Hoắc Minh Cẩm ngồi sừng sững phía trước cửa sổ, tay để trên tay vịn lộ ra khớp xương rõ ràng, tay áo bó lại bằng da hươu, ngón tay cong cong, đặt lên chuôi kiếm, dường như sẵn sàng giao đấu với người khác bất kì lúc nào. Sắc mặt chàng bình tĩnh, mắt nhìn thẳng về đám người đang chen chúc dưới tầng, bên sườn mặt là một vệt râu mờ.
Cẩm Y Vệ khom lưng đi từ đằng sau lại, thì thầm vào tai chàng.
Phó Vân anh đứng sau ghế bành vẫn chưa nghĩ ra phải nói sau đã thấy Hoắc Minh Cẩm nghe thuộc hạ bẩm báo xong bỗng quay lại nhìn.
Ánh mắt sắc như dao lướt qua mặt nàng, áp lực tới mức khiến người ta ngạt thờ.
Nàng ngẩn ra một chút, đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Hoắc Minh Cẩm, nhất thời không biết nên nói gì.
Gần như vậy, có thể nhìn thấy giữa đôi mày của người này mang theo mấy phần mệt mỏi, ánh mắt tuy hung dữ, đáng sợ nhưng lại trống rỗng, có cảm giác như một vị thần đang vén mây nhìn xuống thế gian, cao quý lạnh lùng, không có bất cứ tình cảm gì.
"Dẫn hắn sang phòng bên cạnh."
Hoắc Minh Cẩm đứng dậy, lãnh đạm nói.
Phó Vân anh thở phào, có thể tránh được Thôi Nam Hiên đương nhiên là tốt hơn cả.
Nàng xoay người đi theo Cẩm Y Vệ, mới đi được hai bước, phía sau đã vang lên giọng nói ôn hòa quen thuộc, "Vân ca nhi, lại đây."
Là Thôi Nam Hiên.
Đôi mày Phó Vân anh nhíu lại.
Giờ tự nhiên lại mở miệng gọi tên nàng, Thôi Nam Hiên nhất định là cố ý.
Hoắc Minh Cẩm vừa đứng dậy, nghe thấy Thôi Nam Hiên gọi Phó Vân anh, ngữ khí lại vô cùng gần gũi như thế thì hơi nhíu mày một chút, nhìn sang Phó Vân anh đang khó xử, "đi."
Chàng hoàn toàn không quan tâm tới sự chen ngang bất chợt của Thôi Nam Hiên.
Quan viên trong phòng nhìn nhau.
Tri phủ Phạm Duy Bình lúng túng, không biết có nên đứng ra hòa giải hay không.
Phó Vân anh hơi cúi đầu, chắp tay chào hỏi Thôi Nam Hiên rồi đi thẳng một mạch ra khỏi phòng bao.
Thôi Nam Hiên vẫn ngồi ngay ngắn, nhìn theo bóng Phó Vân anh đi theo Hoắc Minh Cẩm ra ngoài nhưng cũng không tức giận, quay đầu, chạm phải ánh mắt dò xét của Phạm Duy Bình, thản nhiên nhìn lại, "Người này là học sinh ở Giang Thành thư viện."
Phạm Duy Bình mỉm cười, chuyện Thôi Nam Hiên tới Giang Thành thư viện dạy học vốn là do ông ta đề nghị, gật đầu nói: "Hóa ra là học sinh của đại nhân."
Trong lòng thầm nghĩ, trước mặt bao nhiêu người thế này mà Phó Vân dám làm Thôi đại nhân mất mặt, Thôi đại nhân còn là thầy dạy của "y", sau này Thôi đại nhân chắc chắn sẽ không đối xử tử tế với "y". Quả nhiên không hổ là học sinh của cữu gia gia, cá tính thật mạnh mẽ.
Nếu Phạm Duy Bình có thể đọc được suy nghĩ của Phó Vân anh, ông ta sẽ hiểu nàng căn bản không cần cái sự tử tế của Thôi Nam Hiên.
Nếu như thực sự nhận Thôi Nam Hiên là thầy thì trong mắt người đời, Phó Vân đương nhiên sẽ bị coi là người của Thẩm đảng, cho dù hiện giờ Thôi Nam Hiên và Thẩm Giới Khê có mâu thuẫn ngầm gì hay không, bọn họ vẫn hướng về cùng một lợi ích, lợi ích chung sẽ buộc bọn họ lại với nhau.
Nàng thà trở mặt với Thôi Nam Hiên.
