Lâu Đài Người Bán Nón

Chương XXXV

Vào khoảng mười rưỡi sáng, Nessie nhìn qua cửa sổ phòng khách với một nỗi xúc động kín đáo, đôi mắt mở to như đang chờ đợi một phép lạ nào đó xuất hiện trên đại lộ. Giờ đây một mình ở trong phòng, nó có thể để lộ ra những cảm xúc mà nó đã cẩn thận giấu kín trong suốt những tuần lễ vừa qua.

Thật vậy, cha nó đã có thái độ không thể nào chịu đựng được nổi, khi thì tỏ ra dịu dàng, khi thì đầy đe dọa. Tuy nhiên, nó đã chịu đựng tất cả, tự trấn an mình với ý nghĩ rằng nó đang áp dụng một chiến thuật tinh tế hơn, có hiệu quả hơn những cơn giận dữ và những lời đe dọa đó…Nó nghĩ rằng nó đã chiếm được học bổng và cùng với từng ngày trôi qua trong số bảy ngày sau kì thi, niềm tin của nó càng thêm vững chắc. Không thể nào tất cả công lao học hành của nó, tất cả những khổ nhọc của nó, những giờ dài lạnh lẽo trong căn phòng này lại không được bù đắp. Khi rời khỏi phòng thi, nó không hoàn toàn thỏa mãn, nhưng giờ đây nó đã tuyệt đối lấy lại tin tưởng. Mặc dù vậy vẫn luôn luôn còn một trường hợp mơ hồ, khó tin nào đó khiến nó có thể không thành công, cho nên nó đã khéo léo đề phòng bằng một mưu mẹo tinh khôn. Mary và cha nó, cả hai người đều tin kết quả của kì thi sẽ được công bố trong tám ngày nữa – Nó đã xác nhận như vậy và họ đã tin như vậy – Nhưng chính nó, nó biết rằng nó sẽ nhận được kết quả vào sáng hôm nay. Theo những tin tức ở trường Đại học, nó biết kết quả của kì thi đã được gửi đi bằng bưu điện cho các thí sinh vào chiều ngày hôm qua.

Nessie mỉm cười khi nghĩ rằng nó đã đánh lừa được chị và cha nó một cách tài tình. Đó là một điều vô cùng táo bạo đối với nó - gần giống như việc nó gởi thư cho Mary trước đây – Nhưng nó đã tính toán tìm một phương cách thoát khỏi sự trừng phạt của ông, trong trường hợp nó thi hỏng.

Nhưng nó không thất bại, nó đã thành công và thay vì dùng tất cả tuần lễ quí báu này để chuẩn bị chống lại cơn giận dữ của cha, nó đã sống trong một niềm hạnh phúc kín đáo, giữ trong lòng sự bí mật cho đến lúc không thể nào giữ được nữa. Lúc đó nó sẽ làm cho cha và chị nó phải kinh ngạc bằng cách hét lên vào tai hai người một cách bất ngờ đầy đắc thắng. Họ sẽ không biết gì hết cho đến khi nào chính nó cho họ biết, ngay cả chị Mary rất tốt, rất tuyệt diệu và rất đáng yêu…Nó có nên cho Mary biết trước không? Không, điều này sẽ làm hỏng tất cả. Nessie không muốn một người nào nhìn qua vai nó khi nó mở lá thư ra. Nó cần phải ở một mình, thoát khỏi mọi con mắt tò mò có thể nhìn thấy những ngón tay run run hay ánh mắt lo âu của nó.

Thình lình, nó rùng mình và run lên nhè nhẹ khi thấy một bóng người mặc đồ xanh ở phía dưới đại lộ, người phát thư với dáng đi chậm chạp thường lệ sẽ đến đây trong nửa giờ nữa. Thế là trong nửa giờ nữa nó sẽ nhận được thư và nó muốn đọc lá thư một mình. Phải khó nhọc lắm Nessie mới rời mắt được khỏi hình dáng của người phát thư, và một cách gần như máy móc, nó tiến về phía cửa, gương mặt thoáng biến sắc. Nét lo âu càng rõ rệt khi nó bước vào nhà bếp, và đi thẳng đến Mary, nó đặt bàn tay lên trán rên rỉ:

- Lại chứng nhức đầu này nữa, chị Mary. Em càng khó chịu hơn bao giờ hết.

- Tội nghiệp cho em tôi – Mary nói, vừa nhìn em một cách thương cảm - Chị thật buồn cho em, chị tưởng em đã hết nhức đầu rồi.

