Lâm Lang Sơn Phòng vẫn luôn như thế, một hồ nước gợn sóng lấp lánh, một khối đá Linh Bích tự nhiên sừng sững, tường viện trắng tựa mây dưới ánh mặt trời chiếu rọi.
Y đứng trước bậc thềm nhìn lên mấy chữ "Lâm Lang Sơn Phòng", chữ viết uyển chuyển tú lệ, vẫn là thể đài các (chú thích của tác giả ở cuối chương) hiện rất thịnh hành trong triều nhưng nét bút lại ngay ngắn chỉnh tề chứ không lả ướt yếu mềm.
Tối hôm qua có lẽ y đã làm cho cô bé ấy sợ rồi, cô bé ấy từ nay về sau chắc sẽ không tới nữa.
Y bước vào thư phòng, đấy cửa rồi bỗng ngẩn ra.
một cô bé đầu chải tóc song kế, mặc váy áo xanh lục đeo thắt lưng thêu hoa nhỏ đang ngồi trên chiếc ghế trước bàn nhỏ, trong tay cầm một quyển sách. Nàng ngồi nghiêm túc ngay ngắn, trên đầu cài một cây trâm, đầu trâm có hình chiếc đèn lồng nhỏ xinh xắn nhưng bởi nàng quá tập trung, đầu trâm cũng không hề đung đưa chút nào. Y mở cửa, ánh nắng chiếu vào, chiếc trâm trên đầu nàng lấp lánh.
Nghe thấy tiếng bước chân, nàng hơi nghiêng người, ngẩng đầu lên nhìn y, vẫn là cái nhìn bình đạm mà y đã quen thuộc từ lâu, "Nhị ca, huynh về muộn."
Lời tác giả:
Thể đài các: Là một thể văn, cũng là một thể chữ (thư pháp)