Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 160: Phản ứng nhàn nhạt của ngài trần

Trên đường trở về, Trần Việt không nói tiếp, Giang Nhung cũng một mực giữ im lặng.

Cô suy nghĩ rất nhiều, nghĩ về từng chuyện trong mấy tháng nay.

người đàn ông Trần Việt này bình thường rất ít nói, cơ hồ không cùng cô ta nói chuyện phiếm gì, nhưng anh có thể làm cho cô an tâm, có thể làm cho cô cảm nhận được sự ấm áp.

Anh nói qua, bọn họ đều là người trưởng thành rồi, những thứ gọi tình yêu là không thực tế.

Anh nói qua, mặc kệ chuyện gì phát sinh đều không cần tuỳ tiện nói lời chia tay.

Anh còn nói qua, cô chính là người đàn bà mà anh muốn sống cùng hết đời.

Lời nói dễ nghe anh không nói nhiều, cho nên mỗi câu mỗi lời của anh cô đều nhớ kỹ.

Dù giữa bọn họ không có tình yêu, cô cũng tin tưởng, anh cũng là người đàn ông mà cô muốn sống cùng hết đời.

Giang Nhung suy nghĩ rất nhiều về lời ông cụ Trần nói hôm nay.

Cô hiểu rõ, Ông cụ Trần không hi vọng cô ở cùng Trần Việt, là bởi vì cách cô được sinh ra không đứng đắn.

Sinh ra thế nào không phải cô có thể lựa chọn, đồng thời mẹ cô cũng là người bị hại, không thể để những chuyện cũ không chịu nổi này khiến cô phải gánh chịu nó.

Cô nhủ với lương tâm của mình, những năm này, cô cố gắng làm việc, cố gắng sinh hoạt, chưa từng làm qua chuyện tổn thương người khác.

Dựa vào cái gì cô lại không có tư cách đứng cạnh Trần Việt?

Dựa vào cái gì cô không thể cùng anh sống chung?

Dựa vào cái gì cô không thể truy cầu hạnh phúc mình muốn?

Hạnh phúc của cô, chồng của cô, cô sẽ đem hết sức lực giữ gìn, ai cũng không có tư cách để cô từ bỏ.

Nghĩ vậy, tâm tình Giang Nhung rộng mở, thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.

"em sao thế?" Trần Việt dừng xe xong, quay đầu nhìn cô.

"Trần Việt, em chính là người anh muốn cùng một chỗ sống hết đời, lời này còn hiệu lực không?" Cô hỏi, trông mong nhìn qua anh.

"Lại suy nghĩ lung tung cái gì?" Anh đã nói đương nhiên giữ lời, cô cả ngày đều đang nghĩ gì vậy?

"anh nói phải giữ lời? Cho dù có ngày anh gặp được người phụ nữ anh yêu, anh có nuốt lời?” Cô lôi kéo tay anh, lắc lắc hỏi.

"Em đã là vợ anh." Anh đã cưới cô, sao lại yêu người khác được, coi như là yêu, vậy người đó chỉ có thể là cô.

"Là vợ cũng có thể ly hôn, ly hôn xong anh còn có thể cưới người khác, người khác cũng có thể là vợ của anh." Cô không hài lòng câu trả lời của anh

"Sẽ không." Trần Việt nặng nề ném ra hai chữ này, tháo dây an toàn xuống xe.

"Cái gì sẽ không?" Giang Nhung xuống xe theo, tiếp tục lôi kéo anh truy hỏi.

"Đời anh chỉ có một người vợ, sẽ không có người khác." Trần Việt nhìn cô, nói một cách nghiêm túc.

"Ừm, em tin anh." Cô vùi đầu trong ngực anh, đưa tay ôm anh thật chặt, "Đời này, em cũng chỉ cần anh thôi."

Anh là người có cá tình như vậy, không dễ đưa lời hứa hẹn, một khi đã hứa sẽ hết sức lực thực hiện.

Cho nên, cô không phải lo lắng gì, càng không cần nghĩ đến lời Ông cụ Trần nói, chỉ cần tin tưởng anh là được.

Cô lôi kéo tay anh đặt nơi bụng: "anh sờ một cái xem. Có thể cảm nhận được gì không?"

Anh nhíu mày lại: "Lại gầy rồi?"

Giang Nhung liếc mắt một cái nhìn anh: "cảm nhận thêm một chút.”

Bàn tay ấm áp của Trần Việt nhẹ nhàng giật giật, hơi híp mắt lại, chăm chú suy nghĩ cô đến tột cùng muốn nói gì, thế nhưng là nghĩ tới nghĩ lui, anh vẫn không nghĩ ra, đành phải lắc đầu.

"Đoán xem, đoán trúng có thưởng." Giang Nhung không có ý định tuỳ tiện buông tha anh.

