Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 96: Tiếng chuông

Chiếc túi lụa này là của Phó Vân anh, bên trên thêu hình cá chép hoa sen, xung quanh là họa tiết sóng nước. Dưới ánh đèn, chỉ thêu lấp lánh.
"Tại sao lại quay về với muội thế này?"


Phó Vân anh cúi đầu mài mực, thỏi mực đen nhánh làm nổi bật lên những ngón tay nhỏ dài trắng muốt của nàng, nàng cúi đầu, lông mi dày cong vút hắt bóng mờ xuống gương mặt, "Sau này ngài ấy lại đưa cho muội."


Nàng kể cho y chuyện xảy ra ở Đồng Sơn, không đề cập tới tên của Lý Hàn Thạch, chỉ nói miếng ngọc bội này là do thủ hạ của Hoắc Minh Cẩm đưa tới.


Phó Vân Chương cũng biết sơ sơ chuyện Phó tứ lão gia được cứu nhưng trước đây vốn cho rằng Hoắc Minh Cẩm chỉ tình cờ đi ngang qua nên không hỏi kỹ càng. Tuy vậy sau khi nhìn thấy miếng ngọc bội hình con cá này, y cảm thấy câu chuyện phức tạp hơn so với những gì y tưởng tượng nhiều.


"hắn biết muội là nữ giả nam trang sao?"
Phó Vân anh nhíu mày suy nghĩ, "Chắc là không biết."
Nếu biết thì chắc chắn sẽ không chiêu mộ nàng. Hoắc Minh Cẩm làm gì rảnh rỗi đến độ khi không lại đi lôi kéo một nữ tử vào dưới trướng.


Phó Vân Chương trầm mặc một lát.


Y từng gặp Hoắc Minh Cẩm lúc còn ở kinh thành. Có ai mà không biết cái vị Cẩm Y Vệ Chỉ huy sứ này cơ chứ, đại thần trong triều ai cũng kiêng dè hắn, những kẻ từng làm việc khuất tất nhìn thấy hắn là phải đi đường vòng, dường như chỉ cần nghe tên đã sợ vỡ mật. Có một lần y đi ngắm cảnh vùng ngoại ô kinh thành với mấy người bạn thân thiết, tình cờ nhìn thấy Hoắc Minh Cẩm cưỡi ngựa ngang qua, mấy chục con tuấn mã phi qua như bay, bụi đất cuốn lên mù trời. Mấy người bạn từng kể cho y nghe nhiều chuyện về Hoắc Minh Cẩm, chuyện hắn từng bức tử Lại Bộ Thượng thư Đường đại nhân như thế nào, ép Hoàng hậu vốn mạnh mẽ ngang ngạnh phải chủ động thoái vị nhượng hiền như thế nào, một tay che cả bầu trời ở Bắc Trấn Phủ Ty thế nào, làm cho Đông Xưởng, Tây Xưởng từng một thời uy phong nay phải cúi đầu như thế nào, còn chuyện trước kia hắn dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết Tuần phủ Chiết Giang thì giờ ai mà chẳng biết rồi.


Sát thần từ chiến trường trở về. Về mặt mưu kế, hắn chẳng thể nào so sánh được với các đại thần trong triều nhưng hắn không sợ hãi chút nào, cách làm việc vừa trực tiếp vừa thô bạo của hắn đã đủ để làm cả triều đình rung chuyển rồi.


trên đường về, họ lại gặp Cẩm Y Vệ một lần nữa. Binh lính Cẩm Y Vệ người nào người nấy cầm Tú Xuân Đao trong tay, ánh mắt hung tợn, cả người đẫm máu như thể mới từ chốn U Minh Địa Phủ đội đất chui lên, chắc hẳn là vừa trải qua một hồi giết chóc máu tanh. Người dẫn đầu đúng là Hoắc Minh Cẩm nhưng người hắn sạch sẽ không một vết máu, ngồi đường hoàng trên lưng ngựa, lưng thẳng, mắt hướng về phía cổng thành cao cao cách đó không xa, ánh mắt trống rỗng không cảm xúc.


Ánh sáng vàng nhàn nhạt khắc họa khuôn mặt với những đường nét góc cạnh của hắn, mày kiếm mắt sáng, đôi mắt đen sâu thẳm, mang theo sự oai hùng tuấn lãng toát ra từ trong xương.


hắn sắp ba mươi tuổi, cái độ tuổi mà một người đàn ông bắt đầu thể hiện sự trưởng thành trong phong thái, kết quả của sự lắng đọng trong những năm tháng đã qua.
Hoắc Minh Cẩm là võ tướng, dẫu có lắng đọng cũng vẫn có sự sắc bén.