- Không, không, nó đã trở lại….em nhức đầu quá, chị cho em một viên thuốc, nhanh lên.

Che mắt sau hai bàn tay, Nessie nhìn theo Mary đi đến mở cái hộp bằng giấy bìa trên lò sưởi. Nàng kêu lên khi thấy cái hộp trống không:

- Khổ thay, không còn viên nào hết! Chị rất tiếc, chị tưởng hãy còn một hay hai viên cho em.

- Hết rồi à, thật khó chịu! Em cần phải uống thuốc, cái đầu em sắp vỡ ra đây. Em cần uống ngay một viên thuốc.

Mary lo lắng nhìn cái đầu cúi xuống của Nessie:

- Chị có thể làm gì được cho em? Em có muốn một miếng bông gòn tẩm dấm không?

- Cái đó không làm cho em hết đau. Chị phải đi mua thuốc cho em. Chị đi ngay đi, em van chị.

Mary có vẻ do dự, sau một lúc nàng nói:

- Chị không thể đi ra ngoài lúc này, chị phải lo bữa ăn trưa. Em nằm nghỉ một chút, chị sẽ xoa bóp cho em.

- Chị đi mua cho em một viên! – Nessie hét lớn, muốn khóc - Một việc nhỏ như thế mà chị không chịu làm cho em, vậy mà chị luôn luôn bảo rằng chị muốn giúp đỡ em? Cái đầu em sẽ bể nếu em không có một viên thuốc. Chỉ có thuốc đó mới làm em hết đau.

Mary lúng túng, lo lắng nhìn Nessie, rồi từ từ đưa bàn tay lên những sợi dây cột chiếc tạp dề, chậm chạp tháo ra.

- Được, chị đi ngay…sẽ không lâu hơn một phút đâu. Em nằm nghỉ cho tới lúc chị về.

Nessie gật đầu, tự nói với mình rằng một phút của chị nó sẽ kéo dài một giờ, và như thế nó có thừa thời giờ để nhận lá thư. Nó mỉm cười khi nghe tiếng cửa ngoài đóng lại, đồng thời vẻ đau đớn biến mất, gương mặt lấy lại vẻ ranh mãnh, nó nhảy xuống đất, chạy nhanh ra phòng khách.

Phải, Mary đang đi xuống đại lộ, vội vã đến tội nghịêp, không ngờ rằng ở nhà đã có hai viên thuốc được giấu kĩ trong một ngăn tủ đựng chén đĩa. Nàng không hề chú ý đến người phát thư khi đi ngang qua ông ta. Trong túi xắc của ông có một vật sẽ làm cho Nessie hết đau một cách có hiệu quả hơn bất cứ thứ thuốc nào. Nhưng cái ông phát thư này thật là chậm chạp. Nessie nhận ra đó là ông Dan, người thường đem đến những lá thư của Matt vừa kêu lên với một vẻ quan trọng: “Chỉ nhìn bề ngoài của phong thư này cũng biết bên trong nó có một cái gì đó rất giá trị”. Không một lá thư nào của Matt có giá trị bằng bức thư mà nó đang chờ đợi. Tại sao ông ấy không đi nhanh lên?

Trong khi chờ đợi, Nessie mơ hồ nhớ lại đã một lần nó cũng đứng bên cửa sổ này với cùng một cảm xúc. Thình lình, không cần phải lục lọi lâu trong trí nó đã nhớ ra: đó là ngày mẹ nhận được bức điện tín. Nó như còn thấy trước mắt cái rùng mình của mẹ khi bà cầm trong tay tờ giấy màu cam và cách sắp đặt khéo léo của bà để bà nội Brođie không hay biết. Giờ đây nó không sợ bị tiết lộ, bởi vì mắt bà cụ sắp lòa và tai gần như điếc, bà chỉ ra khỏi phòng khi được gọi xuống ăn.

Dan uể oải băng qua đường, khập khiễng như thể mỗi ngón chân của ông đều có một cái mụn cóc. Trông ông giống như một phu khuân vác với túi xắc đè nặng trên lưng. Ông ta thật là chậm chạp, nhưng điều lạ lùng là giờ đây Nessie không còn muốn ông đi nhanh như trước nữa. “Hãy cứ thong thả, Dan, và hãy trao thư cho tôi cuối cùng”. Trái tim nhỏ bé của Nessie đập rộn lên trong lồng ngực. Nó tự hỏi, không biết Grierson đã nhận được thư chưa? Nếu rồi, Nessie sẽ rất sung sướng được nhìn  thấy vẻ mặt thảm não của nó khi mở thư ra. Về phần mình, Nessie nghĩ rằng nó sẽ không cần mở thư, dù chỉ để khẳng định điều này: Học bổng Latta là của nó! Có những phong thư rất khó mở…

Dầu sao, Dan vẫn đang tiến đến gần ngôi nhà làm cho Nessie run rẩy cả tay chân…nó há hốc miệng ngạc nhiên khi thấy ông lơ đãng vượt qua cổng nhà nó, như thể ông chắc chắn rằng không có lá thư nào cho gia đình Brođie…rồi khi thấy ông quay lại, tim nó nhảy lên đến tận cổ họng.

