Lão Công Cứ Mãi Xuyên Nhanh

Chương 10: Xuyên nhanh đến yêu anh

Quan hệ của chúng tôi bây giờ hết sức khó xử.

Tôi khôi phục lại ký ức trước khi chết, tôi là bề trên, mà Mục Thu Dương là học trò của tôi.

Dù vậy sau khi sống lại, tôi vẫn nhớ ra Mục Thu Dương đã là bạn đời hợp pháp của tôi, chúng tôi đã kết hôn, một lời đã hứa cả đời này sẽ bên nhau.

Cậu ấy ở trên giường hàng ngày đều làm tôi như vậy, nhất là đoạn ký ức này, da mặt dày hơn nữa tôi cũng không dám nói.

"Mục Thu Dương, cậu... Tôi ho một tiếng. "Tôi muốn suy nghĩ lại một chút."

Mục Thu Dương lập tức hiểu ý tôi, rất biết điều rời khỏi nhà, trước khi đóng cửa, vẻ mặt cậu ngưng trọng nhìn tôi một cái.

Bây giờ trong nhà chỉ còn lại một mình tôi.

Tôi đi ra phòng khách, có thể thấy được Mục Thu Dương trên ti vi.

Kênh 109.

Tôi chết vào ngày đó, ngày 9 tháng 10.

Là trùng hợp hay do Mục Thu Dương đã cài đặt?

Nếu như cậu ấy cố tình để tôi thấy, vậy tại sao phải phải lừa tôi việc mình là người mang năng lực?

Điều này cực kỳ mâu thuẫn.

Còn có cả vết bớt trên ngực tôi, cũng là nơi bị súng bắn trúng.

Đây cũng là do Mục Thu Dương sắp xếp?

Trần Phong kia làm sao lại biết bí mật này?

Trần Phong có vai trò như thế nào trong việc này?

Còn cả âm thanh của súng ký ức, tôi không nhớ trước khi chết mình có thời gian rảnh lưu lại ký ức. Ký ức đến cuối cùng là bị sao chép lúc nào?

Sau khi biết được sự thật, ngược lại càng có nhiều điểm nghi ngờ hơn chờ tôi. Cùng lắm tôi tạm thời đặt chúng sang một bên đã.

Từ giờ về sau, tôi nên dùng thái độ gì để đối mặt với Mục Thu Dương mới là việc cần gấp.

Để tôi quên đi hết chuyện cũ sao?

Lúc trước, tôi chưa bao giờ đối với Mục Thu Dương vượt qua tình nghĩa thầy trò.

Tôi vốn không thích đàn ông, thậm chí tôi còn có một vị hôn thê.

Mục Thu Dương đối với tôi như vậy, tôi không ngại suy đoán: Cậu ấy sửa lại dữ liệu của thế giới này, khiến tôi sống lại một lần nữa, có thể ban đầu là vì áy náy, dù sao cùng vì cậu mà hại tôi trúng đạn chết.

Sau đó lại dần dần lệch hướng khỏi quỹ đạo, là vì cái gì?

Tôi lại to gan suy đoán, phải chăng tôi đã làm vài việc gì đó khiến cậu ấy hiểu lầm sao?

Tôi thật nghĩ không tới, người bảo thủ như Mục Thu Dương, ngay cả chuyện hút điếu thuốc trong trường cũng bị cậu ta lôi nội quy ra nói, lần này lại coi thường nguyên tắc như vậy.

Khiến tôi sống lại ở thế giới đã được sửa dữ liệu, nếu như bị Tổng cục xuyên nhanh phát hiện, cậu ấy nhất định sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.

Bất kể thế nào đi chăng nữa, Mục Thu Dương là học trò của tôi, tôi phải có trách nhiệm với cậu ấy!

...

Chạng vạng, ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa, Mục Thu Dương dè dặt đi vào nhà.

Cậu nhìn thấy thức ăn trên bàn, cũng không lộ ra vui vẻ, ngược lại còn nhíu mày.

"Cậu về rồi, rửa tay đi rồi chuẩn bị ăn cơm."