Vị Cẩm Y Vệ Chỉ huy sứ cao cao tại thượng này là người sắc bén, dứt khoát, không từ thủ đoạn tới độ chỉ cần nghe thấy tên hắn, đứa bé khóc đêm cũng phải nín bặt, làm sao có thể lo lắng, quan tâm cho một thiếu niên mới gặp vài lần mà chẳng vì lý do gì.


Thủ hạ của hắn đưa miếng ngọc bội hình con cá này cho Vân anh, nhất định là phải có mưu đồ trong đó.


"Lúc ta còn ở kinh thành, đã từng nghe nói rất nhiều chuyện về Hoắc chỉ huy sứ... hắn chém đứt ngón tay của chính anh trai mình, cắt đứt quan hệ mẹ con với mẹ đẻ, như thế cũng đoán được tính tình dữ dằn đến độ nào. Nghe nói khi hắn còn trẻ, ở trên chiến trường đã gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, tàn nhẫn vô cùng. Muội còn nhỏ, không nên qua lại với hắn. hắn giờ đang đứng trên đỉnh cao, ngang hàng với Thẩm thủ phụ, nếu muội đắc tội với hắn, hậu quả khó mà lường trước được."


Phó Vân Chương nói, kéo bàn tay đang mài mực của Phó Vân anh ra, đặt chiếc túi lụa chứa ngọc bội vào tay nàng.
Nếu đã tới hỏi thì đương nhiên sẽ trả cho nàng.
Phó Vân anh siết chặt chiếc túi, "Nhị ca, Hoắc đại nhân là ân nhân cứu mạng của muội."


Phó Vân Chương ngồi, nàng đứng, y ngước mắt lên có thể nhìn thấy đôi mắt khuất sau hàng mi dày của nàng, một đôi mắt bình tĩnh thản nhiên.


Y hơi nhíu mày, "Vân anh, Hoắc Chỉ huy sứ không giống với Lý Hàn Thạch. Lý Hàn Thạch đối xử tốt với muội, đối với muội mà nói, là chuyện tốt... Nhưng nếu muội có quan hệ với Hoắc Chỉ huy sứ thì lại là chuyện xấu, hắn đứng nơi đầu sóng ngọn gió, gây thù chuốc oán quá nhiều."


Cất chiếc túi vào trong tay áo, Phó Vân anh mỉm cười, nói: "Muội không quan tâm những chuyện đó, chỉ thuận theo tự nhiên thôi.”
Về công về tư, nàng vẫn sẽ đứng về phía Hoắc Minh Cẩm.
Phó Vân Chương ừ một tiếng rồi hỏi: "Muội không ghét Hoắc Chỉ huy sứ đúng không?"


Phó Vân anh suy nghĩ một lát rồi đáp: "Đương nhiên là không."


Ngập ngừng một chút, nàng nói tiếp, "Nhị ca... Thuở thiếu niên Hoắc đại nhân chiến đấu anh dũng vì đất nước, bảo vệ biên cương thái bình, không thẹn với vị trí công tử Quốc Công phủ của ngài ấy, với đất nước, với người dân, ngài ấy vẫn là anh hùng. Về những câu chuyện tỷ như giết người như ma đó... trên chiến trường đao kiếm không có mắt, sống hay chết được định đoạt chỉ trong chớp mắt, không phải ngươi chết thì ta mất mạng, chuyện đánh giặc từ trước tới nay chỉ có thắng hay bại, trên chiến trường mà còn nghĩ tới chuyện nhân từ thì thực sự đã làm khó tướng sĩ ở đó rồi... Trước sự sống và cái chết, tàn nhẫn hay độc ác có ý nghĩa gì đâu?"


Ánh nến chiếu lên mặt nàng, nàng vừa tắm xong, tóc mai chưa kịp vén lại, làn da sáng lên, dù có bị coi là nam giới nhưng vẫn là một người tuấn tú vô song vẫn thường làm bạn cùng trường phải kinh ngạc.
Nhưng nàng lại không biết điều này.


Nghe đồn nhiều quan viên ở kinh sư thích nuôi dưỡng những thiếu niên xinh đẹp để mua vui, có vài con ngõ nhỏ ở đó ngày ngày đều có người được đón đi rước về, tân khách như mây, Hoắc Minh Cẩm gần ba mươi còn chưa lấy vợ, bên cạnh cũng không ai hầu hạ, nếu như hắn cũng mê Long Dương [1], thấy Vân anh có nhan sắc như thế mới thích nàng thì phải làm thế nào đây?


[1] Chắc ai cũng hiểu cơ mà đây là điển cố nên mình giải thích. "Long Dương chi hảo" bắt nguồn từ câu chuyện Ngụy An Ly Vương sủng ái một cậu học trò có hiệu là Long Dương Quân.


