởng, mà người đàn ông ngốc kia lại muốn một lần nữa giấu cô.
“Cảm ơn ông, bác sĩ.” Giang Nhung hít sâu một hơi, nói tiếp: “Nếu anh đã không muốn để cho tôi biết, thì tôi sẽ giả vờ không biết, ông cũng đừng nói với anh ấy tôi đã biết.”
Trần Việt không muốn để cho cô lo lắng, vậy cô cứ giả vờ không biết, giả vờ không lo lắng, làm như vậy anh cũng sẽ không lo lắng cho cô nữa.
Chờ sau khi bác sĩ đi rồi, Giang Nhung dựa vào bức tường bên ngoài phòng bệnh, khóc đến mơ hồ, khóc vì cảm động cũng là vì trong lòng nín nhịn đến hoảng hốt.
Trần Việt à Trần Việt, Trần Việt ngốc! Trần Việt vô cùng ngốc!
Đến lúc nào thì anh mới có thể thông minh hơn một chút, đừng ngốc nghếch và cũng đừng lo lắng mọi chuyện vì cô nữa đây?
Anh đừng quên anh là một người làm ăn đấy.
Không phải những người làm ăn đều rất giỏi tính toán hay sao?
Anh có thể hô mưa gọi gió trên thương trường, đó chắc chắn là bản lĩnh của anh. Nhưng tại sao trước mặt cô anh lại ngốc như vậy chứ?
Lẽ nào bởi vì cô là vợ của anh sao?
Cũng là bởi vì cô là vợ của anh, vì thế anh sẽ đối xử tốt với cô vô điều kiện. Vô điều kiện thay cô gánh chịu tất cả mọi thứ đáng ra phải do cô gánh chịu.
Anh có biết cô không hề muốn như thế hay không?
Cô muốn mình có thể đứng cùng một chỗ cao với anh, có thể cùng nhìn về một phía với anh, hai người giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau nếm trải cay đắng ngọt bùi của đời người.
Nhưng anh cũng không hiểu rõ, anh cho rằng anh làm mọi thứ vì cô chính là đối xử tốt với cô.
Sau khi khóc xong, Giang Nhung lau khô nước mắt, điều chỉnh tâm trạng xong một lần nữa cô trở về phòng bệnh.
Sau khi vào nhà, cô đã nghe thấy giọng nói của Trần Việt: “Em vừa chạy đi đâu, sao không ở đây nói chuyện với anh, anh cũng sắp ngủ đến nơi rồi.”
Anh nhìn về phía cô, thế nhưng Giang Nhung biết anh không nhìn rõ lắm. Nếu không khi anh nhìn thấy cô khóc đỏ mắt chắc chắn anh sẽ không bình tĩnh như vậy.
Giang Nhung không trả lời anh, cô sợ mình vừa mở miệng sẽ mất không chế trước mặt anh.
Cô xoay người đi vào phòng vệ sinh, múc đầy một chậu nước, sau đó trở lại phòng bệnh, mím môi nói: “Em giúp anh rửa mặt và lau mình nhé.”
Trần Việt mỉm cười yếu ớt nói: “Bà Trần, ông Trần đem đến cho em nhiều rắc rối như vậy, em có thấy phiền phức không?”
“Anh không muốn để em gặp phiền phức vì anh, thì anh phải mau khỏe lên.” Ngoài miệng Giang Nhung nói chuyện có vẻ hơi tức giận, nhưng động tác trên tay lại vô cùng dịu dàng, giống như nếu cô hơi dùng sức một chút rửa mặt cho anh thì sẽ động đến vết thương của anh.
Động tác của Giang Nhung hết sức cẩn thận lại dịu dàng, tuy Trần Việt thấy không rõ lắm vẻ mặt của cô, thế nhưng anh có thể tưởng tượng ra được.
