Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 164: Phản ứng nôn mửa khi mang thai

Hung dữ đập vào đầu Cù Mạnh Chiến.

"Là anh là anh là anh là anh là anh!"

Mỗi lần đập, Giang Hân lại gầm thét, mỗi lần đều dùng hết sức.

Máu văng tung tóe, văng lên mặt cô ta, rơi vào mắt cô ấy... một màu máu đỏ.

Cô ta cứ đập như vậy, biết mình đã hết sức cô ta mới thở hổn hển ngừng lại.

Cù Mạnh Chiến đã không còn hình dáng.

Bị cô ta đập nát.

"Ha ha ha..." Nhìn kiệt tác của mình, Giang Hân bỗng nhiên trở nên nhỏ bé, cười ra nước mắt.

Nước mắt và máu lẫn vào nhau.

Tanh và đắng chát như cuộc đời cô ta.

Đột nhiên cô ta mất hết tất cả sức lực, mệt mỏi ngã xuống bên cạnh xác Cù Mạnh Chiến.

Cô ta ngơ ngác nhìn xác chết đã không thể nhận ra bỗng nhiên cô ta giơ tay ôm lấy anh ta.

"Anh Mạnh Chiến, Hân Hân xinh đẹp không?"

Cô ấy hỏi.

Không ai trả lời.

Chỉ có máu đang liên tục tràn ra.

Lại qua một lúc lâu, đến lúc trời tối Giang Hân mới tỉnh táo lại.

Cô ta nhìn cái xác đã lạnh như băng trên đất, bước qua một bên, cầm điện thoại di động lên, bật lên danh sách những số thường liên lạc gần đây rồi gọi đi.

Một lúc lâu, điện thoại được nghe máy, chỉ nghe bên kia truyền đến một tiếng dễ nghe: "A lô?"

Giọng nói rất đáng yêu, đáng yêu như từ trước đến nay đều ở một thế giới khác.

Giang Hân hít sâu một hơi, sau đó lạnh lùng nói: "Tôi giết người."

Đối diện im lặng một lúc nhưng Giang Hân như thấy được môi người đàn ông kia cong lên.

...

So với Kinh Đô, thời tiết thành phố Giang Bắc lại càng ngày càng tốt hơn.

Thời tiết tốt thì hình như tâm trạng con người cũng tốt theo.

Giang Nhung lại không ngủ nhiều như khoảng thời gian trước, nhưng bắt đầu nôn mửa, đặc biệt là mỗi ngày sáng sớm và buổi tối, nôn đến mức toàn thân không thoải mái.

Trần Việt ở bên cạnh cô, không biết làm chuyện gì chỉ có thể lo lắng.

Anh tìm những bác sĩ phụ khoa uy tín nhưng họ đều nói với anh đây là phản ứng bình thường của phụ nữ có thai trong thời gian đầu.

Giang Nhung nôn mửa khó chịu như vậy mà mấy tên lang băm kia lại nói với anh là phản ứng bình thường, lần đầu tiên anh có cảm giác muốn giết người.

Anh đã để thím Trần cố gắng chuẩn bị một ít món ăn thanh đạm lại có dinh dưỡng, thích hợp với phụ nữ có thai ăn, nhưng tối hôm nay Giang Nhung chỉ ăn một miếng rồi lại bắt đầu nôn mửa.

Càng làm Trần Việt tức giận là Giang Nhung khó chịu như vậy mà mỗi ngày vẫn kiên trì phải đến phòng làm việc, cô nói mình phải cố gắng kiếm tiền mua sữa bột.

Đâu phải anh không nuôi nổi con của họ, cũng đâu phải là không nuôi nổi cô, anh rất muốn nói với cô như vậy nhưng anh biết lòng tự ái của cô rất cao, nói như vậy là làm nhục cô.

Vào buổi sáng đầu tiên sau khi họ kết hôn, anh ta đã giao thẻ ngân hàng của mình cho cô, nhưng mấy tháng qua, anh chưa từng nhận được một tin nhắn trừ tiền, nghĩa là cho tới bây giờ cô vẫn không động tới tiền của anh.

Cô không muốn dùng tiền của anh, điều này làm trong lòng Trần Việt rất khó chịu. Bọn họ là vợ chồng, tiền của anh không phải tiền của cô à, nhưng cô lại không muốn sử dụng.

Giang Nhung nằm trên bồn cầu, nôn mửa một lúc lâu lại không nôn ra gì, nhưng toàn thân đều mệt mỏi.

Cô còn quay đầu cười với Trần Việt: "Rất nhiều bà mẹ mang thai đều như vậy, anh đừng lo lắng."

Trần Việt ôm cô vào lòng, đang muốn nói điều gì nhưng cô giơ tay vuốt chân mày anh: "Đừng cau mày mãi, như vậy khiến người khác không thích."

Giọng nói cô nhẹ nhàng như một cái lông chim nhẹ nhàng vuốt ve trái tim anh, để cho anh vừa yêu thích lại lo lắng.

Anh ấn cô vào ngực, cằm đặt trên đỉnh đầu cô và nói khẽ: "Giang Nhung, chúng ta chỉ có một đứa bé này nhé. Sau này cũng không phải chịu khổ như thế này nữa."

So với muốn có con, anh càng không muốn thấy cô chịu khổ, mấy ngày nay cô không ăn được gì, cả người đều gầy hẳn đi, dường như một cơn gió có thể thổi bay cô.

