Xe dừng lại, có một nhân viên đến lấy xe, Trần Việt vẫy tay tỏ ý họ đợi chút.
Giang Nhung ngồi trên ghế lái phụ vẫn đang ngủ, cô ngủ không say lắm, trên đường đi có vài lần tựa như bị dọa bởi gì đó, sợ đến toàn thân run rẩy.
Trước kia, khi Giang Nhung ngủ, rất nhiều lúc ngủ một giấc đến sáng, cũng từng mơ thấy ác mộng nhưng số lần rất ít.
Bây giờ, gần như mỗi đêm Giang Nhung đều bị những cơn ác mộng bám víu. Anh nghe thấy cô đang gào thét điên cuồng, nghe thấy cô đang cầu cứu, nhưng anh lại không giúp được cô.
Ngay cả ôm cô vào lòng, nói với cô đừng sợ có anh ở đây, chuyện đơn giản như vậy anh cũng không làm được.
Vụ tai nạn xe làm giả của ba năm trước, những người đó cưỡng ép lấy Tiểu Nhung Nhung từ trong bụng cô ra.
Mặc dù anh không tận mắt chứng kiến, nhưng chỉ cần nghĩ đến trong lòng lại đau như cắt, đau đến lục phủ ngũ tạng như bị vỡ hết.
Giang Nhung lúc ấy đang mang bụng bầu to, không làm được gì cả, không chống cự được, trốn cũng trốn không được, sẽ tuyệt vọng và sợ hãi biết bao.
Nghĩ đến đây, Trần Việt không khỏi hít một hơi lạnh, ánh mắt nhìn Giang Nhung càng dịu dàng như nước hơn, trầm lắng gọi tên cô: “Giang Nhung...”
Dường như nghe được lời kêu gọi của anh, Trần Việt thấy lông mày của Giang Nhung hơi động đậy, không kìm lòng được đưa tay ra muốn chạm vào cô, chứng tỏ rằng cô thực sự ở ngay bên cạnh anh.
Nhưng cánh tay đưa ra còn chưa chạm vào cô, hàng lông mi dài của cô liền chớp vài lần, từ từ mở mắt ra.
Cánh tay giơ lên giữa chừng của Trần Việt cứng lại, khựng lại một hồi mới lấy tay về, dịu dàng nói: “Dậy rồi à.”
“Ừm.” Giang Nhung ngơ ngác gật đầu, hồi lâu mới phản ứng lại mình đang ở đâu, tại sao có Trần Việt ở bên cạnh: “Chúng ta đang ở đâu vậy?”
Giang Nhung vừa thức dậy, giọng nói biếng nhác không tả nổi, đáng yêu lại có chút mơ hồ.
Trần Việt đột nhiên liên tưởng đến Tiểu Nhung Nhung ở nhà, lúc tiểu bảo bối thức dậy cũng là vẻ mặt mơ hồ này, giữa hai mẹ con họ có quá nhiều điểm tương đồng.
“Bích Hải Sơn Trang.” Trần Việt nhìn Giang Nhung đang mơ hồ, không khỏi mỉm cười: “Trời sắp sáng rồi, anh dẫn em đến một nơi.”
Giang Nhung gật đầu: “Được.”
Trần Việt đưa chìa khóa xe cho nhân viên, quay người vô cùng tự nhiên muốn nắm tay của Giang Nhung, vào lúc anh sắp chạm vào cô, cô né ra theo bản năng khiến anh hụt hẫng.
Tay anh hơi khựng lại, lần nữa đưa tay ra nhanh chóng nắm lấy tay cô, dùng sức giữ chặt tay cô, không cho phép cô buông ra.
Lần này bị Trần Việt nắm lấy tay, Giang Nhung không còn muốn rút tay về nữa, trong lòng quyết định muốn tận hưởng một ngày này với anh, cô sẽ không có bất kỳ do dự nào nữa.
Nghĩ đến đây, Giang Nhung lại không kìm được đưa mắt lên nhìn Trần Việt, vô tình chạm phải ánh mắt đang chăm chú nhìn cô của anh.
Anh nhìn cô, chợt khom người về phía cô, Giang Nhung sợ đến vội nhắm mắt lại, nhưng lại nghe thấy tiếng cười trầm lắng của anh, anh đưa tay vén những sợi tóc thưa trên trán cô ra sau tai, dịu dàng nói: “Đồ ngốc.”
Giang Nhung mở mắt ra, nhìn thấy nụ cười của anh, nụ cười đó dường như chiếu sáng bóng tối trước bình minh, rực rỡ sáng ngời.
Giang Nhung ngơ ngác nhìn anh, chỉ cảm thấy bóng tối nơi không thấy được ánh sáng trong lòng mình đã được chiếu sáng bởi nụ cười của anh. Rất ấm áp, cũng rất yên tâm.
Có anh ở đây, có phải sẽ không còn sự tối tăm vô tận nữa không?
Giang Nhung tự hỏi lòng mình.
Đồng thời trong lòng cũng đưa ra câu trả lời, phải, có anh ở đây, sẽ không còn sự tối tăm vô tận nữa, cũng sẽ không còn những cơn ác mộng mãi bám víu lấy cô nữa.
