Lật Mở Thiên Thư

Quyển 1 - Chương 9-7: Suy đoán

Tôi cho rằng có kẻ đã giả danh làm cô phục vụ viên ấy, hoặc có kẻ đã mai phục sẵn ở quầy, kẻ đó và phục vụ viên là đồng bọn với nhau. Mông Nhân nói xong, anh nhìn sếp Bạch, sếp Bạch cũng gật đầu, rồi anh ta hỏi tôi: “Vị này là…?”

Tôi bèn giới thiệu: “Đây là người anh em thân thiết với tôi, tên là Mông Nhân, anh ấy cũng là trợ lý kiêm lái xe cho sếp Lưu của chúng tôi.”

Sếp Bạch nhìn Mông Nhân, rồi nói: “Chắc là vệ sĩ thân tín của sếp Lưu?”

Tôi vội gật đầu, nói: “Sếp Bạch thật tinh tường, thế mà anh cũng nhận ra được?”

Sếp Bạch cười hề hề: “Làm nghề chúng tôi, dựa vào đôi mắt để kiếm sống mà! Này, các anh đã tìm ra manh mối gì chưa? Sau đây nên làm gì?”

Mông Nhân thì ngoảnh mặt đi, tôi dường như cảm thấy anh đang thầm chửi rủa tôi: cậu, và cả lò nhà cậu là vệ sĩ thì có!

Tôi nói, hiện giờ chưa có manh mối gì. Rồi tôi nhìn sang Mông Nhân, nói: “Cậu có cách gì không?”


Mông Nhân vỗ vào bụng, nói: “Đói quá rồi, phải ăn chút gì đó đã. Chiều nay sẽ bàn các việc.” Nói rồi anh đứng dậy đi ra ngoài cửa, tôi vội chào sếp Bạch rồi ra theo. Lúc đi đến cửa thang máy, Mông Nhân hạ thấp giọng nói: “Bây giờ quay trở lại nói với sếp Bạch về suy đoán của chúng ta lúc nãy.”

Tôi ngớ ra, hỏi: “Suy đoán nào?”

Mông Nhân nói: “Đoán rằng Mèo Béo và A Thượng là nội gián.”

Tôi ngạc nhiên: “Bây giờ quay lại nói cho anh ta biết à?”

Mông Nhân gật đầu: “Đúng! Bây giờ. Tôi đứng ngoài chờ, một mình cậu vào nói.” Nói rồi Mông Nhân đẩy tôi một cái. Tôi không nghĩ gì nữa, vội rảo bước quay trở lại phòng của sếp Bạch. Tôi không biết tại sao Mông Nhân lại bảo tôi làm thế nhưng tôi tin rằng anh phải có lý do của mình.

Bước vào rồi, tôi chẳng cần biết Mèo Béo có mặt ở đó hay không, nói luôn với sếp Bạch về suy đoán của tôi. Sếp Bạch nghe xong, phải mấy giây sau mới há hốc miệng ra, rồi anh ta nhìn sang Mèo Béo ngồi bên cạnh. Mèo Béo đứng dậy từ từ bước gần đến tôi, chỉ vào tôi, nói: “Anh căn cứ vào đâu mà dám nói thế?”

Tôi thấy sờ sợ, tuy gã này cũng chẳng to con gì nhưng gã là dân giang hồ, chỉ cần tung ra hai ba chưởng là hạ gục tôi ngay. Tôi nhìn gã, nói: “Căn cứ vào lời của các anh nói khi trước, chỉ có thể suy đoán như vậy chứ không thể khác!”

“Mèo Béo, đứng sang một bên!” Sếp Bạch quát to. Mèo Béo phát hoảng, rồi cúi đầu đứng sang bên, châm thuốc hút. Hình như gã lẩm bẩm: “Đời nào tôi lại là nội gián? Không có chuyện tôi là nội gián…”

Quát mắng Mèo Béo xong, sếp Bạch quay sang nói với tôi: “Người anh em ạ, hiện giờ không chỉ đơn giản là mất cái thứ kia, mà ngay nội bộ chúng tôi cũng có vấn đề nghiêm trọng. Điều anh vừa nói, đã nhắc nhở tôi. Chiều nay tôi sẽ bảo người làm thay A Thượng, rồi gọi hắn vào đây. Cũng mời hai anh đến nữa.”

Tôi gật đầu, rồi đi ra, thấy Mông Nhân đang đứng hút thuốc bên cạnh cái thùng rác ở hành lang. Nhìn thấy tôi, anh quay người bước về phía thang máy, tôi chầm chậm đi về phía anh, vừa đi được vài bước thì thấy sếp Bạch chạy ra gọi tôi: “Người anh em ạ, chuyện vừa rồi, anh tạm đừng nói với sếp Lưu được không? Vì nghề của chúng tôi trong xã hội hiện nay đã rất khó sống, nếu không được bạn bè giới thiệu và các anh em tín nhiệm thì chúng tôi khó mà tồn tại.”

Tôi chưa kịp trả lời thì Mông Nhân đã bước lại, lớn tiếng nói: “Không sao. Các vị cứ tranh thủ tự giải quyết việc của mình đi, các chuyện khác sẽ dễ xử thôi.”

