Đối xử với kẻ điên và người bệnh đều cần kiên nhẫn.
Phó Vân anh lãnh đạm nói: "Cửu ca, huynh không thích muội, muội cũng không thích huynh, chúng ta không liên quan gì đến nhau là tốt cho cả hai bên."
Phó Vân Khải chống chế: "Ngươi không thích ta trước nên ta mới không thích ngươi, nếu ngươi đối xử tốt với ta, sao ta lại không thích ngươi được?"
hắn nói, trừng mắt nhìn nàng đầy vẻ tủi thân.
Phó Vân anh cười.
Phó Vân Khải sao mà thích nàng được cơ chứ. Có lẽ là do mọi người trong Phó gia đều chiều chuộng hắn, nhường nhịn hắn, Hàn thị cũng tôn trọng hắn, chỉ có mình đứa em gái là nàng là không có cái kiên nhẫn để chịu đựng hắn nên hắn mới không cam lòng rồi nói ra những lời này. Đây chỉ là đứa bé được nuông chiều từ nhỏ nên kiêu ngạo, tưởng mình là cái rốn của vũ trụ thôi.
Con cá sổng là con cá to. Nếu như nàng cũng giống như mọi người, chiều chuộng nhường nhịn hắn, gần như chắc chắn một điều là hắn sẽ khinh thường nàng. Nàng vẫn còn nhớ ngày ấy nàng và Hàn thị vừa mới về huyện Hoàng Châu, Phó Vân Khải đã đối xử với hai mẹ con như thế nào.
"Cửu ca, huynh dưỡng bệnh cho tốt đi, khi nào rảnh muội lại tới thăm huynh." Nàng từ từ đi ra ngoài, mở cửa phòng.
Nha hoàn thấy nàng chỉ một chốc đã ra ngoài như thế, lắp bắp không nói nên lời, đưa mắt nhìn nhau rồi cả đám quỳ rạp hết xuống đất.
Phó Vân anh bảo họ lui ra vài lần nhưng không ngờ họ lại trung tâm đến thế, nhất quyết ép nàng phải ở lại.
"đã có ai sai người đi mời Tiểu Ngô thị về chưa?" Nàng hỏi.
Phó Vân Khải lên cơn điên thế này, chỉ có Tiểu Ngô thị trở về mới chữa khỏi tâm bệnh cho hắn.
Mặt nha hoàn hơi biến sắc, khẽ khàng nói: "Ngũ tiểu thư... Tiểu Ngô thị sẽ không quay về đâu... Lão thái thái bảo Tiểu Ngô thị sẽ gả cho người ở vùng khác."
Phó Vân anh giật mình sửng sốt.
Nha hoàn chần chừ trong chốc lát rồi tiếp: "Ngô gia tìm cho Tiểu Ngô thị một mối tốt, đồ cưới của Tiểu Ngô thị do tứ lão gia nhà chúng ta chuẩn bị. Người bên Ngô gia nói họ sợ Tiểu Ngô thị ngại nên đã nhờ vả họ hàng tìm một nhà phú hộ ở vùng khác, nhà có mấy trăm mẫu ruộng thành ra cũng không phải lo chuyện cơm áo, nghe nói nhân phẩm tốt, diện mạo cũng không tệ. Tứ thái thái đã đích thân tới gặp mặt rồi."
Tiểu Ngô thị vốn không chịu lấy chồng, sau này không biết nghe người nhà mẹ đẻ khuyên nhủ thế nào lại đổi ý. Phó tứ lão gia và Lư thị đương nhiên sẽ không ép buộc Tiểu Ngô thị, hỏi ý kiến bà ta cho chắc chắn đó là bà ta tự nguyện xong cũng chuẩn bị cho bà ta một lượng lớn đồ cưới để bà ta xuất giá. Người Ngô gia tới gặp Đại Ngô thị, bảo muốn để Tiểu Ngô thị xuất giá từ nhà mẹ đẻ, Phó tứ lão gia cũng đồng ý.
Mọi người luôn giấu Phó Vân Khải chuyện này, Tiểu Ngô thị chưa từng kể cho hắn, trong nhà cũng chỉ có Đại Ngô thị và vợ chồng Phó tứ lão gia biết chuyện.
Nhưng Phó Vân Khải có lẽ cũng ngầm đoán ra rồi.
Phó Vân anh nhíu mày, cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao Phó Vân Khải lại cố ý kéo cho bệnh mãi không khỏi.
