Lãnh Vương Sủng Tặc Phi

Chương 70: Bị tính kế - Vân Nhi trúng mị dược

“Vân cô nương, vương gia sắp hồi kinh rồi!” Tề Cần cũng vô cùng vui mừng, đây đúng là ý trời, trong lòng hắn vẫn lo lắng Vân cô nương xảy ra chuyện gì không may, hắn không biết phải ăn nói làm sao với vương gia, có điều bây giờ mọi chuyện đã ổn rồi, rốt cuộc vương gia cũng đã về, hắn cũng không vướng bận gì nữa.

“Hả? Phong về nhanh thế á?” Nàng có chút khó hiểu, không phải còn chưa có đánh giặc xong sao? Hơn nữa, trong thư, hắn nói phải mất những mấy ngày cơ mà.

Mộ Tuyết đi vào, mang cho Tề Cần một chén trà nóng.

Tề Cần nở nụ cười nồng hậu, tiếp nhận trà trả lời:“Nghe nói vì thái tử Phượng Ảnh quốc có việc, hơn nữa trong lòng vương gia cũng lo lắng khôn nguôi nên hai nước tạm thời ngưng chiến, Đại Dục cũng rút binh về, vậy nên vương gia mới thúc ngựa bảo người truyền tin vui.”

Chờ lâu như vậy, rốt cuộc Phong cũng chịu trở về, hơn nữa, mấy cái người đang ngấm ngầm hãm hại nàng kia, hẳn là cũng đang chờ Phong trở về, hừ, cơ hội tốt như vậy, làm sao nàng có thể dễ dàng bỏ qua?

“Tề Cần, Phong nói ba ngày nữa chàng về, ừm, vậy nếu như không có gì bất trắc thì khoảng trưa ba ngày sau, ngươi nói xem có phải chúng ta nên chuẩn bị một chút gì đó, chẳng hạn như mua vài thứ mừng chàng trở về không?” Âm thanh của nàng, không to, không nhỏ, vừa vặn tất cả mọi người trong viện đều nghe được.

“Ý kiến không tồi, gọi thêm quản gia tới, nhân tiện chuẩn bị vài thứ cho hôn lễ...” Tề Cần cũng không biết tâm tư thật sự trong lòng nàng, chỉ theo lời nàng nói:“Vương gia trở về, điều mà ngài muốn thực hiện nhất chính là cưới Vân cô nương!”

“Trước hết cứ chuẩn bị đón Phong về cái đã, chuyện hôn lễ tính sau. Chúng ta đi thôi, Mộ Vũ, Mộ Tuyết, các em đi với ta đi!” Nàng nghiêng đầu hướng về phía phòng hô một tiếng.

“Vâng, thưa tiểu thư!” Hai cái nha hoàn cũng vô cùng kích động mà chạy tới.

Dọc đường đi, bọn họ mua không ít này nọ, có điều vì có sự giúp đỡ đầy nhiệt tình của đám thị vệ ở Vương phủ, vừa hộ tống, vừa có nguồn lao động miễn phí có thể mặc sức bóc lột, ba người chủ tớ Mạch Trục Vân thoải mái chạy hết gian hàng này đến gian hàng khác, chọn đồ là chuyện của chủ, còn tính tiền với lại vác đồ, đương nhiên, là chuyện của đám quản gia phía sau.

“Tiểu thư, sau khi người gả cho vương gia rồi, liệu chúng ta có thể tiếp tục theo người hầu hạ không?” Mộ Tuyết đột nhiên hỏi một câu.

Mạch Trục Vân nhìn nàng, hỏi:“Các em muốn đi theo ta?”

Hai người khẩn trương gật đầu, Mộ Tuyết mở miệng tiếp lời:“Nô tỳ chưa bao giờ hầu hạ một vị tiểu thư nào đối xử với chúng thuộc hạ tốt như tiểu thư, người chưa bao giờ đánh mắng chúng ta, hơn nữa, người còn xem chúng ta như là tỷ muội trong nhà, tiểu thư, Mộ Tuyết nguyện ý cả đời đi theo người!”