Mục Thu Dương nhìn tôi, ánh mắt giống như muốn đem nhìn thấu tôi: "Tôi vẫn chưa đói."

"Vậy cậu qua nếm thử chút canh." Lần đầu tiên gặp mặt, cậu ấy ở ký túc xá nấu canh, thành công mua chuộc được dạ dày của tôi bằng hương vị đó. Hôm nay tôi cũng đã học được cách nấu.

Mục Thu Dương: "Dọn bàn đi, tôi không ăn."

"Mục Thu Dương cậu nghĩ gì vậy, nhanh lên còn ăn cơm. Tôi bận rộn lâu như vậy cậu dám không ăn?"

Mục Thu Dương: "...Ngày hôm qua anh còn gọi tôi là chồng, hôm nay lại gọi cả họ lẫn tên..."

"Cậu còn dám nói!" Tôi giận dữ xong lại cười: "Đừng có lề mề, nhanh đi rửa tay đi."

Một bữa cơm này, chúng tôi trò chuyện coi như hòa hợp.

Tôi hỏi cậu ấy chuyện liên quan đến xác tôi.

Nguyên thân tôi chết ở thế giới này cho nên không có cách nào trở lại thế giới gốc kia.

Mục Thu Dương không muốn nói nhiều về chuyện này, cậu ấy ậm ờ nói rằng đem tôi chôn ở một nơi trên núi.

Tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Hai chúng tôi có mua một biệt thự trên núi ở J trấn, dùng để nghỉ phép vào mùa hè.

Lúc đi xung quanh tham quan, tôi phát hiện cách biệt thự không xa có một bia mộ. Lúc trước tôi còn nhắc Mục Thu Dương, cái bia mộ ở đó quả thực có chút sát phong cảnh, có muốn cân nhắc mua nhà ở nơi khác không, dù sao cũng không phải chỉ nơi đây mới có cảnh đẹp.

Nhưng Mục Thu Dương vẫn nhất quyết cảm thấy nơi đây là thích hợp nhất.

Hóa ra, người được chôn ở đó, sát phong cảnh, là chính tôi.

"Cục cưng, anh nguyện ý tha thứ cho tôi sao?" Mục Thu Dương nhẹ giọng thử thăm dò.

Hồi tưởng của tôi bị kéo lại, cậu ấy gọi tôi một tiếng cục cưng, theo thói quen mà thôi. Mà tôi cũng không thấy khó chịu, thật ra thì cậu ấy nên gọi tôi là thầy mới đúng.

"Tôi đã nghĩ thông suốt, cũng không phải cậu sai. Những năm gần đây cậu đối xử với tôi rất tốt, tôi đều thấy rõ."

Lời nói của tôi khiến cậu ấy cực kỳ mừng rỡ. Mục Thu Dương buông đũa trong tay xuống, đi nhanh đến trước mặt tôi, quỳ một chân xuống.

"Tôi thề sẽ vĩnh viễn đối xử tốt với anh, vĩnh viễn yêu anh. Bất kể trước kia thân phận của chúng ta là gì, tương lai này chúng ta đã có thể ở cùng bên nhau, không có chuyện gì có thể khiến chúng ta phải xa cách."

Tôi mỉm cười gật đầu một cái, đón nhận cái ôm hôn của cậu ấy.

...

Cuộc sống lại tiếp tục diễn ra.

Mục Thu Dương vẫn như cũ luôn bị kéo đi các thế giới làm nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ mới có thể trở về.

Mà tôi trở lại thế giới này, đó là phần thưởng mà cậu ấy lựa chọn.

Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ cấp A trở lên có thể lựa chọn nhận tiền thưởng, hoặc là chọn ở lại cái thế giới làm nhiệm vụ kia. Trước kia mỗi lần tôi đều chọn cái thứ hai, thật là ngu ngốc.

Mà tôi lại không thể để cậu ấy tiếp tục ngu ngốc như vậy nữa.

Một ngày đẹp trời, chan hòa ánh nắng, Mục Thu Dương nói cậu ấy đi trước đến công ty để xử lý công việc, sau đó tính thời gian để xuyên nhanh làm nhiệm vụ.