Đến người hắn vẫn luôn ỷ lại là Tiểu Ngô thị còn bỏ hắn đi lấy chồng, hắn sợ hãi, sợ người Phó gia cũng sẽ vứt bỏ hắn.
Nàng thở dài, quay lại bên giường.
"Cửu ca, huynh là con thừa tự của đại phòng, chỉ cần huynh hiếu thảo với người lớn trong nhà, mọi người sẽ luôn yêu thương huynh như từ trước tới giờ."
Phó Vân Khải nắm lấy tay áo nàng, nắm chặt đến mức ngón tay cũng trắng bệch, lẩm bẩm: "Muội muội, tại sao muội lại không thích huynh?"
"Thế chẳng lẽ cửu ca thích muội sao?" Phó Vân anh mỉm cười hỏi lại hắn, chậm rãi nói, "Cửu ca, muội đã từng thử làm thân với huynh nhưng huynh lại không thèm quan tâm đến muội. Muội cũng không phải người tốt tính gì, cửu ca, huynh đối xử với muội như thế nào thì muội đối xử với huynh như thế."
Nàng đã từng nhờ vả Phó Vân Khải vài lần, hắn đã bao giờ giúp nàng chưa? Đến mượn một cái túi đựng giấy bút thôi cũng bị từ chối nữa là.
Phó Vân Khải ngồi thẳng dậy, mặt đỏ bừng, miệng méo xệch, nước mắt lại chảy ra, "Là muội không thích huynh trước đấy chứ! Muội suốt ngày chơi với nhị ca, muội không thèm quan tâm tới huynh, huynh bị đánh, muội cũng không thèm để ý, huynh bị bệnh sắp chết tới nơi, muội cũng không thèm tới thăm..." hắn càng nói lại càng đau buồn, tay nắm lại, siết chặt, "Muội thật sự ghét huynh đến thế à?"
Ghét cũng không hẳn, Phó Vân anh chỉ đơn giản là không thèm quan tâm đến hắn mà thôi.
Nàng chỉ quan tâm đến những người đối xử tốt với mình.
Ngoài cửa có tiếng bước chân, mấy nha hoàn lục tục đi vào phòng, thấy Phó Vân Khải khóc thảm thiết như thế cũng khóc theo, "Ngũ tiểu thư, có phải tiểu thư còn giận chuyện thiếu gia không cho tiểu thư mượn túi đựng giấy bút hay không? thật ra lần đó thiếu gia cũng muốn cho mượn, hôm ấy thiếu gia đợi rất lâu, còn bảo chúng nô tì đem túi ra giặt cho sạch sẽ để chờ tiểu thư tới lấy mà..."
"Muội năn nỉ một câu, huynh sẽ đồng ý cho muội mượn ngay, cho muội luôn cũng được..." Phó Vân Khải ngồi trên giường quệt nước mắt, "Huynh cũng muốn làm một người anh trai tốt, tại sao muội lại không năn nỉ huynh chứ? Huynh chỉ nói đùa với muội một chút thôi mà..."
Lúc mới nghe đến chuyện mình sẽ có thêm một cô em gái, cô em gái này lại còn là con gái ruột của Phó lão đại, cảm xúc trong lòng hắn rất hỗn loạn, cảm giác đầu tiên là căm ghét, sau đó là sợ hãi. hắn chỉ là đứa con thừa tự không chung huyết thống. Bởi Phó lão đại đã mất nên hắn mới được Phó gia nhận nuôi. Nếu cô em gái này ỷ vào quan hệ máu mủ mà chèn ép hắn, cướp đi vị trí của hắn, nha hoàn của hắn, sự chiều chuộng của tứ thúc tứ thẩm dành cho hắn, hắn sẽ thế nào đây?
Càng sợ hãi, hắn càng cố ra vẻ ta đây không quan tâm, hắn định đánh đòn phủ đầu trước để cô em gái này biết hắn mới là anh trai của nàng, để nàng phải nghe lời hắn.
Nếu như em gái cũng hiền lành như Nguyệt tỷ nhi, hắn có thể làm một người anh trai tốt.
không ngờ hắn còn chưa kịp ra đòn, em gái hắn đã nổi giận, làm cho hắn sợ phát khóc.
Về sau, em gái đi học với hắn và Thái ca nhi, Tôn tiên sinh vô cùng yêu quý nàng, thường xuyên khen nàng thông minh hiếu học, cần cù chịu khó hơn thằng con trai bọn họ nhiều.
