Lâu Đài Người Bán Nón

Chương XXVIII

Mathieu Brodie ra khỏi ga Levenford, bỏ lại đằng sau sân ga nhuộm một ánh vàng nhạt và tiến vào bóng tối lạnh lẽo của một đêm tháng hai. Những bước chân của cậu vang lên, nhanh và rõ trên nền đất cứng, gương mặt rạng rỡ, hai bàn tay không ngừng đong đưa: Mathieu không thể ngăn được nỗi xúc động đang tràn ngập. Cậu đi nhanh, hai lỗ mũi nở rộng đón nhận mùi thơm của một ngọn lửa rừng xa xa, lòng hân hoan cảm thấy hết niềm vui thú của cuộc sống. Hơi gió cay cay gợi lại trong tâm trí của cậu những kỷ niệm, và cậu cảm thấy mình được bao bọc trong một đám sương mù đầy những âm thanh kỳ lạ và êm dịu, những mùi thơm nhẹ nhàng và dưới một ánh trăng vùng nhiệt đới trong sáng. Cậu quên hẳn cuộc sống buồn bã và đầy thất vọng của sáu tháng vừa qua khi nhớ lại những ngày ở Ấn Độ. Cậu hăng hái bước nhanh về nhà. Sự vội vã này, trái hẳn với những tối trước kia – cậu thường đi về nhà, với những bước chân do dự - chứng tỏ một sự thay đổi quan trọng trong cuộc đời cậu. Quả vậy, sự thay đổi này đang làm cậu hạnh phúc, và khi đã vào nhà, đặt chân lên ngưỡng cửa không bếp, người cậu run lên vì hạnh phúc.

Chỉ có một mình Nancy ở đấy, đang dọn dẹp bàn ăn một cách một cách thờ ơ. Khi trông thấy cậu thình lình xuất hiện, nàng ngước mắt lên với một vẻ ngạc nhiên, tiếp đón một cách thân mật và tự do chứng tỏ cha cậu không có nhà.

- Ông ấy đâu, Nancy?

- “Ở ngoài, tôi chắc vậy,vì một lý do thường lệ. Chỉ có một lý do có thể làm cho ông ấy đi ra ngoài vào giờ này, đó là mua rượu. Nhưng”, nàng nói tiếp một cách ranh mãnh, “nếu cậu muốn gặp ông ấy, ông ấy cũng sắp về rồi đó”.

- “Quả vậy, tôi muốn gặp ông ấy”. Mathieu nói một cách hiên ngang, với một cái nhìn đầy ý nghĩa, “ Tôi không sợ gặp ông ấy: tôi cho ông ấy biết một cái tin sẽ làm cho ông ấy sụp xuống”.

Nàng nhìn cậu chăm chú, nhận thấy hơi thở cậu dồn dập, đôi mắt sáng rực, thái độ quan trọng và bí mật.

- Vậy, cậu có tin tức mới phải không? – Làm ra vẻ bình thản, Nancy hỏi.

- Tin tốt nhất từ chín tháng nay. Tôi vừa xuống xe lửa cách đây một phút. Tôi chỉ biết tin này cách đây một giờ và đã không thể về nhà  thật nhanh để cho ông biết chơi!

Nàng bỏ mặc chén đĩa tại chỗ và tiến đến gần Matt, hỏi bằng một giọng mơn trớn:

- Phải chăng cậu chỉ muốn cho một mình cha cậu biết? Tôi có thể biết trước được không? Tôi rất chú trọng đến cái tin đó.

- Dĩ nhiên là cô sẽ được biết. – Cậu nói với một nụ cười làm rạng rỡ cả khuôn mặt. – Đáng lẽ cô đã hiểu đó là tin gì rồi.

- Nào, vậy đó là tin gì? – Nancy thì thầm.

Nhận thấy vẻ tò mò của nàng, Mathieu thích thú kìm hãm ý muốn của mình lại, và dựa mình vào tủ đựng chén đĩa trong tư thế ưa thích, cậu nhìn nàng bằng một vẻ khoe khoang.

- Nào, coi nào, cô không đoán được sao? Một cô gái thông minh như cô chắc chắn đoán được.

Biết rõ là tin gì rồi, nhưng thấy điệu bộ đầy vẻ khoái trá của cậu, nàng làm ra vẻ ngây thơ, lắc đầu:

- Không, tôi không biết gì hết… tôi không dám nói… phải chăng đó là tin tức về cha cậu?

Matt mạnh mẽ lắc đầu:

- Không, lần này không phải: ông ấy không dính dáng gì vào vấn đề này. Đây là một người khác, một người nào đó trẻ hơn, có thể uống một ly rượu mà không say, vẫn đủ tỉnh táo để đưa một cô gái đi dự buổi hòa nhạc. Hãy nghĩ đến một người nào đó đang yêu cô.

- “Chính cậu, Matt. Ồ!” Nàng thốt lên, vừa mở to đôi mắt. – “Phải chăng cậu muốn nói cậu đã được nhận vào chỗ làm đó?”

