"Tổng giám đốc Trần, chúng tôi đã điều tra xong. Asteria được thương hiệu áo cưới nổi tiếng thế giới PM trả lương cao mời về giữ vị trí người đứng đầu bộ phận thiết kế chi nhánh trong nước."
Xe của Trần Việt vừa mới tới tòa nhà Thịnh Thiên, Hứa Huệ Nhi chờ đã lâu liền tiến lên báo cáo tình hình.
"Ừ." Trần Việt gật đầu rồi nói: “Lập tức bắt tay thu mua công ty này, thời gian càng nhanh càng tốt."
"Tổng giám đốc Trần, chuyện này..."
"Có vấn đề gì sao?" Trần Việt cau mày, nhìn Hứa Huệ Nhi rồi nói: “Để đội ngũ chuyên nghiệp nhất Thịnh Thiên đi làm chuyện này, nội trong ba ngày tôi phải nghe thấy tin tốt."
“Vâng." Hứa Huệ Nhi không dám có thêm bất kỳ ý kiến bất đồng nào khác.Mê Tình Truyện
Cô đã dõi theo quá trình sánh vai bên nhau của Trần Việt và Giang Nhung, sau đó Giang Nhung "chết đi", lại chính mắt cô nhìn thấy Trần Việt sống như thế nào trong suốt ba năm nay.
Vị trí của Giang Nhung trong lòng Trần Việt đã sớm vượt qua những gì họ biết lúc trước.
Trong khi tất cả bọn họ đều tin rằng Giang Nhung đã không còn nữa thì tổng giám đốc Trần của bọn họ lại không hề buông tay, sai người tìm kiếm suốt ba năm ròng rã.
Hiện tại Giang Nhung khó khăn lắm mới quay về, sợ rằng chuyện mà anh muốn làm chính là lúc nào cũng canh giữ ở bên cạnh cô, không để cho bất kỳ kẻ nào cướp Giang Nhung khỏi tay anh lần nữa.
Giang Nhung rất thích môi trường làm việc mới này.
Phòng làm việc riêng biệt, rộng rãi, sáng sủa, bên dưới cửa sổ rộng lớn là công viên thành phố đẹp nhất thành phố Giang Bắc, công viên nằm sát bên bờ biển, bên kia biển chính là thành phố Hương Giang.
Từ vị trí này của cô nhìn ra ngoài, có thể mơ hồ thấy được những dãy nhà sừng sững của thành phố Hương Giang.
"Asteria, sau này phiền cô dẫn dắt đội ngũ thiết kế trong nước chúng ta cùng nhau cố gắng." Người nói chuyện chính là Trình Diệp, tổng giám đốc PM trong nước.
Trình Diệp chỉ mới ba mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn, đẹp trai rạng ngời như ánh mặt trời, là sinh viên ưu tú của một trường đại học nổi tiếng tại Mỹ, sau vài năm du học thì quay về nỗ lực làm việc mới leo lên được vị trí tổng giám đốc PM trong nước, cũng là một thanh niên đẹp trai, tài giỏi lại có quyền thế.
Giang Nhung tự tin cười nói: "Tổng giám đốc Trình, nếu mọi người đã trả lương cao để mời tôi về thì tôi sẽ cố gắng hết sức mình cùng mọi người làm tốt thương hiệu PM này, tuyệt đối không để cho anh và tổng công ty thất vọng.”
Trong đời sống, Giang Nhung không thích nói chuyện, cũng không hẳn là không thích nói chuyện, mà là thích an tĩnh.
Hai ba năm nay, khi không bận công việc, cô sẽ đi đây đi đó, vác ba lô lên một mình đi thưởng thức phong cảnh các nơi.
Cô cũng sẽ ở nhà đọc sách cả ngày, nếu không có Giang Chính Thiên nhắc nhở, có khi cô còn quên cả ăn cơm.
Đó có thể là do tính cách của cô trầm tĩnh nên vậy, ba năm qua ngoại trừ công việc, cô rất ít trao đổi với mọi người, cho nên cũng không có nhiều bạn bè giao hảo.
Nhưng trong công việc, cô lại khoác lên mình một dáng vẻ khác, giàu kinh nghiệm, thông minh, lại có năng lực làm việc, từ trước tới giờ chưa bao giờ dây dưa khi làm việc.
Lúc trước khi Giang Nhung chưa nói chuyện, Trình Diệp thấy cô gầy gầy, trên mặt luôn nở nụ cười ấm áp, trong lòng luôn nghi ngờ không biết cô có thể đảm nhận công việc này hay không.
Nhưng Giang Nhung vừa mở miệng nói chuyện, liền tạo cho anh ta cảm giác hoàn toàn khác, mỗi một từ cô nói đều vang to mạnh mẽ, cái thân hình gầy gò ấy tựa hồ có thể bộc phát ra nguồn năng lượng mà anh ta khó có thể tưởng tượng nổi.
Trình Diệp gật đầu: "Có cô ở đây, tôi an tâm rồi."
Giang Nhung cười cười: "Tổng giám đốc Trình, anh quá khen rồi."
Sau khi chào hỏi Giang Nhung xong, Trình Diệp lại đưa cô đi tham quan công ty, giới thiệu đồng nghiệp trong bộ phận thiết kế, còn cử cho cô một trợ lý tên là Tiểu Lý.
