Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 101: Tin xấu

Lúc Cù Mạnh Chiến ở Giang Bắc đã nghĩ đủ mọi cách nhưng đều không gặp được người điều hành đương nhiệm Leo Trần của Thịnh Thiên.

Bây giờ vừa trở về Kinh Đô thì người của Thịnh Thiên lại chủ động liên lạc với hắn, đồng thời yêu cầu hắn đưa cô hai nhà họ Giang đi gặp Leo Trần.

Giang Nhung ở Giang Bắc thì nghe nói Leo Trần cũng ở Giang Bắc, hôm nay Giang Nhung vừa trở về Kinh Đô thì Leo Trần cũng tới Kinh Đô.

Cù Mạnh Chiến cho rằng chuyện này nhất định không phải là trùng hợp. Hắn đoán, có lẽ Leo Trần đã tăm tia Giang Nhung từ trước, nhưng nghĩ đến việc cô là vợ của cấp dưới nên không tiện ra tay ở Giang Bắc.

Nay thấy Giang Nhung rời khỏi Giang Bắc đến Kinh Đô, một người đàn ông háo sắc sẽ không dễ dàng bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, thế nên Leo Trần cũng đi theo.

Đến nơi xong, Leo Trần lại không tiện hẹn gặp Giang Nhung trực tiếp, nên mới nhờ Cù Mạnh Chiến hắn bắc cầu dắt mối. Hắn càng nghĩ càng thấy rất hợp lý.

Cho dù về sau cấp dưới của Leo Trần phát hiện ra chuyện này, anh ta cũng có thể mượn cớ là do không biết chuyện, quà người khác đưa tới nên không hỏi xuất thân.

Cù Mạnh Chiến mặc kệ rốt cuộc Leo Trần coi trọng Giang Nhung ở điểm nào, cũng mặc kệ việc Leo Trần có thể hứng thú với Giang Nhung bao lâu. Hắn chỉ nhớ một câu, chỉ cần hắn dẫn Giang Nhung đến, thì hắn muốn làm chuyện gì Leo Trần đều sẽ đồng ý.

Cù Mạnh Chiến không đòi hỏi nhiều, chỉ muốn Thịnh Thiên hợp tác với Cù thị, để các đại cổ đông của Cù thị không thể coi thường hắn nữa, để hắn có thể lên nắm quyền Cù thị.

Tuy hắn vẫn có chút lưu luyến với Giang Nhung, nhưng so với chuyện hợp tác với Thịnh Thiên thì Cù Mạnh Chiến không hề do dự mà chọn vế sau.

...

Nhà họ Giang không rộng lắm, chỉ là một căn nhà hai tầng kiểu Âu, so ra thì còn không rộng bằng nơi ở của người giúp việc trong khu biệt thự cao cấp của nhà họ Cù.

Giang Chính Thiên coi trọng nơi này là vì đây là khu nhà giàu ở Kinh Đô, ông ta cảm thấy đi ra từ khu này trông có vẻ cao quý hơn người bình thường.

Ở một nơi chẳng rộng rãi gì lắm như vậy mà Giang Nhung lại tìm mãi cũng không thấy mẹ mình.

Cô cũng hiểu là bản thân quá bộp chộp.

Nếu Giang Chính Thiên dụ cô đến đây thì chắc chắn đã đưa mẹ cô đến nơi khác, sẽ không cho cô gặp mẹ.

Tất nhiên Giang Chính Thiên không đời nào nói cho cô biết mẹ cô đang ở đâu, vậy thì cô chỉ đành tìm cách khác.

Giang Nhung nhắm mắt hít một hơi thật sâu, khi cô mở mắt ra, một tia sáng lóe lên.

Cô tập trung nhìn thì thấy cách đó vài bước chân có một thứ gì đó phát sáng rơi trên bụi cỏ.

Giang Nhung đến gần nhặt lên nhìn, thì ra là một chiếc nhẫn bạch kim.

Giang Nhung nhớ rõ, đây là chiếc nhẫn cô mua tặng mẹ nhân dịp nhận được khoản tiền thù lao thiết kế lần đầu tiên. Mấy năm nay mẹ cô vẫn luôn đeo, chưa bao giờ tháo xuống. Hôm qua Giang Nhung còn nhìn thấy nó trên ngón tay mẹ.

Vì sao nhẫn lại rơi ở chỗ này?

Giang Nhung lấy tay lau qua thì thấy có cả vết máu đỏ.

Lẽ nào mẹ cô xảy ra chuyện gì rồi?

Giang Nhung hoảng loạn trước ý nghĩ ấy.

Lúc này vừa hay Giang Chính Thiên dẫn Cù Mạnh Chiến đi đến, hắn ta mỉm cười xun xoe với cô: "Nhung Nhung, cô đi thu dọn chút đi, tôi dẫn cô đi gặp một người."

Giang Nhung nắm chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, cố nhịn nhưng vẫn không kìm được mà hỏi: "Giang Chính Thiên, rốt cuộc mẹ tôi đang ở đâu? Ông giấu bà ấy đi đâu rồi?"