- Tôi có nói là tôi không được đâu? – Cậu trả lời với một cái liếc mắt đưa tình.

- Việc đã xong rồi, phải không? Cậu cho tôi biết nhanh đi. Tôi bồn chồn đến nỗi không đứng yên được tại chỗ.

- Phải, - Mathieu kêu lên, không hề tự kiềm chế mình lâu hơn nữa. – Tôi đã được nhận vào chỗ làm đó, bản hợp đồng đang nằm trong túi tôi đây. Một chỗ làm ở Nam Mỹ. Tôi được công ty đài thọ mọi chi phí và được tiền đầy túi. Tôi sẽ đi cho khuất mắt cái thành phố nhỏ bé dơ bẩn này và cái nhà đáng nguyền rủa với người chủ say rượu của nó.

- Ông ấy sẽ rất bằng lòng – Nàng đáp, vừa tiến sát đến bên cậu.

- Bằng lòng được tống tôi đi cho rảnh nợ. – Mathieu nói với một vẻ hờn giận – Nhưng tôi rất sung sướng được ra đi. Có thể, không bao lâu nữa ông ấy sẽ gặp một chuyện chẳng lành.

- “Chúng ta đừng bận tâm đến ông ấy nữa. Ông ấy chỉ là một ông già lẩm cẩm. Tôi cũng tởm chán ông ấy như cậu”. Và sau một lúc im lặng, nàng nói tiếp một cách ngây thơ và cảm động. “Tôi rất mừng thấy cậu có việc làm. Tuy nhiên… tuy nhiên…”

- Tuy nhiên gì? – Mathieu đáp, hết sức thật thà, nhìn vào đôi mắt rất dịu dàng, rất quyến rũ của nàng. – Tôi đã chờ đợi nó khá lâu rồi mà.

- “Ồ! - … Không gì hết.” Nàng đáp với một tiếng thở dài, dùng mấy đầu ngón tay xinh xắn vuốt ve bàn tay cậu, gần như máy móc. “Đây là một cơ hội tuyệt vời đối với cậu… Tôi tưởng tượng ra con tàu lớn lênh đênh trên mặt biển tràn ngập ánh sáng mặt trời. Tôi hình dung ra những vùng đất thú vị mà cậu đi đến… Rio… và cậu còn gọi nó bằng tên nào khác nữa?

- Rio de Janeiro, - Mathieu nói với một vẻ quan trọng. – Tôi ở cách đó chừng vài dặm. Đó là một thành phố tuyệt đẹp, có khí hậu thật tốt. Ở đó, tôi có một trăm lần may mắn hơn ở Ấn Độ.

- Tôi biết chắc cậu sẽ thành công. – Nancy thì thầm, dịu dàng siết chặt bàn tay cậu. – Nhưng tôi sẽ rất cô đơn. Không có cậu… tôi không biết tôi sẽ làm gì. Thật là đau khổ cho một thiếu nữ như tôi phải bị cột chặt ở đây.

- Cô không muốn tôi ra đi, - Mathieu nói một cách ranh mãnh, - tôi thấy rõ điều đó.

- “Chắc chắn là muốn chứ, tôi mong ước điều đó, miệng cậu ác lắm. Không vì một cái gì mà tôi muốn giữ cậu lại: đây là một dịp may tuyệt vời cho cậu” - Và, vẫn cầm tay cậu trong tay mình, nàng nói tiếp,  - “Vừa rồi cậu có nói với tôi rằng chỗ làm đó được trả lương rất khá”.

- Phải, tiền lương khá lắm. Ngoài ra họ còn cho tôi một biệt thự để ở. Tôi không ao ước gì hơn.

Nàng im lặng ngắm nhìn gương mặt Matt, nhưng sự thật, điều mà nàng nhìn thấy, đó là một thành phố kỳ lạ và bí mật, dưới bóng mát của những vỉa hè, một ban nhạc đang biểu diễn hòa tấu trong vườn và chính nàng đang tươi cười đi ngang qua đó trên một chiếc xe, đang uống rượu nho, sung sướng, tự do. Những ý tưởng này làm nàng hết sức xúc động. Một giọt lệ trào ra từ đôi mắt dịu dàng lăn xuống chiếc má tròn trĩnh, trong khi với một cử chỉ tế nhị, nàng dựa mình vào người thanh niên và thì thầm:

- Ồ! Matt thân mến của tôi, vắng cậu tôi sẽ rất đau khổ. Cậu sắp sửa rời tôi đúng vào lúc mà tôi bắt đầu…

Một nỗi hân hoan kỳ lạ xâm chiếm lấy Matt khi cậu cảm thấy người nàng sát vào người cậu, và đưa hai bàn tay ôm lấy gương mặt của nàng, cúi xuống, cậu bắt buộc nàng phải nhìn vào cậu.

- Đừng có nói là cô bắt đầu… hãy nói là cô yêu tôi.

Nancy không đáp lại, nhưng điều này có ý nghĩa hơn tất cả những lời nói. Nàng nhắm mắt, như thể sợ cậu nhìn thấy được sự say đắm cực độ đang lộ rõ trong đó.

