Giang Nhung có lẽ cũng hiểu ý của Tiểu Nhung Nhung, tâm tư của đứa trẻ này rất đơn thuần, nhưng mà nghe lời người lớn là đã thay đổi rồi.
Giang Nhung lắc đầu, bảo bản thân đừng suy nghĩ nhiều, cô có thể giúp Tiểu Nhung Nhung tắm, đợi nó ngủ rồi sẽ rời đi.Mê Tình Truyện
"Cô Giang, đây là khăn mặt, đồ ngủ... của Tiểu Nhung Nhung, tất cả đều phiền chị nhé, thật ngại quá." Linh-người chăm sóc Tiểu Nhung Nhung đưa đồ tắm của Tiểu Nhung Nhung giao cho Giang Nhung, giao xong liền lui ra ngoài.
Giang Nhung bế Tiểu Nhung Nhung tiếp tục đi về phía phòng tắm, cô thậm chí còn không để ý đến căn phòng lớn như vậy, cô làm sao biết được phòng tắm nằm ở chỗ nào.
Tiểu Nhung Nhung rất thích chơi nước, ngồi ở trong bồn tắm của mình, giẫm đạp ùm ùm vài lần, nước bắn tung tóe lên người Giang Nhung.
Giang Nhung xoa đầu của Tiểu Nhung Nhung, ôn nhu nói: "Tiểu Nhung Nhung, nghịch nước sẽ bị cảm đó. Bị cảm sẽ chảy nước mũi, như vậy sẽ không đáng yêu nữa."
Tiểu Nhung Nhung lập tức không phá nữa: "Tiểu Nhung Nhung không muốn bị cảm, Tiểu Nhung Nhung muốn đáng yêu."
Giang Nhung lại nói: "Ừ, vậy Tiểu Nhung Nhung ngoan ngoãn đừng động, để chị tắm cho em, tắm xong rồi chúng ta đi ngủ được không?"
"Được ạ." Tiểu Nhung Nhung dùng lực gật đầu.
Giang Nhung trước giờ chưa từng chăm sóc đứa trẻ nhỏ như vậy, đứa trẻ nhỏ, cánh tay nhỏ thịt bắp chân nhỏ bĩu môi rất dễ thương.
Lúc giúp Tiểu Nhung Nhung tắm, Giang Nhung lại nghĩ đến mẹ của Tiểu Nhung Nhung, người phụ nữ đó không biết đã đi đâu.
Nhà chồng tốt như vậy, đứa trẻ hiểu chuyện như vậy, cô ấy sao có thể nhẫn tâm vứt bỏ bọn họ nhỉ?
Hoặc có thể, cô nhìn thấy chỉ là mặt bên ngoài, quan hệ gia đình người ta như thế nào, một người ngoài như cô làm sao biết được.
Tiểu Nhung Nhung đùa vui cả ngày rồi, buổi trưa cũng không ngủ trưa, lúc này yên tĩnh liền rất nhanh đã buồn ngủ, lúc tắm ngồi ở trong bồn tắm, cái đầu nhỏ gật gà gật gù, như gà con ăn thóc vậy.
Lo lắng nó sẽ lạnh, Giang Nhung vội vàng cầm khăn tắm bọc nó lại, lau qua rồi bế trở về phòng, đặt Tiểu Nhung Nhung lên giường, rồi mặc đồ ngủ cho nó.
Giang Nhung kéo chăn đắp kín cho nó, đang muốn quay người đi dọn dẹp phòng tắm, nhưng đứa nhỏ lại chìa tay nho nhỏ ra bắt được đầu ngón tay của cô: "Mẹ!"
Đột nhiên nghe được hai từ này, Giang Nhung chỉ cảm thấy trái tim như bị một cái thứ gì đó đâm một cái, có chút đau, lại có chút chua xót.
Tiểu Nhung Nhung ban ngày không nhớ mẹ, nhưng mà trong giấc mơ lại nhớ đến mẹ.
Giang Nhung quay lại chỉ nửa bước, ngồi xuống bên chiếc giường lớn, cầm lấy tay của Tiểu Nhung Nhung, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ của nó: "Nhung Nhung ngoan, mau ngủ đi."
"Chị dâu...cô Giang, tôi nói tại sao phòng lại không đóng cửa, thì ra là cô ở đây chăm sóc Tiểu Nhung Nhung, anh tôi đâu? Đang tắm sao?" Trần Tiểu Bích vừa nói vừa bước vào, còn thò đầu nhìn vào phòng tắm.
"Anh cô đi công tác rồi, Tiểu Nhung Nhung kêu tôi đến chơi với nó, nó vừa mới ngủ." Bị người ta nói như vậy, Giang Nhung cũng có một chút khó xử, nhưng mà người ngay thẳng thì không việc gì phải sợ, cô không có tâm tư gì khác, cũng không sợ người khác nói gì.
"Quần áo cô ướt rồi, tôi đi tìm bộ đồ ngủ cho cô thay."
"Không cần đâu. Một lát nữa tôi đến phòng khách tắm, dùng máy sấy thổi một chút là được rồi."
Trần Tiểu Bích quay người đi đến tủ áo quần trong phòng Trần Việt, trong tủ áo quần có rất nhiều quần áo mới đủ, đồ mùa nào cũng có, là anh trai cô ấy chuẩn bị cho Giang Nhung, cô chỉ tùy tiện lấy một bộ, là mặc được rồi.