Nếu Hoắc Minh Cẩm thực sự muốn làm gì nàng thì họ cũng không cách nào chống cự nổi, tới lúc đó ngay cả Sở Vương cũng chẳng thể nào cứu nổi nàng.
một người đàn ông một khi thực sự có dục niệm, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ.
Phó Vân Chương khẽ thở dài.


Nàng còn nhỏ, dù có đọc bao nhiêu sách đi chăng nữa thì chắc chắn cũng không hiểu nổi những chuyện của đàn ông, y không muốn làm nàng sợ nên vẫn chưa nói ra nỗi băn khoăn của mình.
"Nhị ca, huynh sợ Hoắc đại nhân làm hại muội sao?"


Phó Vân anh thấy y buồn rầu, trầm mặc hồi lâu rồi cũng nói thẳng ra suy đoán trong lòng.


Phó Vân Chương gượng cười, đưa tay vuốt mái tóc vẫn còn hơi ướt của nàng, "Mấy hôm trước ta vừa nói với muội... Việc trong triều không đơn giản như vẻ bề ngoài, có rất nhiều việc không thể nói rõ đúng sai. Hoắc Chỉ huy sứ là người như thế nào, ta không thực sự hiểu rõ. Nhưng nếu như theo lời muội nói, thuở thiếu niên hắn từng là anh hùng, tuy vài năm trở lại đây hắn thực sự giết không ít người nhưng những người đó không ai vô tội. hắn chẳng phải là kẻ đại gian đại ác nhưng dù sao những người có địa vị cao giống như hắn từ trước đến nay chẳng mấy quan tâm tới mạng người, sau này gặp hắn, muội nhất định phải chú ý, giữ chừng mực, nếu hắn định cưỡng ép muội làm gì, muội cũng đừng chống chọi một mình, nhất định phải nói với ta."


Thực ra cách tốt nhất là khiến nàng hoàn toàn cắt đứt với Hoắc Minh Cẩm, từ nay không qua lại nữa, dù sao cũng ở xa như thế, vài năm sau những suy nghĩ trong lòng Hoắc Minh Cẩm sẽ phai nhạt dần nhưng y biết cách này không thể thực hiện được.


Hơn nữa, y cũng không muốn ép nàng làm những việc nàng không muốn làm.


Cũng may thầy còn ở kinh thành, Vương đại nhân đã gia nhập nội các, phân chia quyền lực thành công, nếu Hoắc Minh Cẩm thực sự làm tới, y sẽ dốc hết toàn lực, dẫu chẳng thể chống chọi được với Hoắc Minh Cẩm thì ít nhất cũng có thể bảo vệ được nàng.
Phó Vân anh gật đầu.


Phó Vân Chương kéo tay nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng, nhắc lại một lần nữa, "Nhớ thật chưa đấy? Có chuyện gì khó xử, không được giấu ta."


Nàng nhớ tới cái lần nàng ngã bệnh nhiều năm về trước, y cũng từng yêu cầu nàng như thế. Khi ấy y nghĩ rằng nàng khó chịu nhưng vẫn cố chịu đựng, kiên trì đi học nên mới ngã bệnh.


không vui, không thoải mái thì phải nói ra, không được giấu giếm, nếu không y sẽ không làm thầy dạy cho nàng nữa.
"Nhị ca, muội nhớ rồi mà." Nàng mỉm cười nói.
Phó Vân Chương cũng cười, chỉ thỏi mực.
Nàng hiểu ý, vén tay áo lên, tiếp tục mài mực giúp y.


Phó Vân Chương lại trải giấy viết thư ra một lần nữa, đặt bút viết mấy hàng chữ rồi đột nhiên hỏi: "Ta lấy ngọc bội, muội không giận sao?"
Phó Vân anh lắc đầu.


Phó Vân Chương bật cười, viết xong bức thư, ngẩng đầu lên nhìn nàng. Nàng đang yên lặng mài mực, ánh mắt y dừng lại trên sườn mặt nàng.


Tóc đen nhánh, mặt mày thanh tú, nhưng lãnh đạm, có cảm giác như đang rơi vào một không gian tĩnh lặng, không có một tiếng động nào, ánh trăng loang loáng như nước, người ở dưới ánh trăng nhu hòa, u nhã, thanh lãnh. Nhưng bởi tay đang cử động, có vài sợi tóc dài xõa xuống bên gò má trơn bóng, khiến nàng hơi có vẻ ngây thơ trẻ con khác hẳn bình thường.


