Tôi về nhà ở thành phố âm nghỉ ngơi hai ngày, sang ngày thứ ba, tôi đến chùa Hàn Lâm tìm Lưu Vân. Cả ngày mai phục trên núi ngồi xem mấy ông già lẩm cẩm đánh cờ, vẫn không thấy bóng Lưu Vân đâu. Lúc chạng vạng tối, tôi đang định vẫy xe để về thì thấy anh ta tay cầm bình nước trà chầm chậm đi xuống núi.
Tôi vội chạy đến với Lưu Vân. Nhìn thấy tôi, Lưu Vân bèn bước lại chiếc ghế đá kê bên đường, đặt bình nước trà xuống, châm thuốc hút, rồi nói: “Tôi biết chắc chắn trong các anh ít nhất sẽ có một người đi tìm tôi. Coi như tôi và các anh có duyên, vậy thử nói xem anh muốn xem bói về gì? Về sự nghiệp, hay là hôn nhân?”
Lúc này tôi mới vỡ lẽ, thì ra Lưu Vân là thầy bói. Tuy nhiên tôi cũng không lấy làm lạ vì Lưu Vân có thể mua được khu bất động sản kia, vì trước hết là khu vực ấy hẻo lánh và người ta vẫn đồn rằng phong thủy ở đó không tốt, hiện nay nhà đất ở đó không mấy giá trị nữa. Mặt khác, làm nghề thầy bói tướng số, nếu đã có chút tiếng tăm thì không phải chuyện đùa, xây nhà, mua xe hơi… dễ dàng hơn vô số người. Ông cậu tôi cũng làm nghề này, hiện giờ đã xây được ba ngôi nhà ở quê, một anh con trai đã mua được xe tải để chở hàng thuê, một con trai khác kế nghiệp cha cũng làm thầy bói, họ đều khá nổi tiếng trong vùng.
Nói về một khía cạnh khác, tôi thực ra luôn nửa tin nửa ngờ về các trò bói toán. Tuy tôi đã từng đọc không ít sách về lĩnh vực này nhưng tôi vẫn cho rằng, những thầy mà tôi đã gặp đều hoặc là những gã nửa đầu đất hoặc là những gã đại bịp 100%.
Đúng là chúng tôi đã tận mắt chứng kiến Lưu Vân bắt ma cho Mễ Đâu, kê đơn thuốc cho cô ấy rất có hiệu quả, nhưng trong thâm tâm tôi vẫn rất không tin. Cho nên, tôi nói: “Thầy Vân à…”
Tôi vừa mở miệng thì Lưu Vân xua tay: “Đừng nên gọi như thế. Tôi khác với những vị bày sạp xem bói vỉa hè, tôi không chuyên nghiệp làm về lĩnh vực này, và dù có xem cho ai tôi cũng không lấy tiền, tôi chỉ coi trọng chữ Duyên mà thôi. Cứ gọi tôi ‘anh Vân’ là được.”
Tôi gật đầu: “Vâng, anh Vân. Thực ra tôi đi tìm anh không vì muốn xem tướng số gì, tôi chỉ muốn biết mấy hôm trước anh dến bắt từ người cô bạn chúng tôi… là thứ gì vậy?”
Lưu Vân hơi ngạc nhiên, sau đó anh cười ha hả một hồi lâu, khiến những người đi bên đường đều dừng lại nhìn thì anh mới thôi, sau đó anh hạ thấp giọng hỏi tôi: “Anh muốn biết thật à?”
Tôi gật đầu. Lưu Vân lục túi áo lấy ra một thứ đặt lên lòng bàn tay, hỏi tôi: “Nhìn xem đây là gì, có biết không?”
Tôi cúi sát nhìn thật kỹ thứ đặt trên lòng bàn tay Lưu Vân, nhưng không nhận ra nó là gì. Chỉ thấy nó là bột trắng, y hệt thứ bột mà hôm nọ Lưu Vân đã dùng khi bắt ma, tôi thử ngửi nhưng cũng không thấy có mùi gì, bèn lắc đầu nói: “Chịu, không nhận ra. Nó là thứ gì vậy?”
Lưu Vân lại lục túi lấy ra môt thứ bột khác đưa tôi xem, và hỏi là thứ gì. Tôi nhìn hồi lâu cũng không biết nó là của nợ gì. Tôi sốt ruột hỏi: “Anh Vân cứ bật mí đi, đừng vòng vo tam quốc nhiều nữa. Thứ mà anh lấy ra được, thì tôi đâu có thể biết nó là gì.”
Ngón tay Lưu Vân vân vê tí teo bột trên lòng bàn tay, nói: “Nó chỉ là những thứ bụi bặm đọng ở đáy túi áo tôi mà thôi.”