Một thời gian dài vô tận trôi qua trước khi chuông reo. Nhưng nó đã reo rồi kìa. Và dầu muốn dầu không, Nessie phải rời cửa sổ để đi ra cửa, không vội vã như khi nó ra lấy bức điện tín, mà thong thả…với một vẻ thản nhiên lạ lùng.

Phong thư dài, cứng nhắc với một con dấu xanh ở trên góc nằm trong bàn tay của Dan, Nessie dán mắt vào đó, không để ý đến nụ cười làm nhăn nhúm đôi má của người phát thư già và để lộ những cái răng dính đầy chất nicotin. Nó không nhìn thấy chính người phát thư mặc dầu vẫn mơ hồ nghe ông nói:

- Chỉ nhìn bề ngoài của phong bì, cũng biết có một cái gì rất giá trị ở trong đó.

Bây giờ, chính bàn tay của Nessie cầm lấy bức thư, những ngón tay hồi hộp sờ mó tờ giấy dày và sang trọng, ánh mắt dán vào hàng chữ nhỏ nhắn, được viết ngay giữa phong bì màu trắng. Nó đứng ngắm nhìn tên nó không biết trong bao lâu, nhưng khi nó ngước lên, Dan đã đi mất. Liếc mắt nhìn đại lộ vắng vẻ, Nessie hối hận vì đã tỏ ra bất lịch sự, tự hứa sẽ sửa chữa lỗi lầm này bằng cách nào đó, có thể là bằng cách xin lỗi và biếu ông ấy thuốc lá.

Nhưng trước hết phải mở thư ra.

Nó đóng cửa, lặng lẽ băng qua phòng ngoài và bước vào phòng bếp. Vào đến nơi, nó liền để ngay phong thư trên bàn, quay trở lại cánh cửa để biết chắc nó đã được đóng kín, rồi đi đến cửa phòng bếp phụ với cùng một mục đích như vậy. Sau cùng, chắc chắn rằng không ai có thể dòm ngó, Nessie trở lại ngồi vào bàn. Tất cả đều như ý muốn, tất cả đều xảy ra như nó đã xếp đặt và bây giờ, chỉ có một mình, thoát khỏi mọi sự canh chừng, không có gì khác để làm, không còn gì nữa để chờ đợi, nó sẽ mở lá thư ra.

Nessie nhìn phong thư, tâm trí dao động dữ dội. Mắt nhòa đi, nó bỗng nhìn thấy – không phải phong thư hình chữ nhật dài – hình dáng của chính nó vĩnh viễn còng lưng trên một quyển sách ở trường, ở nhà, trong phòng thi và luôn luôn bên cạnh nó, là thân hình to lớn của cha nó như một bóng đen không thể nào xóa nhòa được. Nó có cảm giác tất cả những xúc động của nó đều dồn vào lá thư, rằng tất cả những gì đã khiến nó phải học hành cực khổ mấy tháng nay, rằng mục đích duy nhất của cuộc sống của nó đang ở ngay trước mặt nó, trên bàn, được kết tinh lại thành vài chữ viết trên một tờ giấy.

Tên của nó được viết trên phong bì và cũng cái tên đó phải được xuất hiện trong lá thư. Nếu không, tất cả những gì nó đã làm, và ngay đến cuộc sống của nó, sẽ trở thành vô nghĩa. Nó biết rằng tên của nó có ở bên trong lá thư, cái tên của kẻ chiếm được học bổng Latta, nhưng nó vẫn không dám nhìn.

Thật là buồn cười, tại sao nó lại sợ cái tên của nó, cái tên như cha nó vẫn thường lặp đi lặp lại một cách có lý: thật đẹp, thật cao quí, một cái tên mà nó có quyền hãnh diện. Nó là Nessie Brodie, cô gái chiếm được học bổng Latta. Chúa ôi, nó là một người thật thông minh, cô gái đầu tiên chiếm được học bổng, làm danh dự cho cái tên Brodie. Như trong một giấc mơ, Nessie đưa bàn tay về phía lá thư.