Hoặc là đây chính là cảnh tượng mấy chục năm sau của bọn họ. Có thể anh sẽ già sớm hơn cô. Đến lúc đó, chắc chắn cô vẫn sẽ giống như bây giờ chăm sóc cho ông cụ Trần của mấy chục năm sau.
Ông cụ Trần, bà cụ Trần hy vọng hai người bọn họ nhất định có thể nắm tay nhau đi đến ngày đó, ai cũng không được vứt bỏ ai đi trước một bước.
“Đúng rồi, Thẩm Văn Tuyên thế nào rồi?” Trần Việt vẫn không quên kẻ cầm đầu gây họa khiến anh nằm ở đây.
Giang Nhung vừa giúp anh lau người vừa nói: “Bây giờ Thẩm Văn Tuyên đang bị nhốt ở quân khu Giang Bắc. Cậu út đã nói đợi sau khi anh khỏe lên sẽ giao người cho anh xử lý. Vì vậy anh phải mau chóng khỏe lên. Bây giờ cơ thể của anh vẫn còn yếu lắm, tạm thời đừng nghĩ đến những chuyện khác.”
“Anh nằm ở đây, thân thể đã không nhúc nhích được, nếu như không dùng đến đầu óc thì rất dễ trở nên ngốc nghếch. Đến lúc đó em vứt bỏ anh thì anh phải làm sao?” Trần Việt cố gắng hết sức dùng giọng điệu bình thản nói chuyện với Giang Nhung.
“Thì làm rau trộn.” Giang Nhung lườm anh một cái, sau khi lau xong, cô lại đi thay nước, thay khăn, sau đó lại ngồi bên cạnh giường giúp anh lau tay.
Bàn tay Trần Việt rất lớn, ngón tay thon dài đẹp đẽ, Giang Nhung kéo tay anh, rửa từng ngón tay cho anh, cẩn thận đến độ ngay cả khóe tay cũng không quên rửa.
Cô biết Trần Việt rất thích sạch sẽ, cô không thể giúp anh làm chuyện lớn, nhưng làm giúp anh một số chuyện nhỏ nhặt này cũng được.
“Bà Trần à, anh có tài cán gì mà có thể cưới được một người vợ hiền đức như thế chứ?” Ừm, có thể cưới được cô quả thật là quyết định chính xác nhất trong cuộc đời này của anh.
“Vậy thì anh mau chóng khỏe lên, nếu không em bị người đàn ông khác dụ đi mất đấy.” Người đàn ông này cũng biết nói lời ngon tiếng ngọt, Giang Nhung nghe xong rất vui vẻ, nhưng lại nhịn không được trong lòng chua xót.
“Không có người đàn ông nào dám có lá gan dụ dỗ người phụ nữ của Trần Việt anh.” Giọng điệu của Trần Việt không mạnh mẽ như thường ngày, nhưng vẫn bá đạo như cũ.
“Em là người phụ nữ của anh, đời này em đều là của anh.” Giang Nhung cảm thấy vừa tức giận, vừa buồn cười, không nhịn được đưa tay chỉ lên trán anh: “Đàn ông ngốc!”
Trần Việt mỉm cười: “Cô gái ngốc!”
“Anh mới ngốc đấy!” Sau khi lau sạch cho anh xong, Giang Nhung kéo chăn, đắp cho anh, cô nói: “Bây giờ anh phải dưỡng bệnh thật tốt, những chuyện khác đừng suy nghĩ quá nhiều, anh đừng quên anh vẫn còn có em đấy.”
“Anh ngủ quá lâu, không muốn ngủ tiếp nữa. Anh lo lắng một khi mình ngủ rồi, sẽ không tỉnh lại nữa. Đến lúc đó em lại khóc.” Trần Việt nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng vẫn cố nhịn lại.
Bây giờ cơ thể của anh rất suy yếu, anh không thể bảo đảm có thể giữ tỉnh táo được bao lâu, vì thế anh hy vọng cô có thể cứ nói chuyện với anh, như vậy anh sẽ không buồn ngủ nữa.