Đáng tiếc nàng không có cách nào để thay đổi suy nghĩ của Phó Vân Chương.
Phó Vân Chương ngoài mặt thì ôn hòa nhưng thực sự rất quyết đoán, từ lời ăn tiếng nói bình thường của y và những gì y kể trong thư về những buổi bàn luận thú vị với các nhân vật nổi bật trong Thẩm đảng, y không chỉ thích văn chương của Thôi Nam Hiên mà còn có chung chính kiến với Thôi Nam Hiên, ngoài ra bởi cùng xuất thân từ Hồ Quảng, nên càng dễ dàng trở nên thân thiết với Thẩm đảng.
Tuy y không muốn đặt chân vào chốn quan trường, hơn nữa còn giúp Diêu Văn Đạt truyền tin, nhìn như không thiên vị bên nào nhưng nếu thực sự để y chọn, y hẳn sẽ chọn Thẩm đảng.
...
Dưới tầng, giữa tiếng ồn ào nhốn nháo vẫn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng mài đao của đao phủ, một lần lại một lần, sắc đến chói tai, thấm vào tâm can.
Phòng bao bên cạnh dường như không có ai, Phó Vân anh cúi đầu, rảo bước đi về phía ngạch cửa.
Trong phòng bỗng có tiếng sột soạt, nghe thấy tiếng mở cửa, đám tùy tùng ẩn thân trong góc bước ra nghênh đón, "Nhị gia, không có gì bất thường."
Hóa ra bốn năm ngoài đàn ông đầu đội mũ nỉ, người mặc áo khoác ngắn tay, giả trang thành tùy tùng này vẫn luôn ẩn thân trong góc, giám sát động tĩnh xung quanh quán rượu.
Phó Vân anh không thể không cảm thấy may mắn rằng lá thư vừa rồi là do gã ăn mày đưa.
Hoắc Minh Cẩm ừm một tiếng, bảo tùy tùng đóng cửa lại, "Kể lại những gì ngươi nghe được."
Lời này đương nhiên là nói với Phó Vân anh.
Nàng nâng tay lên, ngón tay phải đặt lên tay áo trái, "Hoắc tướng quân..."
Trong phòng lập tức im phăng phắc, không khí bỗng trở nên căng thẳng.
Tùy tùng xung quanh cau mày quắc mắt, tay siết chặt lại, khớp ngón tay kêu lách cách, nhìn nàng căm giận, gằn giọng: "Thằng nhóc này!"
Nàng giật mình, không biết tại sao đám tùy tùng lại giận dữ đến thế, đang yên đang lành, tự nhiên mặt mày biến sắc hết cả là sao?
Chẳng lẽ là vì hai chữ "tướng quân"?
Đám thuộc hạ tức giận nhưng Hoắc Minh Cẩm vẫn bình tĩnh, trên mặt không biểu hiện bất cứ cảm xúc nào, xua tay.
Đám tùy tùng lập tức cúi đầu lui ra.
một người đàn ông đội mũ nỉ rộng vành đi về phía trước, nâng một chiếc khay bằng trúc, "Đại nhân."
Hoắc Minh Cẩm tiện tay nhấc ly sứ Thanh Hoa lên, mắt vẫn nhìn Phó Vân anh, chờ nàng lên tiếng.
"Hoắc đại nhân..." Phó Vân anh thử sửa lại xưng hô, thấy tùy tùy xung quanh thả lỏng, nàng hơi nghi hoặc trong lòng, ngón tay sờ vào một phong thư giấu trong tay áo.
Nàng ngước mắt lên, ánh mắt bất ngờ bắt gặp một đôi tay, mày vô thức nhíu lại, trong lòng có một cảm giác quen thuộc kì lạ.
Chậm rãi đưa mắt đi nơi khác, nàng cố gắng ép cái cảm giác quen thuộc mơ hồ này xuống, không nghĩ nhiều, nói tiếp, "Tiểu tử..."
Còn chưa nói xong, trong đầu bỗng hiện lên một tia chớp trắng chói lòa, trong giây lát đã hiểu ra.
Nàng ngẩn ra lần nữa, rùng mình.
Lời chưa nói ra bị nuốt trở lại.
Hoắc Minh Cẩm vẫn nhìn nàng.
Phó Vân anh cúi đầu, đẩy lại lá thư mà đêm qua đã viết suốt cả đêm vào sâu trong tay áo, từ từ nói: "Tiểu tử cũng không biết có nghe lầm hay không, chỉ loáng tháng nghe thấy hai người nói giọng miền Bắc nói mấy lời kì quái."