Những ngón tay của nó run lên một cách kì lạ khi mở phong bì ra, những ngón tay thật gầy gò mảnh khảnh. Ý chí của nó không hề ra lệnh cho chúng mở ra, vậy mà chúng đã mở, và còn cầm cả lá thư, vừa run nhè nhẹ.

Nào, nó phải nhìn thấy tên nó, cái tên Nessie Brodie…Không có gì khó nhọc khi nhìn cái tên của nó trong một giây đồng hồ. Đã đến lúc rồi.

Tim Nessie bỗng đập mạnh một cách không thể nào chịu nổi khi nó mở tờ thư ra và nhìn vào đó. Cái tên đập mạnh vào đôi mắt nó và làm chúng mờ đi không phải tên của nó…mà là tên của Grierson. John Grierson đã chiếm được học bổng Latta.

Trong một giây, nó nhìn lá thư một cách ngẩn ngơ, rồi một sự khủng khiếp làm mở lớn đôi con ngươi của nó, những dòng chữ trên lá thư nhảy múa, nhạt nhòa đi rồi biến mất. Nessie ngồi bất động, cứng đơ gần như nín thở, những ngón tay vẫn siết chặt tờ giấy, và bên tai nó vang lên những lời gầm thét của cha nó. Nó ở một mình trong gian phòng bếp, cha nó đang ở tại bàn giấy cách xa cả một dặm nhưng trí tưởng tượng khiến nó nhìn thấy ông một cách rõ rệt và nó nghe ông hét lớn:

-Thằng Grierson đã thắng cuộc. Mày đã bị đánh bại bởi thằng bé đẻ non đó. Điều này sẽ không nghiêm trọng gì lắm nếu kẻ thắng cuộc là một đứa khác, nhưng đó lại là Grierson, con trai của tên bẩn thỉu đó…Thật là bỉ ổi, ghê tởm, tao nói cho mày biết, con bé ngu đần ngốc nghếch. Chúa ôi, thật là nhục nhã không chịu nổi. Tao sẽ vặn cổ mày!

Nessie co rút cả người trong ghế bành, thụt lùi trước sự hiện diện vô hình của cha nó, vẻ ghê sợ và hốt hoảng hiện ra trong đôi mắt nó khi ông tiến tới, hai bàn tay xòe ra. Tuy vậy, nó vẫn ngồi yên và rất ngạc nhiên nghe giọng nói yếu ớt của mình cất lên:

- Thưa ba, con đã làm hết sức của con, con không thể làm hơn nữa được… xin ba đừng đụng  đến con.

- Hết sức của mày – James Brodie rít lên - cái hết sức của mày không thể đánh bại thằng bé Grierson. Thế mà mày đã thề rằng cái học bổng Latta  đã ở trong tay mày. Vì mày, tao phải chịu thêm một nhục nhã nữa. Mày sẽ phải trả giá cái nhục đó cho tao, tao đã báo trước rằng nếu để thất bại thì mày sẽ phải hối hận.

- Không, không, thưa ba – nó thì thầm – con không cố ý làm điều đó – con sẽ không thất bại một lần nữa, con xin hứa với ba. Ba  biết rõ là con luôn đứng đầu lớp…con vẫn luôn luôn là con Nessie nhỏ bé của ba…ba sẽ không hành hạ một đứa bé đáng thương như con. Lần sau con sẽ làm tốt hơn.

- Sẽ không có lần nào nữa  - ông gầm thét - tao sẽ … tao sẽ bóp cổ mày!

  Ông lao mình vào người nó và nó nhắm nghiền đôi mắt lại, hét lên một tiếng dữ dội. Bỗng nhiên, Nessie cảm thấy như có một cái gì vỡ tung trong đầu mình, và nó trở nên thoải mái hơn bao giờ hết. Nỗi kinh hãi đã biến mất, nó được tự do. Mở mắt ra, Nessie không còn cảm thấy cha ở đó nữa và nó mỉm cười…một nụ cười sung sướng tựa như những tia nắng làm rạng rỡ gương mặt nó. Nesie tiếp tục cười khe khẽ, toàn thân rung động như trong một cơn khủng hoảng thần kinh. Nước mắt trào ra đầm đìa. Tình trạng này kéo dài một lúc lâu rồi tiếng cười chấm dứt, cũng đột ngột như lúc nó phát ra những giọt lệ khô cạn nhanh chóng và gương mặt Nessie lấy lại vẻ ranh mãnh, tinh quái như lúc suy tư trong phòng khách.