Ngay cả Phó tứ lão gia cũng cảm thấy y đối xử với nàng quá tốt...
Nhưng mà người khác nào biết đối với y mà nói, những thứ nhận được đã nhiều hơn cho đi rồi.
Gió đêm khẽ lay hoa cỏ trong đình viện, cành cây rì rào trong gió.


Giữa đêm khuya tĩnh lặng bỗng có tiếng chuông đột ngột vang lên.
Tiếng vang rất lớn, dường như đập thẳng vào tai.
Phó Vân anh đang cúi đầu mài mực bỗng giật mình, ngón tay quệt vào mực nước.


Phó Vân Chương nhíu mày, đặt bút trong tay xuống, cầm vải gấm vốn dùng để bọc tranh lau khô ngón tay cho nàng, nhẹ nhàng nói: "không sao, có thể là nhà nào bị cháy. Muội chờ ở đây, ta ra ngoài xem thế nào."
Y đứng dậy, cầm đèn lồng ra ngoài.


Phó Vân anh đứng trong phòng, nghe thấy tiếng y đụng phải quản gia đang chạy tới, hai người khe khẽ nói gì đó với nhau, giọng điệu của quản gia rất gấp gáp.
Phó Vân Chương lập tực sải bước về thư phòng, "Ta đưa muội về phòng."


Phó Vân anh cầm chiếc đèn lồng khi nãy nàng vừa mang tới, "Nhị ca, có chuyện gì thế?"
Phó Vân Chương vẫn bình tĩnh, khẽ trả lời: "không có việc gì lớn... Hoàng hậu trong cung không còn nữa."


Y đưa nàng về phòng, nhìn thấy nàng khép cửa phòng lại mới trở về thư phòng của mình, xé bức thư vừa viết khi nãy, trải giấy mài mực lần nữa, viết một phong thư mới.
...
Phế hậu đang khỏe mạnh đột nhiên chết.
Hơn nữa lại còn chết trong tẩm điện của Tôn Quý phi.


Chuồn chuồn bay thấp, mây đen giăng kín.
Trời âm u, Tử Cấm Thành vốn ồn ào bởi tiếng ngựa xe ra vào bỗng trở nên yên tĩnh, dường như báo hiệu cơn mưa gió cận kề.
Vương các lão đứng trước cửa điện sơn son, nhìn về phía cung điện nguy nga tráng lệ, khẽ thở dài.


Mới cách đây không lâu, đầu tiên là việc vận chuyển muối ở Sơn Đông xảy ra chuyện, kéo ra bao nhiêu hoàng thân quốc thích và quan lại quyền quý có liên quan, chuyện này xử nhẹ không được, xử nặng chẳng xong, rút dây động rừng, Hình Bộ, Đại Lý Tự coi vụ án này như một quả bóng cao su đá tới đá lui, không ai muốn ôm vào người. Giờ phế hậu lại chết đột ngột, chuyện nào cũng khó giải quyết, thực sự khiến ông ta trở tay không kịp.


Cẩm Y Vệ cứ ba bước một người canh, năm bước một trạm gác, vây kín tẩm điện, không cho phép bất cứ kẻ nào đi vào, tự ý xông vào chém ngay lập tức. Hoàng thượng và Tôn Quý phi ở bên trong, không gặp bất cứ triều thần nào, tấu chương trình lên chỉ như ném đá xuống biển, không thấy tăm hơi.


Tin Hoàng hậu qua đời đã chiêu cáo thiên hạ, mấy ngày nay dân chúng trong dân gian bàn luận sôi nổi, dư luận xôn xao, Hoàng thượng vẫn trốn tiệt trong tẩm điện không chịu ra ngoài.
Vương các lão đứng trên thềm đá, lòng thấp thỏm, ngước đầu lên nhìn mái cung điện cong cong, lắc đầu.


Tuy Hoàng hậu đã bị phế nhưng vẫn có danh tiếng rất tốt ở chốn dân gian, được triều thần tôn sùng, hơn nữa còn là chính phi được tiên đế sắc phong, giờ lại chết một cách mờ ám ở tẩm điện của Tôn Quý phi, thế mà Hoàng thượng không truy hỏi câu nào đã bao che cho Tôn Quý phi, thế thì quá hồ đồ rồi.


Lát sau, các vị các lão khác cũng lục tục tới, ngay cả người nhiều tuổi nhất, vẫn luôn nằm nhà dưỡng bệnh là Tiết các lão cũng được được tùy tùng đỡ tới, thở hổn hển, chỉ còn mỗi thủ phụ Thẩm Giới Khê là chưa xuất hiện.


Những đại thần có quyền thế nhất trong triều, thậm chí có thể bác bỏ cả thánh chỉ đã tụ tập lại một chỗ, chắp tay chào hỏi, nói chuyện với nhau.
Tiết các lão cuối cùng cũng đã thở được bình thường, quay sang hỏi những người khác: "Hoàng hậu chết như thế nào?"


