"Tôi muốn làm gì à?" Trần Tiểu Bích nhìn hai chân Doãn Tùng Dương run lẩy bẩy thì lộ ra ánh mắt cực kỳ xem thường: “Tôi còn không ghét bỏ chuyện diễn cảnh hôn với anh, con mẹ nó anh lúng túng mất tự nhiên với bà đây làm gì? Bà đây có người đàn ông đẹp trai nào mà chưa từng thấy qua, chính là chưa từng thấy kẻ kém cỏi như anh."
Trong hai người đàn ông là ông anh đầu gỗ trong nhà cô và Chiến Niệm Bắc người sau này sẽ trở thành chồng cô, tùy tiện lấy một người ra so sánh với người khác, căn bản không ai có thể so sánh với bọn họ cả.
Không phải lần trước Doãn Tùng Dương đóng một bộ phim với cô nên cô mới tiện tay kéo anh ta tới diễn một vở kịch, muốn xem thử tên khốn kiếp Chiến Niệm Bắc kia có thể ghen hay không.
Không ngờ tin tức lại nhanh chóng bị ông anh đầu gỗ ép xuống, Chiến Niệm Bắc không nhìn thấy tin tức, ngược lại, người đàn ông này còn tự mãn cho rằng cô thật sự có ý với anh ta.
Con mẹ nó, chỉ cầm một thanh kiếm đạo cụ này thôi mà người đàn ông này cũng có thể bị dọa đến mềm chân, còn có khả năng tè ra quần, cô căn bản là khinh thường.
Người đàn ông mà cô thích phải nam tính giống như Chiến Niệm Bắc, cho dù có mấy chục người cầm súng chỉ vào anh, anh thậm chí cũng không hề nhíu mày lấy một cái.
Trần Tiểu Bích càng nghĩ càng cảm thấy Chiến Niệm Bắc nhà cô quá ngầu, quả thật ngầu đến mức không có bạn bè gì nữa. May là cô coi trọng anh, nếu không cả đời này anh chắc chắn chỉ có thể sống độc thân.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, cũng chỉ có cô gái xinh đẹp, thông minh, xuất sắc đủ các mặt như cô mới có thể xứng đôi với anh.
"Polaris, hay là cô tạm thời nghỉ một lát, tôi sẽ nói chuyện với Doãn Tùng Dương về cảnh quay này." Thấy Trần Tiểu Bích nổi giận, đạo diễn cũng phải nhường nhịn cô vài phần.
Bọn họ không biết thân phận thật sự của Polaris, chỉ biết công ty quản lý của cô là giải trí Thịnh Thiên.
Hễ là người trong giới này, đều biết giải trí Thịnh Thiên không dễ dàng ký hợp đồng với người khác, nhưng chỉ cần đã ký hợp đồng sẽ cố gắng bảo vệ nghệ sĩ của mình hết sức.
Các nghệ sĩ của Thịnh Thiên đều dựa vào kỹ năng diễn để ăn cơm, bọn họ chưa bao giờ dựa vào những thủ đoạn tuyên truyền, tất cả đều dựa vào thực lực để nói chuyện.
Người có thể ký hợp đồng với giải trí Thịnh Thiên hoặc là có kỹ năng diễn xuất đạt tiêu chuẩn nhất định, hoặc là người mới có tiềm năng từ trong học viện Điện Ảnh ra.
Về phần người không có trải qua trường lớp chuyên ngành, lúc đầu cũng không hề có kỹ năng diễn xuất như Polaris lại có thể ký hợp đồng với giải trí Thịnh Thiên, tất cả mọi người suy đoán phía sau Polaris có đại gia chống lưng.
Về phần đại gia sau lưng cô là ai, mọi người đoán rất nhiều người nhưng không có một người nào đoán đúng.
"Nghỉ cái gì mà nghỉ? Anh ta có thời gian nhưng tôi không có thời gian dây dưa với anh ta. Quay lại, có điều thay người đi." Trần Tiểu Bích đang muốn nhanh chóng quay xong hai cảnh quay hôm nay để còn nghĩ cách đi dây dưa với Chiến Niệm Bắc, làm gì có thời gian ở đây lằng nhằng với những người này chứ.
"Anh Doãn, làm phiền anh để ý một chút, nếu như lần này còn không đạt..." Đạo diễn nói đến đây thì ngừng, nói vậy người đóng phim cũng nên có chút tự giác.
"Chỗ này là đoàn làm phim chứ không phải là nhà của người nào cả. Chuyện đổi người, cô ta nói đổi là có thể đổi được sao?" Bởi vì phía sau có nhà đầu tư làm chỗ dựa, Doãn Tùng Dương mới không lo mình sẽ bị thay vai.
Ở trong mắt rất nhiều người, cho dù Trần Tiểu Bích có thể ký hợp đồng với giải trí Thịnh Thiên cũng là do sau lưng cô có người. Người phía sau kia và cô nhất định là có quan hệ không rõ ràng, bình thường có thể bảo bọc cô, nhưng nếu thật sự gặp phải chuyện gì thì còn ai để ý cô nữa.
"Vẻ ngoài xấu như vậy, kỹ năng diễn xuất cũng kém mà còn dám ở chỗ này tranh cãi với tôi. Mẹ nó, anh có tin tôi đánh anh hay không?" Nếu không phải không có thời gian, Trần Tiểu Bích hận không thể lập tức đổi người. Đóng phim cùng loại diễn viên không chuyên nghiệp này làm cô cảm thấy đẳng cấp của mình cũng hạ xuống.