- Thật vậy, - Matt kêu lên. – tôi thấy đó là sự thật!

Đôi môi Mathieu run lên, hai lỗ mũi nở rộng và một niềm vui dữ dội tràn ngập tâm hồn cậu.

- “Tôi sẽ không nhìn một người đàn ông nào nữa, trừ phi lấy người đó làm chồng, và lúc đó tôi sẽ tuyệt đối trung thành với chồng tôi”. Trong khi Matt vẫn nhìn nàng đăm đăm, Nancy nói tiếp một cách mạnh mẽ. “Tôi tin rằng tôi có thể đem hạnh phúc đến cho một người đàn ông. Tôi có vài điều nho nhỏ có thể làm cho người ấy vui thích, và tôi sẽ làm cho hết sức tôi để thỏa mãn tất cả những ý muốn của người ấy”. Và với một tiếng thở dài, nàng gục đầu lên vai Matt.

Những ý tưởng hỗn độn quay cuồng trong đầu óc Mathieu. Nancy là một thiếu nữ hiếm có, đáng yêu đầy quyến rũ, nồng nhiệt, không vụng về như Agnès Moir mà tế nhị và hấp dẫn hơn nhiều. Ngoài ra, nàng còn có một sắc đẹp vượt xa hẳn Agnès. Những ý nghĩ này càng làm tăng thêm quyết tâm của cậu, và cậu kêu lên bằng một giọng xúc động:

- Nancy, tôi còn một điều muốn nói với cô… một điều mà cô chưa biết và có thể làm cô thích. Cô muốn biết không?

Nancy nhìn cậu bằng đôi mắt mơ màng, đầu ngửa ra sau trong một tư thế đầy hấp dẫn, toan thì thầm: “Muốn” thì bỗng nghe cánh cửa ngoài mở ra rồi đóng lại và những tiếng chân ở trong phòng ngoài. Nhanh như chớp, Nancy đẩy Matt về phía lò sưởi và nói nhỏ:

- Hãy đứng đó và giữ bình tĩnh. Ông ấy sẽ không biết gì hết.

Sau đó, nàng đưa bàn tay nhẹ nhàng lên sửa lại mái tóc hơi rối, rồi trở lại bên bàn ăn, sắp xếp mấy cái đĩa, kịp lúc Brodie bước vào.

Ông ta đứng lại một lúc ở thềm cửa, chai rượu cầm ở tay, nhìn Matt với một vẻ tởm chán, rồi quay sang ném một cái nhìn dò hỏi về phía Nancy rồi lại nhìn Matt đang đứng lúng túng gần bên lò sưởi. Trí thông minh chậm chạp của ông không nhận ra điều gì khác lạ.

Không nghi ngờ gì hết,nhưng cảnh tượng này vẫn làm cho Brodie thắc mắc. Ông có cảm giác người ta đang giấu ông. Cái nhìn của ông trở nên đen tối hơn, sâu sắc hơn, xuyên thấu người Matt làm cậu cúi đầu với một vẻ bối rối ngày càng gia tăng.

Bề ngoài Nancy rất bình tĩnh và hoàn toàn làm chủ vẻ mặt của nàng, nhưng bên trong, nàng rất tức giận trước sự hoảng hốt của người hùng mà nàng vừa bày tỏ tình yêu. Nàng cố gắng cứu cậu bằng cách ném thẳng vào mặt người cha:

- Tại sao ông vẫn đứng đó như một con gấu nặng nề? Hãy bước vào và ngồi xuống… và đừng có vung cái chai đó lên, như thế ông sắp dùng nó đập chết tôi! Thật sự ông có vẻ rất dễ sợ. Nào, hãy đến đây!

Nhưng Brodie có vẻ như không nghe nàng nói, vẫn cứ quan sát con trai ông và vẫn đưa cái chai lên như một cái chày. Sau cùng, ông cất tiếng càu nhàu:

- Vì mục đích nào chúng tôi vinh dự được cậu đến thăm? Thường thường chúng tôi không có vinh dự đó vào giờ này… Cậu là một trong những con chim hiếm có mà người ta không bao giờ được thấy.

Matt mở miệng, toan trả lời, nhưng cha cậu không để cho cậu có thì giờ, ông nói tiếp giọng giận dữ:

- Cậu có nói với Nancy điều gì mà cậu muốn lặp lại với tôi không? Nếu có, tôi đang chờ đợi nghe.

Nancy cương quyết can thiệp. Hai tay chống nạnh, hai vai hất ra sau, nàng lắc đầu với một vẻ phẫn nộ:

- Ông có điên không, mà nói cái giọng đó? Mà ông thắc mắc về cái gì? Nếu ông muốn nói những điều ngông cuồng, xin ông vui lòng đừng để tên tôi dính líu vào.