Vương các lão hiện giờ là người có ít kinh nghiệm nhất trong Nội Các, thấy những người khác không ai nói gì đành phải lên tiếng trả lời: "Nghe nói là đầu bị đập quá mạnh, chảy máu quá nhiều mà chết."


Tiết các lão nhíu mày. trên đường tới đây, ông ta đã nghe nói Hoàng hậu bị người ta đẩy ngã vào góc bàn, vỡ đầu chảy máu, chết tại chỗ.
Đường đường là Hoàng hậu mà chết oan uổng như thế. Quá hoang đường!


Tiết các lão nhìn xung quanh một lượt, nói dứt khoát: "Tôn nương nương xuất thân thấp hèn, không xứng làm hoàng hậu một nước! Đợi lo xong việc tang ma cho Hoàng hậu, lão phu sẽ dâng tấu lên Hoàng thượng đề nghị người tuyển tú nạp phi, lập người hiền đức làm hoàng hậu."


Các vị các lão khác nhìn nhau, chắp tay đồng ý, Hoàng hậu nhất định đã chết trong tay Tôn Quý phi, dù Hoàng thượng có thiên vị tới mức nào đi chăng nữa thì họ cũng nhất quyết không để Tôn Quý phi bước lên hậu vị.


Mấy người khe khẽ bàn bạc, bỗng nghe thấy tiếng bước chân từ xa truyền lại, mười mấy binh lính Cẩm Y Vệ theo sau Hoắc Minh Cẩm bước lên bậc thang.
Nhìn thấy các vị các lão từ xa, Hoắc Minh Cẩm chỉ khẽ gật đầu chào hỏi, lướt qua mặt bọn họ, đi thẳng về hướng tẩm điện.


Chàng đứng trước thềm đá, đợi đề kỵ phía sau thông báo với người bên trong, vạt áo tung bay trong gió, trầm mặc, bình tĩnh.
Cửa điện nặng nề từ từ mở ra, người bên trong khom lưng mời chàng vào.
Chàng rảo bước đi về phía ngạch cửa cao tới đầu gối.


Mấy vị các lão trầm mặc trong chốc lát, nhớ tới chuyện tranh đấu gay gắt giữa Hoắc Minh Cẩm và Thẩm Giới Khê mấy năm nay. Ban đầu, chẳng có ai đánh giá cao Hoắc Minh Cẩm. So sánh với Thẩm Giới Khê, người này chỉ là một thằng trẻ ranh, hơn nữa còn là một thằng trẻ ranh chưa từng có kinh nghiệm làm quan chỉ biết lãnh binh đi đánh giặc. Nhưng cuối cùng chính thằng trẻ ranh này đã lợi dụng mâu thuẫn giữa Hoàng thượng và Thẩm Giới Khê, từng nhiều lần giật được mấy miếng thịt trên người Thẩm Giới Khê, tuy chưa làm tổn thương tới tận gân cốt nhưng qua một thời gian dài, cây đại thụ thâm căn cố đế như Thẩm Giới Khê cũng phải cố gắng hết sức mới đối phó được.


Sông có khúc, người có lúc.


Thẩm Giới Khê già rồi, ngày càng để ngoài tai những lời khuyên của học sinh, môn khách, nhất nhất làm theo ý mình, bảo thủ, để cho thân thích làm xằng làm bậy. Trong khi đó Hoắc Minh Cẩm tuổi trẻ, khỏe mạnh, tinh lực dư thừa, không sợ chịu khổ, hơn nữa vẫn liên tục tiến bộ, bọn họ trơ mắt nhìn Hoắc Minh Cẩm từng bước từng bước khống chế hoàng cung, nắm quyền lớn trong tay, tới lúc ý thức được sự nguy hiểm thì người này đã có chỗ đứng vững chắc không gì phá vỡ nổi.


Hoàng thượng muốn lợi dụng Hoắc Minh Cẩm để áp chế Thẩm Giới Khê, muốn hai người này đẩy nhau vào thế cá chết lưới rách, để ngài ấy có thể đứng một bên xem diễn... Nào ngờ cuối cùng lại tạo ra họa lớn về sau.
Mấy vị các lão lắc đầu thở dài.


Lúc này, xa xa truyền tới tiếng người, thủ phụ đương triều Thẩm Giới Khê đang được người ta cung phụng, bước từng bước một lên thềm đá. Phía sau ông ta là mười mấy văn thần cắm cúi đi theo, vừa đi vừa khe khẽ xin ông ta chỉ thị. Ông ta bình tĩnh thoải mái, thi thoảng đáp lời đôi câu.