Ngoài miệng, Phó Vân Khải vẫn luôn chê bai em gái, hắn nói với Phó Vân Thái nàng đọc sách cũng chẳng để làm gì, sớm muộn gì chẳng phải lấy chồng nhưng thực ra trong thâm tâm hắn vẫn khâm phục nàng.
Bạn cùng học ở tộc học cũng có em gái nhưng em gái hắn vẫn là giỏi nhất đấy!
Nhưng em gái hắn lại không thích hắn, không thèm để ý đến hắn, tuy rằng nàng vẫn lễ phép gọi hắn là cửu ca nhưng hắn biết nàng không thèm quan tâm đến hắn chút nào.
Tiểu Ngô thị đi mất rồi, rõ ràng bà ấy đã nói sẽ mãi mãi ở lại Phó gia làm mẹ của hắn nhưng cuối cùng nói đi là đi luôn, không có ai thương hắn cả.
Phó Vân Khải khóc ướt cả gối, "Huynh chỉ nói đùa với muội thôi mà, tại sao muội không năn nỉ huynh?"
Phó Vân anh im lặng hồi lâu.
Nàng đã từng năn nỉ người khác, đó còn là người thân thiết nhất với nàng, nàng khi ấy thậm chí còn nghĩ nếu như mình quỳ xuống cầu xin, có khi Thôi Nam Hiên sẽ mềm lòng. Thực tế, nàng đã quỳ thật, đó là một ngày tháng chạp, nền gạch lạnh đến thấu xương, từng đợt gió rét thổi qua như cắt vào da thịt. Nàng không nhớ rõ mình đã quỳ ở đó bao lâu, lúc nàng tỉnh lại thì trời đã sáng, ma ma và nha hoàn đưa nàng về phòng, nói với nàng thư phòng của hắn từ đầu đến cuối vẫn luôn đóng chặt... Cảm giác ấy không dễ chịu chút nào.
Nàng sẽ không bao giờ dễ dàng năn nỉ cầu xin ai nữa, dù là đùa giỡn cũng không được.
Ma ma đẩy cửa vào phòng, trên tay bưng một bát thuốc đen như mực, từ xa đã ngửi thấy mùi thuốc ngai ngái.
"Huynh uống thuốc đi." Phó Vân anh đưa mắt ra hiệu cho nha hoàn tới hầu hắn uống thuốc.
trên giường, Phó Vân Khải mấp máy đôi môi tái nhợt, "Chẳng ai thích ta, chẳng ai thương ta cả..."
Phó Vân anh nhíu mày, xoay người đi ra ngoài.
Mấy nha hoàn xúm lại quanh giường, nước mắt như mưa. Ngũ tiểu thư quả là tàn nhẫn, thiếu gia đã khóc lóc cầu xin như thế mà tiểu thư vẫn không muốn ở lại!
Mưa vẫn đang rơi trắng trời, bong bóng mưa vỡ tan trên mặt đất.
Phó Vân anh đứng trên hành lang một lúc, ngắm nhìn đình viện ngập trong con mưa tầm tã.
Ma ma bê chiếc bát không ra, nói với nàng, "Cửu thiếu gia đã uống thuốc rồi ạ."
Nàng ừ một tiếng, quay lại phòng hắn.
Bọn nha hoàn vẫn đang tụ lại cạnh giường, khuyên Phó Vân Khải ăn cơm.
hắn không chịu ngồi dậy, nằm quay mặt vào trong, kéo chăn cao đến nửa mặt, chỉ lộ mũi ra để thở.
"Cửu ca, dậy ăn cơm đi."
Phó Vân anh gọi.
Phó Vân Khải tưởng nàng đã đi mất, nghe thấy tiếng nàng gọi liền vội vàng tung chăn ra, xoay người ngồi dậy, đôi mắt đã sưng đỏ vì khóc nhìn nàng không chớp.
rõ ràng là lớn hơn nàng mà lại còn đòi nàng phải dỗ dành... không hiểu sao trước đây Phó tứ lão gia lại chọn trúng phải đứa nhóc mít ướt mè nheo này nữa...
"Cửu ca, huynh muốn anh em chúng ta hòa thuận vậy thì huynh cũng phải đối xử tốt với muội một chút." Phó Vân anh nói nghiêm túc. "Muội đã nói rồi, huynh đối xử với muội như thế nào, muội sẽ đối xử với huynh như thế. Huynh muốn một đứa em gái quan tâm đến huynh, vậy thì huynh phải là người anh tốt trước đã."