- “Tôi biết, cô bạn của tôi. Tôi biết cô không có gì để nói”. Brodie đáp, vừa quay về phía nàng và dịu nét mặt xuống. “Tôi không hề nghi ngờ em. Tôi biết nó quá sợ tôi nên sẽ không dám làm một điều gì, nhưng nhìn thấy cái bản mặt ngu xuẩn này ai mà không bực mình!” Lại quay về phía Matt, ông kêu lên một cách cay đắn: “Mày đừng tìm cách giở trò với tao nữa, nếu không tao sẽ chẻ sọ mày ra. Bây giờ mày có muốn cho tao biết mày đang làm gì ở đây không?”

- Cậu ấy đã nói với tôi về một chỗ làm nào đó – Nancy kêu lên – nhưng tôi không hiểu rõ.

“Vậy hắn ta sẽ không bao giờ mở miệng”. Nàng nghĩ thầm, “cái tên ngu ngốc vẫn đứng đó, mềm nhũn, mặt tái mét như một xác chết. Không khéo sẽ hỏng hết mọi chuyện”.

- Chỗ làm nào? – Brodie hỏi Matt. – Mày nói đi, đồ súc vật!

Cuối cùng, Mathieu cũng mở miệng được:

- Thưa ba, con có một chỗ làm ở bên Nam Mỹ.

Không một thớ thịt nào trên gương mặt của Brodie rung động, nhưng ông cười khẩy:

- Thế là sau cùng mày sắp đi làm. Tốt, tốt. Kẻ thừa kế của gia đình Brodie sắp đi làm. Đó là một điều tốt cho mày, hỏi vì sao tao cảm thấy rằng tao sắp tống cổ mày ra khỏi cửa!

Và sau một lúc im lặng:

- Cái chỗ làm tuyệt vời đó như thế nào? Mày giải thích từng chi tiết cho tao nghe.

- “Đúng là một chỗ làm thích hợp với con.” Matt nói lập bập, “việc kế toán. Con đã đăng ký nhiều tháng nay ở ba công ty, nhưng một dịp may như thế không phải thường xảy ra”.

- Và vì sao một kẻ tồi tệ như mày lại có thể lợi dụng được dịp may đó? Phải chăng một thằng mù đã thâu nhận mày?

- “Đây là một trường hợp khẩn cấp”. Cậu đáp như để xin lỗi. “Người giữ công việc đó đã chết thình lình vì bị ngã ngựa và họ cần có một người thay thế ngay lập tức. Con sẽ phải ra đi nội trong một tuần lễ. Có lẽ ba đã được nghe nói về cái công ty đó. Đó là…”

Đến đây một cái tách rơi xuống, vỡ tan từng mảnh.

- Chúa ơi. – Nancy kêu lên với một vẻ xúc động.

Nàng cúi xuống nhặt những mảnh vỡ, và lợi dụng lúc này để lén nhìn Matt một cái, chỉ thoáng qua nhưng chứa đựng sự cảnh cáo đầy ý nghĩa.

- Tôi xin lỗi đã quấy rầy câu chuyện của ông – Nancy nói với Brodie vừa đứng thẳng người lên.

Mathieu đã để ý cái nhìn của nàng, hiểu rõ ý nghĩa của nó, và mặc dù mỗi lúc một thêm lúng túng, cậu vẫn cố gắng làm theo ý Nancy một cách vụng về, cúi mặt xuống, thì thầm:

- Họ chuyên sản xuất và buôn bán len… họ nuôi cừu.

- Chúa ơi, họ đã chọn đúng người họ cần, bởi vì chưa bao giờ có một con cừu nào đã kêu be be trên quả đất này tệ hơn mày. Nào, hãy ngước mắt lên coi nào, con cừu chết nhát! Mày không thể ngẩng cao đầu nhìn tao, như một con người hay sao? Tất cả những vẻ hào nhoáng bên ngoài của mày không đánh lừa được tao. Tao đã tưởng thời gian sống ở Ấn Độ đủ làm cho mày trở thanh một con người, nhưng rồi mày vẫn là một thằng con nít hèn hạ, khóc lóc chạy đi tìm mẹ mỗi lần bị tao la rầy.

Ông ta nhìn con trai mình với một vẻ tởm chán sâu xa.

Bỗng nhiên ông ta cảm thấy mệt mỏi, mơ hồ nhận ra ông không còn là ông như xưa, và khao khát tìm quên, ông muốn được ở nhà một mình với Nancy, uống rượu.

- “Giữa tao và mày, tất cả đều đã chấm dứt.” Ông nói một cách dứt khoát. “Ra đi rồi, mày sẽ không bao giờ trở lại cái nhà này: tao không muốn nhìn thấy mày nữa”.

Rồi, nhìn Nancy với một vẻ mê đắm, ông nói:

- Hãy đem đến cho  tôi một cái ly: nó không xứng đáng, nhưng tôi sẽ uống một ly mừng sức khỏe nó.

Khi nàng lặng lẽ đứng dậy,rời khỏi bàn, ông nhìn theo, sung sướng nghĩ rằng hai người sẽ được tự do hơn một khi con trai ông không còn ở đây nữa, và họ sẽ hoàn toàn thuộc về nhau!