Nàng bịa ra mấy câu nửa thật nửa giả, đại loại là có mấy người cảm thấy tức giận, bất bình, oán hận vì cái chết của cả nhà Định Quốc Công, trong đó còn đề cập tới Thẩm Giới Khê.
Hoắc Minh Cẩm nghe xong mặt không đổi sắc nhưng nơi đáy mắt lại ánh lên một sự thất vọng khó nhận ra, chỉ trong chớp mắt như tia sét sớm mai.
Hoắc Minh Cẩm liếc mắt ra hiệu, một gã tùy tùng bước ra, nhìn Phó Vân anh rồi kéo nàng ra một bên tra hỏi cẩn thận.
Hai đêm nay nàng nghĩ đi nghĩ lại trăm ngàn lần xem nên trả lời ra sao, từng câu từng chữ đã được cân nhắc rõ ràng, tự tin rằng sẽ không có sơ hở, trên mặt cố ý thể hiện sự sợ hãi và căng thẳng, bị gã tùy tùng ép hỏi, ban đầu là ung dung trả lời, sau đó lại vấp váp, dường như bị Cẩm Y Vệ làm cho sợ hãi nhưng từ đầu đến cuối luôn xác định mình chính tai nghe được có người bàn bạc làm thế nào để cứu Từ Duyên Tông.
Tùy tùng tra hỏi một lúc lâu, cảm thấy nàng không nói dối, có người nào tự dưng ăn no nhàn rỗi đem chuyện này đi lừa Cẩm Y Vệ làm gì, hơn nữa cách ăn nói của thiếu niên trước mặt này gãy gọn đường hoàng, y phục chỉnh tề, nhìn thôi đã biết là một thiếu gia nhà giàu có ăn có học, hẳn sẽ không nói dối cho vui.
"Thưởng cho ngươi." Tùy tùng trở lại bên cạnh Hoắc Minh Cẩm báo cáo mấy câu rồi quay lại chỗ Phó Vân anh, lấy một nén bạc ra đưa cho nàng.
Phó Vân anh thưa: "Chỉ mong có thể giúp được cho các vị đại nhân."
Chối từ mấy câu, không dám nhìn Hoắc Minh Cẩm lần nào nữa, nàng xoay người ra ngoài.
Nàng cảm thấy phía sau luôn có mấy luồng ánh mắt đi theo mình, bước châm chậm rãi, không quay đầu lại, thong thả đi ra ngoài, mãi đến khi bên tai nghe "Cạch" một tiếng, cửa nhẹ nhàng đóng lại mới từ từ thở dài một hơi.
...
Thiếu niên đi ra ngoài.
Hoắc Minh Cẩm ngồi sững ở đó hồi lâu, trà trong tay đã nguội lạnh.
Người đàn ông đội mũ nỉ cúi người, khẽ nói: "đã tra xét trong ngoài rồi ạ, ngoại trừ mấy thư sinh tụ tập ở một chỗ chửi mắng Thẩm các lão và Hoàng thượng thì không có gì khả nghi. Phó Vân này tiểu nhân chưa gặp bao giờ, tuổi hắn còn nhỏ như thế, lại còn là người Hồ Quảng, giọng toàn khẩu âm Hồ Quảng, không thể là người được cài vào."
một người khác đi tới, chắp tay nói: "Nhị gia, Phó Vân không nói dối, trong dân chúng tới xem thực sự có một đám thương nhân từ phương bắc tới phủ Võ Xương lấy hàng, họ cũng đúng là thương cảm cho Định Quốc Công nhưng dù sao chỉ là lời nói ngoài miệng, khoác lác mà thôi, không dám làm thật."
nói cách khác, Phó Vân lần này là chuyện bé xé ra to.
Nhưng người thực sự chuyện bé xé ra to thật ra lại là chàng. Từ Duyên Tông đã chính miệng nói với chàng, nàng chết rồi, chết ngay mùa đông năm ấy.
Biết trước là không có hy vọng gì nhưng đôi khi vẫn không thể khống chế bản thân, vẫn cứ kỳ vọng, sau đó hết lần này tới lần khác nhìn thấy hy vọng bị hiện thực đập tan, miệng vết thương rách ra rồi lại khép lại, khép lại rồi lại rách ra, vĩnh viễn không có ngày đóng vảy.
Hoắc Minh Cẩm khép mắt lại, ly trà đập xuống bàn ầm một tiếng.
