Lật Mở Thiên Thư

Quyển 1 - Chương 8-1: Ma nhập

Ghi chép (VIII) Những chuyện kỳ lạ mà Đường Tiểu Bạch chứng kiến: Phục ma ký

Tìm người, không phải sở trường của tôi, nhất là đi tìm một người tôi không quen, và chỉ mới gặp một lần.

Từ sáng sớm đến giờ, tôi đã đi loanh quanh bảy tám lượt trên núi chùa Hàn Lâm, tôi đã đếm thấy chùa này có cả thảy sáu cái ao, bảy nhà vệ sinh, tôi đã đi đi lại lại giữa hai khu vực này mãi, vì Lưu Siêu bảo tôi rằng người mà tôi định tìm sẽ xuất hiện ở hai nơi này.

Người ấy tên là Lưu Vân, anh họ của Lưu Siêu, một anh chàng đam mê chơi cờ, chỉ hay có mặt ở chùa Hàn Lâm thành phố M. Chùa Hàn Lâm tựa lưng vào núi, phía trước là sông, con sông Bồi Giang nổi tiếng chảy qua thành phố M. Chỉ hiềm chùa Hàn Lâm chưa lừng lẫy như chùa Thánh Thủy cách nó không xa; đa số khách đến chùa chủ yếu nhằm xóc thẻ xin quẻ cầu may hoặc ngồi bên sông hóng gió mát thổi đến, uống trà, đánh cờ mà thôi.

Tôi đến tìm Lưu Vân là vì một nguyên nhân. Chuyện này phải bắt đầu kể từ sau khi chúng tôi rời khỏi nhà Lưu Siêu chuẩn bị trở về thành phố C…

Khi chúng tôi sắp trở về thành phố C, thì Mễ Đâu bỗng lăn ra ốm, ốm rất nặng, thoạt đầu sốt cao kéo dài, đến nửa đêm chúng tôi phải gọi xe cấp cứu đưa cô ấy đi viện. Mễ Đâu nằm viện ba ngày, khi thể lực tạm bình phục thì lại quay về nhà Lưu Siêu. Vì Mễ Đâu bị mệt nên chúng tôi không thể lập tức trở về thành phố. Với lão Phó thì chẳng sao, cậu ta được thừa hưởng cơ nghiệp sống đến cuối đời cũng không hết, nhưng tôi và Mông Nhân thì khác, chúng tôi phải về công ty để đi làm. Mông Nhân cố nài nỉ sếp cho phép nghỉ thêm mấy hôm nữa, nhưng tôi bị sếp o ép dữ quá, qua điện thoại tôi nói luôn rằng tôi xin thôi việc. Sếp rất ngạc nhiên, rồi bảo tôi cứ suy nghĩ thêm, vài hôm nữa hãy trả lời anh. Tôi biết sếp không muốn tôi ra đi, vì hiện giờ tôi và Mông Nhân đang phụ trách một dự án mà ngoài hai chúng tôi ra thì những người khác chỉ còn cách bắt đầu làm từ đầu.


Tối hôm Mễ Đâu trở lại nhà Lưu Siêu, bệnh tình của cô lại có sự biến đổi. Không bị sốt cao nhưng lại ho dữ dội, vừa ho vừa kêu ca rằng nhà Lưu Siêu đang có quá nhiều con thiêu thân bay lượn, cô còn nhìn thấy cả đàn chuột bò qua giường cô nằm. Thoạt đầu chúng tôi chẳng mấy bận tâm, cho rằng con gái thường hay nhát gan, nhà Lưu Siêu có chuột hay thiêu thân thì cũng là chuyện thường tình, Mễ Đâu ho khiếp quá nên hoa mắt mà nói thế thôi.

Tối hôm đó chúng tôi mua thuốc xuyên bối mẫu về mài thành bột, bổ quả lê trộn lẫn rồi chưng lên cho Mễ Đâu ăn, nhưng không có hiệu quả gì. Sáng sớm hôm sau Mễ Đâu ho rũ rượi, chúng tôi lại đưa cô đi viện, họ truyền dung dịch suốt một ngày, có đỡ ho nhưng tình trạng tinh thần của Mễ Đâu lại rất tồi tệ, trông phờ phạc như kẻ mất hồn, định nói gì với cô thì phải nhắc lại đến ba bốn lần, nếu không, đừng hòng cô đáp lại anh.

Nhưng lúc trở về nhà Lưu Siêu thì Mễ Đâu lại bắt đầu ho muốn chết. Lúc này đã quá khuya, dù đi viện thì họ cũng chỉ cho tí thuốc kháng sinh gì đó, cho nên chúng tôi quyết định sáng mai mới đưa Mễ Đâu vào viện. Đến nửa đêm thì Mễ Đâu bắt đầu kêu gào, rằng nhà Lưu Siêu có chuột và thiêu thân, thậm chí nhìn thấy bức tường đối diện trong phòng đang dần nứt ra. Sắc mặt Mễ Đâu cho thấy cô không cố ý làm thế để bỡn cợt chúng tôi…

Mông Nhân bỗng phát hoảng, không biết nên ứng phó ra sao đây, anh nói nhất định phải đưa Mễ Đâu đi viện, chắc cô ấy không chỉ đơn giản là bị cảm. Cho đến sau nửa đêm, Mễ Đâu bỗng kêu thét lên, chúng tôi đang túc trực ngoài cửa bèn chạy vào phòng. Mông Nhân đi trước tiên, vừa vào đã nhìn thấy Mễ Đâu giãy giụa trên giường rồi nhổm dậy, Mông Nhân vội chạy đến đỡ cô nhưng bị cô đạp văng ra tận cửa, cú đạp quá mạnh khiến Mông Nhân xô vào tôi, tôi phải lùi lại một bước.