Trước khi cậu ấy ra cửa, tôi gọi cậu ấy lại.

Kiễng chân chủ động hôn lên môi cậu ấy.

Mục Thu Dương tỏ ra thụ sủng nhược kinh, dù sao sau khi khôi phục trí nhớ, tôi cũng chưa từng chủ động hôn cậu. Cậu ấy ôm tôi, dùng sức hôn trả lại. Ôm hôn khó rời một lúc lâu ở cửa, cậu ấy mới đi.

Tôi nhìn theo bóng lưng ấy, khẽ thở dài.

Trong lòng nói ra ba chữ: Thật xin lỗi.

Cuối cùng tôi vẫn không muốn thấy cậu ấy gặp nguy hiểm, cho nên tôi lựa chọn cách tốt nhất cho cả tôi và cậu ấy.

Từ sau ngày chúng tôi nói chuyện thẳng thắn với nhau, tôi cũng bắt đầu từng bước thay đổi dữ liệu.

Mục Thu Dương khiến tôi hồi sinh, tôi cũng tự nhiên có cách đem dữ liệu về tôi xóa sạch.

Tôi thu xếp xong hành lý, rời khỏi ngôi nhà đã ở ba năm. Tôi phải bỏ trốn trước, xóa sạch mọi ghi chép về cuộc sống ở đây, trong thế giới này không thể tra ra được một người nào tên Thượng Cẩn nữa.

Mục Thu Dương có lợi hại hơn cũng chẳng thể tìm được tung tích của tôi, dù sao bản lĩnh này cũng là tôi dạy cho cậu ấy.

Trong kế hoạch của tôi, ban đầu chắc chắn Mục Thu Dương sẽ giống như con kiến trên chảo nóng, đối với việc tôi mất tích sẽ vô cùng gấp gáp. Sau đó sẽ tìm kiếm một hai năm gì đấy, cuối cùng nhận ra mọi thứ đều phí công.

Sau đó cậu ấy sẽ dần dần không muốn trở lại thế giới này nữa, không cần lãng phí một lần thưởng nhiệm vụ quý giá, đến đây tìm tung tích của một người không tồn tại.

Dựa vào năng lực của cậu ấy, không tới bốn năm năm nữa, Tổng cục xuyên nhanh nhất định sẽ ghép đôi bạn đời cho cậu ấy. Cậu ấy sẽ lập gia đình, cuộc đời sẽ bước sang trang mới, lấy vợ sinh con, cả đời hạnh phúc.

Mà tôi đã từng là thầy của cậu ấy, để lại một hồi ức tốt đẹp.

Tôi có lòng tin với kế hoạch của mình. Nhưng không đến ba tháng, một điều tôi không thể ngờ tới đã phá vỡ tam quan của tôi.

"Tôi xin cậu, mau lộ diện đi! Bên ngoài đều bị cậu ta làm cho đảo lộn hết rồi!" Lời nói bên kia nghe có chút quen thuộc nhưng lại khiến tôi không theo kịp.

"Trần Phong? Làm sao anh biết số tôi?" Lại là Trần Phong, người này luôn xuất hiện trong những lúc không thể đoán được.

Mặc dù tôi khôi phục ký ức trước khi chết nhưng đối với anh ta cũng vẫn không có chút ấn tượng gì, tôi mới nhớ anh ta là em trai của BOSS trong thế giới cảnh phỉ. Anh trai chết trong tay tôi, theo lý thuyết hẳn là anh ta rất hận tôi.

Nghĩ tới đây, tôi mới thấy trước kia anh ta cố tình chia rẽ nội bộ tôi và Mục Thu Dương là hợp lý. Mà lúc tôi vẫn đang mất trí nhớ, anh ta còn lừa gạt tôi tìm ra sự thật.

Sau khi tôi xóa dữ liệu, số điện thoại di động mới không thể có người thứ hai biết. Sao anh ta lại biết được?"

"Bên ngoài làm sao? Người anh nói là ai?" Tôi kìm chế nghi vấn trong lòng, hỏi anh ta.