"em muốn...?" mắt Trần Việt hiện lên ý cười, nói một câu đùa cô, nhưng giọng nói lại rất nghiêm túc.

Giang Nhung hiểu anh đang nói gì trong chớp mắt, đưa tay nện anh một quyền: "Trần Việt, anh đừng phản ứng chậm chạp như vậy được không, chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng được không?”

Tại sao có thể có một người đàn ông đần đến vậy, ám chỉ rõ rành rành như vậy, anh lại ngốc đến nổi không đoán được.

Lỡ sau này đứa nhỏ của bọn họ sinh ra anh vẫn có cái tính này giống anh, thì phải làm sao?

có một khúc gỗ là anh là được rồi, thêm một khúc gỗ nữa thì sẽ khiến người khác phát điên mất thôi.

"Vậy rốt cuộc là chuyện gì?" Anh lại hỏi.

"Nơi này đang thai nghén đứa con của bọn mình.” Cô cười hì hì nói, ánh mắt yên lặng nhìn vào khuôn mặt anh, chú ý đến mỗi phản ứng của anh.

"Ừm." Anh khe khẽ hừ một tiếng, nắm tay cô, tiếp tục đi về phía trước, phản ứng nhàn nhạt làm cho người không thể tưởng tượng nổi.

"Trần Việt!!" Giang Nhung rất muốn đạp anh một cước, đây là phản ứng khi anh nghe được mình có con sao?

"Ăn cơm trước." Anh nói, giọng trầm, ánh mắt bình tĩnh.

Giang Nhung thấy cả người mình bỗng không khỏe.

Không chỉ muốn đánh người.

Cô còn muốn cắn người.

"em không muốn ăn cơm." Cô hất tay của anh ra, thở phì phò nói.

"Không thể không ăn." Anh nói, thần sắc vô cùng nghiêm túc.

"em cũng không cần phải ăn." Cô nhanh chân xông về phía trước, lại bị Trần Việt níu lại.

"Nghe lời." Anh nói, ngữ khí hơi bất đắc dĩ.

Nhìn bộ dáng anh như vậy, Giang Nhung càng thêm bất đắc dĩ.

Cá tính anh chính lạnh lùng như vậy, chẳng lẽ còn hi vọng xa vời anh hưng phấn đến ôm cô quay vài vòng hay sao?

Bữa tối, hôm nay đồ ăn dì Trần chuẩn bị đều đồ ăn thanh đạm có dinh dưỡng, Giang Nhung nhìn sang, không có một món nào mà phụ nữ có thai không thể ăn được.

Cô ngồi xuống, Trần Việt cho cô xới thêm một chén cơm, nói: "Ăn nhiều chút."

"Bữa tối ăn nhiều, rất dễ dàng béo." Cô nói thì nói như thế, nhưng lại không có ý muốn ăn ít.

Giờ cô không chỉ là một người, còn muốn chăm sóc đứa nhỏ trong bụng, ăn nhiều đứa bé mới có dinh dưỡng, mới có thể trưởng thành.

"Béo lên mới tốt." Anh lại cho cô gắp đồ ăn.

"Lên cân sẽ xấu."

"Không xấu."

"anh chắc chắn?"

"Mau ăn." Anh không để ý cô tiếp, chăm chú ăn cơm.

Sau bữa ăn tối, Giang Nhung quay về phòng tắm rửa, liền sớm nằm nghỉ ngơi trên giường.

Trần Việt vẫn như trước kia, đến phòng làm việc bận bịu.

-

Mà lúc này, Trần Việt trong phòng làm việc không có chút tâm tư làm việc nào, anh hút xong một điếu rồi lại một điếu thuốc, nghĩ về lời Giang Nhung vừa nói trước đó không lâu.

Cô nói ở đó đang thai nghen đứa con của bọn họ?

Là đứa bé mà tương lại sẽ có? Hay là bọn họ đã có rồi?

Trong phúc chốc, anh không biết tâm tình của mình làthế nào, nên anh không hỏi gì cả.

Anh lo lắng đáp án anh không giống với đáp án anh muốn nghe, anh lo lắng là mình đang suy nghĩ nhiều.

Thì ra anh hi vọng cô có thể mang thai con của bọn họ, như thế cho dù là hôn nhân không có tình yêu, bọn họ cũng có thể sống thêm càng lâu càng dài.

Hút xong điếu thuốc cuối, Trần Việt bỗng dưng đứng dậy, anh đến trong một phòng tắm khác tắm rửa, đánh răng, đổi áo ngủ, xác định trên người không có mùi khói nào, mới về phòng của bọn họ.

Anh không tự giác bước nhẹ, nhẹ chân nhẹ tay đến bên cạnh cô, đứng bên giường lẳng lặng nhìn cô đã ngủ say.