Lâu Đài Huyền Bí

Chương 13

Docsach24.com

ọ vừa đi khuất, chàng học sinh đã ra khỏi chỗ ẩn. hai bàn chân lạnh ngắt, các khớp tê dại. Nhưng dù sao anh cũng đã được nghỉ ngơi và đầu gối xem chừng đã hết đau.

“Xuống ăn tối – anh nghĩ – lẽ tất nhiên mình sẽ xuống. Mình sẽ là một khách được mời mà người ta quên tên, đơn giản thế thôi. Vả chăng, mình không phải là một kẻ vào trộm chỗ này. Không hề nghi ngờ gì nữa, Malioô và bạn ông ấy chờ mình”.

Ra khỏi khuê phòng tối mịt, anh nhìn khá rõ mọi thứ trong căn phòng ánh sáng đèn lồng xanh.

Gã tứ chiếng đã “trang hoàng” căn phòng. Nhiều áo măng-tô treo trên móc áo. Trên một cái bàn trang điểm nằng nặng với mắt đá đã rạn, gã đã để sẵn các thứ có thể biến một anh chàng phải ngủ đêm trong một chuồng cừu hoang phế thành một ông hoàng sang trọng. Trên lò sưởi, mấy ao diêm đặt bên một cây nến to. Những gã đã quên đánh bóng rầm nhà. Còn nền nhà thì cát lạo xạo dưới chân. Một lần nữa, anh có cảm giác đang trong một ngôi nhà từ lâu hoang vắng… Trong khi đi về phía lò sưởi, anh suýt đụng phải một chồng hòm các tông lớn và hộp nhỏ. Anh bèn với tay, thắp nến, rồi cúi xuống cạy các nắp hộp lên xem.

Đây là trang phục thanh niên lâu đời rồi, áo rafanhgết cổ lông cao, gi-lê cổ rộng thanh tú, vô số cra-vát trắng, gầy đánh xi từ đầu thế kỷ. Anh không dám chạm vào bất cứ vật gì, dù là bằng đầu ngón tay. Nhưng sau khi rung người và phủi sạch bụi bám, anh khoác ra ngoài cái áo blu học sinh của mình một trong những chiếc măng-tô dài nhất, rồi lật cổ áo bị gấp lên, thay đôi giầy đóng cá bằng đôi giày lửng khiêu vũ thanh thoát, và chuẩn bị đi xuống, đầu trần.

Không đụng ai cả, anh xuống tận chân cầu thang gỗ ở góc khoảng sân tối om om. Gió đêm lạnh ngắt thổi vào mặt anh và hất một vạt áo măng tô lên.

Anh tiến vài bước, và nhờ ánh mặt trời mờ nhạt, anh nhận ra ngay cảnh vật chung quanh. Anh đang đứng trong một cái sân nhỏ bao bọc bởi mấy căn nhà phụ. Ở đây, tất cả có vẻ cũ kỹ và hoang tàn. Các chân cầu thang đều trống hoác như những cái mồm mở rộng, vì cửa giả đã bị gỡ đi không hiểu tự bao giờ. Các ô kính vơ trên cửa sổ cũng không được thay thế, để trơ ra những hốc đen ngòm trên mặt tường đêm. Mặc dù vậy, mấy căn nhà vẫn đầy đủ vẻ bí ẩn của lễ hội. ánh đèn màu chập chờn trong các phòng thấp hẳn cũng được đốt đèn lồng phía cánh đồng. Đường đi lối lại được giẫy cỏ, quét sạch. Cuối cùng, chăm chú lắng tai, Môn tưởng như nghe thấy một bài ca, tiếng trẻ con và thiếu nữ, ở đằng kia, phía các ngôi nhà mờ ảo mà gió đang lay động cành cây trước những khoảnh sáng màu hồng, xanh lá cây hay cxanh lơ hắt ra từ cái cửa sổ.

Anh đang đứng đấy, trong cái măng-tô dài rộng, hơi lom khom, tai giỏng lên nghe, thì một chàng trai bé nhỏ trông rất kỳ lạ đi ra từ căn nhà bên cạnh mà anh tưởng bỏ không.