“Nô tỳ cũng vậy!” Mộ Vũ chân thành cầm một xâu kẹo hồ lô lên, vui vẻ cười ngọt.

Mạch Trục Vân lắc đầu đáp:“ Có lẽ hơi khó!”

Hai nàng nha hoàn nhất thời há hốc mồm, thất vọng hỏi:“Tiểu thư, người ghét chúng ta sao?”

“Không hẳn, hai người các em, đi theo ta cũng được ba tháng, nhưng mấy ngón võ còn chưa luyện được cho đứa nào ra hồn, nếu về sau mà đi theo ta, nhỡ đâu bị người khác cười nhạo, không ổn, không ổn a.” Mạch Trục Vân cố ý chau mày suy xét.Tề Cần vừa nghe xong mặt mày đen lại không nói gì, Vân cô nương, thì ra ngươi suy nghĩ cho tương lai mặt mũi của mình xa quá nhỉ? Lẽ nào sau khi gả cho vương gia rồi, bộ ngươi còn muốn tiếp tục làm Thần trộm?

“Tiểu thư, chúng ta nhất định sẽ cố gắng!”

“Nói miệng không thôi chưa đủ, chi bằng vầy đi, các em xem, trên đường có nhiều người, đúng không? Cứ tìm đại ai đó, luyện tập đi, nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì các em sẽ không có tư cách sánh bước cùng ta đâu.” Nàng lơ đãng quét mắt nhìn bên hông đám đông xung quanh, ý đồ, đương nhiên, quá rõ ràng.

Mộ Tuyết và Mộ Vũ nuốt nước miếng khó khăn khẩn cầu:“Tiểu thư, lỡ mà thất bại, bị người ta bắt quả tang, tụi em phải làm sao a?”

Mạch Trục Vân không mở miệng đáp, nhìn Tề Cần, nói:“Tề Cần, đợi vương gia trở về, nhớ nhắc chàng mua cho ta vài em nha hoàn lanh lợi đi, haizzz!”

Mộ Tuyết nghe nàng nói vậy đành phải cố lấy dũng khí, đi vào giữa đám người.

Con ngươi chợt lóe, nàng trực tiếp đánh giá người đi đường, tìm kiếm ai đó thích hợp để trở thành nạn nhân.

Mộ Vũ cảm thấy khó xử, nhưng do dự một hồi cũng đành rời đi làm bài kiểm tra.

Tề Cần nhìn hai nàng nha hoàn rời đi, trong lòng có chút bất an:“Vân cô nương, ngươi làm gì phải làm khó các nàng như vậy?”

Khóe miệng Mạch Trục Vân cong lên, cầm trong tay một bao giấy nhỏ đưa cho hắn:“Trở về tìm người kiểm tra, thành phần hương trong tro này là gì?”

Đám tro này chính là tàn dư của lư hương thường ngày các nàng vẫn đốt cho nàng.

Từ sau khi bị Sở Lâm Uyên tính kế hãm hại ở hoàng cung, nàng bắt đầu cảnh giác tất cả mọi phương thức hạ độc, không nhất thiết chỉ có ở trong thức ăn, thành phần độc có thể chuyển hóa thành dạng hương, hơn nữa, rất khó để đối phương phát hiện.

“Vân cô nương, các nàng muốn hại ngươi?” Tề Cần nhướng mày hỏi.

“Cứ tra xem thử rồi biết, có điều ngươi cũng đừng nhiều chuyện nói ra bên ngoài, chuyện của tướng phủ, Phong đã thỏa thuận giao cho ta giải quyết rồi.” Mạch Trục Vân vẫn nhàn nhạt nhìn hai nha hoàn đang xoay sở phía trước.

“Vâng!” Tề Cần đành phải đáp ứng:“Sau khi thuộc hạ trở về sẽ lập tức điều tra!”