Giang Nhung thà tin rằng mẹ cô bị Giang Chính Thiên giấu đi, thậm chí là bị đánh, chứ không muốn nghĩ đến chuyện đáng sợ vừa xuất hiện trong đầu cô.

"Nhung Nhung, chỉ cần con đi cùng cậu Cù, đến khi trở về là có thể được gặp mẹ con rồi." Trước giờ, chỉ cần là việc Cù Mạnh Chiến muốn làm thì Giang Chính Thiên sẽ không bao giờ hỏi, ông ta chỉ biết đẩy con gái của mình ra là được.

"Ông hãy để tôi nói chuyện điện thoại với mẹ trước đã. Tôi chỉ muốn xác định bà ấy vẫn ổn, rồi các người muốn tôi đi gặp ai, tôi sẽ đi gặp người đó." Giang Nhung cắn môi, nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay.

"Cô hai, hôm nay bà chủ đã đi từ sớm rồi." Một người giúp việc đã làm ở nhà họ Giang mấy chục năm không nhịn được đứng ra nói.

Giang Chính Thiên quát to: "Bác Lương, bác nói lung tung gì đấy!"

Bác Lương đã dám nói ra thì chắc chắn là không định làm tiếp nữa, ông chỉ vị trí của Giang Nhung, lại nói tiếp: "Bà chủ nhảy từ tầng ba xuống, ngã ở chỗ đó, chết tại chỗ, thi thể đã được đưa đến nhà tang lễ rồi."

Nhảy từ tầng ba xuống, chết tại chỗ, thi thể đã được đưa đến nhà tang lễ...

Trong đầu Giang Nhung chỉ vang vọng những lời này, ngoài ra cô không nghe được bất cứ âm thanh nào, không nhìn thấy bất kỳ người nào nữa...

Trái tim cô như rơi vào trong chảo dầu, đau đến mức toàn thân gần như không còn chút sức lực.

Ngày hôm qua, mẹ của cô vẫn còn có thể cười nói với cô.

Ngày hôm qua, mẹ còn nói với cô, sau này sẽ sống chung với cô. Vậy mà chỉ qua một buổi tối, cô và mẹ đã âm dương đôi ngả, sau này không bao giờ gặp được nhau nữa.

Còn người cha tốt của cô, đến cả tin mẹ cô qua đời cũng không chịu nói, thậm chí còn ép cô đồng ý với điều kiện của ông ta.

Đối với ông ta, vợ và con gái rốt cuộc là gì?

Chỉ là công cụ có thể lợi dụng để ông ta đạt được quyền lợi hay sao?

Giang Chính Thiên ơi Giang Chính Thiên, ông thật độc ác, không bằng loài cầm thú.

Ông đã tham lam quyền thế đến vậy, thì Giang Nhung thề, cô nhất định phải hủy hoại mọi thứ của ông ta, để ông ta vĩnh viễn không thể trở mình.

Truyện được mua bản quyền up trên

"Cô hai..."

"Bác Lương, cảm ơn bác đã nói cho cháu biết!" Giang Nhung khom người thật sâu với bác Lương, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Giang Chính Thiên.

Giang Nhung không khóc lóc cũng không làm ầm ĩ lên, chỉ lặng im mà nhìn Giang Chính Thiên.

Cô nhếch môi, rõ ràng là đang cười nhưng ánh mắt lại lạnh lùng thấu xương.

Giang Chính Thiên không kìm được mà giật mình, trong lòng cũng hơi thấp thỏm. Ông ta há miệng, nhưng không thốt lên được tiếng nào.

Cù Mạnh Chiến nói: "Nhung Nhung, chuyện của bác gái, cô đừng quá đau buồn. Dù sao người đã chết rồi không thể sống lại, giờ cô đi cùng tôi tới gặp một người trước đã, sau khi xong việc chúng ta sẽ về an táng cho bác gái tử tế, để bà ấy ra đi cũng được nở mày nở mặt."

"Gặp ai?" Giang Nhung bình tĩnh hỏi.

"Leo Trần của Thịnh Thiên." Cù Mạnh Chiến cũng không muốn lừa Giang Nhung.

Dù sao trong mắt Cù Mạnh Chiến, sẽ chẳng có người phụ nữ nào lại ghét một người đàn ông có thân phận như Leo Trần. Giang Nhung cũng không ngoại lệ.

Quả nhiên, Giang Nhung mỉm cười, gật đầu đồng ý, không do dự chút nào.

Nếu sớm biết Giang Nhung sẽ đồng ý dễ dàng như vậy, Cù Mạnh Chiến hắn đã ra tay với cô từ khi ở Giang Bắc rồi, khỏi cần để đến hôm nay để rồi gặp phải Leo Trần.

Giang Nhung cũng không phải thật sự muốn cùng Cù Mạnh Chiến đi gặp tên Leo Trần gì đó, mục đích chân chính của cô là dựa vào Cù Mạnh Chiến để rời khỏi nhà họ Giang, rời khỏi cái nơi lạnh lẽo không chút tình người kia.

Mẹ của cô, mẹ của cô...

Nghĩ đến mẹ, Giang Nhung siết chặt nắm tay, ánh mắt lóe lên sự âm u lạnh lẽo.

Giang Chính Thiên, ông hãy chờ đấy!