Lâu Đài Huyền Bí

Chương 9

Docsach24.com

 ột nhiên, con ngựa chạy chậm lại, cứ như vì đường tối mà nó vấp chân. Môn thấy nó vươn cổ xuống và ngẩng lên hai lần. Rồi nó dừng hẳn, mõm cúi thấp, như hít hít gì đó. Xung quanh chân ngựa, nghe như có tiếng róc rách. Một dòng suối cắt ngang đường. Nếu là mùa hè, thì lội qua được. Còn dịp này, dòng nước chảy xiết đến nỗi băng không hình thành được, do vậy sẽ rất nguy hiểm nếu cứ đi dần lên.

Môn nhẹ nhàng thu cương, để lùi xe một đoạn, rồi hết sức bối rối, anh đứng lên trong xe. Chính lúc ấy, anh nhìn thấy ánh đèn qua lá cây. Đèn chỉ cách đường hai hoặc ba bãi cỏ thôi.

 Chàng học sinh xuống xe, vừa dắt con ngựa cái về phía sau, vừa nói để trấn tĩnh cho nó khỏi lắc đầu kinh sợ.

- nào, ngựa cưng, ta không tiến lên đâu! Chúng ta sẽ biết ngay đây là chỗ nào.

Rồi đẩy hàng rào chắn đã mở cửa một bãi cỏ hướng ra đường, anh đưa xe ngựa vào đấy. Hai bàn chân anh bước ngập trong cỏ mềm. Chiếc xe lắc lư nhưng không thành tiếng. Đầu anh chạm vào đầu ngựa, anh cảm thấy nó thở hổn hển và truyền sức ấm sang người anh… Anh dắt nó đến cuối bãi, và khoác tấm chăn lên lưng nó. Rồi rẽ cành cây ở hàng rào cuối bãi, anh lại nhìn thấy ánh đèn, đó là đèn trong một ngôi nhà biệt lập.

Mặc dù vậy, anh vẫn phải vượt qua ba đồng cỏ nhỏ, nhảy qua một con suối hiểm độc mà suýt nữa anh sa cả hai chân xuống… Cuối cùng, sau khi nhảy từ đỉnh một bờ dốc thoai thoải xuống đất, anh thấy mình đang trong sân một ngôi nhà nông thôn. Một con lợn ủn ỉn trong chuồng. Nghe tiếng chân người trên đất giá băng, một con chó cất tiếng sủa dữ dội.

Cánh cửa bản ở lói ra vào mở sẵn. Ánh lửa mà Môn nhận thấy là do một bó củi đốt trong lò sưởi. Chỉ có lửa lò thôi, không thấy đèn đóm gì nữa. Một phụ nữ phúc hậu, ở trong nhà, đứng lên và lại gần cửa, không biểu lộ cái gì khác ngoài sợ hãi. Đúng lúc ấy, đồng hồ quả lắc điểm 7g30.

- Xin lỗi bà, bà già đáng thương – chàng trai cao ngồng nói – chắc cháu đã giẫm phải hoa cúc ngoài vườn của bà.

Đang cầm một cái bát trên tay, bà sững lại đăm đăm nhìn anh

- Hẳn thế - bà nói – ngoài sân tối quá, biết đâu mà né.

Một lát im lặng. Môn vẫn đứng, kịp nhìn mấy bức tường nhà dán kín giấy báo có minh họa như trong một quán trọ, rồi cái bàn trên có đặt một chiếc mũ đàn ông.

- ông chủ có nhà không ạ? – anh ngồi xuống.

- Ông ấy sắp vào – người đàn bà đáp, tỏ vẻ đã tin – ông ấy đi kiếm củi.

- Không phải cháu muốn hỏi ông ấy – chàng trai vừa nói tiếp vừa dịch ghế lại gần lò sưởi – Cánh thợ săn chúng cháu có nhiều người, đang phải rình chờ mồi. Cháu đến xin bà nhường cho chút bánh.

