Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 139-2: Sóng vai (2)




Phó Vân anh khẽ ừm một tiếng, " Rượu gạo mang từ quê lên, uống hai chén."
Hoắc Minh Cẩm mỉm cười.


Bọn họ dùng bữa trong chính phòng, tiếng cười tiếng nói vang vọng khắp hậu viện Phó gia. Chàng đứng bên ngoài hành lang quan sát một lúc, thấy nàng cười nói với một đám người có lớn có nhỏ, mặt mày thoải mái.


Tuy rằng phần lớn thời gian nàng chỉ nghe những người khác trò chuyện, bản thân lại rất ít lên tiếng, nhưng chàng nhận ra được trong lòng nàng rất vui vẻ.
"Khi nãy nàng rất vui."
Chàng nói khẽ.
Phó Vân anh mỉm cười, nói: "Xa quê gặp bạn cũ."


Hoắc Minh Cẩm cúi đầu nhìn nàng, đột nhiên bế ngang nàng lên, tươi cười, ghé sát vào tai nàng thì thầm từng chữ một: "Ta biết sau câu "Xa quê gặp bạn cũ" là câu gì." [1]


[1] Bốn niềm vui ở đời: Nắng hạn gặp mưa rào, xa quê gặp bạn cũ, động phòng hoa chúc, đề tên bảng vàng. Sau câu "Xa quê gặp bạn cũ" là câu "Động phòng hoa chúc".
Phó Vân anh ngẩn ra, tới khi hiểu được liền thấy ngượng ngùng.


Hoắc Minh Cẩm khẽ bật cười, giọng cười khàn khàn, bế nàng lên, đi tới trước giá bác cổ, vặn chốt mở ra.
Chàng bế nàng đi trong bóng tối, nhanh chóng tới phòng ngủ của chàng.
Trong lòng Phó Vân anh thấp thỏm lo lắng nhưng không hề lên tiếng.


Tuy nhiên Hoắc Minh Cẩm không bước về phía giường mà đi thẳng ra phía cửa phòng, đặt nàng xuống.
Nàng đứng vững, khép vạt áo lại.


Hoắc Minh Cẩm đi tới cạnh rương quần áo, lấy ra một chiếc áo choàng lông cáo cho nàng khoác thêm bên ngoài, buộc dây áo choàng, bọc nàng kín mít, chỉ để hộ khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, nắm lấy tay nàng, ra khỏi phòng.


Thân binh canh gác dưới hành lang thấy giữa đêm hôm khuya khoắt mà Nhị gia đột nhiên lại nắm tay một người đi ra, hơn nữa tư thế còn rất thân mật, đưa mắt nhìn nhau, lặng lẽ lui ra.
Trong viện yên ắng, tuyết lặng lẽ rơi.


Trong bóng tối, không thấy được trong viện có trồng hoa cỏ gì không, nhìn xung quanh chỉ thấy trống trải.
trên mặt đất phủ một tầng tuyết mỏng.
Hoắc Minh Cẩm dắt Phó Vân anh bước xuống bậc thang, tuyết dừng trên vai hai người. Sau cơn mưa, tuyết bay nhè nhẹ.


không có gió nên nàng cũng không lạnh lắm.
Hoặc bởi vì Hoắc Minh Cẩm đang cầm tay nàng, lòng bàn tay ấm áp.


Phó Vân anh đi dạo dưới tuyết, không nghĩ tới công việc ở Đại Lý Tự, không nghĩ tới kì thi hội sắp tới, chẳng nghĩ gì cả, chỉ lẳng lặng đi từng bước, từng bước về phía trước.