Trần Phong: "Là Mục Thu Dương! Cậu ta điên cuồng tìm cậu, muốn đem cả thế giới này phá hủy rồi."

Tôi không thấy được vẻ mặt của anh ta, nhưng dựa vào giọng nói có thể thấy sự vội vã gấp rút.

Trần Phong còn nói: "Mục Thu Dương đem thông báo phát đi khắp toàn cầu, huy động tất cả mọi người đi tìm cậu. Bắt đầu từ thành phố A của A quốc, không tìm được liền hủy diệt thành phố, chỉ muốn thu nhỏ phạm vi lục soát, hoàn toàn không để ý tới sự sống chết của người dân! Cậu nói xem không phải vì cậu thì cậu ta phát điên cái gì?"

"...Làm sao có thể, Mục Thu Dương không phải người như vậy."

Trần Phong: "Đã là lúc nào rồi mà tôi còn đi lừa cậu? Tự bản thân cậu lộ diện nhìn một chút đi thì rõ!"

Mục Thu Dương vì tôi mà muốn hủy diệt cả thế giới ư?

Mặc dù chỉ là thế giới làm nhiệm vụ, tất cả nơi này đều có rất nhiều dữ liệu, nhưng cậu ấy ngay cả một con chó nhỏ cũng phải cứu bằng được, sao có thể lạm sát kẻ vô tội!

Thật hay không, tôi phải tự mình đi nhìn một chút.

Ba tháng gần đây, tôi cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài. Lúc bước ra bên ngoài, tin tức ùn ùn kéo đến ép tôi không thở nổi. Báo cáo ở đây đều nói một tên điên đơn độc làm nổ tung một thành phố.

Tôi biết Mục Thu Dương có năng lực này, cậu ấy chỉ cần muốn là đã thay đổi được dữ liệu, nhưng cái việc làm này không thể nghi ngờ là tìm đến cái chết! Tổng cục xuyên nhanh sớm muộn sẽ nhận được bất thường ở thế giới này.

Rốt cục tôi cũng ý thức được mọi chuyện trở nên nghiêm trọng cỡ nào, tới lúc tôi điên cuồng trở về nhà, Mục Thu Dương đã ngồi ở bậc thang chờ tôi.

"Cục cưng, rốt cuộc anh cũng trở lại." Cậu ấy nâng ánh mắt phủ đầy tia máu nhìn tôi. Đã lâu không cạo râu, khiến tôi cảm thấy cậu ấy có chút xa lạ, nhất là vẻ mặt của cậu ấy.

"Cậu điên rồi sao? Cậu có biết mình đang làm gì không?" Tôi kéo cậu ấy lên từ bậc thang.

"Haha, ai cũng nói tôi điên rồi, ngay cả anh cũng cảm thấy tôi điên rồi sao?" Mục Thu Dương dùng sức nắm tay tôi, làm sao cũng không chịu.

"Không điên thì cậu phá hủy thành phố làm gì?" Tôi cao giọng hỏi.

"Chỉ là một đống dữ liệu mà thôi, hay là anh mềm lòng rồi? Không đúng, anh không thể mềm lòng, anh đối xử với tôi rất tàn nhẫn!"

Tôi không muốn tranh cãi với cậu ta ở bên ngoài, "Có lời gì vào nhà rồi nói."

Mục Thu Dương như nhớ tới điều gì, gật đầu nói: "Đúng, vào nhà trước!"

Vào phòng, cậu ấy lập tức khóa trái cửa. Tôi nhìn hành động hành động ngây thơ này có chút buồn cười. Nếu như Thượng Cẩn tôi là một kẻ ngu ngốc, có lẽ cậu ấy sẽ không bế tắc đến vậy.

Nhưng tôi cái gì cũng nhớ ra rồi, dựa vào tất cả mọi chiêu trò tôi dạy cậu ấy, cậu ấy định nhốt tôi ở trong nhà là tuyệt đối không thể.

"Chúng ta vẫn phải nói rõ ràng! Cậu không thể tự do tùy tiện như vậy nữa! Mục Thu Dương, cậu phải trở lại thế giới hiện thực đi, đừng vì tôi mà tới nơi này nữa."