Trần Tiểu Bích nổi giận thì thật sự sẽ ra tay đánh người. Đã từng xảy ra sự kiện cô đánh người, nguyên nhân cụ thể thế nào thì mọi người không biết, bởi vì tin tức này đã nhanh chóng bị ém lại.
Doãn Tùng Dương biết cô nói được sẽ làm được, trước mắt cứ nhịn xuống, dù sao cũng sẽ có lúc có thể trả thù.
Sau khi bị Trần Tiểu Bích mắng, thái độ quay phim của Doãn Tùng Dương đã tốt hơn nhiều, quay một lần là đạt. Cho dù anh ta diễn không tính là hoàn hảo nhưng miễn cưỡng vẫn có thể dùng được.
Tiếp theo, Trần Tiểu Bích còn có một cảnh quan trọng khi treo trên dây cáp và phải đóng cùng nam thứ chính Doãn Đình.
Thật ra, xét về mặt mũi và kỹ năng diễn xuất của diễn viên nam thứ chính Doãn Đình, Doãn Tùng Dương đóng nam chính cũng không thể so sánh được. Nhưng vì Doãn Đình không có gia cảnh, công ty quản lý cũng không quá ra sức cho nên mấy năm nay chỉ có thể diễn các vai nam thứ chính, nam thứ chính rồi lại vẫn là nam thứ chính, khiến cho anh ta có đầy kỹ năng diễn xuất cũng không có chỗ nào tỏa sáng được.
Trần Tiểu Bích nhìn nam thứ chính này vẫn thấy rất thuận mắt, hai người cũng thường trò chuyện trong lúc quay phim. Trước đây hai người đã từng đóng chung một bộ phim, cũng từng uống rượu nên có thể tính là bạn nhậu.
"Polaris, chúng ta có cần tập lời thoại chung trước, để tránh cho một lúc nữa cô bị treo trên dây cáp lại sợ tới quên mất không vậy?" Doãn Đình ngồi bên cạnh Trần Tiểu Bích, cười nói đùa.
"Yên tâm đi, tôi đã nhớ kỹ mấy lời thoại này rồi, cho dù có sợ tới mức tè ra quần, tôi cũng không quên được đâu." Đừng thấy Trần Tiểu Bích ở đây cả ngày nhảy chỗ này rồi chạy chỗ nọ, nhìn dường như không mấy nghiêm túc nhưng khi làm việc, cô chưa bao giờ qua loa.
Từ trước đến nay, cô chưa từng xem thân phận của mình làm quyền lợi đặc biệt, sau khi vào đoàn làm phim, nên làm gì thì cô sẽ làm cái đó, làm việc còn cố gắng hơn ai khác.
Đương nhiên, nếu phụ huynh trong nhà cứng rắn muốn quan tâm tới cô, để tránh làm người trong nhà lo lắng, cô cũng chỉ có thể tiếp nhận ưu đãi.
Doãn Đình mỉm cười nói: "Nếu cô nắm chắc như vậy thì tôi không quấy rầy cô nữa. Cô chuẩn bị một lát, sắp đến lượt chúng ta rồi đấy."
"Không thành vấn đề." Trần Tiểu Bích giơ tay ra hiệu OK. Chờ Doãn Đình vừa đi, cô lập tức lấy điện thoại ra tự chụp một tấm ảnh và gửi qua cho Chiến Niệm Bắc.
…..Chiến Niệm Bắc, cậu mau nhìn xem cháu ăn mặc trang phục và trang điểm theo phong cách cổ trang thế nào? Có làm cậu chói mù mắt không vậy? Cháu biết cậu không trả lời nhưng không sao, cháu biết trong lòng cậu đang thầm khen cháu rất đẹp là được rồi.
…..Chiến Niệm Bắc, cậu chắc chắn không biết, thật ra mỗi lần đóng cảnh tình cảm là cháu lại xem đối phương biến thành cậu, như vậy cháu có thể ôm, cũng có thể hôn được.
…. Chiến Niệm Bắc, cháu đã mấy ngày không nhìn thấy cậu rồi. Hôm nay quay xong, cháu mời cậu ăn cơm nhé.
….Cháu biết cậu sẽ không trả lời cháu, có điều ai tính toán với cậu đâu. Cháu phải đi quay phim rồi, lát nữa đóng cảnh treo trên dây cáp. Chờ cháu quay xong sẽ lại nói chuyện tiếp với cậu nhé. Khi cháu không ở bên cạnh cậu, cậu có thể rất nhớ cháu, tùy tiện nhớ tới cũng được. Chụt chụt chụt!
Biết rõ Chiến Niệm Bắc sẽ không trả lời nhưng mỗi ngày khi có thời gian rảnh rỗi là Trần Tiểu Bích lại gửi tin nhắn cho anh qua zalo, chữ viết giọng nói thay phiên oanh tạc.
Hừ hừ hừ...
Cô chính là muốn dùng cách như vậy để xuất hiện ở trong cuộc sống của anh mỗi ngày, làm cho anh quen có cô, nếu như một ngày kia cô không ầm ĩ với anh thì anh sẽ thấy không quen.
"Polaris, đã sắp đến lượt cô quay rồi, cô đi chuẩn bị trước đi." Trợ lý nói.
"OK." Trần Tiểu Bích trả lời trợ lý rồi quay một video gửi đến cho Chiến Niệm Bắc: “Chiến Niệm Bắc, nhớ phải nghĩ tới cháu đấy nhé!"
Bởi vì trong lòng nghĩ tới Chiến Niệm Bắc nên tâm trạng Trần Tiểu Bích rất tốt, bình thường cô còn hơi sợ độ cao, hôm nay khi chuẩn bị quay trên cáp treo, cô dường như không thấy sợ hãi gì cả.