  Tuy nhiên, giờ đây, dưới sự thúc đẩy rõ rệt của một động lực bên trong, nó không cần suy nghĩ nữa. Mím chặt môi, nó thận trọng đặt lá thư lên bàn, đứng dậy, đôi mắt ngước lên rồi lại cúi xuống, đầu lắc lư nhè nhẹ. Khi những cử động này chấm dứt, nó thoáng nở một nụ cười và tự thì thầm với mình một cách dịu dàng “Bé Nessie, mày phải làm cho hoàn hảo những gì mày làm”. Rồi Nessie bước ra khỏi bếp.

  Leo lên một cách lặng lẽ và đặc biệt thận trọng, Nessie dừng lại ở cầu thang, lắng tai nghe ngóng, rồi yên tâm lướt nhẹ vào phòng nó. Vào đến bên trong, nó nhanh nhẹn đi thẳng đến bồn nước, rửa mặt và hai tay bằng nước lạnh. Sau khi đã chà xát đôi má xanh xao cho sáng hồng lên. Nessie cởi bỏ chiếc áo dài cũ màu vàng nhạt, lấy chiếc áo dài mới nhất và đẹp nhất ra. Nó có vẻ không bằng lòng, lắc đầu thì thầm: “Áo này không được đẹp lắm đối với mày, Nessie thân yêu, không được thanh lịch lắm”. Tuy nhiên, Nessie vẫn mặc áo vào một cách thong thả, kỹ lưỡng và gương mặt nó rạng rỡ khi nó đưa hai tay lên trang điểm mái tóc. Vừa gỡ rối những sợi tóc và chải chúng, Nessie thì thầm “Những sợi tóc xinh đẹp của tôi”. Sau cùng thỏa mãn với mái tóc óng ánh, nó đứng trước gương tự ngắm nghía mình với một nụ cười bí mật và xa vắng. Rồi, cầm lấy món nữ trang duy nhất, một sợi dây chuyền nhỏ bằng san hô, do mẹ nó tặng để đền bù việc Mathien quên đem quà biếu về cho nó, nó sửa soạn đeo vào cổ. Đột nhiên, Nessie ngừng tay lại, lẩm bẩm: “Những hạt san hô này rất bền”  và đặt sợi dây chuyền lên bàn.

 Không để mất thì giờ, nó nhẹ nhàng ra khỏi phòng, đi xuống cầu thang bước vào phòng ngoài lấy áo mặc vào người và đội lên đầu chiếc nón rơm mới mà chị Mary vừa  mua cho. Thế là nó đã ăn mặc chỉnh tề để ra phố - trong bộ đồ đẹp nhất của nó, bộ đồ mà nó đã mặc vào ngày thi. Nhưng nó không ra ngoài, mà lại trở vào phòng bếp phụ…

Sau một lúc, có tiếng động vang lên ở lầu trên. Một người đang chậm chạp bước xuống thang gác, thỉnh thoảng đứng lại một lúc. Chẳng mấy chốc cánh cửa phòng bếp mở ra và bà nội bước vào. Giờ ăn đã gần đến và ý muốn tự nướng cho mình những lát bánh mì thật mềm đã khiến cho bà ra khỏi phòng. Bà lảo đảo tiến tới, đầu cúi gằm, không trông thấy gì hết cho đến lúc chạm vào Nessie.

- Chà! Chà! Tối đi đâu thế này?

Bà lầm bầm vừa lấy lại trí sáng suốt và ngước đôi mắt mờ đục lên cái thân thể đang treo toòng teng. Gương mặt già cỗi nhăn nhúm vì kinh ngạc, bà há hốc miệng, và khi thân thể của cô bé chạm vào người bà lần nữa, bà lùi lại, ú ớ:

- Chúa ôi! Cái gì… cái gì vậy… nó đã … nó đã…

Bà quay gót, loạng choạng chạy ra khỏi phòng bếp, phòng ngoài, băng qua sân, ra đến ngoài đường. Bà vẫn tiếp tục chạy thục mạng cho đến lúc va vào người Mary và suýt té xỉu trong hai cánh tay của nàng, Mary hoảng hốt kêu to:

- Có chuyện gì vậy, bà nội? Phải chăng bà nội bị bệnh?

Bà cụ nhìn nàng, gương mặt co rúm, đôi môi  mấp máy nhưng không thốt ra được lời nào.