Mục Thu Dương: "Anh cảm thấy tôi làm được sao?"

"Cậu đã làm quá nhiều thứ vì tôi rồi, tôi đã nói rồi, là tôi cam tâm tình nguyện đỡ đạn. Tôi chết rồi, cậu cũng không phải áy náy suốt đời!"

Mục Thu Dương cười lạnh một tiếng: "Áy náy? Anh cảm thấy bởi vì tôi áy náy, cho nên mới làm ra hết mọi chuyện này? Anh cũng nghĩ tôi thật lương thiện."

"...Không phải áy náy, vậy là vì cái gì..."

Mục Thu Dương: "Đương nhiên là vì muốn anh rồi! Anh có biết sau khi anh chết, tôi nghĩ thế nào không?"

Tôi im lặng không lên tiếng, chờ cậu ta tiếp tục.

"Ban đầu cực kỳ đau lòng, anh lợi hại như vậy sao có thể vì người như tôi mà chết! Sau đó, tôi càng nghĩ càng cao hứng. Anh chết rồi cũng tốt! Anh chết rồi, tôi mới có thể đem anh đi giấu. Đem anh trốn ở chỗ này, vĩnh viễn khiến anh chỉ thuộc về một mình tôi."

Tôi bị lời của cậu ta dọa sợ: "Cậu nói cái gì, tôi là thầy của cậu!"

Mục Thu Dương cười ha ha hai tiếng, nói tiếp: "Tôi thay đổi dữ liệu khiến anh sống lại, anh không nhớ ra tôi, nhưng như thế lại càng tốt. Tôi không quan tâm cái gì mà học trò cả, tôi chỉ muốn yêu anh, có thể ôm anh, hôn anh, còn có thể cùng anh..."

"Đủ rồi!" Tôi không muốn tiếp tục nhìn bộ dạng điên cuồng của cậu ấy nữa.

"Không, anh nhất định phải nghe tôi nói hết. Tôi căn bản không phải học trò ưu tú như kỳ vọng của anh. Tôi cũng không biết việc này bắt đầu từ lúc nào, ngày ngày nhớ tới anh. Anh tận tâm dạy tôi kĩ năng, còn tôi mỗi ngày đều suy nghĩ đến dáng vẻ anh không mặc gì..."

Mục Thu Dương nhếch môi cười nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo đến cùng cực: "Tôi đối với anh như vậy đấy, tôi không đáng để anh phải lo lắng vì tôi."

Tôi nhìn vào mắt cậu ta: "Cậu biết?"

Mục Thu Dương gật đầu một cái: "Tôi đoán được chuyện anh mất tích là vì muốn ép tôi rời đi, sợ Tổng cục xuyên nhanh sẽ phát hiện chuyện tôi thay đổi dữ liệu. Nhưng tôi vốn không quan tâm! Bọn họ giết chết tôi ở thế giới này cũng được, anh lại khiến tôi tái sinh, chúng ta sẽ là một đôi uyên ương cùng chết, thật tốt biết bao!

"...Cậu còn biết đùa giỡn lúc này sao? Chết rồi thì vẫn là chết, cậu khiến tôi sống lại một lần nữa chính là một sai lầm."

"Giúp anh sống lại là sai lầm, yêu anh cũng là sai lầm, vậy thì cái gì mới là đúng? Phá hủy thế giới hiện thực sao? Ngay cả yêu đương cũng phải được cấp trên phê chuẩn, ghép đôi bạn đời? Anh để tôi trở về làm gì! Cái thế giới đó mới là nơi đáng bị cứu rỗi nhất!"

Tôi: "..."

Tôi căn bản không thể phản bác được cậu ấy.

Mục Thu Dương từ một thanh niên nghiêm túc tuân thủ pháp luật, hôm nay lại biến thành kẻ dám nói tục, dám hủy diệt thành phố, việc này nhất định có một phần trách nhiệm của tôi.

Ban đầu tôi nói, bản thân tôi còn không phải người nghiêm túc, để tôi dạy học trò nhất định sẽ khiến cậu ta lệch hướng.

Hôm nay điều này đã được kiểm chứng.