Chàng trai đội một cái mũ cao rất tròn, lấp loáng như làm bằng bạc, cái áo thì cổ cáo chạm tóc, gi-lê cổ rất rộng,, quần dài quá gót… rất trang nhã, chừng mười lăm tuổi, chàng bước trên đầu ngón chân, tưởng như mép quần làm bằng chất co giãn, tuy thế chàng đi nhanh lạ lùng. Khi đi qua, chàng chào Môn một cách máy móc, hết sức thân ái, nhưng không dừng chân và biến vào bóng tối, về phía ngôi nhà chính, sừng sững không rõ là lâu đài hay tu viện, mà ngọn tháp nhỏ đã chỉ đường cho chàng học sinh vào đầu buổi chiều.

Sau một lát đắn đo, người anh hùng của chúng ta đi theo nhân vật bé nhỏ hấp dẫn kia. Hai người xuyên qua một cái như vừa là sân, vừa là là vườn, len lỏi giữa những khối non bộ, đi vòng một ao nuôi cá che chắn bằng hàng rào gỗ, một cái giếng, và cuối cùng đến cửa ngôi nhà chính.

Một cửa ra vào bằng gỗ nặng trình trạch, phía trên tròn xoay và đóng đinh như cửa nhà mục sư, đã mở hé sẵn. Chàng trai trang nhã biến vào trong. Môn theo luôn, nhưng vừa vào hành lang, chẳng gặp ai, đã bị vây bởi những tiếng cười, tiếng hát, tiếng đuổi nhau.

Cuối hành lang dọc này là một hành lang chéo. Môn phân vân không biết nên đi đến đến cùng hay đẩy một cái cửa ra vào mãi từ đằng sau dội ra tiếng cười nói. Đúng lúc đó, anh thấy hai cô bé đuổi nhau ở cuối hành lang. Anh rón rén chạy đuổi theo hai cô, để nhìn cho rõ. Tiếng cửa mở ra, hai khuôn mặt tuổi 15 dưới hai cái mũ rộng có dải đỏ hồng lên vì khí mát ban đêm và cuộc ruột đuổi, và tất cả sắp biến đi trong một vầng sáng chợt lóe lên.

Trong một giây, hai cô nghịch ngợm quay tròn quanh mình. Hai cái váy nhẹ bổng tung bay phồng lên. Môn nhìn thấy dải đăng-ten trên hai chiếc quần rất dài và ngộ nghĩnh. Sau trò xoay chong chóng, rụp một cái, cả hai nhảy vào trong và đóng cửa lại.

Như bị lóa mắt, Môn lảo đảo giây lát giữa cái hành lang đen ngòm. Giờ thì anh sợ bị bắt quả tang. Dáng đi ngập ngừng và vụng về của anh nhất định khiến người ta cho anh là một thằng ăn trộm. Anh sắp quả quyết trở lại thì nghe tiếng chân và tiếng trẻ em ở cuối hành lang. Hai cậu bé vừa nói vừa đi đến gần.

- Sắp ăn chiều chưa? – Môn quả quyết hỏi.

- Đi với chúng em – cậu bé lớn trả lời – chúng em sẽ đưa anh đến đó.

Và với niềm tin và nhu cầu tình bạn mà trẻ em thường có hôm trước một cuộc lễ lớn, hai đứa bé nắm lấy mỗi đứa một bàn tay anh. Có lẽ các em là con nông dân. Bố mẹ đã vận cho các em trang phục đẹp nhất.Quần chẽn lửng ngang để lộ đôi tất len dày sụ và đôi giày guốc đế gỗ, áo nịt ngang hông may bằng nhung xanh, mũ cát-két cùng màu và áo cra-vát trắng.

- Mày biết chị ấy không? – một cậu bé hỏi bạn.

- Mẹ bảo chị ấy mặc áo dai đen – cậu bé nhỏ hơn, có mái đầu tròn, mắt ngây thơ đáp lại – cổ áo chị ấy phồng. nên nom như một con chim sẻ xinh xẻo.

- Các em nói ai vậy? – Môn Sếu hỏi.

- Vợ chưa cưới mà anh Phrăng đi tìm ấy ạ…

Chàng trai chưa kịp nói gì thì ba anh em đã đến trước cửa một căn phòng rộng rực rỡ ánh đèn. Bà ăn là những tấm ván, kê trên giá gỗ, phủ khăn trắng. Người đủ hạng đang ăn một cách trịnh trọng.