- “Cảm ơn Nancy”, Brodie nói một cách dịu dàng khi nàng đem cái ly đến cho ông, “em rất tử tế và tôi không biết làm sao có thể sống xa em được”. Rồi, để cho nàng yên tâm, ông hạ giọng thì thầm. “Tôi sẽ không uống nhiều đâu, không, không, tôi sẽ uống chai này trong một tuần lễ: tôi biết em không muốn tôi uống nhiều và tôi sẽ chiều theo ý em. Nhưng phải uống mừng sức khỏe của con cừu hay rên rỉ này trước khi nó lên đường trở về với bầy của nó. Em có muốn uống một chút không, Nancy? Chẳng sao đâu. Nào”. Thái độ của Brodie mềm mỏng đến không ngờ, “em hãy đi lấy một cái ly để tôi rót cho em một ít rượu uống cho ấm”.

Nancy lắc đầu, đôi mắt và đôi môi hé mở,không tỏ ra thù địch cũng không thân thiện, nhưng đượm một nét từ chối mơ hồ, tạo cho nàng một vẻ bí mật đầy lôi cuốn. Sự thật, đằng sau gương mặt ấy, ẩn giấu một sự khinh bỉ càng mạnh mẽ hơn khi nàng nhận thấy bằng cách hạ nhục Matt trước mặt nàng, ông đã làm cho con trai ông nhát sợ - và như vậy, càng làm cho nàng khó đạt được mục đích.

- Không à? – Giọng Brodie êm như ru. – Vậy tôi không bắt ép em. Em là một con ngựa cái tơ cần phải dẫn dắt một cách dịu dàng, tôi đã hiểu điều đó sau những kinh nghiệm tai hại cho tôi. Nên khuyên dụ em, nhưng không nên ép buộc!

Rồi ông ta buông một tiếng cười ngắn, vừa mở nút chai rượu, và nâng ly lên ngang tầm mắt sáng rỡ khi trông thấy rượu chảy. Ông rót cho mình một ly đầy, giở chai rượu lên rồi đưa lưỡi liếm môi:

-Tốt hơn nên bắt đầu uống một ly đầy – Brodie nói như phân trần – để khỏi mất công rót thêm nhiều lần.

Rồi không nhìn Nancy, ông đặt chai rượu lên tủ đựng chén đĩa, và cầm ly rượu, đưa thẳng cánh tay ra kêu lên:

-Tôi uống mừng kẻ thừa kế của gia đình  Brodie, và đây là lần chót. Cậu hãy lên đường đến nhiệm sở đẹp đẽ của cậu và hãy ở lại đó. Cậu hãy vĩnh viễn đi khuất mắt tôi. Cậu muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm nhưng đừng bao giờ trở về, và nếu một ngày đẹp trời nào đó, cậu có cưỡi ngựa, ước gì cậu té gãy cổ như kẻ mà cậu sắp đến thay thế!

Hất ngược đầu ra sau, ông nốc một hơi cạn ly rượu, rồi ném về phía Matt một cái nhìn mai mỉa, nói thêm:

-Đó là lời từ giã cuối cùng của tao. Tao không biết mày đi đến đâu và cũng không cần biết nữa. Từ rày về sau bất cứ điều gì xảy đến cho mày cũng không có quan hệ gì với tao, bởi vì tao sẽ không bao giờ biết đến!

Nói xong Brodie thôi không nhìn con trai. Đối với ông nó không còn tồn tại nữa!

Bây giờ, ông cảm thấy như được tiếp thêm một nguồn sức mạnh mới. Ông nhìn chai rượu trong một lúc, vừa suy nghĩ vừa đằng hắng lấy giọng, đứng thẳng người lên, và không quay đầu về phía Nancy, ông nói một cách trịnh trọng:

-“Nhưng tôi không thể uống mừng một con người như nó mà bỏ qua một cô gái xứng đáng như Nancy của tôi”, và lắc đầu khi nghĩ đến sự bất công này, ông tiến đến bên bàn, tay vẫn cầm ly rượu trống không. “Không, làm như vậy không tốt!” Brodie nói tiếp và tự rót cho mình một ly mới. “Lương tâm không cho phép tôi làm như vậy, phải đãi ngộ với người thiếu nữ này xứng đáng với giá trị của nàng. Không có điều gì mà tôi không có thể làm cho nàng, tôi quá quí mến nàng. Chào em, Nancy”, ông kêu lên bằng một giọng mơn trớn vừa quay về phía nàng, “một cái chào khiêm tốn cho người con gái đẹp nhất ở Levenford”.

Nancy đã kìm hãm sự tức giận của mình quá lâu đến độ bây giờ nàng có cảm giác không thể kìm chế được nữa, đôi mắt hé mở của nàng lóe lên những tia lửa, hai má đỏ bừng như thể nàng sắp sửa giậm chân mắng chửi Brodie dữ dội.