Ở phía đông của Bích Hải Sơn Trang, có một khu vực biển tư nhân rộng lớn của Trần Việt, đây là nơi ngắm cảnh mặt trời mọc tốt nhất ở thành phố Giang Bắc.
Mặt trời còn chưa leo lên từ bờ biển, gió biển hơi lớn, thổi vào người có chút lạnh, Giang Nhung vô thức ôm chặt lấy cánh tay.
Trần Việt vốn muốn ôm cô vào lòng, sưởi ấm cho cô, nhưng lại sợ làm như vậy sẽ khiến cô sợ, sẽ tránh anh càng ngày càng xa.
Nghĩ vậy anh muốn cởi áo sơ mi trắng trên người ra, Giang Nhung nắm lấy tay anh ngăn động tác anh lại.
Hành động này quá tự nhiên, bản thân Giang Nhung cũng không nhận ra sự mờ ám, khi phản ứng lại, trên khuôn mặt xinh đẹp đã ửng đỏ.
Đã bước ra bước đầu tiên, cô không muốn lui lại, đè nén sự căng thẳng trong đáy lòng, cẩn thận dè dặt dựa vào ngựcTrần Việt, khẽ nói: “Như vậy sẽ không lạnh nữa.”
Khoảnh khắc này, Giang Nhung ép bản thân mình vứt bỏ đi tất cả sự kiêng dè và thận trọng, cũng không muốn nghĩ đến người vợ quá cố mà anh ấy yêu sâu đậm nữa, cũng không muốn nghĩ đến Tiểu Nhung Nhung.
Giữ lại một chút ích kỷ của bản thân, dựa vào ngực Trần Việt, hưởng thụ cảm giác an toàn mà anh mang đến cho cô, đồng thời cũng hy vọng có thể cùng anh trải qua một ngày tốt đẹp.
Từng có lúc, Giang Nhung cũng đã có hành động như vậy, chỉ là lúc đó táo bạo hơn bây giờ, còn có một chút đáng yêu và ngang ngược.
Trần Việt ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô, cằm đặt lên đầu cô, thỏa mãn thở dài.
Ngày này anh đã đợi tận ba năm.
Có thể lần nữa ôm cô vào lòng, cảm nhận nhiệt độ và nhịp tim của cô, đối với anh trên thế giới này không còn gì tốt đẹp hơn nữa.
Ở phía xa chân trời, mặt trời dần dần mọc lên, từ từ rọi sáng cả thế giới, cũng như sự trở lại của cô đã rọi sáng toàn bộ thế giới của anh.
Dưới chân là một tảng đá lớn, những con sóng vỗ vào đá một cách nhịp nhàng, như thể viết nên bản nhạc hay nhất cho cuộc hội ngộ của hai người họ.
Mặt trời mọc rất đẹp, nhưng lúc này trong mắt họ chỉ có đối phương, dường như không có bất kỳ thứ gì có thể xen vào thế giới của họ.
“Trần Việt, có phải trước kia anh thường xuyên đến đây không?” Cô biết rõ có một số chuyện không nên để bụng, nhưng trong lòng cô vẫn để ý đến, cô thật hy vọng cô là người duy nhất anh đưa đến đây để ngắm mặt trời mọc tuyệt đẹp như vậy.
“Ừm, thường xuyên đến.” Trong ba năm Giang Nhung không ở đây, anh thường đến đây, mỗi lần đến là ngồi cả đêm, nhìn về phương xa, nhớ về người phụ nữ trong lòng anh.
Thỉnh thoảng dường như vẫn có thể nghe được cô đang hét từ trong tiếng sóng...
Trần Việt, em thực sự rất hạnh phúc, hạnh phúc đến cảm thấy đây không phải là thật.
Mỗi lần đến đây, Trần Việt gần như có thể nghe thấy tiếng hét của Giang Nhung vào đêm hôm đó, nhưng cô đã không còn ở bên anh nữa.
Giang Nhung, em còn chút ấn tượng nào không, vào đêm hôm đó của nhiều năm trước, anh lái xe chở em đến đây, ở bên em, lắng nghe em hướng ra biển hét to sự hạnh phúc của em?
“Ồ.” Giang Nhung thì thầm, cũng không biết tại sao mình lại để ý chuyện này, cô có phải là ai của anh đâu.
Trước kia anh thường dẫn vợ anh đến, chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?
Giang Nhung không muốn nghĩ đến những chuyện mình sẽ để bụng nữa, nhắm mắt lại, yên lặng dựa vào lòng Trần Việt.
Trần Việt vuốt ve lưng cô, nhẹ nhàng, như đang ru trẻ con ngủ.
Hồi lâu, lâu đến khi Giang Nhung sắp ngủ thiếp đi trong lòng Trần Việt, chợt nghe thấy tiếng trầm lắng của Trần Việt vang lên: “Nếu em thích, sau này chúng ta có thể thường xuyên đến đây.”
Sau này?
Cô và anh sẽ có sau này sao?
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!