Mạch Trục Vân hài lòng cười, đưa mắt nhìn hai tiểu nha hoàn bối rối đứng giữa biển người, tuy rằng gan cũng lớn, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên, nên sợ hãi là điều không thể tránh khỏi, hai vai bọn họ, khẽ run lên, dường như đang khắc chế cảm giác khẩn trương và hoảng loạn trong lòng mình.

Mạch Trục Vân thở dài, nhưng ngay sau đó đã thấy một người vị nam tử quần áo chỉnh tề áp sát bên người, sau một lát, mang sắc mặt vui mừng chạy về mở rộng bàn tay nhỏ bé, hưng phấn nói với Mạch Trục Vân:“Tiểu thư, em lấy được rồi!“.

“Ừm, không tệ, nhưng, bây giờ thứ ta muốn thấy em hoàn thành chính là trả món đồ em vừa trộm về lại chủ cũ!” Mạch Trục Vân tiếp tục cười nói.”A?” Mộ Tuyết há to miệng, ngay thời điểm nàng trộm, hành động vô cùng cẩn thận, toàn bộ sự chú ý chỉ tập trung vào hiện vật, chứ còn ngay cả diện mạo đối phương thế nào nàng cũng không thấy rõ, biển người mờ mịt, đừng nói là trả lại, bây giờ ngay cả khuôn mặt hắn thế nào, nàng cũng không biết a, làm sao tìm được hắn đây?

“Cho nên mới nói, các em chỉ làm cho ta mất mặt thôi!” Mạch Trục Vân không chút lưu tình đả kích các nàng.

Mộ Tuyết dùng sức lắc đầu, dường như có chút mất hứng. Đây là lần đầu tiên nàng làm chuyện phi pháp này, đương nhiên sẽ cảm thấy mới lạ, hơn nữa, yêu cầu ban đầu của tiểu thư đâu có phần muốn trả lại cho người khác đâu a.

Mạch Trục Vân không thèm để ý đến nàng, tiếp tục nhìn Mộ Vũ bên kia.

Mộ Vũ so với Mộ Tuyết thì nhát gan hơn nhiều, nàng đứng nơi đó, có rất nhiều cơ hội, nàng cố lấy dũng khí, vươn tay định giật, nhưng, cuối cùng vẫn không dám ra tay, thậm chí suýt chút nữa còn bị người ta đánh vì tội sàm sỡ, hơn nữa, có một nam tử, thấy diện mạo của nàng không tệ, tâm sinh đùa giỡn, may là có thị vệ vương phủ tiến lên, giúp nàng giải vây.

Thấy nàng hai tay trống trơn trở về, Mạch Trục Vân không hài lòng lắc đầu thở dài:“Quên đi, về phủ!”

“Tiểu thư, đợi chút!” Mộ Vũ cắn răng, vẫn cố vọt vào trong đám người, bắt gặp một người đang đi đối diện về phía mình, bên hông có hà bao, nàng bèn nhân lúc hắn không để ý, giật lấy hà bao, sau đó lập tức bỏ chạy trở về, giao đồ cho Mạch Trục Vân.

Mạch Trục Vân vui vẻ bật cười, tay vươn ra vỗ đầu nàng, coi bộ đang trấn an:“Ha ha, may là em gặp phải một người không có võ công đấy, cứ nếu thử gặp một kẻ có chút võ công xem, hắn sẽ vác em đến gặp quan!”

Tề Cần cũng giả bộ không có việc gì, nói với Mạch Trục Vân:“Vân cô nương, nếu để vương gia biết, trên đường ngươi cầm đầu sai khiến hai nha hoàn của mình đi ăn trộm, ai mới là người đi gặp quan, còn chưa biết được. Hai muội, đừng lo lắng, đợi vương gia trở về, ta sẽ nói chuyện này cho vương gia, để ngài làm chủ cho các muội!”