"Nhưng mà có một chuyện, tiểu nhân không biết có nên nói hay không..." Người đàn ông đổi mũ nỉ chần chừ một chút, ấp úng.
Hoắc Minh Cẩm nhíu mày, "nói."
Người đàn ông đội mũ nỉ gãi đầu, "Phó Vân đúng là người huyện Hoàng Châu, nhưng hắn có em gái, người em gái này được đón từ Cam Châu về, hiện giờ đang tu đạo với Trương đạo trưởng."
"Đón về năm nào?"
Người đàn ông đội mũ nỉ vội cẩn thận kể lại chuyện đón vợ và con gái của Phó lão đại về, "Phó gia này chỉ có Phó Vân Thái là con đẻ, những thiếu gia khác đều được nhận nuôi. Lần trước ở bến tàu..."
hắn ngập ngừng một chút rồi mới nói tiếp, "Tiểu cô nương tiểu nhân suýt nữa hại chết lần trước chính là em gái của Phó Vân, ngũ tiểu thư Phó gia, cũng chính là tiểu cô nương mà Nhị gia đã giúp tiểu nhân cứu lên."
Hoắc Minh Cẩm vẫn lãnh đạm.
Chàng ngẩng đầu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, từ từ đứng dậy.
"Hành hình."
...
Chém đầu chẳng có gì hay ho, một đao của đao phủ hạ xuống, máu tươi vợt ra, "Lọc cọc lọc cọc", đầu người rơi xuống, lăn lông lốc tới tận mũi giày của Cẩm Y Vệ.
Đao phủ là người giàu kinh nghiệm, động tác dứt khoát, Từ Duyên Tông thậm chí còn chẳng kịp hét một tiếng đã đầu một nơi mình một nẻo, hồn rời khỏi xác.
Đám người đứng xem nín bặt, phụ nữ bịt chặt mắt không dám nhìn, đàn ông nuốt khan, một lúc sau mới thốt nên lời.
"Chém thật luôn rồi!"
"Chém! Chém! Ôi chao, thật đáng sợ, chỉ một đao, còn nhanh hơn giết lợn!"
Binh sĩ nhặt đầu người lòa xòa tóc tai, đưa lên đài, lát nữa còn phải treo lên cổng thành mười ngày để dân chúng lấy đó làm răn đe.
Trong quán rượu, mấy người Triệu Kỳ nhìn ra cửa sổ, thở dài cảm thán mấy câu, bảo tiểu nhị mang rượu nóng và thức ăn lên, an ủi mấy thiếu gia tuổi còn nhỏ.
Mấy tiểu thiếu gia nhất quyết không chịu thừa nhận mình sợ hãi nhưng sắc mặt tái mét đã tố cáo sự hoảng loạn trong lòng họ. Mấy thiếu gia lớn hơn cười ha ha, chạy đuổi nhau khắp phòng, ầm ĩ một trận.
sự căng thẳng sau vụ chém đầu chỉ kéo dài được một lát, đám người tản ra, sai dịch nhanh chóng bắt tay vào quét dọn, vết máu nhanh chóng bị rửa trôi, phố Tào Lương khôi phục vẻ yên bình thường ngày.
Phó Vân anh trở lại phòng bao, ngón tay day day ấn đường.
"Vân ca nhi, lúc nãy đệ đi đâu thế?"
Triệu Kỳ đưa nàng một ly trà.
Nàng nhận chén trà, nhấp một ngụm, "Uống một bình rượu, khí nóng bốc lên đầu, khi nãy lại nghe người khác nói mấy câu đại nghịch bất đạo, nhất thời khí phách nổi lên, chạy lên trên tầng nói với mấy vị đại nhân... Cũng không biết có gặp rắc rối hay không..."
Nghe thực sự không giống những việc mà Phó Vân có thể làm, Triệu Kỳ kinh ngạc, nhìn "y" chằm chằm.
Phó Vân anh vừa nãy cố tình uống nguyên một bình rượu hoa quế, hai má đỏ bừng, trông không bình tĩnh như thường ngày, đôi mắt ngập nước long lanh, trông có vẻ yếu ớt đáng thương. Ấn đường cũng đỏ lên, giống như một vệt chu sa đỏ thắm.
Triệu Kỳ ngẩn ngơ.
Cái gã Phó Vân này xưa nay lãnh đạm như băng, có bao giờ lộ ra cái vẻ yếu ớt như thế này trước mặt người khác đâu cơ chứ?