Sếp Bạch ra sức gật dầu cảm ơn, và tiễn chúng tôi vào thang máy. Bước vào rồi, tôi hỏi Mông Nhân: “Cậu định làm gì nữa à?”

Mông Nhân mỉm cười: “Tôi đã đoán không sai, chuẩn xác 99% rồi. Chiều nay họ sẽ gọi gã A Thượng đến để tra hỏi.”

Tôi gật dầu, nói: “Sao cậu biết?”

Mông Nhân chỉ tay vào đầu mình: “Phải dùng cái này! Phải chú ý đến từng chi tiết, chi tiết quyết định tất cả.”

Tôi gượng cười, thầm nghĩ mình gọi Mông Nhân đến là đúng, nhưng lúc này mà cậu ta vẫn cứ thích dờn dứ tôi khiến tôi dở khóc dở cười. Nhiều lúc tôi cũng cố nghĩ xem giữa tôi và Mông Nhân có những điểm tương tự nào, có những khoảng cách xa đến đâu. Tôi nhớ đến một người bạn hồi học đại học, cậu ta có rất nhiều điểm tương đồng với tôi, nhưng chỉ vì một bài tập làm văn mà thành ra xa cách, cuối cùng cả tôi và cậu ta đều viết một bài văn để đấu với nhau, kết quả bất phân thắng bại nhưng cũng từ đó chúng tôi không giao du với nhau nữa. Tôi và Mông Nhân tuy cũng thích chọc tức nhau nhưng chỉ năm phút sau hai chúng tôi lại trở về trạng thái cũ.

Tôi và Mông Nhân ra khỏi khách sạn, sang một hiệu ăn đối diện gọi mấy món ăn. Trước đó tôi đã ăn cơm nên chỉ đụng đũa qua loa chiếu lệ, sau đó ngồi hút thuốc lá. Còn Mông Nhân thì cắm cúi ăn, cậu ta vừa ăn vừa nói “Tôi đã ăn rồi, không hiểu tại sao lúc này lại thấy đói quá”. Tôi cười chế nhạo cậu ta là đồ con lợn háu ăn, Mông Nhân lại chỉ tay lên đầu mình nói “Hoạt động trí óc nhiều quá thì dễ đói, chứ đâu có như cậu”!

Tôi cho rằng khoảng cách giữa tôi và Mông Nhân là ở chỗ: tôi thích đói, vì khi đói thì bộ não sẽ tỉnh táo hơn nhiều; còn Mông Nhân thì thích cảm giác no, cậu ta nói no bụng thì tâm trí mới ấm áp, tâm trí ấm áp thì bộ não mới linh hoạt. Tôi biết, khi Mông Nhân nói câu này thì đầu óc cậu ta đang hiện ra hình ảnh Mễ Đâu. Tôi bất giác nhớ đến Thạch Bình Nhi, thậm chí còn ngẫm nghĩ xem giữa tôi và Thạch Bình Nhi là mối quan hệ gì.

Mông Nhân ăn một chập rồi nói với tôi: “Cậu nhìn mà xem, ở cổng khách sạn luôn có hai nhân viên đứng, ở cửa bãi để xe bên phải còn có cả bảo vệ, từ quầy tiếp tân có thể nhìn ra cổng rất rõ; tôi tin rằng người có thị lực bình thường đứng ở quầy tiếp tân sẽ nhìn rõ vị trí chúng ta đang ngồi ăn.”

Tôi nói: “Ý cậu là gã Mèo Béo nói dối, và, thực ra cô nhân viên quầy lễ tân có nhìn thấy tất cả?”

Mông Nhân lấy khăn lau miệng, nhìn tôi rồi nói: “Tại sao cậu không nói rằng: trước đó gã Mèo Béo không tham dự, về sau, vì một nguyên nhân nào đó gã không thể không hợp tác với gã A Thượng, cho nên mới có cái chuyện gã Mèo Béo khi trước nói dối rằng không có cái cô nhân viên lễ tân đó?”

Tôi lắc đầu: “Khả năng này không lớn. Cũng như lúc trước tôi và cậu cho rằng Mèo Béo nói dối thì gã tỏ ra quá dại dột, chúng ta vặn hỏi gã là biết ngay là dối trá.”

Mông Nhân gọi phục vụ đến thanh toán tiền ăn. Anh rút tiền ra, nói: “Tiền không phải là vạn năng nhưng không có tiền thì tuyệt đối không xong. Cậu hiểu chưa?”

Hau chúng tôi trở vào đại sảnh của khách sạn. Mông Nhân gọi phục vụ viên pha hai cốc trà, rồi nhìn đồng hồ, nói: “Sau một giờ nữa chúng ta lại lên. À, chúng ta liên lạc với Lưu Siêu, hỏi anh ấy về chuyện băng hình giám sát. Cậu bấm số đi, tôi sẽ hỏi.”

Tô bấm di động gọi Lưu Siêu, Mông Nhân cầm máy đứng lên bước ra ngoài. Lát sau anh trở vào, trả máy cho tôi. Mông Nhân không kể với tôi vừa rồi đã nói những gì với Lưu Siêu, anh chỉ xem đồng hồ rồi bảo: “Còn khoảng 10 phút nữa. Chúng ta lên thôi! Chắc họ đều đang có mặt.”