Vóc người Thẩm Giới Khê không cao, là một người tầm thước không béo cũng không gầy, đầu đội mũ quan, mặc áo quan đỏ thẫm, eo đeo thắt lưng đính ngọc, tất trắng giày đen, bước lên thềm, nhìn các vị các lão, gạt đầu chào hỏi, mặt mày lãnh đạm, nghiêm túc, mím môi uy nghiêm.


Khi còn trẻ, ông ta là mỹ nam tử nổi tiếng xa gần, giờ tuy đã già nhưng mặt mày vẫn tuấn nhã, ông ta hỏi Tiết các lão: "Hoàng thượng vẫn không chịu gặp chúng ta sao?"
Tiết các lão gật đầu.
Lương các lão đứng bên cạnh lên tiếng: "Hoắc Minh Cẩm vừa đi vào."


Sắc mặt những người mới tới hơi thay đổi.
Hoàng thượng không chịu gặp mấy vị các lão nhưng lại cho phép Hoắc Minh Cẩm ra vào tẩm điện. Chẳng lẽ Hoàng thượng thực sự đã tin tưởng Hoắc Minh Cẩm tới mức này rồi?


Các vị đại thần bàn bạc sôi nổi, Thẩm Giới Khê vẫn bình tĩnh như thường, nói: "Hậu vị trống không, việc tuyển tú không thể trì hoãn được nữa, tuy rằng ngay lúc này chuyện tang ma cho tiên hoàng hậu khiến việc tuyển tú phải lùi lại nhưng trước mắt cũng chỉ có cách này."


Mọi người gật đầu tán đồng.
Thẩm Giới Khê nhìn xung quanh một lượt, dứt khoát nói: "Vậy thì quyết định như thế đi. Đợt tuyển tú năm nay... sẽ không giới hạn ở Bắc Trực Lệ."
Mọi người sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau.


Theo quy định, hậu phi, cung tần của Hoàng đế, con cháu thân vương cần được cẩn thận lựa chọn từ những nữ tử nhà đàng hoàng, hậu phi của hoàng thất đa phần là xuất thân bình dân, con gái nhà quý tộc không được vào cung làm phi.


Trong quá khứ, việc tuyển chọn thường tập trung ở Bắc Trực Lệ, lần này Thẩm thủ phụ lại yêu cầu mở rộng phạm vi... Cái phạm vi này không cần phải đoán cũng biết, nhất định bao gồm Hồ Quảng.


Hoàng hậu bị phế, Thẩm thủ phụ nóng lòng muốn nâng đỡ một người có thể có ảnh hưởng trong hậu cung của Hoàng thượng.


Mọi người thầm lắc đầu, Thẩm thủ phụ già rồi, đã quên bổn phận của mình, mưu đồ nhúng tay vào việc hậu cung của Hoàng thượng, chẳng lẽ ông ta già nên lú lẫn rồi hay sao?


Tuy mọi người đều biết chuyện tuyển tú lần này như vậy là không thỏa đáng nhưng tầm ảnh hưởng sâu rộng của Thẩm Giới Khê đã được xây dựng nhiều năm, làm gì có ai dám làm trái lời ông ta.
Bởi thế việc này đã được quyết định.


Thẩm Giới Khê chẳng biểu hiện cảm xúc gì, bảo tùy tùng bên cạnh đi mời chấp bút thái giám [2] của Tư Lễ Giám tới.


[2] Chấp bút thái giám hay bỉnh bút thái giám là chức quan của hoạn quan thời Minh, đứng đầu 24 nha thái giám, ở gần Hoàng đế nhất, có quyền phê đáp tấu chương, truyền đạt thánh chỉ.
...
Trong tẩm điện, Hoắc Minh Cẩm bước qua hành lang dài vắng tanh, đi vào gian chính điện ở tận sâu trong cùng.


Trong điện bày biện xa hoa, mành thủy tinh, rèm lụa, gạch vàng lát sàn, đồ cổ, đồ quý giá đủ loại, vàng ngọc ngập tràn, vô cùng xa xỉ.
Tuy vậy chủ nhân tòa cung điện này giờ đây lại vô cùng hoảng loạn, sợ hãi run rẩy.


Nghe thấy cung nhân thông báo rằng Hoắc Minh Cẩm tới, Tôn Quý phi đầu tóc rối bù chạy ra nghênh đón, vừa nhìn thấy chàng, nước mắt đã rơi xuống như mưa, "Hoắc đại nhân, Hoàng thượng tự nhốt mình trong phòng, suốt một ngày không ăn không uống gì, phải làm sao bây giờ?"