Ai cũng biết "y" tài năng xuất chúng, tay không rời sách, tỉnh táo uyên bác, bình thường nhìn "y", chỉ thấy "y" khí độ thong dong, anh khí bừng bừng, nhìn thì có vẻ tao nhã nhưng bên trong lại hung dữ, không bao giờ chịu thiệt. Rất nhiều người bất mãn với "y", Chu Đại Lang không phải là người duy nhất, nhưng những người có ý đồ bắt nạt "y" đều nhanh chóng bị phản đòn. Nhập học chưa tới nửa năm, "y" đã nổi bật trong đám học sinh mới vì sự xuất sắc của mình, thậm chí còn làm lung lay địa vị đường trưởng đường Giáp của Đỗ Gia Trinh, tuổi thì không lớn nhưng tính tình táo bạo không ai bằng.
Dùng ngôn ngữ địa phương của Hồ Quảng để miêu tả, "y" ngang ngược thật sự.
Lúc này nhìn kỹ "y" mới phát hiện ra "y" không chỉ là tuấn tú như mọi người vẫn nói, người này mi thanh mục tú, tuổi còn nhỏ nên đường nét chưa phát triển, có chút cảm giác không phân biệt được nam nữ. Tới khi lớn lên, chắc chắn sẽ trở thành một người phong lưu hào hoa, nếu là con gái, hẳn sẽ là một người con gái yêu kiều diễm lệ...
Triệu Kỳ ho khan mấy tiếng, bỗng cảm thấy hơi gượng gạo, giọng cũng nghẹn lại: "Đệ, đệ đúng là say thật..."
Hơn nữa còn say khướt, gần như biến thành người khác đến nơi hiểu không?
Cứ như phải bỏng, Triệu Kỳ bước sang bên cạnh vài bước, né tránh, bảo tiểu nhị đỡ Phó Vân ra sau bình phong nghỉ ngơi. Bên đó có giường.
Phó Vân anh ra sau bình phong nằm nghỉ, Vương Đại Lang vào trong hầu hạ, cởi giày, lấy nước ấm lau mặt cho nàng.
Nàng ôm chiếc gối trúc hoa mai, ngửa mặt lên, từ từ nhắm mắt lại.
Đôi tay quen thuộc kia lại hiện lên trong đầu lần nữa.
Cái lần gặp nạn ở bến tàu đó, nàng dứt khoát nhảy xuống nước chạy trốn, sau đó tuy rằng không sao nhưng Phó tứ lão gia vẫn luôn canh cánh trong lòng vì chuyện này, nhiều lần phái người đi hỏi thăm xem cái kẻ tên Phan Viễn Hưng kia cuối cùng bị giải đi đâu.
Phó tứ lão gia hằng năm vẫn dẫn thuyền hàng, quen biết rộng nên nhanh chóng đã nghe được tin về kết cục của Phan Viễn Hưng - hắn chết trong tay Cẩm Y Vệ, Hoắc chỉ huy sứ tự tay giết.
Người cũng chết rồi, nỗi oán giận trong lòng Phó tứ lão gia tan thành mây khói.
Phó Vân anh cũng đã quên cái tên Phan Viễn Hưng này từ lâu.
Cho tới tận khi nãy, trong phòng bao, khi nàng nhìn thấy gã tùy tùng dâng trà lên cho Hoắc Minh Cẩm kia mới nhớ tới cái kẻ tên Phan Viễn Hưng đó.
hắn đội mũ nỉ, vành mũ sụp xuống, không nhìn rõ tướng mạo, dường như cũng có ngụy trang, nhìn không giống lắm, nhưng Phó Vân anh vẫn nhớ đôi tay kia.
Lúc ấy nàng suýt nữa bị Phan Viễn Hưng bóp chết, làm sao có thể quên được đôi tay làm nàng không thở nổi ấy?
Vết sẹo trên tay gã tùy tùng kia, ngay cả khớp xương nơi ngón tay có vết chai do dùng đao, đường cong kì lạ trên lòng bàn tay... tất cả đều giống hệt Phan Viễn Hưng.
Hơn nữa tiếng nói cũng giống, tuy rằng khi nói chuyện, gã tùy tùng đã cố thay đổi âm điệu nhưng nàng vẫn nghe được sự tương đồng trong đó.
Hoắc Minh cầm cố ý "giết" Phan Viễn Hưng trước mặt mọi người nhưng thực ra đã cứu người nọ, còn giữ lại bên người làm tùy tùng.
