Trần Việt một mực cự tuyệt: “Không được”.
Chỉ cần có một chút nguy hiểm, anh đều không muốn Giang Nhung đi mạo hiểm.
Chiến Niệm Bắc có chút không quen nhìn Trần Việt bảo vệ vợ giống như bảo vệ trẻ nhỏ thế này, đập tay vào vai Trần Việt: “Đây là địa bàn của cậu, chẳng lẽ cháu còn lo lắng người phụ nữ kia có thể gây thương tổn được cho cháu dâu cậu?”
Giang Nhung cũng ở một bên phụ họa nói: “Cậu út nói đúng lắm, em cũng không phải đứa trẻ ba tuổi. Hơn nữa còn có mọi người ở bên ngoài, cô ta có thể làm gì được em chứ?”
Trần Việt cảm thấy có thể là mình quá khẩn trương, Giang Nhung so với anh tưởng tượng độc lập mạnh mẽ hơn nhiều, là anh vẫn muốn bảo vệ cô dưới vây cánh của mình mà không để ý tới khả năng thực sự của cô.
Anh không thể lúc nào cũng săn sóc bên cạnh cô giống như ba năm trước đây, trăm phòng cũng vẫn có một sơ hở, cho nên anh cần phải cho cô không gian riêng, để cô tự làm những chuyện mà cô có thể làm được.
Trong lúc Trần Việt lưỡng lự, Chiến Niệm Bắc cho Giang Nhung một ánh mắt, Giang Nhung nhận được tín hiệu lập tức quay người đi về hướng gian phòng giam giữ Hứa Huệ Nhi.
Gian phòng giam giữ Hứa Huệ Nhi ở ngay sát vách phòng giám sát, gian phòng rất nhỏ nhưng rất sạch sẽ, trên vách tường dày chỉ có một cái cửa sổ nhỏ.
Nhìn thấy Giang Nhung đến, Hứa Huệ Nhi ánh mắt vốn tĩnh lặng lập tức lóe sáng mang theo bén nhọn, u ám nhìn Giang Nhung.
Giang Nhung đứng ở cửa nhìn Hứa Huệ Nhi, mặt mỉm cười nhưng lại có sự kiên định cùng sắc bén khiến người ta không thể xem nhẹ.
Hai người quan sát lẫn nhau, không ai mở miệng nói chuyện, khói thuốc súng trong không khí dày đặc.
Đối mặt một lúc lâu, Hứa Huệ Nhi bật cười, cười buồn bã, ngửa mặt lên trời cười to, cười điên cuồng, cười châm biếm…Cười đủ rồi, cô ta dừng lại, nhắm mắt tựa đầu vào tường, căn bản không hề để ý tới Giang Nhung.
Trong quá trình Hứa Huệ Nhi cười, Giang Nhung cũng cười theo, chỉ là nụ cười của cô dịu dàng ấm áp, yên tĩnh mà xinh đẹp.
So sánh với bộ dạng điên cuồng của Hứa Huệ Nhi, sự cao thấp giữa các cô lập tức rõ ràng, trận đấu mới bắt đầu Giang Nhung đã dùng ưu thế của mình chiến thắng tuyệt đối.
Đứng một lúc, Giang Nhung đi tới ngồi xuống bên cạnh Hứa Huệ Nhi, cười dịu dàng, nói: “Nghe nói cô mỗi ngày ầm ĩ đòi gặp Trần Việt nhà tôi, có chuyện gì cô cứ nói với tôi, tôi sẽ thay cô chuyển cho Trần Việt không thiếu một chữ”.
Hứa Huệ Nhi xoay người quay lưng về phía Giang Nhung, không nói tiếng nào như cũ.
Hứa Huệ Nhi không nói câu nào Giang Nhung cũng không tức giận, vẫn chậm rãi nói: “Thật ra thì cô không nói tôi cũng biết cô muốn nói với anh ấy cái gì. Cô không có gì hơn là muốn nói với Trần Việt, cô thích anh ấy, đúng không?”
Lời này vừa nói ra, cô nhìn thấy tay Hứa Huệ Nhi nắm chặt lại thành nắm đấm, Giang Nhung cong môi mỉm cười, tiếp tục nói: “Cô là người đã có chồng, lại ăn trong bát nghĩ đến trong nồi, loại hành vi này thật sự không tốt”.
Giang Nhung lắc đầu, thở dài một tiếng: “Chồng cô cũng thật đáng thương, vợ anh ta mỗi ngày ngủ ở trong ngực anh ta nhưng trong lòng lại nghĩ cách làm sao để cắm sừng anh ta”.
“Con mẹ nó cô thì biết cái gì?” Hứa Huệ Nhi xoay người, trừng mắt nhìn Giang Nhung nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô cái gì cũng không biết đừng nên ở đây nói mò”.
Giang Nhung vẫn mỉm cười đáp lại: “Cái gì gọi là tôi nói mò? Chẳng lẽ cô có thể phủ nhận sự thật cô đã có chồng?”
“Tôi chưa hề không thừa nhận cái tên bỏ đi kia là chồng của tôi”. Tên bỏ đi kia cái gì cũng không làm, ngay cả cái cơ bản nhất là tiền sinh hoạt cũng lấy từ cô, anh ta có tư cách gì trở thành chồng của cô.
Bọn Chiến Niệm Bắc không biết điểm yếu của Hứa Huệ Nhi là cái gì, nhưng cùng là phụ nữ Giang Nhung lại biết được, có một số điểm yếu không thể nhìn bên ngoài thấy được.