Tiểu Lý là sinh viên mới tốt nghiệp, tốt nghiệp xong liền có thể đi theo nhà thiết kế nổi tiếng như Asteria để học hỏi kinh nghiệm nên có thể tưởng tượng được cô ấy hưng phấn như thế nào.
Thỉnh thoảng sẽ gõ cửa phòng làm việc của Giang Nhung, bưng trà rót nước cho Giang Nhung rất chi là nhiệt tình.
Cộc cộc…
Đây đã là lần thứ n Tiểu Lý gõ cửa phòng làm việc của Giang Nhung, cô đã sắp không nhịn nổi rồi nhưng vẫn kềm nén mời vào.
Tiểu Lý đẩy cửa đi vào: "Asteria, công ty chúng ta có một vị khách quý, tổng giám đốc Trình kêu chị qua gặp khách hàng một chút."
Giang Nhung gật đầu: "Được."
Cô đi theo Tiểu Lý đến gặp khách hàng, lúc đẩy cửa đi vào thì không thấy Trình Diệp mà chỉ có một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng với quần tây dài đen đang đứng phía trước cửa sổ sát đất, quay lưng về phía cửa.
Người đàn ông ấy đứng thẳng người dáng dong dỏng cao, bóng lưng rất hoàn mỹ, nhưng lại tạo cho người khác một cảm giác rất cô đơn lạnh lẽo, tựa như lạc mất một thứ gì đó rất quan trọng.
Tiểu Lý nói: "Asteria, chị vào trước đi, em đi rót hai ly trà."
Giang Nhung gật đầu, bước vào phòng, ánh mắt lại nhìn người đàn ông đó.
Đang lúc cô nhìn chằm bóng lưng của anh thì anh đột nhiên quay lại bắt gặp ánh mắt của cô.
Ánh mắt của hai người vấn vương giữa không trung trong chốc lát, giữa cô và anh còn có một khoảng cách, nhưng cô vẫn cảm thấy sự cháy bỏng trong ánh nhìn ấy.
Giang Nhung bị ánh mắt ấy dọa sợ nên dời ánh nhìn sang nơi khác.
Tuy nhiên ánh mắt của Trần Việt không rời khỏi cô, có thể nhìn cô lâu thêm một giây nữa chính là hạnh phúc của anh.
Hồi lâu, anh mới mở miệng nói: "Asteria, không ngờ em chính là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng Asteria."
Giang Nhung lễ phép nói: "Ngài Trần, chào anh!"
Trước kia, khi cô gọi anh là "Ngài Trần" luôn mang theo sự trêu chọc và thẹn thùng, nhưng bây giờ chỉ còn lại sự khách khí hời hợt, bất khả xâm phạm, nghe nhói vào tai.
Trong chớp mắt, Trần Việt liền cảm thấy hít thở có chút khó khăn, sự thật tàn khốc nhắc nhở anh rằng, Giang Nhung của anh thật sự không còn nhớ đến anh nữa.
Nhưng khả năng tự kềm chế của anh từ trước đến nay rất mạnh, rõ ràng đau lòng đến mức sống lưng đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn không biểu hiện ra bên ngoài, vẫn nở với cô một nụ cười ấm áp dịu dàng: "Cảm ơn em còn nhớ tôi họ Trần."
Giang Nhung lại nói: "Ngài Trần đặc biệt tới tìm tôi?"
Trần Việt không trực tiếp trả lời cô mà chỉ chậm rãi nhắc lại chuyện cũ của mình: "Tôi và vợ của tôi yêu nhau thắm thiết và đã kết hôn được nhiều năm rồi, con cũng đã được ba tuổi nhưng tôi còn nợ cô ấy một đám cưới. Tôi muốn đợi đến khi cô ấy trở về bên cạnh tôi để tôi có thể bù đắp cho cô ấy đám cưới mà mình đã nợ.”
Trần Việt đang nói chuyện, Giang Nhung lặng lẽ nghe, từ ánh mắt cho đến giọng nói của anh, cô đều có thể nghe ra anh hẳn rất thương vợ của mình.
Nhìn ánh mắt bình tĩnh của Giang Nhung, trong lòng Trần Việt như đang dậy sóng, rất muốn nói với cô rằng vợ của anh chính là cô.
Nhưng anh không thể.
Anh cố sức khắc chế sự xúc động của mình, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để nói chuyện cùng cô: "Asteria, tôi nghe nói áo cưới mà em thiết kế rất đặc sắc. Lần này tôi đến tìm em là muốn mời em thiết kế ba bộ lễ phục cho ba người một nhà chúng tôi.”
Giang Nhung gật đầu: "Chuyện này không thành vấn đề, anh có thể nói với tôi yêu cầu của anh, tôi sẽ cố gắng làm anh hài lòng."
Trần Việt nói: "Yêu cầu của tôi tương đối nhiều, trong chốc lát cũng khó mà nói hết. Chúng ta cứ đứng mãi ở đây cũng không ổn, không bằng tôi mời em cùng ăn cơm với tôi. Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, cũng cảm ơn em đã giúp tôi vào hai ngày trước."
Giang Nhung lắc đầu, lễ phép từ chối: "Ăn cơm thì không cần, ngài Trần có yêu cầu gì cứ nói với tôi tại đây là được."
Cô vốn dĩ cũng không quen thân gì anh, ít nhất cũng chưa thân đến mức để anh phải mời cô ăn cơm.