Phó Vân anh từng nghe Phó tứ lão gia kể, Phan Viễn Hưng là hộ vệ ở phủ Định Quốc Công trước kia, lúc Định Quốc Công gặp chuyện, hắn ở bên ngoài nên may mắn tránh thoát. Ở bến tàu hôm ấy, Cẩm Y Vệ giăng bẫy truy đuổi Phan Viễn Hưng vốn là để bắt hết những người đang bảo vệ Từ Duyên Tông.
Nàng nhớ Từ Duyên Tông từng nói, hộ vệ nhà bọn họ tản đi khắp nơi, chỉ cần nàng và nó chạy thoát khỏi Cam Châu, chắc chắn sẽ có người tới đón, có lẽ người tới đón kia chính là Phan Viễn Hưng.
Lũ lụt lại cuốn vào miếu Long Vương [1], Phan Viễn Hưng không hiểu sao lại bắt cóc nàng, sau đó lại rơi vào tay Hoắc Minh Cẩm.
[1] Xuất phát từ câu: Đại thủy trùng liễu long vương miếu, nhất gia nhân bất nhận thức nhất gia nhân, nghĩa đen là lũ lụt lại cuốn vào miếu Long Vương, người một nhà lại không biết người một nhà, ý nói hai bên vốn là người một nhà nhưng không nhận ra nhau nên nảy sinh xung đột.
Hoắc Minh Cẩm không giết hắn.
không những không giết mà còn giữ lại bên mình.
Xem ra, Hoắc Minh Cẩm đã hoàn toàn khống chế được Cẩm Y Vệ, ít nhất là toàn bộ người trong Bắc Trấn Phủ Ty đã phục tùng Hoắc Minh Cẩm, nếu không người này đã chẳng thể bao che cho Phan Viễn Hưng một cách trắng trợn như thế.
Việc công khai xử trảm Từ Duyên Tông cũng giống như việc "giết" Phan Viễn Hưng, chỉ là một vở kịch dùng để che giấu tai mắt của người đời, lừa gạt Thôi Nam Hiên, Thẩm Giới Khê và cả vị Hoàng đế chốn thâm cung kia nữa, tất cả đều dùng để bảo vệ Từ Duyên Tông.
Vì thế vụ xử trảm công khai hôm nay mới kì lạ tới vậy, hoàn toàn không giống với phong cách làm việc của Cẩm Y Vệ.
Hoắc Minh Cẩm chắc chắn đang chờ đợi ai đó, người này đã giữ Phan Viễn Hưng bên cạnh, có thể là muốn dùng Từ Duyên Tông làm mồi nhử để thu hút thuộc hạ của Định Quốc, thu về dưới trướng của bản thân.
Người này lợi dụng Từ Duyên Tông cũng được, thật lòng thương cảm cho người thân của bạn tốt nên bảo vệ cho Từ Duyên Tông cũng được...
Dù thế nào đi chăng nữa, thời khắc ấy, Phó Vân anh đã hiểu ra, thiếu niên trên pháp trường không phải Từ Duyên Tông thực sự.
Giờ Tông ca nhi an toàn rồi.
Minh Cẩm ca ca trầm mặc ít lời trước kia quả nhiên vẫn chưa mất lương tri. Thiếu niên từng đồng giữ bí mật cho nàng, ân cần đỡ nàng từ trên cây xuống, vẫn chưa thay đổi.
Huynh ấy chỉ bị thù hận thiêu đỏ con mắt nên có hơi nhiều hành động cực đoan mà thôi.
Chuyện này khiến Phó Vân anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, gánh nặng đè trên vai nàng bỗng nhẹ hẳn đi.
Cuối cùng cũng hiểu ra, nàng thả lỏng, vốn chỉ định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút nhưng bởi trong lòng nhẹ nhõm, hơn nữa hai ngày này suy nghĩ miên man khiến nàng quá mệt mỏi, khi nãy lại vừa uống rượu, thực sự ngủ thϊế͙p͙ đi.
...
Cốc cốc mấy tiếng, cửa phòng bao vang lên tiếng gõ.
Gã sai vặt ra mở cửa.
Cửa mở ra, người đàn ông mặc đạo bào màu xanh lãnh đạm quét mắt một vòng trong phòng, hỏi: "Phó Vân đâu?"
Nghe thấy giọng nói của người kia, mấy người Triệu Kỳ đang xắn tay áo nhảy lên ghế la lên hét xuống đùa nghịch bỗng ngây ra, mặt đỏ bừng, vội vàng sửa sang lại vạt áo lộn xộn, ngoan ngoãn đứng xuống thi lễ.