Thay vì làm như vậy, nàng mím môi thật chặt, cố nén những lời muốn nói, và quay gót đi thẳng vào phòng bếp phụ, bắt đầu rửa chén đĩa một cách ồn ào. Brodie vẫn đứng tại chỗ, vẻ sượng sùng, đầu nghiêng về một bên, lắng nghe tiếng chén đĩa chạm vào nhau nói lên sự bực bội của Nancy, nhưng lát sau sực nhớ tới ly rượu, ông đưa nó lên môi uống cạn, rồi trở lại ghế bành, nặng nề buông mình xuống.

Mathieu ngồi gần lò sưởi, nãy giờ đã chứng kiến trong im lặng và kinh hãi những cử chỉ của cha cậu, bắt đầu đứng dậy một cách khó nhọc. Việc ngồi quá gần cha cậu khiến cho tinh thần cậu thêm bấn loạn. Cậu không ngừng đưa mắt nhìn chung quanh căn phòng, cắn đôi môi nhợt nhạt xoa hai bàn tay rịn mồ hôi vào nhau, ao ước được rời khỏi căn phòng, nhưng không dám động đậy vì có cảm giác con mắt của Brodie luôn luôn canh giữ mình. Sau cùng, sự im lặng kéo dài làm Mathieu trở nên dạn dĩ hơn. Cậu liếc nhìn trộm gương mặt của cha cậu và thấy ngay rằng Brodie không nhìn cậu như cậu đã tưởng, mà nhìn đăm đăm vào cánh cửa bếp phụ. Yên tâm, cậu bước thử một bước, thấy Brodie vẫn không để ý đến mình, liền tiếp tục rón rén ra khỏi phòng bếp.

Matt có ý định thoát ra khỏi ngôi nhà thật nhanh, cam chấp nhận một sự chờ đợi dài đằng đẵng ở ngoài đường cho đến khi nào cha cậu đi ngủ, nhưng trong bóng tối của phòng ngoài, một lần ánh sáng lọt ra từ cửa phòng khách làm cậu dừng lại. Cậu bỗng có ý nghĩ, vào với Nessie ở trong đó ấm cúng hơn là ở ngoài trời. Ngoài ra, trong tiềm thức, cậu cũng cảm thấy một nhu cầu cấp bách lợi dụng cơ hội này để tự đề cao mình đã tìm được một chỗ làm và để được nghe nó nói một lời khen tặng có thể xoa dịu những vết thương trong tim cậu. Thế là cậu mở cửa ra, nhìn vào trong phòng.

Ngồi giữa đống sách vở bề bộn, đôi vai nhô lên cao và đầu cúi xuống. Nessie không ngước mắt lên khi Mathieu bước vào. Chỉ khi cậu ta cất tiếng, nó mới giật mình đánh thót một cái.

- Anh đến thăm em một chút.

- Ồ! Matt, - Nessie kêu lên, chống bàn tay nhỏ bé vào hông bên trái, - anh làm em hết hồn. Em không nghe anh bước vào. Dạo này một chút xíu gì cũng làm em giật mình.

Quan sát các cử chỉ của Nessie, cái đầu nghiêng nghiêng,đôi mắt dịu dàng, u uẩn, một kỷ niệm hiện về làm Mathieu hết sức xúc động.

- Chúa ơi, Nessie. – cậu kêu lên, vừa nhìn chằm chặp vào mặt em gái, - em giống mẹ quá. Có thể nói chính mẹ đang nhìn anh trong lúc này bằng đôi mắt của em.

- Thật vậy sao, Matt?- Nessie hỏi, vẻ hài lòng vì cậu chú ý đến nó. – Cái gì làm cho anh nói như thế?

- Anh nghĩ, - cậu nói sau một lúc suy nghĩ, - đó là đôi mắt của em. Nhìn nó anh biết em đang nghĩ tới một điều gì đó sắp xảy ra cho em và em đang tự hỏi điều đó là điều gì?

Bực bội vì những lời này, nó liền cúi ngay đôi mắt xuống, nhìn vào mặt bàn trong khi Matt nói tiếp:

- Chuyện gì đã xảy ra đến cho em? Anh thấy em có một cái gì khác lạ. Em có buồn bực không?

- Tất cả đều đáng buồn. – Nessie chậm chạp trả lời. – Từ khi mẹ chết, em khốn khổ vô cùng và em không có ai để tâm sự. Em không thể chịu đựng được cái cô… cái cô Nancy đó. Cô ta không thương em và lúc nào cũng theo sát một bên em vì việc này hay việc khác. Tất cả đều khác hẳn… ngôi nhà đã thay đổi đến độ nó không còn là ngôi nhà như xưa nữa… Ba cũng thay đổi nữa.

- Em không có gì phải sợ. Em là con cưng của ba. Ba không ngừng luẩn quẩn bên em.

- Em muốn ba để em được yên. – Nó buồn bã đáp lại. – Lúc nào ba cũng hối thức em học. Không thể nào chịu đựng nổi… em cảm thấy không được khỏe.

- Suỵt, Nessie. – Matt kêu lên bằng một giọng trách móc, - em thật giống mẹ. Em nên bình tĩnh lại. Em cảm thấy trong người như thế nào?