Anh, vâng, chàng Môn Sếu ấy mà, biết rằng ở nông thôn, nhất là trong một ngôi nhà trơ trọi giữa đồng giữa bãi, phải nói năng hết sức thận trọng, khôn khéo nữa kia, và nhất là chớ có hớ hênh rằng mình không phải là người cùng xứ.

- Bánh ấy à? – bà hỏi – Có lẽ chẳng còn để cho các anh đâu. Bác hàng bánh vẫn đến vào thứ ba hàng tuần, hôm nay không đến.

Trong một lúc, tưởng mình đã ở gần một làng, giờ nghe thế, Môn đâm hoảng.

- Bác bán bánh quê đâu cơ ạ? – anh hỏi.

- Viơ Năngxay! – bà ta ngạc nhiên.

- Viơ Năngxay, nói thật đúng, xa đây bao nhiêu ạ? – Môn lo lắng hỏi nữa.

- Cứ theo con đuồng đất mà đi, tôi không biết bao nhiêu. Còn theo đường chim bay thì ba dặm rưỡi.

Bà bắt đầu kể lể rằng con gái bà đang làm thuê ở đó, rằng cứ chủ nhật đầu tháng, nó lại về thăm bà, rằng ông bà chủ nó…

Nhưng hoảng hốt quá, Môn cắt ngang:

- Viơ Năngxay có phải là làng gần đây nhất không ạ?

- Không. Làng Lê Lăngđơ cơ, cách 5km. Nhưng ở đó chẳng có người bán bánh, cũng chẳng có người bán hàng. Mỗi năm chỉ có một phiên chợ ở Xanh-Mactanh thôi.

Chưa bao giờ Môn nghe nói đến tên Lê Lăngđơ. Anh hiểu mình lạc quá xa rồ, nghĩ đâm buồn cười. Đang lúi húi rửa bát ở bồn rửa, người đàn bà quay lại, sửng sốt không kém, rồi nhìn thẳng vào mặt anh, nói từng tiếng một.

- Anh không phải người ở vùng này?

Lúc ấy, một người đàn ông có tuổi hiện ta trên ngưỡng cửa với một bó củi mà ông ném xuống nền lát gạch vuông. Người đàn bà nói rất to lên, như thể ông điếc, điều mà chàng thanh niên yêu cầu.

- Được thôi, có gì đâu – ông nói giản dị - Nhưng anh dịch vào gần nữa. Sưởi cho ấm đi.

Một lát sau, hai người ra gần giá gác củi. Ông già bẻ củi để cho vào lò đốt. Môn ăn bánh mỳ với sữa mà ông bà vừa cho. Nhà du lịch của chúng ta, sung sướng được ngủ trong ngôi nhà bình thường sau biết bao khắc khoải, và tưởng rằng cuộc phiêu lưu lạ lùng của mình đã kết thúc, chưa chi đã dự định sẽ rủ bạn về thăm những người dân nhân hậu này. Anh không biết rằng đây chỉ là lúc anh tạm nghỉ chân, rằng lát nữa đây thôi, anh lại tiếp tục phiêu bạt.

Anh vội nhờ ông già chỉ đường cho về La Mót. Nhưng dần dần hiểu ra sự thực, anh kể rằng cùng với xe của mình, anh rời khỏi các bạn săn và bây giờ hoàn toàn bị lạc.

Hai ông bà già nài mãi Môn mới chịu ngủ lại để mai sáng mới đi được. Trước khi ngủ, anh ra ngoài tìm ngựa đưa vào chuồng.

- Anh cẩn thận nhớ. Lối đi nhiều vũng lắm đấy – ông già dặn.

Môn không dám thú nhận rằng anh đã không theo lối ấy để vào đây. Anh toan nhờ ông lão đi cùng. Anh dùng dằng giây lát trên ngưỡng cửa, vì người suýt lảo đảo vì căng thẳng, nửa muốn nửa không. Rồi anh bước ra khoảng sân tối mịt.