Phó Vân Khải giật mình, ngập ngừng: "Huynh có bao giờ không phải là người anh tốt..."
Phó Vân anh nhìn hắn thật lâu.
Phó Vân Khải chột dạ, cười trừ.
"Ăn cơm trước đi đã, một người anh trai tốt sẽ không làm mình làm mẩy."
Phó Vân anh chỉ vào bát sứ đã xếp đầy thức ăn trong tay nha hoàn.
"Ăn thì ăn!" Phó Vân Khải vội vàng quệt tay lên mặt, lau nước mắt nước mũi, nghiêm chỉnh đỡ lấy bát đũa trong tay nha hoàn, cười nói: "Vậy thì về sau muội phải bỏ thời gian chơi với huynh đấy."
Đúng là giòn cười tươi khóc.
Y như ngày tháng sáu, lúc trước những tia sét còn đan đầy trời, mưa rơi tầm tã, lúc sau mưa tạnh gió ngừng, trời quang mây tạnh.
Hơi giống một người Phó Vân anh quen biết kiếp trước.
rõ ràng là rất sợ sệt lại ngang bướng tự nhận mình là người lớn nhưng rồi lát sau, một con chó hoang chạy ra từ sau bụi cây thì lại thét lên một tiếng, sáp vào bên người nàng, sợ tới mức ôm nàng run bần bật.
Nàng hơi thất thần. Phó Vân Khải thì hoàn toàn chưa hiểu được đánh đến độ nào thì phải thu binh, được đằng chân lại lân đằng đầu: "Ngũ muội muội, huynh mới là anh trai của muội, nhị ca chỉ là anh họ ở chi khác, muội phải thích huynh mới đúng, muội thấy có phải không?"
Phó Vân anh lườm hắn một cái.
Mẩn đỏ trên mặt hắn vẫn chưa lặn hết, vành mắt lại sưng lên như hạt đào, còn ảo tưởng như thế.
rõ dở hơi.
Nhưng mà cũng đáng thương.
Được rồi, cứ dỗ dành trước đã. Nếu như sau này hắn có thể thân thiết với Hàn thị, Phó tứ lão gia chắc chắn sẽ vui lắm.
"Ăn cơm của huynh đi."
Phó Vân anh nói, lần này thì nàng đi thật.
Mấy nha hoàn thở phào.
Trong mắt Phó Vân Khải vẫn còn loang loáng nước mắt, nhét một thìa đầy cơm và thịt vào miệng, lo lắng gọi với theo Phó Vân anh: "Nhớ nha, huynh cố gắng trở thành anh trai tốt, muội cũng phải là em gái tốt. Muội muội, buổi tối nhớ đến thăm huynh đó!"
Miệng đầy đồ ăn, nói cũng lúng búng nhưng vẫn có thể nghe thấy hắn đang cực kỳ vui sướng.
Phó Vân anh không quay đầu lại, ma ma và Phương Tuế đi trước bung dù cho nàng, nàng giấu tay vào tay áo, bước vào màn mưa.
Trong lòng nàng thầm nghĩ với cái điệu mè nheo làm nũng của Phó Vân Khải ngày hôm nay, không biết hắn phải cố gắng đến bao giờ mới thực sự trở thành người anh tốt được.
Editor: Kết thúc series các chương về chuyện trong nhà, mình post cả lượt luôn, chương sau khó quá chưa làm hehee.
Chương này đặt trong bối cảnh trời mưa rất to, chính là "Trời mưa bong bóng phập phồng, mẹ đi lấy chồng con ở với ai" đó, đùa chứ ngạn ngữ này trong tiếng Trung là "Trời phải đổ mưa, mẹ phải lấy chồng", ý nghĩa không ai oán như ca dao tiếng Việt, dùng để chỉ những sự tất lẽ dĩ ngẫu, những việc đương nhiên phải xảy ra ở đời. Chuyện Tiểu Ngô thị tái giá là chuyện đương nhiên vì Phó tứ lão gia sẽ chi tiền đồ cưới, nhà mẹ đẻ bà ta làm sao bỏ qua cơ hội này, lại còn xuất giá từ nhà, liệu Tiểu Ngô thị mang được bao nhiêu đồ cưới đến nhà chồng....
Tác giả cũng rất là chăm dùng các thủ pháp ước lệ, khi nào mình nhớ ra thì mình lại ghi lại cho mọi người đọc cho biết vậy thôi.