- Em bị nhức đầu liên tục. Buổi sáng thức dậy em đã thấy nhức đầu, và chứng bệnh này theo em suốt ngày, làm cho em dừ cả người,đến độ em không còn biết những gì em làm. Và em không thể nuốt nổi những món ăn mà bây giờ người ta dọn ra. Em không ngừng bị mệt, ngay cả lúc này cũng vậy.

- Em sẽ mạnh khỏe trở lại. Sau khi thi xong, chắc chắn em sẽ chiếm được học bổng Latta.

- Cho rằng em đã chiếm được nó đi! – Nessie bực dọc kêu lên – Nhưng sau đó em sẽ ra sao? Anh có thể cho em biết được không? Phải chăng người ta sẽ tiếp tục thúc đẩy em như vậy hoài hoài, mãi mãi, màem không biết điều đó sẽ đưa đến kết quả nào? Khi em hỏi, ba không bao giờ nói cho em biết, chính ba cũng không biết gì hết.

- Em sẽ trở thành giáo sư, đó là công việc thích hợp với em.

- Chính đó là điều em muốn, nhưng ba không đồng ý. Ồ! Matt, em muốn có một người nào đó để bênh vực em. Em vô cùng đau khổ về vấn đề này và về tất cả mọi điều, đến nỗi… đôi khi em đã tiếc được sinh ra đời!

Matt lúng túng quay mắt đi, không nhìn gương mặt xinh xắn đượm nỗi buồn tuyệt vọng hình như đang cầu khẩn sự giúp đỡ của cậu, và cậu gợi ý một cách e ngại:

- Em nên ra khỏi nhà và chơi đùa với bạn bè để khuây khỏa một chút.

- Làm sao được? – Nessie kêu lên một cách nóng nảy – Từ thuở bé tí, người ta đã bắt em học, và bây giờ tối nào em cũng bị giam trong căn phòng này và sẽ bị giam như thế trong sáu tháng nữa. Nếu em ra ngoài, ba sẽ đánh đòn em. Anh sẽ không tin, Matt, nhưng đôi khi em nghĩ em sẽ điên lên vì bị ép buộc học như thế.

- Còn anh, anh đi ra ngoài. – cậu nói một cách tự hào – mà ba lại không dám ngăn cản anh.

- “Trường hợp của anh không giống như của em”, Nessie nói một cách buồn bã, vì cơn phẫn nộ trẻ con của nó dịu xuống càng làm cho nó buồn hơn trước, “và dù em có ra ngoài đi nữa, điều đó sẽ có ích lợi gì? Không một đứa nào muốn chơi với em.Chúng cũng ít nói chuyện với em. Một hôm, một đứa trong bọn kể cho em nghe rằng cha nó cấm nó không được tiếp xúc với bất cứ ai thuộc gia đình mình. Ôi! Em rất muốn được anh giúp đỡ, Matt!”

- “Làm sao anh có thể giúp em được?” Mathieu đáp lại một cách gay gắt, bực tức vì những lời năn nỉ của nó. “Em không biết rằng anh sẽ ra đi trong tám ngày nữa sao?”

Nó nhìn cậu,trán hơi nhíu lại và lập lại, vẻ ngớ ngẩn:

- Anh sẽ ra đi trong tám ngày nữa?

- Đi Nam Mỹ, - cậu nói với một vẻ quan trọng, - nơi đó anh có một chỗ làm tuyệt vời… cách xa cái lỗ dơ bẩn này hàng ngàn dặm.

Bây giờ thì Nessie đã hiểu. Và ý nghĩ bất ngờ rằng anh nó sắp đi đến một xứ xa xôi, rằng trong tất cả những đứa con của gia đình Brodie chỉ còn một mình nó ở lại, không một ai che chở, để chịu đựng cuộc sống đáng sợ ở trong ngôi nhà này, làm nó tái mặt. Môi nó run lên, mắt mờ đi và nó òa lên khóc.

- Đừng, có đi, anh Matt. – Nessie nức nở - Nếu anh đi, em sợ ở lại một mình, em sẽ không còn ai trong cái ngôi nhà ghê khiếp này.

- Em nói cái gì vậy? Em bắt anh phải từ bỏ dịp may của cả cuộc đời mình, từ bỏ sự giàu có,sự tự do và tất cả mọi thứ để ở đây với em? Em điên rồi.

- Em sẽ điên nếu anh ra đi. Cái gì đang chờ đợi em, một mình ở đây? Chị Mary đã đi rồi, bây giờ anh nữa, em sẽ ra sao, chỉ còn lại một mình?

- Đừng hét lên như vậy, - Mathieu vừa nói vừa liếc nhanh về phía cửa – Em muốn mọi người đều nghe sao? Chỉ trong một phút ba sẽ vào đây, nếu em không cẩn thận. Anh phải ra đi, và không gì có thể ngăn anh lại được.