- Chuyện gì đã xảy đến với bà nội? – Mary kinh hãi lặp lại – Bà nội có bị bệnh không?

- Kìa, ở trong đó – bà nói lắp bắp, vừa chỉ tay vào nhà - Nessie … 

Nessie ở trong đó … nó … nó đã treo cổ … ở trong phòng bếp.

Ánh mắt nhìn vội lên ngôi nhà, trông thấy cánh cửa ngoài mở toang và với một tiếng kêu thất thanh, nàng lao mình qua trước mặt bà cụ, tay cầm hộp thuốc nhảy lên các bực thềm và bay vào phòng bếp.

- Chúa ôi - nàng rên rỉ -em Nessie của tôi!

Buông hộp thuốc rơi xuống đất, Mary mở một ngăn tủ đựng chén đĩa, lấy dao cắt đứt sợi dây và thân thể còn ấm của Nessie rơi vào người nàng, chạm vào sàn nhà.

- Ồ! Chúa ôi, xin cho nó sống với con … đừng để nó chết!

Mary đặt em mình nằm dài trên mặt đất, và bằng những ngón tay run lẩy bẩy nàng tháo sợi dây đã siết sâu vào cần cổ sưng vù của nó. Nàng vỗ vào hai bàn tay Nessie, xoa bóp trán nó vừa nói bằng một giọng bị ngắt quãng bởi những tiếng khóc nức nở: “Hãy nói với chị đi, Nessie…chị thương em, em yêu dấu của chị… Em đừng bỏ chị”. Nhưng không một câu trả lời nào thoát ra khỏi đôi môi hé mở, bất động của nó. Tuyệt vọng cùng cực, Mary lao người ra ngoài đường. Đôi mắt hoảng hốt nhìn láo liêng tứ phía, nàng trông thấy một người cưỡi xe đạp đang chạy về phía mình:

- Hãy dừng lại!

Mary kêu lên vừa vung cánh tay một cách cuồng nhiệt, và khi người ấy ngạc nhiên dừng xe lại, nàng đặt một bàn tay lên ngực mình, Mary nói lắp bắp bằng một giọng hào hển:

- Một bác sĩ… ông hãy chạy đi tìm bác sĩ Renwick, nhanh lên. Em gái tôi đang bệnh rất nặng, nhanh lên, đi nhanh lên!

Người cưỡi xe đạp đi vội vã lao người về phía trước, vô cùng xúc động trước tiếng kêu khẩn thiết của nàng.

Trở về nhà, Mary quỳ xuống bên cạnh Nessie, nhấc nó lên, thấm ướt đôi môi sưng phù của  nó, cố gắng cho nó uống nước. Rồi, đặt đầu nó lên một cái gối, nàng lau chùi gương mặt đã bầm lên vừa thì thầm: “Hãy nói với chị đi, em Nessie yêu dấu…chị muốn em sống…Đáng lẽ chị không nên rời em một lúc nào. Nhưng…tại sao…ôi! Tại sao em lại bắt chị  phải ra phố?”

Khi đã lau mặt cho Nessie xong, không còn biết làm gì nữa, Mary vẫn quỳ gối bên cạnh em mình, hai má đầm đìa nước mắt, hai bàn tay chắp lại, tinh thần hoang mang. Liền đó có những bước chân hấp tấp vang lên. Bác sĩ đã đến. Thoạt tiên, ông không trông thấy  thân thể của Nessie - bị Mary che khuất - mà chỉ nhìn thấy Mary…ông dừng lại, vừa kêu lớn lên: 

- Mary, có chuyện gì thế?

Rồi bất chợt nhận ra cái thi thể nằm dài, nhanh như chớp Renwick quỳ xuống bên cạnh Mary, vội vàng đưa hai bàn tay sờ lên người Nessie. Chỉ một phút sau,ông ngước mắt lên nhìn nàng, dịu dàng nói:

- Đừng quỳ gối nữa, Mary, hãy để tôi… hãy để tôi ẵm nó lên đi-văng.

Nghe giọng nói của Renwick, hiểu rằng Nessie đã chết, Mary dứng dậy, đôi môi run rẩy, lòng tan nát:

- Lỗi của tôi - nàng thì thầm bằng một giọng đau khổ - tôi đã đi ra phố để mua thuốc nhức đầu cho nó.

Renwick quay về phía nàng, ánh mắt thương cảm:

- Cô không  phải chịu trách nhiệm về cái chết này. Cô đã làm cho nó tất cả những gì có thể làm được.