Ví dụ như điểm yếu của Hứa Huệ Nhi chính là cô ta bất mãn với cuộc sống hôn nhân của mình, đây cũng là chuyện mà cô ta không muốn nhắc tới nhất với người khác.
Hứa Huệ Nhi tức giận, đương nhiên là chuyện Giang Nhung rất chào đón…
Giang Nhung đã điều tra qua, biết được sơ sơ quan hệ giữa Hứa Huệ Nhi và chồng không được hòa thuận.
Vì vậy cô dùng cây gai này đến đâm Hứa Huệ Nhi, để Hứa Huệ Nhi mất bình tĩnh, để trong lòng Hứa Huệ Nhi rối như tơ vò, lúc ấy bọn họ muốn moi ra tin tức từ trong miệng cô ta cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Giang Nhung cười nói: “Không thích, chướng mắt vậy thì ly hôn đi. Tội gì phải khổ sở giữ lại, có phải là cô muốn dùng thân phận đã kết hôn để tiếp cận Trần Việt hay không, mới không muốn cho anh ấy biết, cô đối với anh ấy có vài phần thương nhớ?”
Không sai, hôn nhân với người đàn ông kia chính là cái gai trong lòng Hứa Huệ Nhi muốn nhổ đi không được, bởi vì nó đã mục nát trong lòng cô ta.
Mà thực sự khiến Hứa Huệ Nhi cảm thấy kích động là Giang Nhung lại đoán đúng suy nghĩ trong lòng cô ta, Giang Nhung nói không hề sai, cô ta chính là muốn lấy thân phận đã kết hôn một mực ở lại bên cạnh Trần Việt.
Hứa Huệ Nhi vẫn như cũ trừng mắt nhìn Giang Nhung đang dịu dàng cười, giận dữ hét lên: “Giang Nhung, cô cảm thấy ngoại trừ gương mặt này, cô còn có cái gì?”
Cô ta hận không thể xé nát gương mặt kia của Giang Nhung, không để cho cô lại dùng gương mặt này đi quyến rũ Trần Việt nữa, cũng không còn có thể dùng nụ cười như vậy đến chê cười cô ta.
Nếu không có sự xuất hiện của Giang Nhung, sự việc tuyệt đối sẽ không trở thành như thế này.
Giang Nhung không nói gì, vẫn mỉm cười nhìn Hứa Huệ Nhi, Hứa Huệ Nhi tự nguyện mở miệng nói chuyện, hơn nữa cảm xúc còn kích động như thế, đúng là rất tốt.
Hứa Huệ Nhi hung tợn nhìn Giang Nhung: “Tổng giám đốc Trần là người mà cô có thể nghĩ đến ư? Cô ngay cả buộc dây giày cho anh ấy cũng không xứng, cô dựa vào cái gì mà lấy được anh ấy, dựa vào cái gì mà sinh cho anh ấy huyết mạch nhà họ Trần?”
“Anh ấy còn rất trẻ đã quản lý Thịnh Thiên, là huyền thoại sáng tạo ra hết cái này tới cái khác, vị trí của anh ấy ở tại hàng vượt bậc hơn người, không phải loại phụ nữ như cô xứng với”.
“Nếu cô thông minh một chút chủ động rời xa anh ấy, như vậy mọi chuyện còn có thể xoay chuyển. Nếu cô cứ u mê không tỉnh ngộ, muốn một mực ở lại bên cạnh anh ấy, như vậy tôi sẽ nói cho cô biết, cô sẽ hối hận, nhất định sẽ hối hận”.
“Tôi không xứng với anh ấy? Tôi sẽ hối hận?” Giang Nhung cười nhẹ một tiếng, nhún vai: “Nhưng mà tôi đã là vợ anh ấy, sinh con cho anh ấy, mà anh ấy lại đối xử với tôi rất tốt. Cô chỉ là một người qua đường không có sức ảnh hưởng, cũng chỉ có thể làm ầm ĩ ở đây, còn có thể làm gì được đây?”
Hứa Huệ Nhi cười lạnh nói: “Giang Nhung, đừng vui mừng sớm quá, cô nhất định sẽ mất anh ấy, thời gian tốt đẹp của cô không còn lâu nữa đâu”.
Nhất định mất anh ấy?
Lần nữa nghe được câu này, trong lòng Giang Nhung hơi kinh hãi, Hứa Huệ Nhi có ý gì? Chẳng lẽ ông cụ giả nhà họ Trần kia còn làm cái gì đối với Trần Việt?
Giang Nhung rất muốn biết, nhưng không thể trực tiếp hỏi, đánh phải dùng cách của mình tiếp tục lấy thông tin từ Hứa Huệ Nhi, có thể biết thêm ít nào hay ít đó.
Giang Nhung tiếp tục dương đông kích tây với Hứa Huệ Nhi: “Tôi có gì hay không có gì đều không liên quan gì đến cô. Tôi có xứng với Trần Việt hay không càng không có liên quan tới cô. Còn sinh được huyết mạch cho nhà họ Trần kia là sự thật, không thể nào thay đổi được”.
Hứa Huệ Nhi lặng lẽ nhìn Giang Nhung, lại cười: “Cô cứ ở đó chờ xem, sớm muộn có một ngày cô sẽ hối hận, nhất định cô sẽ hối hận”.