Trần Tiểu Bích tùy ý cầm một bộ nói: "Những bộ này đều là làm theo size người của chị."
"Làm theo size người của tôi?"
"Không phải, ý tôi là vóc dáng của chị dâu tôi và cô không khác nhau lắm, chắc là cô có thể mặc vừa.
Mặc đồ của người khác thường không tốt lắm, Giang Nhung có chút do dự, cũng không đưa tay lấy.
"Đây toàn là đồ mới, chưa có người mặc qua." Trần Tiểu Bích nhét quần áo vào tay Giang Nhung, lại nói: "Cô đừng khách sáo với tôi như vậy, cô đã tới đây, thì đây chính là nhà của cô."
Giang Nhung lúng túng khẽ cười, vải vóc trong tay mềm mại dễ chịu, nhưng lại không có người mặc qua, cân nhắc nhiều lần, Giang Nhung vẫn là không nhịn được nhìn Trần Tiểu Bích, thấp giọng nói: "Mẹ của Tiểu Nhung Nhung đâu? Tại sao đến cả ảnh cũng không có?"
Sau khi cô đến đây phát hiện một chuyện kì lạ, căn phòng này, ở đâu cũng không nhìn thấy ảnh của nữ chủ nhân.
Nhìn dáng vẻ của Trần Việt, anh hẳn rất yêu vợ của mình, nhưng mà phòng lớn như vậy, lại không có lấy một tấm hình.
Người mẹ "bay lên trời rồi" trong lời của Tiểu Nhung Nhung...dường như không lưu lại một chút dấu vết nào.
Nghe vậy, Trần Tiểu Bích ngơ ngác, khuôn mặt sững sờ.
Nói như thế nào đây? Nói chị là mẹ của nó sao? Bởi vì muốn lừa chị trở về cho nên mới đem ảnh của chị cất đi rồi?
Không được không được... chị dâu bây giờ đang mơ hồ, bây giờ nói sự thật với chị ấy, e rằng sẽ dọa chị ấy chạy mất... đến lúc đó người anh khốn kiếp Trần Việt sẽ ném thẳng cô lên trời cao...
Suy nghĩ xong, Tiểu Bích cẩn thận nghiêm túc hắng giọng: "Cái này hả... chị dâu tôi bởi vì có chút chuyện rời đi rồi, anh tôi sợ tức cảnh sinh tình nên cất hết ảnh của chị ấy đi."
Giang Nhung như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, chỉ nghĩ có thể là giữa Trần Việt và vợ anh có mâu thuẫn khó hòa giải cho nên mới tách ra, chỉ là đáng thương cho Tiểu Nhung Nhung thôi.
"Nhưng mà cô Giang à, anh tôi tuyệt đối không làm chuyện gì có lỗi với chị dâu tôi đâu." Nhìn Giang Nhung không nói gì, Trần Tiểu Bích cho rằng Giang Nhung hiểu lầm rồi, vội vội vàng vàng giải thích: "Anh tôi và chị dâu là chia xa là bởi vì lý do bất khả kháng, tuyệt đối không phải là vì tình cảm có vấn đe!"
Cô nói vừa nhanh vừa gấp, chỉ sợ Giang Nhung nghĩ Trần Việt thành một tên đào hoa phong lưu bạc tình.
Giang Nhung bất đắc dĩ cười một cái, bình thản nói: "Tôi biết rồi."
"Không, cô không biết!" Không biết vì sao, nhìn Giang Nhung bình tĩnh như vậy, trong lòng Tiểu Bích xuất hiện một tia tức giận: "Chị dâu không ở đây mấy năm, anh tôi sống rất khổ sở, tôi trưởng thành lớn như vậy tôi cũng là lần đầu tiên thấy anh ấy hồn vía lên mây, cảm thấy bầu trời của anh ấy đang sụp xuống. Nếu như không phải... nếu như không phải có Tiểu Nhung Nhung ở bên...có lẽ anh tôi không sống tiếp được nữa."
Tiểu Bích dừng một chút, mắt không biết sao lại đẫm nước mắt, cô bình tĩnh nhìn Giang Nhung, ánh mắt bi thương lại thành khẩn: "Chị dâu tôi chính là tất cả của anh tôi, là cả thế giới của anh tôi, cô hiểu không?"
Giang Nhung và Tiểu Bích vốn không thân, nhưng qua mấy lần tiếp xúc, Giang Nhung đều cảm thấy cô ấy này là một người vui tươi lạc quan. Lúc này mắt Tiểu Bích rưng rưng, dường như là có bi thương tận xương tủy đè trên vai cô, ép tới mức cô ấy có thể gục ngã bất cứ lúc nào.
Giang Nhung không kìm được mà vỗ vai Tiểu Bích, muốn an ủi cô ấy, nhưng lại không biết nên nói gì.
Có lẽ...Tiểu Bích cho rằng cô có ý tứ gì đó với anh trai của co ấy, cho nên mới nói ra những lời này cho cô nghe.
Hy vọng cô có thể hiểu, trong tim Trần Việt chỉ có người chị dâu không biết đã đi đâu kia, hy vọng cô đừng đối với Trần Việt có ý nghĩ không an phận.