Hoắc Minh Cẩm bảo người hầu kẻ hạ xung quanh lui xuống, nhìn về phía vết máu trên nền gạch vàng bên cạnh bàn sách vẫn chưa được dọn sạch sẽ, nói: "Tại sao vẫn chưa nhận tội?"
Tôn Quý phi ngẩn ra.


Hoắc Minh Cẩm nhíu mày nói: "Hoàng hậu là do cung nhân của ngươi đẩy ngã vào bàn sách nên mới bỏ mình, nguyên nhân là bởi Hoàng hậu hùng hùng hổ hổ tới tẩm điện chất vấn ngươi, hai người các ngươi cãi cọ với nhau, cung nhân của ngươi sốt sắng bảo vệ chủ nhân nên mới lỡ tay đẩy ngã Hoàng hậu."


Giọng điệu chàng bình tĩnh, tự nhiên như thể đang nói chuyện phiếm.
Tôn Quý phi nghe vậy, mồ hôi lạnh tứa ra, đầu gối mềm nhũn, ngã xuống ghế bành, khóc lóc: "Hoàng hậu không phải do ta giết!"
Hoắc Minh Cẩm không nói gì.


Chàng và đề kỵ vừa thẩm vấn cung nữ trong tẩm điện, họ nghe thấy tiếng cãi cọ truyền ra từ cẩm điện, người cãi cọ bao gồm Hoàng thượng, Tôn Quý phi và phế hậu nên không ai dám tùy tiện vào xem thế nào, sau đó họ nghe thấy tiếng thét kinh hoàng thảng thốt vang lên, vội vàng chạy vào trong điện thì chỉ thấy Hoàng hậu đã ngã sõng soài trên mặt đất, phía dưới đầu là một vũng máu lớn, tắt thở. Tôn Quý phi khi ấy đang quỳ rạp một bên, sợ tới mức hồn phi phách tán, cung nhân định kéo bà ta dậy nhưng bà ta vẫn che mặt thét lên như mê sảng, thét tới khi khản giọng đứt tiếng mới bừng tỉnh.


Hoắc Minh Cẩm biết người không phải do Tôn Quý phi giết, Tôn Quý phi tuy ham mê hư vinh, thích tranh sủng, thi thoảng lại bực tức ly gián quan hệ giữa Hoàng thượng và các đại thần trong triều nhưng nhất định không có cái lá gan tự tay giết người.
Hoàng hậu là do Hoàng thượng giết.


Mặt chàng lạnh như băng, nhìn về phía bình phong đang che kín phía trong phòng, khẽ nói: "Người không phải do cung nhân của ngươi giết, cũng chẳng phải do ngươi giết, chẳng lẽ Hoàng hậu tự vấp ngã đập đầu vào bàn sách hay sao?"
Mắt Tôn Quý phi sáng lên, "Đúng thế, là ả tự vấp ngã..."


Hoắc Minh Cẩm cười nhạt.
Niềm hy vọng cháy lên trong mắt Tôn Quý phi khi nãy chợt tắt ngấm, bà ta đã hiểu sự ám chỉ của Hoắc Minh Cẩm.


Lúc Hoàng thượng và Hoàng hậu cãi vã, trong cơn giận dữ, Hoàng thượng đã bóp cổ Hoàng hậu đập vào bàn hai phát, Hoàng hậu chết ngay tại chỗ... Lúc Hoàng hậu chết, bà ta ở trong phòng, chứng kiến hết mọi chuyện, Hoàng thượng giết người ngay trước mặt bà ta mà bà ta còn mơ mộng cầu xin Hoắc Minh Cẩm che giấu giúp bà ta...


Đáng lẽ ra bà ta nên chủ động nhận trách nhiệm về mình, nếu để mấy ngày nữa, có khi Hoàng thượng sẽ xuống tay với người duy nhất biết chuyện là bà ta cũng nên!


Tôn Quý Phi run như cầy sấy, mồ hôi tuôn ra như tắm, trượt chân ngã ngồi trên mặt đấy, nước mắt giàn giụa, "Ta nhận tội, Hoàng hậu là do cung nhân của ta lỡ tay ngộ sát."
Hoắc Minh Cẩm nói: "đã có người được chọn rồi, nữ quan trong cung của ngươi, La Dao."


Tôn Quý phi vẫn run lẩy bẩy, "La Dao? không được, đó là tâm phúc của ta... Ngươi chọn người khác..."
Nhưng Hoắc Minh Cẩm đã xoay người đi mất.


La Dao có quan hệ chặt chẽ với thái giám của Tư Lễ Giám, vẫn thường bí mật trao đổi thông tin với bên ngoài, là người của Thẩm Giới Khê. Chàng đã biết về ả từ lâu, nhân cơ hội này diệt trừ ả.
Tất cả cung nữ và thái giám đều bị nhốt trong một một phòng nhỏ trong góc tẩm điện.