Nhờ có những lời này, Mộ Tuyết và Mộ Vũ mới thả lỏng tinh thần. Hơn nữa, ý của hắn là, đồng ý chấp nhận hai nàng được ở lại Vương phủ.

Mạch Trục Vân trừng mắt nhìn hắn quát:“Bộ lần trước đứng canh cổng vài ngày chưa đủ phải không? Ta không ngại tặng thêm cho ngươi vài tháng đâu!”

Tề Cần nhanh chóng bịt miệng, cầu xin tha thứ:“Vân cô nương, ta biết ta sai rồi. Ta không dám nữa!”

Bộ dáng buồn cười của hắn khiến hai nha hoàn không nhịn được cười to.

Mạch Trục Vân cũng vui lây không kém, mở miệng trêu chọc bọn họ:“Tề Cần a, ngươi nói đi, hôm nay ngươi có lòng nói giúp các nàng, lại không nể mặt mũi mà chọc cười các nàng, nếu công bằng mà xem xét, có phải ngươi đang để ý một trong hai nàng không?”

Hai cái nha hoàn nhất thời đỏ mặt, xoay người sang chỗ khác, không dám nhìn Mạch Trục Vân và Tề Cần.

Vành tai Tề Cần đỏ ửng lên:“Không có, Vân cô nương, với ai ta cũng đều tốt bụng săn sóc như vậy!””Được rồi, không thừa nhận thì thôi, đợi thêm vài năm nữa, các em trưởng thành thêm chút, ta nhất định sẽ tìm cho các em một nơi nương thân vững chãi......”

Mộ Tuyết đỏ mặt, kéo ống tay áo Mạch Trục Vân:“Tiểu thư, đừng nói nữa!”

Mạch Trục Vân cười xấu xa nhìn nàng:“Gì thế, các em còn phải lập gia đình mà, sợ cái gì?”

“Em...Em không muốn lấy chồng, em chỉ muốn đi theo tiểu thư cả đời!” Nàng đỏ mặt mím môi nói.

Mộ Vũ cũng xoay người lại, gật đầu, trên mặt cũng đỏ ửng không kém khiến các nàng càng thêm phần đáng yêu xinh đẹp.

“Thôi được rồi, không đùa các em nữa, về thôi!”

Tề Cần mang theo người cùng các nàng trở về phủ Thừa Tướng.

Mạch Trục Vân vẫn tỏ thái độ bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng nàng đã bắt đầu cẩn thận vài thành phần, cũng may người nọ vẫn im lặng chờ đợi thời cơ, không hề ra tay.

Hai ngày nay Sở Lâm Uyên này án binh bất động một cách lạ thường, Mạch Trục Vân có chút nghi hoặc, Phong sắp trở về, về lý mà nói, hắn phải lo lắng mới đúng? Chỉ cần nàng kể lại chuyện tình ngày đó cho Phong nghe, hắn tuyệt đối không có đường sống sót, cho dù Phong có nể tình huynh đệ đi chăng nữa, chàng sẽ không bao giờ trơ mắt nhìn người khác tổn thương nàng.

Hai ngày này, Tề Cần cũng tới gặp nàng có một lần, bí mật nói cho nàng kết quả, thành phần hương bên trong, được xác nhận rằng khác với các loại hương an thần thông thường, là xạ hương.

“Xạ hương là cái gì?” Mạch Trục Vân dùng loại âm thanh chỉ hai người nghe được, thắc mắc hỏi hắn.

Tề Cần nhìn thoáng xung quanh, xác nhận không có người khác lén lút nghe được, bèn mở miệng nói:“ Là loại thuốc gây hư thai.....”

Sau đó hắn có chút lo lắng nói:“Ta cho rằng, có người không biết chuyện Vân cô nương mang thai là giả nên muốn âm thầm xuống tay, giết hại đứa bé.”

Con ngươi Mạch Trục Vân trở nên tối sầm lại, giỏi lắm, dám hại con của nàng với Phong! May là nàng không có mang thai, nếu thật sự mang thai, thì chẳng phải đã trúng ý kẻ chủ mưu rồi sao?

