Lật Mở Thiên Thư

Quyển 1 - Chương 9-4: Bị cướp

Thạch Bình Nhi nói tóm tắt mọi tình hình, rồi cô bảo mình còn có chút việc cần làm, cô dặn tôi cứ ở đây chờ Lưu Siêu, chắc độ nửa giờ nữa anh ta sẽ liên lạc với tôi, và sẽ bảo tôi cần đi đến địa điểm nào.

Thạch Bình Nhi đi rồi, tôi tiếp tục ngẫm nghĩ những điều cô nói. Ở Tứ Xuyên vẫn tồn tại Tiêu cục, quả là chuyện khó bề tưởng tượng. Nếu nói hiện nay vẫn có bảo tàng về Tiêu cục thì tôi tin ngay chứ nói rằng thời nay vẫn còn những người hành nghề đó, họ thường ngày giả danh buôn bán nhỏ nhưng sẵn sàng nhận làm cái việc bảo vệ áp tải cho một số khách quen, thì tôi không sao hình dung nổi. Tôi đoán rằng những người áp tải ấy phải có thân thủ rất ghê gớm, rất thạo võ công, Đường Lang quyền, Thiếu Lâm trường quyền hoặc Kim Cương chưởng… đều ở đỉnh cao thuần thục, và rất có thể họ là đệ tử của Thiếu Lâm tục gia gì đó cũng nên, các tiểu thuyết võ hiệp vẫn viết như thế mà!

Tôi tăng tốc uống trà, cốc trà vừa mới pha chỉ lát sau đã uống cạn. Trong những phút vừa rồi tôi đã mấy chục lần mở di động ra nhìn đồng hồ, cuối cùng tôi đặt di động lên bàn chờ Lưu Siêu phôn cho tôi. Chờ mãi không thấy Lưu Siêu gọi, nhưng nhân viên quán trà bước vào nói rằng tôi có điện thoại gọi đến quầy.

Càng lúc càng bí hiểm? Tôi thầm nghĩ. Rồi tôi đi theo nhân viên phục vụ ra quầy để nghe điện thoại. Giọng Lưu Siêu: “Anh vẫn còn ở quán trà chứ?”

Tôi hơi bực mình: “Thạch Bình Nhi nói đại ca sẽ gọi cho tôi, bảo tôi cứ chờ. Uống trà đến lúc loãng toẹt thành nước trắng rồi đây!”

Lưu Siêu nói: “Được rồi! Bây giờ anh xuống đi, tôi sẽ kiếm chiếc xe để chúng ta cùng đi gặp vài người, sau đó sẽ bàn các việc khác.”


Tôi đặt ống nghe xuống, bước đi. Nhưng cô nhân viên gọi giật lại: “Thưa anh, anh chưa thanh toán ạ!”

Con bé Thạch Bình Nhi khốn kiếp, trông có vẻ như tiền bạc dán đầy người, thế mà nó lại bắt tôi trả tiền trà! Nhưng nếu tôi chất vấn cô ta, chắc cô ta sẽ hỏi vặn lại: “Có quy định nào nói rằng người giàu phải chi không?”

Cả thảy 55 nhân dân tệ. Ranh con chết tiệt uống một cốc trà những 50 tệ! Lúc mới đến, tôi muốn tiết kiệm cho cô ta nên chỉ gọi một cốc trà xanh 5 tệ, nào ngờ rốt cuộc lại là tôi tiết kiệm cho mình! Tôi vừa thầm nguyền rủa vừa xuống cầu thang. Lưu Siêu đang đứng bên chiếc xe Jetta vẫy gọi tôi. Tôi bước lại. Anh bảo tôi cầm lái, còn anh ngồi bên cạnh, nói rằng anh muốn xem kỹ năng lái xe của tôi ra sao.

“Tôi có bằng B, được chưa, đại ca? Tôi đoán anh chỉ có bằng C là cùng. Năm xưa tôi lái xe tải hạng nặng nên được cấp bằng B.”

Tôi ngồi trước vô-lăng, khởi động máy rồi hỏi: “Bây giờ đi đâu?”

“Năm xưa kia à? Anh bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Thôi không nói đùa nữa. Chúng ta đến khách sạn Huệ Hưng tìm gặp người của Tiêu cục.” Anh gõ vào mặt đồng hồ xe. “Mau đi đi, thời gian không có nhiều, rất muộn rồi, sắp 10 giờ đêm rồi!”

Tối khuya, đường vắng, nên tôi phóng nhanh gấp đôi mọi ngày. Đã đến khách sạn Huệ Hưng, vừa đến chỗ rẽ thì Lưu Siêu bảo tôi lái xe sang đỗ ở bên đối diện với khách sạn, là chỗ chuyên đỗ xe hàng. Sau đó hai chúng tôi đi bộ vào khách sạn. Tôi hỏi Lưu Siêu tại sao phải đỗ xe ở bên đó nhưng anh không trả lời, sắc mặt có vẻ rất sốt ruột.

Vào khách sạn, chúng tôi lên thẳng tầng 8. Ra khỏi thang máy, Lưu Siêu bảo tôi chờ một chút, rồi anh đi vào một gian bên cạnh thang máy; lát sau đi ra, nói là đi vào gian cuối cùng của hành lang. Chúng tôi bước vào, thì ra đây là một căn hộ đồng bộ, có ba người đang ngồi ở sa-lông phòng khách, hai nam một nữ. Một anh đang trách mắng anh kia, còn cô gái thì đang cầm chiếc điều khiển ti-vi bấm đổi kênh liên tục.