Ngày hôm qua kiểm tra thai, bác sĩ nói thai nhi bình thường, nhưng còn cần bổ sung dinh dưỡng nhiều hơn, phụ nữ có thai phải ăn nhiều một chút.

Nghe lời bác sĩ, dù cô hầu như không ăn được gì nhưng cô vẫn cố gắng ăn, cô nói có thể để mình đói bụng nhưng chắc chắn không thể để đứa bé đói bụng.

Nghe cô nói như vậy, Trần Việt rất hận lúc đầu sao mình không chọn các biện pháp ngừa thai.

Nếu anh không để cho cô có thai thì cô cũng không cần chịu khổ thế này.

"Đây là thai đầu, chắc chắn hơi yếu ớt một chút, đến thai thứ hai, thai thứ ba, thậm chí thai thứ tư cũng sẽ không còn những triệu chứng này nữa." Giang Nhung nói, mặt mày hớn hở như người vừa nôn mửa khó chịu không phải là cô vậy.

Đối với cô, một đứa bé sao đủ được, cô muốn sinh một đám khỉ nhỏ cho anh mà. Tranh thủ để sau này khi người một nhà ở chung một chỗ cũng có thể góp thành hai bàn mạt chược.

Từ nhỏ cô phải dạy bọn nhỏ yêu thương lẫn nhau, sau này cô và Trần Việt già thì bọn nhỏ cũng có bạn với nhau. Quan trọng là cô không muốn con mình mệt mỏi như Trần Việt, sinh hơn hai đứa bé thì sau này chúng có thể cùng nhau chia sẻ chuyện tang lễ của Trần Việt và cô, không cần mọi chuyện đều do một người gánh vác.

"Đừng nói nữa." Anh đỡ cô dậy, cầm ly nước đầy cho cô súc miệng.

Sau khi súc miệng, Giang Nhung thấy chân mày Trần Việt vẫn nhíu chặt, đột nhiên một ý nghĩ xấu sinh ra trong đầu cô.

Cô ấy chu mỏ, cười xấu xa: "Ngài Trần, đến hôn một cái nào!"

Cô biết Trần Việt là một người thích sạch sẽ, cô vừa ói xong, chắc chắn anh sẽ không hôn ấy nên cô chỉ là đơn thuần muốn trêu chọc anh một chút, muốn thấy anh tức giận nhưng không có cách nào làm gì cô.

Nhưng cô không thể ngờ được là Trần Việt chẳng những cúi đầu hôn cô, hơn nữa là một nụ hôn sâu kiểu Pháp nóng bỏng.

Hôn đến lúc cô hít thở không nổi thì anh mới buông cô ra, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm vào mặt cô: "Như vậy sẽ dễ chịu một chút, sau này..."

Anh còn chưa nói hết lời thì Giang Nhung lại cảm thấy muốn ói, cô lại chạy về phía bồn cầu nôn ọe.

Nói thật, loại cảm giác này đúng là không dễ chịu, giống như sắp ói ra cả lục phủ ngũ tạng*.

*Ngũ tạng gồm: tim, gan, lá lách, phổi, thận.

Lục phủ gồm: Dạ dày, túi mật, tam tiêu (miệng trên của bao tử, khoảng giữa bao tử, miệng trên của bàng quang), bàng quang, ruột già, ruột non.

Nhưng vừa nghĩ tới là con của bọn họ đang làm khổ cô, không đến mấy tháng nữa là đứa trẻ sẽ oa oa chạm đất, cô cũng sẽ không khó chịu như vậy nữa.

Lại nôn một lúc thì Giang Nhung mới dừng lại, cô áy náy nhìn Trần Việt vẫn bên cạnh mình: "Anh Trần, luôn làm anh lo lắng, xin lỗi nhé!"

Trần Việt lại im lặng chau mày không để ý tới cô.

Cô khó chịu như vậy đều là hậu quả do anh tạo thành mà cô lại vẫn ngu ngốc nói lời xin lỗi với anh.

"Anh lại đang tức giận à? Sao gần đây anh cứ tức giận vậy? Chẳng lẽ anh không biết là tức giận sẽ nhanh già hơn à?" Biết rất rõ là anh đang giận mình nhưng cô vẫn cười nhạo anh, không chọc anh mở miệng nói chuyện với cô thì không ngừng lại.

Trần Việt lại đỡ cô dậy súc miệng, sau đó mới ôm cô trở về phòng, động tác dịu dàng đặt cô lên giường.

Anh vừa định đứng dậy thì lại bị cô kéo lại, cô đột nhiên nói rất nghiêm túc: "Anh Trần, mỗi ngày anh đều bị em giày vò như vậy, có khi nào anh sẽ chán ghét em không?"

Mấy ngày nay, lúc rãnh rỗi cô ấy cứ suy nghĩ, lỡi như anh ta bị cô ấy giày vò làm phiền đến nỗi không muốn để ý đến cô ấy thì cô ấy nên làm gì bây giờ?

Nghe được lời của Giang Nhung, sắc mặt Trần Việt càng khó coi, trầm giọng nói: "Ngủ ngon, đừng suy nghĩ lung tung."

Có lúc Trần Việt rất muốn phát cáu với người phụ nữ này, để cô đừng ngốc như vậy nữa, khi có thể dựa vào của anh thì cứ dựa vào, đừng bướng bỉnh.