Mễ Đâu quát lớn: “Các người đừng lại gần tôi!” Rồi cô trùm chăn lên đầu. Lưu Siêu bảo lúc này chúng tôi không nên khiến cho Mễ Đâu bị kích thích thêm. Chúng tôi đi ra đến cửa, lão Phó thì tung ra một câu rất thiếu tế nhị: “Anh Siêu, liệu trong nhà anh có thứ gì đó không mấy sạch sẽ không?”

Vừa nói xong thì lại thấy Mễ Đâu vẫn trùm chăn và kêu gào… kêu liên tục đến mười giây, rồi run run hỏi Mông Nhân: “Cưng à, vừa nãy em nhìn thấy một cái bóng trắng lướt qua cửa sổ, sau đó… nó rơi từ trên trần nhà xuống, rơi trúng cái chăn của em, rồi nó ngồi trên chăn nhìn em chằm chằm, rất lâu…”

Mông Nhân an ủi Mễ Đâu rằng đó chỉ là ảo giác, nhưng cô khăng khăng nói không phảo ảo giác, cô thậm chí phát cáu nói mình học ngành tâm lý, không bao giờ tin những thứ vô căn cứ, vừa rồi chính mắt cô nhìn thấy, tại sao mọi người cứ không chịu tin cô?

Tôi vốn nghĩ như Mông Nhân, tôi nhân lúc chẳng có việc gì làm bèn ngồi ở phòng khách chỉnh lý lại các sự việc xảy ra trong động Tỵ Vân, và bỗng nhớ đến cái bóng trắng nhìn thấy trong động… cái bóng ấy không phải trong số những người trước đó đã từng vào động, cái bóng ấy chỉ thoáng lướt qua cửa động.

Cái bóng ấy thực chất là gì? Lẽ nào… nó cũng theo chúng tôi đi ra? Tôi đang cân nhắc có lẽ nên kể lại chuyện này với mọi người.

Mễ Đâu không ngớt kêu gọi chúng tôi xua đuổi cái bóng trắng kia ra khỏi căn phòng. Lát sau, cô lại nói cái bóng ấy đã nhập vào người cô. Tôi cuống lên, bèn gọi mọi người ra ban công, kể lại sự việc về cái bóng cho họ nghe.

Tôi nói xong, mọi người đều im lặng, ai cũng châm thuốc hút hết điếu này đến điếu khác, lặng lẽ cúi đầu không nói một câu.

Một hồi lâu sau, lão Phó ngẩng đầu lên nói với tôi: “Cứ như cậu nói, trong động đã từng có rất nhiều người chết, hồn ma luôn bay lượn trong động ấy…” Tôi liền ngắt lời: “Cậu hâm à? Trên đời này làm gì có hồn ma? Hão huyền quá! Tôi vẫn hay nhắc cậu nên dùng đầu óc để suy nghĩ chứ đứng dùng đầu tóc để suy nghĩ!”

Lưu Siêu từ nãy vẫn im lặng, bây giờ anh bỗng lên tiếng: “Hay là… tôi sẽ đi tìm một người đến xem sao?”

Tôi, Mông Nhân và lão Phó đồng thanh: “Anh đi tìm ai?”

Lưu Siêu bước ra cửa vừa đi giày vừa nói: “Các cậu đừng hỏi làm gì, đến lúc đó khắc biết. Tôi cho rằng sẽ có tác dụng.”

Tôi kéo Lưu Siêu đứng lại: “Anh định đi dâu, nói rõ đi? Hiện nay chúng ta cùng trên một chiến tuyến, anh vẫn còn điều gì không muốn cho chúng tôi biết hay sao?”

Lưu Siêu mỉm cười, nói: “Mễ Đâu bảo trong người cô ấy có một cái bóng, tôi sẽ đi tìm người đến lôi cái bóng ấy ra.”

Tôi vội hỏi: “Anh tìm ai? Anh mà cũng tin trong người cô ấy có thứ gì đó à?”

Lưu Siêu đáp: “Vấn đề lúc này không phải là có tin hay không, chúng ta cần dỗ cô ấy đi bệnh viện mới đúng. Người mà tôi tìm, sẽ có cách, các cậu cứ chờ, lát nữa tôi sẽ về. Hãy an ủi Mễ Đâu, đừng để cô ấy gây náo loạn.” Nói rồi anh bước đi. Chúng tôi bèn vào phòng nói với Mễ Đâu về việc Lưu Siêu đi tìm người giúp đỡ, lão Phó nói thẳng tuột: “Anh ấy đi gọi người đến bắt quỷ giúp cô.” Vừa nói xong, Mễ Đâu tỏ ra rất kỳ quái, nói: “Làm gì có quỷ? Qủy nào? Là ma thì có! Ma đã nhập vào người tôi! Chắc chắn là thế. Các người đừng nói bừa.” Chúng tôi đành gật đầu. Ừ thì ma.