Lưu Siêu chào người đàn ông hơi có tuổi, sau đó giới thiệu một lượt: “Đây là anh Bạch, sếp của họ; ngồi bên cạnh là Mèo Béo, còn cô này là cô A.”

Hai chúng tôi ngồi xuống, Lưu Siêu chỉ vào tôi, nói tiếp: “Anh ấy là Đường Tiểu Bạch trợ thủ đắc lực của tôi. Sẽ kết nối mọi việc ra sao, các vị cứ làm, tôi phải đi vì còn có việc khác. Sếp Bạch giới thiệu tình hình đi!” Lưu Siêu đứng lên, nói nhỏ với tôi: “Thẻ bài đã bị mất, phải mau chóng nghĩ cách tìm nó về.”

Nghe Lưu Siêu nói xong, tôi giật mình. Thẻ bài đã mất? Thảo nào mà…

Lưu Siêu dúi cho tôi mẩu giấy, dặn tôi nếu có việc gì thì gọi anh theo số máy viết ở đây. Rồi anh quay người bước ra.

Lưu Siêu đi rồi, sếp Bạch kéo tôi ra bên cửa sổ, mời tôi hút thuốc, rồi nói: “Gay quá, nó bị mất rồi, bây giờ cần các vị đi tìm nó. Về thù lao, nếu các vị tìm được thì chúng tôi sẽ trả các vị 80% tổng số, nếu không tìm thấy… tôi nói là giả sử không tìm thấy, thì chúng tôi không được cầm một xu và còn phải bồi thường theo giá trị nữa.”

Bồi thường theo giá trị? Cái thứ đó, dù các người có bán hết tài sản của mình đi cũng không đủ để mà bồi thường! Nghe anh ta nói thế, tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ: họ nói là bồi thường theo giá trị, tức là họ căn bản không biết cái thứ kia là gì, nếu biết thì đã không nói những câu ấy. Họ đã không biết thẻ bài đồng xanh là gì, có tác dụng ra sao, thì họ cũng không biết Thiên Nhai. Lưu Siêu thật quá đáng, không dặn dò tôi chi tiết quan trọng này, lỡ tôi buột miệng nói ra thì sao?

“Sao lại mất được?” Tôi hỏi sếp Bạch, anh ta chỉ vào gã Mèo Béo đang ngồi trên đi-văng, nói: “Tại thằng khỉ kia kìa, hắn thật to gan, đang làm việc mà dám đi tìm gái gú!”

Tôi nhìn gã Mèo béo đang rất tức tối. Gã đâu có béo? Rất gầy thì có! Thế mà lại đặt cho gã cái biệt hiệu Mèo Béo? Tôi hỏi sếp Bạch: “Anh ta phụ trách trông coi à?”

Sếp Bạch gật đầu, nói: “Vì nó là người mới vào nghề của nhà chúng tôi, lý lịch sạch sẽ, lại mới từ nước ngoài trở về, sẽ không ai biết nó là người của tiêu cục, cho nên chúng tôi mới để nó cất giữ thứ đó trong người là chắc ăn nhất, nào ngờ bọn người kia đã theo dõi nó từ lâu. Đây là sơ suất của chúng tôi chứ không chỉ là lỗi của một mình nó.”

“Người mới vào nghề của nhà các anh?” Tôi nhìn cô gái có dáng vẻ và nhan sắc bình thường đang ngồi kia. “Nói thế tức là các vị là một nhà cả?”

Sếp Bạch cười, gật đầu. “Đều là một nhà cả. Khác với ngày trước, thời buổi này ai dám thu nhận người ngoài?” Nói rồi, anh ta mắng gã Mèo Béo: “Vẫn còn ngồi đó à? Sao không ra chỗ dì Tiếu xem có việc gì cần làm giúp không?”

Vẻ mặt của sếp Bạch khi mắng mỏ Mèo Béo khiến tôi nhớ đến hai người cùng đi xuống cầu thang trông có vẻ như cha con xuất hiện trong đoạn băng giám sát ở khách sạn. Còn cô A thì giống như cô gái trong cặp tình nhân cũng ở đó? Nghĩ thế, tôi bèn hỏi sếp Bạch: “Các vị… có mấy người?”

Anh ta nhìn tôi, lấy làm lạ, hỏi lại: “Bảy người. Sao? Sếp của các anh không nói cho anh biết à?”

Tôi mỉm cười, đáp: “À… tôi quên mất, đúng thế, bảy người.”

Sếp? Chắc Lưu Siêu nói với họ rằng mình là giám đốc của một công ty gì đó, còn tôi là trợ lý hoặc thư ký của giám đốc. Anh ta “bố trí” danh nghĩa như vậy.

Bảy người? Trong băng giám sát kia, tôi nhìn thấy tám người, thì chắc là một trong số đó không phải người của nhóm này. Lưu Siêu có ý bảo tôi xem các video ấy, để tôi biết rằng một người thừa ra trong số đó chính là tên đã đánh cắp thẻ bài chứ gì?