-Vì sao nó hành động như vậy? - Mary thổn thức - Tôi thương nó vô cùng, tôi muốn che chở nó.

-Tôi biết rõ điều đó. Chắc nó đã mất lý trí, con bò đáng thương - Ông buồn rầu đáp - Tội nghiệp cho Nessie... Nó bị khủng hoảng.

-Tôi có thể làm bất cứ điều gì cho nó, tôi có thể hy sinh cả sự sống của tôi cho nó.

Renwick nhìn nàng, nghĩ đến quá khứ của nàng, đến nỗi đau thương hiện tại của nàng, đến tương lai mù mịt của nàng, và trước đôi mắt đẫm lệ ấy, ông chợt thấy bị xâm chiếm bởi một nỗi xúc động sâu xa. Như một nguồn suối bao năm tháng bị vùi sâu trong lòng đất bỗng nhiên được tự do trào ra, tình yêu thình lình ngập tràn tâm hồn ông. Lòng xao xuyến, ông tiến đến bên cạnh nàng, nói nhỏ:

- Mary,em yêu dấu, đừng khóc nữa; tôi yêu em.

Mary nhìn ông qua đôi mắt mờ lệ và một giây sau, nàng đã ở trong cánh tay ông.

- Em sẽ không ở đây nữa, em yêu dấu- Renwick thì thầm – Anh sẽ đưa em đi cùng anh.

Nàng khóc nức nở trên vai ông và ông an ủi nàng, nói với nàng rằng ông đã yêu nàng ngay từ lần đầu tiên trông thấy nàng.

Trong khi hai người đang đứng bên nhau, một giọng nói mạnh mẽ, vừa ngạc nhiên vừa giận dữ bỗng vang lên:

- Chúa ôi, các người làm gì thế này, ở đây, ngay trong nhà tôi?

Đứng sững ở cửa, không trông thấy chiêc đi- văng bị che khuất, Brodie nhìn chằm chằm vào họ, hai mắt lộ rõ ra ngoài vì kinh ngạc và tức giận:

- Vậy đây là thằng bồ của mày? – Ông thô bạo kêu lên, vừa tiến vào gian phòng – Chính hắn đã gửi cho mày những quả nho khốn nạn đó? Tao thường tự hỏi thằng bồ của mày là ai, tao không ngờ đó lại là… cái ông đẹp đẽ này!

Nghe những lời này, Mary rên rỉ và muốn rời khỏi Renwick, nhưng ông đã giữ nàng lại, đưa mắt nhìn thẳng vào Brodie.

- Ông đừng nhìn tôi với ánh mắt đó, đừng tỏ ra cao ngạo như vậy! –Brodie cười gằn, mỉa mai:

- Ông sẽ không bịt mắt tôi được nữa đâu, lần này chính tôi nắm được ông, ông là một nhân vật có danh của thành phố, thế mà lại dám vào nhà tôi như thể một nhà điếm vậy!

  Để đáp lại, Renwick càng đứng thẳng người lên một cách oai nghiêm hơn nữa, và từ từ đưa tay chỉ vào đi-văng.

- Ông đang dối diện với cái chết!

Ánh mắt lạnh như băng của bác sĩ khiến cho Brodie phải nao núng.

- Các người có mất trí không - Ông nói ấp úng - Các người điên hết rồi!

Và quay mắt nhìn theo hướng Renwick chỉ, ông giật nảy mình khi trông thấy thi thể của Nessie, suýt nữa ngã chúi về phía trước, ông hoảng hốt kêu lên:

- Cái gì vậy… cái gì vậy… Nessie… Nessie!

Renwick đưa Mary ra cửa, và trong khi nàng đứng nép vào người ông, ông dừng lại nói một cách nghiêm trọng:

- Nessie đã tự tử trong phòng bếp này vì nó không chiếm được học bổng Latta, và chính ông phải chịu trách nhiệm về cái chết của nó!

Brodie không nghe họ đi ra. Choáng váng trước những lời cuối cùng của bác sĩ và vẻ bất động kỳ lạ của cái thân thể nằm trước mặt ông, ông thì thầm:

- Họ muốn làm cho tôi sợ. Hãy thức dậy, Nessie, cha của con đang nói với con đây. Nào, con yêu quý, hãy thức dậy - Đưa bàn tay một cách e ngại để lắc nó, Brodie bỗng trông thấy tờ giấy ghim trên ngực Nessie, ông gỡ ra, rồi run run đưa nó lên gần mắt:

- Grierson! – ông nói bằng một giọng lạc hẳn đi – Chính thằng Grierson đã chiếm được học bổng … vậy Nessie đã thất bại…

Tờ giấy rơi khỏi tay Brodie, đôi mắt ông đăm đăm nhìn vào cổ có mang dấu vết của một lằn đỏ lợt. Tuy đã thấy cái dấu đỏ, ông vẫn sờ vào thân thể bất động mềm nhũn và gương mặt ông cũng tái nhợt như dấu vết của sợi dây trên làn da trắng của Nessie.