Tôi nhìn bàn tay Lưu Vân hồi lâu, ngẫm nghĩ mãi vẫn không hiểu ý anh ta ra sao. Thấy tôi cứ ngớ ra, anh bèn nói: “Bây giờ, tôi sẽ bắt một con ma ra khỏi người anh cho anh xem, được chứ?”
Nghe Lưu Vân nói câu này, tôi phát hoảng, nghĩ bụng, trong người mình có ma thật hay sao? Tôi nhìn Lưu Vân hồi lâu, rồi gật đầu. Anh bảo tôi khỏi cần nhắm mắt, cứ mở to mắt ra mà nhìn anh bắt ma ra khỏi người tôi như thế nào. Nói rồi anh kéo tôi đến chỗ hơi tối ở bên cạnh một quán nhỏ, bảo tôi ngồi xuống. Tôi ngồi ngay ngắn rồi, anh đưa tay huơ trên người tôi mấy lần, rồi nói: “Chắc là ở ngực.” Vừa nói xong, anh giơ tay trái đét lên ngực tôi một phát, nắm đấm tay phải khẽ đập lên ngực tôi rồi lại xòe tay ra “tóm” một cái nhấc ra. Tôi nhìn thấy một tia sáng trắng từ người tôi phóng ra. Lưu Vân dùng tay trái nắm lấy nó, rồi nói với tôi: “Nhìn đi, đã bắt được rồi! Tài tình chưa?”
Tôi bảo Lưu Vân xòe bàn tay ra để tôi nhìn xem thực ra nó là thứ gì. Lưu Vân không từ chối, anh xòe bàn tay ra. Không thấy có gì cả. Tôi vội nói: “Thế thì…”
Lưu Vân cười hì hì, nói: “Ma ư? Anh cho rằng có ma thật hay sao? Anh không nghe thấy người ta vẫn nói rằng… lòng người mới là ma à?”
Lưu Vân lại đưa ra một tờ giấy, tôi mở ra nhìn, thấy toàn viết tên các vị thuốc bắc. Lưu Vân nói: “Đây là đơn thuốc mà hôm nọ tôi kê cho cô bạn của các anh uống. Anh thấy có vấn đề gì không?”
Tôi nhìn lại, thấy toàn là các vị thuốc như cam thảo, phục linh, trần bì, ngư tinh thảo, đảng sâm v.v… chuyên trị các chứng cảm lạnh cảm nắng, ho… na ná như các đơn thuốc đông y thông thường. Tôi định phát biểu thì Lưu Vân đã nói luôn: “Nếu tôi không làm các động tác như bắt ma bắt quỷ trước đó, thì e cô bạn anh uống thuốc này vào cũng chẳng có chuyển biến gì.”
Tôi đã hơi hiểu ra, hỏi Lưu Vân: “Ý anh là… chuyện anh phục ma, chỉ nhằm hỗ trợ cho thang thuốc này?”
Lưu Vân gật đầu, nói: “Đúng thế! Anh nên biết, dù thuốc tây thuốc ta gì gì, tâm trạng của bệnh nhân tốt hay không vẫn là yếu tố quyết định hiệu quả của thuốc men. Cô bạn anh đang chìm trong nỗi sợ hãi, trước hết cần giải tỏa tâm lý ấy, sau đó mới uống thuốc đúng bệnh. Cho nên tôi phải diễn trò hàng phục ma quỷ cho mọi người xem, lẽ ra tôi nên nói rõ với các anh ngay sau đó, nhưng vì tôi đang có việc gấp, cho nên…”
Tôi vội hỏi Lưu Vân về những tia sáng bắn ra là chuyện gì, anh bèn xòe tay phải ra, chỉ vào cái nhẫn đang đeo, nói: “Ngày trước tôi đi du lịch Nê-pan mua cái nhẫn này, rất rẻ, chỉ tương đương hai mươi nhân dân tệ. Chẳng rõ nó được làm bằng gì, hình như trong đó có chất huỳnh quang, khi đã hấp thụ đủ ánh sáng mặt trời rồi, đưa nó vào bóng tôi, nó sẽ phát ra tia sáng rất mạnh, cho nên, cái gọi là bắt được ma ra, là nhờ có nó!”
Tôi nhìn kỹ cái nhẫn Lưu Vân đang đeo, nhẫn rất mảnh rất nhỏ, khi tay đung đưa nhanh thì không mấy ai nhận ra tay đang đeo nhẫn. Lưu Vân lại thử khua tay lên một cái, có tia sáng phóng ra nhưng rất ngắn. Anh nói: “Thấy không? Vì nó hấp thụ chưa đủ ánh sáng nên lúc này không ăn thua. Tôi gọi anh đến chỗ hơi tối này để thử nghiệm, cũng là vì thế.”
Lúc này tôi mới vỡ lẽ ra, cái chuyện gọi là phục ma, thực ra chỉ là màn diễn độc chiêu của Lưu Vân mà thôi.