- “Anh cho em đi theo được không?” Nessie bệu bạo nói, cố gắng nuốt những tiếng nức nở bào trong cổ họng. “Em còn quá nhỏ, em biết, nhưng em có thể làm công việc nhà. Đó là điều em luôn muốn làm, thay vì những bài học đáng ghét này. Em sẽ làm tất cả những gì anh muốn.”

Nessie ngước đôi mắt đẫm nước nhìn anh trai đầy cầu khẩn.

- Ba không cho đâu. Em nên xua đuổi ý nghĩ đó càng nhanh càng tốt. Em không thể tỏ ra vui mừng thấy anh có được một chỗ làm tốt đẹp thay vì than khóc và rên rỉ sao?

- “Em mừng cho anh, Matt.” Nó nói, vừa hít mũi, vừa lau mắt với chiếc khăn tay ướt đẫm. “Em… em nghĩ đến thân phận của em, chỉ thế thôi.”

- Đó, em không thể nghĩ đến ai khác. Đừng tỏ ra quá ích kỷ như vậy, hãy cố gắng nghĩ đến kẻ khác.

- Phải, - Nessie nói với một tiếng nức nở cuối cùng. Em sẽ cố gắng. Dù sao, em cũng xin lỗi anh.

- “Vậy có phải tốt hơn không?” Mathieu đáp bằng một giọng tử tế hơn, nhưng lúc đó cậu rùng mình và cau có kêu lên. “Chúa ôi, ở đây thật là lạnh! Làm sao anh có thể ở lại đây nói chuyện với em mà không có lửa? Em có thể chịu được nhưng anh thì không. Anh sẽ phải khoác áo choàng và đi dạo để cho máu huyết lưu thông.”

Và giậm chân, cậu quay gót và nói một câu cụt ngủn:

- Thôi. Anh đi ra, Nessie!

Khi anh trai đi rồi, Nessie vẫn ngồi im, siết chặt chiếc khăn mu-son ướt đẫm trong tay, đôi mắt đỏ hoe nhìn đăm đăm vào cánh cửa vừa mới đóng lại, giam nó như cánh cửa một nhà tù. Một tương lai u buồn trải ra trước mặt nó, và giữa những hình ảnh ghê rợn, nó thấy một bóng dáng cô độc và sợ sệt: bóng dáng của Nessie Brodie! Mathieu sẽ ra đi, cũng như Mary đã ra đi – Mary! Thời gian sau này, Nessie luôn luôn nghĩ đến Mary, ao ước được siết chặt trong vòng tay của chị nó, được nhìn thấy nụ cười an ủi, được thấy ánh mắt cương quyết và can đảm của người chị lúc nào cũng giúp đỡ nó. Nó cần một người sẵn sàng chia xể những lo âu của nó, một người mà nó có thể kể lể, tâm tình. Sự dũng cảm, bình tĩnh của chị nó lôi cuốn nó. “Mary”, Nessie thì thầm bằng một giọng cầu nguyện, “chị Mary yêu quí, em đã không yêu thương chị lúc chị còn ở đây. Ôi! Em ao ước được có chị ở gần bên em trong lúc này”.

Khi những lời này thoát ra khỏi đôi môi, gương mặt căng thẳng, đẫm lệ của Nessie bỗng thay đổi, rạng rỡ hẳn lên. Hy vọng lại bừng sáng trong đôi mắt đau khổ của nó, đồng thời một ý định bất ngờ đến với nó: tại sao nó không viết thư cho chị nó? Ý định thật táo bạo, nhưng là dịp may duy nhất để được cứu giúp. Ở trên lầu, trong một góc bí mật, nó đã giấu lá thư có ghi địa chỉ của Mary mà mẹ đã trao cho nó vài ngày trước khi bà chết. Miễn là nó hành động một cách cẩn thận, cha nó sẽ không hay biết gì hết. Và với niềm tin tưởng mãnh liệt, Nessie đứng dậy, bước đi như trong một giấc mơ. Nó ra khỏi phòng khách, rón rén leo lên lầu. Một lát sau, nó trở lại và đóng cửa, lắng tai nghe ngóng, toàn thân run rẩy. Nó đã có lá thư, nhưng rất hoảng sợ về những gì nó đã làm và sắp làm. Tuy vậy, Nessie vẫn giữ ý định của nó. Xé một trang giấy trong quyển vở, nó viết vội vàng, thỉnh thoảng lại ngước mắt lên trông chừng. Và chẳng mấy chốc Nessie đã viết xong bức thư, chỉ vài lời cầu khẩn đầy cảm động, kể cho Mary nghe tình cảnh của nó và cầu xin chị nó trở về giúp đỡ nó, nếu có thể được. Nó gấp miếng giấy lại, bỏ vào phong bì rồi viết địa chỉ cẩn thận, xong giấu lá thư trong áo lót. Sau cùng, gương mặt tái nhợt và tim đập thình thịch nó lại cúi đầu xuống những quyển sách, giả bộ đang học bài. Nhưng sự đề phòng này không cần thiết, suốt buổi tối không có ai bước vào phòng khách.

Sáng sớm hôm sau, lúc đi đến trường, Nessie ghé nhà bưu điện, bỏ lá thư.