Cẩm Y Vệ trông coi bọn họ nghiêm ngặt, mấy ngày không cung cấp thức ăn nước uống, những cung nhân này chỉ còn thở thoi thóp.
Đề kỵ làm việc rất nhanh chóng, chỉ một canh giờ sau, lời khai của các cung nữ đã được sửa sang lại thành một bản lời khai hoàn mỹ không có chút sơ hở nào.


Hoắc Minh Cẩm nhận bản lời khai, đọc lại kỹ càng từ đầu chí cuối, đi về phía chiếc bình phong đóng chặt tận sâu trong nội điện, nói: "Hoàng thượng, nữ quan trong cung Tôn Quý phi ngộ sát Hoàng hậu, chứng cứ vô cùng xác thực."


Có tiếng kẽo kẹt, tấm bình phong bị kéo ra thành một khe hở, thái giám giật lấy bản lời khai trong tay chàng.
Tầm nửa canh giờ sau, bên trong mới vang lên giọng nói yếu ớt của Hoàng thượng, "Minh Cẩm, vào đi."
Cùng với câu nói này của ông ta, thái giám mở tấm bình phong ra.


Hoắc Minh Cẩm cúi đầu đi vào.
Trong phòng tối tăm, rèm che kín mít, không khí ngột ngạt.
Cách một tấm màn chen, Hoàng thượng ngồi trên sập, bóng dáng lờ mờ, khàn khàn hỏi: "Mọi chuyện đã điều tra xong rồi hả?"
Giọng điệu nghe có vẻ thật bình tĩnh.


Hoắc Minh Cẩm bình thản trả lời: "Vi thần vừa ở phủ Hà Gian về Tôn nương nương đã chủ động nhận tội, vi thần cũng đã thẩm vấn cung nhân, đúng là do nữ quan trong cung của Tôn nương nương làm."


Hoàng thượng trầm mặc hồi lâu rồi mới lên tiếng: "Minh Cẩm, trẫm nhìn ngươi lớn lên... Ngươi biết mà, trẫn luôn cảm thấy ngươi là tài năng có thể bồi dưỡng."
Mặt Hoắc Minh Cẩm vẫn không thể hiện cảm xúc, "Được Hoàng thượng đánh giá cao, vi thần vô cùng cảm kích."


Hoàng thượng ừ một tiếng, "Vây việc này giao cho ngươi và Tư Lễ Giám xử lý đi... Hậu táng phế hậu, dùng lễ nghi dành cho Hoàng hậu hạ táng."
Giờ đây giọng nói mới lộ ra chút mệt mỏi.


Cho dù là Hoàng thượng đi chăng nữa thì cũng có lúc kinh hoàng không biết phải làm sao, tuy ông ta ác độc tàn nhẫn nhưng chưa từng tự tay đánh đập người khác... nói gì đến chuyện giết chết chính người vợ kết tóc của mình.


Là vợ chồng từ khi còn trẻ, dẫu không có tình yêu nam nữ nhưng cũng từng có lúc giúp đỡ nhau khi hoạn nạn.
Hoắc Minh Cẩm thưa vâng rồi ra khỏi tẩm điện.


Mấy đề kỵ đang đứng chờ ngoài điện, thấy một góc quan phụ đỏ thẫm hiện ra từ sau cửa điện liền vội vàng đứng thẳng người dậy.
Hoắc Minh Cẩm ra lệnh cho họ, "Lập tức đưa cung nhân trong điện của Hoàng hậu ra ngoài, đừng để cho người của Tư Lễ Giám phát hiện."


Đám đề kỵ thưa vâng.
Bỗng có tiếng bước chân từ xa truyền tới, tùy tùng Hoắc Đại cầm tờ giấy trong tay, chạy về phía Hoắc Minh Cẩm, "Nhị gia, có tin từ Hồ Quảng."
Hoắc Minh Cẩm nhận tờ giấy, đọc một lượt, biểu cảm khuôn mặt cứng đờ trong nháy mắt.


Nhị gia hồi lâu không nói không rằng, Hoắc Đại lo lắng bất an bèn ngước mắt lén nhìn Hoắc Minh Cẩm, vừa nhìn thấy đã sửng sốt.
Hoắc Minh Cẩm dường như ngẩn người một lát, sau đó liền để tờ giấy vào trong tay áo, khóe miệng cong lên.


Nhị gia khi nãy vẫn còn tỏ ra nghiêm túc khiến người ta không dám nhìn thẳng nhưng sao giờ lại cười rồi?