"Phó Vân say rượu, mới ngủ rồi ạ."
Triệu Kỳ trả lời, nhìn về phía bình phong ngăn cách, "Tiên sinh, có cần gọi hắn dậy không?"
Thôi Nam Hiên không trả lời, bước về phía sau bình phong.
Triệu Kỳ nghĩ ngợi một chút, vội vàng đuổi theo. Khi nãy Phó Vân chạy lên tầng nói linh tinh trước mặt mấy vị quý nhân, chắc là đã khiến tiên sinh tức giận, giờ còn say đến nỗi bất tỉnh nhân sự, tiên sinh nhất định không vui vẻ gì, hắn phải nói đỡ cho Phó Vân vài câu mới được, dù sao cũng là do hắn đưa Phó Vân ra ngoài chơi, hắn phải chịu trách nhiệm.
Trước giường đã buông rèm, gió nhè nhẹ thổi vào qua khe cửa lay động tấm rèm mỏng, có thể thoáng nhìn thấy một người đang nằm nghiêng trên giường ngủ say, chiếc chăn mỏng trên người đã tuột ra, trượt xuống phía chân giường.
Thôi Nam Hiên cau mày, đi tới trước giường, vén rèm lên.
Thiếu niên nằm nghiêng trên giường, mắt nhắm lại, bình yên ngủ, mặt đỏ bừng giống như thoa một lớp phấn, ôm chặt chiếc gối dựa trong lòng, hoàn toàn khác hẳn với tác phong xa cách thường ngày, lúc ngủ say lại có vẻ ngoan hiền dễ thương.
Dáng ngủ này, rất giống một người.
Thôi Nam Hiên cúi xuống nhìn Phó Vân, trầm mặc hồi lâu.
Triệu Kỳ rón rén đi vào, thấy Thôi Nam Hiên im lặng lâu như vậy cũng không biết phải làm sao, trong lòng có một cảm giác kì quái, nhất là khi nhìn khuôn mặt Phó Vân, nhìn thấy "y" ngủ say tới mức má cũng đỏ lên thì càng thấy kì quái hơn.
"Tiên sinh, học sinh không biết Phó Vân không uống được, lúc nãy mới rủ rê ép đệ ấy uống mấy chén thành ra đệ ấy mới thất lễ trước mặt tiên sinh như thế, mong tiên sinh thứ lỗi."
Thôi Nam Hiên trầm mặc không trả lời, đột nhiên cúi người nhấc chiếc căn mỏng lên, phủ xuống người Phó Vân anh.
Cách tấm chăn, tay phải hắn dừng trên vai nàng một lát.
Triệu Kỳ há hốc miệng, Thôi tiên sinh liệu có biết cách hắn đắp lại chăn cho Phó Vân nhìn có vẻ... hơi dịu dàng hay không?
Đúng là vì dịu dàng nên mới kì quái, tới cả không khí trong phòng cũng trở nên kì quái, khiến cánh tay hắn nổi da gà...
Thôi Nam Hiên dường như cũng giật mình, cúi đầu nhìn bàn tay mình chằm chằm, mày khẽ nhíu lại, chậm rãi thu tay vào tay áo.
hắn xoay người đi ra ngoài, thất thần nhìn tấm bình phong lớn thêu tranh sơn thủy trong giây lát.
Lúc này, ngoài cửa, tiếng bước chân dồn dập vọng vào, Thạch Đầu dẫn theo hai thuộc hạ chạy vào phòng, tới bên cạnh Thôi Nam Hiên, thì thầm vào tai hắn: "Đại Nhân, bên chùa Bảo Thông Thiền không có gì hết, tiểu nhân đã tìm được gã ăn mày kia, thư tới từ Thẩm gia."
Thôi Nam Hiên nhíu mày, có ánh sáng lóe lên nơi đáy mắt.
Thẩm Giới Khê quả nhiên vẫn luôn đề phòng hắn, cũng chỉ có người Thẩm gia mới có thể bắt chước chữ viết của hắn giống đến vậy, giống tới mức có thể làm giả.
Phải chăng Thẩm gia đã phát hiện ra những việc hắn làm gần đây nên mới dùng phong thư này để cảnh cáo?
Hay Thẩm đảng đã phát giác chuyện Diêu Văn Đạt mượn sức hắn?
hắn còn nhớ hồi Thẩm Giới Khê mới gia nhập Nội Các đã dùng một phong thư giả mạo để hãm hại môn sinh xuất sắc nhất của thủ phụ Trương Trinh, lợi dụng cơ hội này để lật đổ thứ phụ rồi ngồi vào vị trí ấy.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, bảy tám giả thiết đã xoay vần trong đầu Thôi Nam Hiên, hắn cau mày, dẫn mấy người Thạch Đầu rời khỏi phòng.