“Vân cô nương, đại phu nói, không được tiếp tục ngửi loại xạ hương này thêm lần nào nữa, nếu không có thể khiến cho người ngửi bị vô sinh!”

“Ừm, ta biết rồi!” Thanh âm khe khẽ, cười nói:“Tề Cần a, còn một ngày nữa là Phong trở về, thời gian cụ thể là khi nào a?”

Tề Cần cũng khôi phục ngữ điệu bình thường:“Chắc là giữa trưa ngày mai!”

“Ừm, vậy trước đó ngươi phải đến đây đón ta, chúng ta cùng ra ngoài tướng phủ nghênh đón Phong trở về.” Mạch Trục Vân nói một câu đầy thoải mái.

“Vâng! Vân cô nương, ta về trước đây!”

“Ừm!”


......

Một ngày trôi qua, sau khi thưởng thức xong bữa sáng, Mạch Trục Vân trở về phòng, Mộ Tuyết tận tụy chăm sóc nàng, giúp nàng đốt hương, vẫn là loại hương mà bọn họ thường dùng, bên trong có chứa xạ hương.Mạch Trục Vân chỉ ngồi một bên lặng lẽ nhìn một loạt động tác của nàng, không hề lên tiếng.

Không lâu sau, nàng đột nhiên cảm thấy đói bụng, vì thế mới lên tiếng bảo Mộ Tuyết:“Mộ Tuyết, chén canh hạt sen ban sáng phòng bếp làm ấy, ăn rất ngon, giờ ta cảm thấy hơi đói bụng, em giúp ta lấy thêm một bát tới đây đi.”

“Nhưng chẳng phải người mới vừa ăn xong sao?!” Mộ Tuyết rõ ràng đang nghi ngờ mệnh lệnh của chủ tử mình.”Tiểu thư, ăn nhiều không tốt cho sức khỏe a!”

Mạch Trục Vân làm ra vẻ bình tĩnh nói:“Ta đói bụng, đi nhanh đi, không thì hôm nay ta không đưa em đi đón Phong vương đâu!”

“Vâng!” Tiểu nha hoàn bị dọa thế này mới mím môi đi ra ngoài.

Đợi đến khi nàng đi xa, Mạch Trục Vân bắt đầu ôm bụng nói:“Mộ Vũ, lọ lư hương này khiến bụng ta thật khó chịu, em đổi giúp ta lọ khác!”

Sắc mặt Mộ Vũ chợt thay đổi, bèn vội vàng cầm lư hương đi ra ngoài, sau đó trở về thay một lọ hương khác, quả thật mùi hương khác với lọ vừa rồi.

“Tiểu thư, người thấy sao rồi?” Nàng có chút khẩn trương hỏi.

“Ừm, tốt hơn nhiều, đúng rồi, ngươi gọi phu nhân tới đây, ta có việc tìm bà ấy!”

“Tiểu thư, gọi phu nhân đến làm gì?” Nàng cẩn thận hỏi, nàng vĩnh viễn không có lá gan lớn như của Mộ Tuyết.

Mạch Trục Vân thở dài:“Ta có còn là tiểu thư của các em nữa không vậy? Bộ trong mắt các em ta chỉ là bù nhìn thôi sao? Vì thế các em mới không thèm coi mệnh lệnh của ta ra gì?”

“Tiểu thư, Mộ Vũ không dám, Mộ Vũ đi ngay!” Nói xong, có chút oan ức chạy ra ngoài.

Nhìn lọ lư hương kia, lòng nàng chợt lạnh đi không ít, Mộ Tuyết thông minh, hào phóng, nhưng tâm lại khó dò xét, mà Mộ Vũ, đơn thuần, thiện lương, lại nhát gan.

Ra ngoài hít thở, cho đến khi xác định thời gian Mộ Tuyết trở về, nàng mới chậm rãi đi vào phòng, ngồi xuống, tựa lưng vào ghế ngồi.