- Chúa ôi, nó đã tự treo cổ - Và ông bịt lấy hai mắt, không thể chịu đựng cảnh tượng này lâu hơn nữa – Chúa ôi… nó đã… nó đã…- Giọng Brodie dần dần tắt nghẹn – Tôi thương con Nessie biết bao nhiêu!

Một tiếng gầm khô khan thoát ra khỏi lồng ngực ông, rồi lảo đảo như một người say rượu, ông ngã vào ghế bành, gần như bất tỉnh. Những tiếng khóc không nước mắt lay động cả người ông, xé nát lồng ngực ông. Ông đưa hai bàn tay lên ôm đầu, một ý nghĩ ám ảnh dằn vặt tâm trí, đồng thời với những ý nghĩ khác thoáng qua một cách mơ hồ, những hình ảnh quay cuồng một cách vô tận chung quanh đứa con gái đã chết của ông.

Ông nhìn thấy con trai ông bên cạnh Nancy dưới ánh mặt trời rực rỡ, ông nhận ra hình bóng khòm khòm đau khổ của vợ ông, gương mặt đáng ghét của Grierson đang nham nhở cười ngạo sự nhục nhã tuyệt vọng của ông, Renwick đang ôm Mary trong tay, Denis Foyle đương đầu với ông một cách hỗn láo. Ông cũng thấy lại Perry, Blair, Paxton, Gordon và cả Dron nữa…Tất cả đều diễu qua trước đôi mắt nhắm kín của ông, tất cả đều quay đầu không thèm nhìn ông. Tất cả đều lên án ông.

Có lẽ vì không thể chịu đựng lâu hơn nữa sự giày vò của những hình ảnh đó, Brođie ngẩng đầu lên, buông hai bàn tay ra khỏi đôi mắt và lén lút ném một cái nhìn lên đi-văng. Ông trông thấy cánh tay mảnh khảnh của Nessie buông thõng ở mép đi-văng, im lìm, cứng đơ. Và rùng mình, ông ngước mắt lờ đờ nhìn qua cửa sổ.

Đúng lúc này, cánh cửa được nhẹ nhàng mở ra và mẹ ông bước vào. Sự kinh hoàng đã biến mất trong đầu óc già nua của bà, và giờ đây, đi từng bước nhỏ về phía chiếc ghế của mình, bà ngồi xuống đối diện với con trai. Bà tìm cách nhìn vào đôi mắt ông để biết ông vui hay buồn, và cho rằng sự im lặng của ông có vẻ thuận lợi, bà nói thì thầm:

- Mẹ nghĩ rằng mẹ sẽ đi làm cho mẹ một lát bánh mì nướng không quá cứng lắm.

Bà đứng lên, đi vào phòng bếp phụ rồi trở lại ngồi xuống để nướng lát bánh mì vừa mới cắt.

- Mẹ sẽ chấm nó vào món súp ăn, ăn như thế mới thích hợp với bao tử của mẹ.

Liếc nhìn con trai một lần nữa, bà để ý đến vẻ khác lạ của ông, và vội lắc đầu, kêu lên:

- Con không giận mẹ chứ, phải không James? Mẹ chỉ làm cho mẹ một lát bánh mì nướng không cứng lắm thôi. Con biết rằng mẹ vẫn luôn luôn thích món đó. Mẹ cũng sẽ nướng cho con một lát bánh mì nữa, nếu con muốn– Và bà cười với vẻ ngượng ngùng, để mơn trớn ông, tiếng cười như một tiếng động nhỏ phá tan sự im lặng nặng nề.

James Brodie không trả lời, tiếp tục nhìn khu vườn nhỏ dưới cơn gió nóng mùa hè đang lay động những chiếc lá hiếm hoi. Rồi cơn gió trở nên mát rượi khi thổi qua những nhánh cây lý, chạm vào những cành nhỏ của ba cây phong lớn im lìm màu sáng bạc và sau cùng lướt nhẹ qua ngôi nhà, nhanh nhẹn lao mình về phía những ngọn đồi Winton xa xôi.

HẾT