Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 167-4: Kết cục (sáu) (Thôi) (4)

Thôi Nam Hiên cúi đầu nhìn nàng gương mặt tuấn tú dầu vẻ ôn hòa, "Đừng vị trí
Nàng lắc đầu, "Ta không sợ. Người sợ là ngươi.”
Thôi Nam Hiên mím môi không nói, nắm chặt lấy tay nàng.


Tiếng hò hét ngoài xe ngựa càng lúc càng lại gần, Phó Vân Anh lại dường như không nghe thấy, bình tĩnh nói:


"Hiện giờ ngươi là đại thần trong Nội Các. So sánh với mấy người như Điều các lão, người trẻ trung khỏe mạnh. Tài năm nữa, Vương các lão, Điều các lão cáo quan, ngươi có thể sẽ tiếp nhận vị trí thủ phụ... Nhưng hôm nay người lại cứu ta, nếu Hoàng thượng biết người cứu ta là người thì người còn có thể tiếp tục thăng chức sao? Ngươi chỉ còn thủ phụ một bước nữa thôi... Chỉ còn thiếu một chút."


Đúng vậy, chỉ còn thiếu một chút.


Trước mắt Thôi Nam Hiền hiện ra hình ảnh cung Càn Thanh nguy nga hùng vĩ, hắn mặc quân phục, bước lên bậc thang, theo sau lương các lão, ánh sáng vàng chói lọi chiếu xuống, bao phủ trên người bọn họ, văn võ bá quan phía sau ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.


Hắn là đàn ông, sinh ra đã thích quyền thế.
Hắn không quan tâm đến sự tranh đấu giữa các đảng phải chính trị, dù Thiên tử


CÓ là ai, hắn cũng sẽ không quay đầu lại, sẽ không khuất phục, hắn muốn cải cách, làm một thần tử Có năng lực thay đổi quốc triều, được làn dân ca tụng, được lưu danh sử Sách!


Phó Tân Anh vén một góc màn xe lên, để hắn nhìn hai nhóm người đang chém giết bên ngoài rồi nói: "Ngươi đã cứu ta thì sau này sẽ chẳng có ngày nào bình lên. Dù hôm nay chúng ta có trốn thoát được đi chăng nữa, không ai phát hiện ra người dân ta đi là người... thì về sau cuối cùng cũng sẽ có lúc bại lộ, Hoàng thượng sẽ không tha cho ngươi. Ngươi vất vả nhiều năm như thế, người cam tâm dẫn ta lưu lạc chân trời sao?"


Tạm ngừng một lát, nàng lại nhấn mạnh lần nữa, "MIột chút, chỉ còn một chút, người lập tức có thể thực hiện khát vọng rồi."


Thôi Nam Hiên nhìn nàng, mặt cắt không còn giọt máu, ý cười trong mắt từng hiện lên bởi nàng đồng ý đi với mình dần dần tắt ngấm.
Hai tay hắn hơi run lên.
Mắt Phó Vân cong lên, mỉm cười.


Nàng biết, trong lòng hắn đã có lựa chọn rồi.
Nàng cũng biết, trong lòng hắn, nói cho cùng tiền đồ vẫn quan trọng hơn.
Cho dù điều này có nghĩa là hắn sẽ phải nghiền nát chút tình cảm cuối cùng còn


Sót lại trong lòng, từ nay về sau thực sự trở thành người cô độc, hắn cũng có thể làm được.
Phó Vân Anh cười nói: "Ngươi xem, đây mới là ngươi, lý trí, lãnh đạm.”


Thôi Nam Hiên vẫn không nhúc nhích, nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt nóng bỏng như mưa nền gió dữ quay cuồng nhưng lại trống rỗng.
Phó Vân Anh nhẹ nhàng gạt tay hắn ra.


Không biết từ khi nàng, tiếng hò hét bên ngoài xe ngựa đã ngừng lại. lấy người đi tới cạnh cửa sổ xe, một người trong số đó dùng trường đao trong tay gạt màn xe ra, khuôn mặt với một vết sẹo dài do đao cắt thì vào trong xe, khóe miệng nhếch lên, "GÌ! Thôi các lão cũng ở đâu à!”


Phó Vân Anh lườm hắn một cái.
Người đàn ông nhướn màu, ngượng ngùng lui ra ngoài, buông màn xe xuống.


Mười mấg cung thủ cưỡi ngựa gào thét khi nãy đi tới, cười đùa với người đàn ông với vết sẹo trên mặt. Màn chém
Pừa rồi dường như chỉ như một trò chơi.


Thôi Nam Hiên nhíu mày thật chặt, cười tự giễu.
Hóa ra khi nãy dưới địa lao, Phó Vân Anh đồng ý đi ra ngoài với hắn cũng chẳng phải là do đã tha thứ cho hắn.
Tất thảy đều nằm trong tầm kiểm soát
của Nàng:


Nàng quá hiểu hắn, chỉ cần một chút kỹ xảo đã đánh tan hắn hoàn toàn, làm hắn thực sự hết hy vọng.
"Thôi Nam Hiên, dù cho ngươi thêm một
Cơ hội nữa, người vẫn sẽ chọn quyền thế.”


Phó Vân Anh lướt qua hắn, khom lưng ra ngoài.
"Hãy cứ làm Thôi các lão của người đi thôi, đừng quay đầu lại.”
Nàng đang định xuống xe, tay bỗng bị kéo lại.


Thôi Nam Hiên kéo tay nàng, mặt lại quay sang chỗ khác, nàng không nhìn Võ biểu cảm trên khuôn mặt hắn, chỉ có thể nhìn thấy gân xanh nổi lên trên mu bàn
tay hắn.
Hắn khàn giọng hỏi: "Nàng cảm thấy ta là một vị quan tốt sao?”


Mặt mày Phó Vân Anh lạnh lùng, gật đầu.
Một lát sau, nàng nói Võ từng câu từng chữ: ". Nhưng mà thế thì có liên quan gì tới ta đâu? Thôi Nam Hiên, đối với


Ngụy Vân. Anh mà nói, dù là kiếp trước hay kiếp này, đời đời kiếp kiếp, nàng ấy vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho ngươi.”


Hắn là một vị quan tốt và chuyện nàng vẫn không tha thứ cho hắn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. xe từ từ buông xuống.
Gính sáng bị che lấp, hình bóng của nàng cũng hoàn toàn biến mất trước mắt hắn.


Cuộc đời của hắn cũng dường như đã mất đi sắc màu...
Từ nay về sau, quãng đời còn lại trở thành một miền hoang vu.
Thôi Nam Hiên nhắm mắt lại, ngửa đầu lên.


Chỉ Có như thế, hắn mới có thể kiềm chế được cảm giác muốn rơi nước mắt.
Hắn là một người đàn ông, làm sao có thể rơi nước mắt.


Một lát sau, hắn mở mắt, ánh mắt lại trở nên bình thản như thường ngày.
Hắn phải tiếp tục sống, bước từng bước một lên phía trước, mãi tới khi cạn kiệt hết tâm huyết, ngã xuống con đường trước mặt.


Tuy rằng cả đời chắc chắn sẽ cô độc mãi như thế.
Nhưng cầu được ước thấy, làm sao phải oán.