Về phần Phó Vân, hắn đã quên lâu rồi.
một thiếu nhiên say rượu chạy tới làm loạn trước mặt Cẩm Y Vệ cũng không phải chuyện gì lớn.
...
Cuối phố Tào Lương, một tòa nhà nhỏ.
Cánh cổng đóng chặt từ từ mở ra, tri phủ phủ Võ Xương Phạm Duy Bình dẫn theo một đám tùy tùng, binh sĩ ra khỏi cửa, bước xuống thềm đá.
Phạm Duy Bình nói với gã tùy tùng phụ trách tiễn khách: "Hạ quan cáo từ, nếu đại nhân còn có gì muốn sai bảo, xin cứ báo cho hạ quan biết."
Gã tùy tùng nhìn ông ta, nhàn nhạt ừm một tiếng rồi nhìn tiễn ông ta ra tận ngõ.
Nhà cửa im ắng, không gian lặng ngắt như tờ.
Mấy binh sĩ Cẩm Y Vệ đứng thẳng lưng, tay đặt trên chuôi đao, đi tuần tra dọc hành lang.
Trong sương phòng bỗng vang lên tiếng nói chuyện, cửa thông ra hành lang mở ra.
một thiếu niên dáng người dong dỏng bước ra khỏi phòng, thiếu niên vừa gầy vừa đen nhưng có lẽ bởi màu da quá tối nên đôi mắt lại càng có vẻ trong trẻo, giống như một cặp ngọc trai đen giữa dòng sông âm u.
Phan Viễn Hưng đang canh gác trong viện nhìn thấy hắn vội vàng bước tới nghênh đón, "Thiếu gia", rồi lại nhìn xung quanh, khẽ nói, "Từ nay về sau thiếu gia không cần trốn chui trốn lủi nữa rồi."
Thiếu niên ừ một tiếng, nhìn xung quanh, "Nhị ca đâu rồi?"
"Nhị gia đang xử lý công văn ở phòng bên cạnh."
Thiếu niên nhíu mày nói: "Ta thấy chưa chắc, đám người Thôi Nam Hiên bị lừa rồi, nhị ca còn định xử lý công văn gì nữa?"
"Chuyện này tiểu nhân không biết, việc của Nhị gia, tiểu nhân không dám hỏi nhiều."
Thiếu niên thở dài, khẽ nói: "Ta muốn đi phủ Giang Lăng tế bái các vị trưởng bối Ngụy gia..."
"không được!" Thiếu niên chưa dứt lời, Phan Viễn Hưng đã vội vàng cắt ngang, "Thiếu gia, tuy "Từ Duyên Tông" đã chết nhưng ai mà biết được bên phủ Giang Lăng còn cái bẫy nào hay không? Để cứu thiếu gia, Nhị gia gánh chịu biết bao nhiêu nguy hiểm thiếu gia không phải không biết, sao lại phải vì chút chuyện nhỏ mà làm hỏng kế hoạch của Nhị gia..."
Sắc mặt thiếu niên tối lại, lộ vẻ không vui, nói: "Ta có chừng mực nên chưa nói với nhị ca mà."
Theo thỏa thuận ban đầu, Hoắc Minh Cẩm bảo vệ hắn, hắn sẽ ngầm giao quyền chỉ huy toàn bộ những người trung thành với phủ Định Quốc Công cho Hoắc Minh Cẩm. Hậu nhân duy nhất của phủ Định Quốc Công là hắn cũng phải nghe lời Hoắc Minh Cẩm, không được tùy ý làm bậy.
Phan Viễn Hưng vội chắp tay xin lỗi, "Tiểu nhân vô lễ."
Thiếu niên mỉm cười, khuôn mặt đen sì không thể hiện cảm xúc gì, "Vô lễ cái gì, Từ Duyên Tông chết rồi."
hắn trầm mặc trong giây lát, xoay người đi mất.
Bàn tay trong tay áo siết chặt, hy sinh bao nhiêu người, hắn mới có thể giữ được tính mạng, ngay cả anh tỷ nhi cũng chết rồi...
Sớm muộn cũng có một ngày, hắn phải tự tay đâm chết Thẩm Giới Khê, tự tay báo thù cho người nhà và anh tỷ nhi.