Không bao lâu, Mộ Tuyết đã trở lại, nàng chuẩn bị canh hạt sen bày ra bàn, đưa cho Mạch Trục Vân:“Tiểu thư, nhân lúc còn nóng thì ăn đi!”

Mạch Trục Vân nhìn nàng, sau đó cầm lấy, ăn mấy ngụm rồi lại đưa cho nàng:“Thôi đi, bụng ta có chút khó chịu, không muốn ăn!”

Mộ Tuyết vừa nghe xong bèn cau mày đáp: “Tiểu thư, người làm sao vậy? Không thì để em mời đại phu tới xem sao?”

“Không cần, chắc là bởi vì thành phần trong lọ lư hương kia khiến ta ngửi xong có chút khó chịu, bụng ta không thoải mái!” Nói xong, hai tay ôm bụng, làm ra vẻ khó chịu vô cùng.

“Vậy để em mang lọ hương ra ngoài?” Nói xong, nàng thật sự cầm lọ mang ra khỏi phòng.

“Ai, không cần, em dìu ta ra ngoài dạo chốc lát đi!” Mạch Trục Vân ngăn cản nàng, nếu mang đi rồi, sao còn có đạo cụ để diễn cho Liễu Thục Mi xem?

“Được rồi, tiểu thư cẩn thận!” Mộ Tuyết cẩn thận nâng Mạch Trục Vân, dường như rất lo lắng cho sức khỏe của chủ tử mình.Mạch Trục Vân cúi đầu nhìn nàng, trên mặt Mộ Tuyết hoàn toàn không nhìn ra một chút gì gọi là giả tạo, sự chân thành và săn sóc của nàng khiến Mạch Trục Vân suýt chút nữa tin là thật. Mộ Tuyết quan tâm đến mình, chắc là đang cẩn thận tính toán thời gian Phong trở về mới hợp thời cơ ra tay, Mạch Trục Vân âm thầm nghĩ.

“Tiểu thư, thật sự không mời đại phu đến xem?” Mộ Tuyết nhìn sắc mặt chủ tử mình có chút trắng bệch, lo lắng hỏi một câu.

“Không cần, ta ngồi một chút là ổn rồi!” Bây giờ nàng mới bắt đầu nghi ngờ mọi hành động của nha đầu này, tuyệt đối so với nàng còn hoàn hảo hơn.

Mộ Tuyết đứng một bên dìu nàng, lực đạo vừa vặn khiến Mạch Trục Vân cảm thấy vừa thoải mái, nhưng cũng vừa chua xót trong lòng.

Dù sao cũng đã đi theo nàng một đoạn thời gian, nàng cũng đối với hai tiểu nha hoàn ấy cũng có tình cảm, nếu Mộ Tuyết thật sự đối xử tốt mới nàng thì tốt biết bao, như vậy, nàng có thể tự hào tuyên bố rằng, ngoại trừ chàng với Bạch Lộng Ảnh ra, nàng còn có một vị tiểu muội thân thiết luôn quan tâm chăm sóc nàng.

Nàng còn nhớ rõ, ngày đó ở trước mặt mọi người, chỉ duy nhất tiểu nha hoàn đó không ngần ngại hiểm nguy trước mắt, không sợ hãi bảo vệ nàng, cho dù có bị người khác hiểu lầm, cũng chịu để mặt đối phương tát mình, chịu bị người khác lôi thẳng đến quan phủ, chỉ để bảo toàn sự trong sạch cho nàng.

“Mộ Tuyết, em nói xem, nếu một ngày có người muốn hại ta, em sẽ làm thế nào?” Nàng chậm rãi mở miệng hỏi nàng.

Quả nhiên, nàng rõ ràng cảm thấy, lực đạo trên người mình bắt đầu nhẹ đi, người phía sau, hẳn ngạc nhiên không ít.

“Tiểu thư, nếu có người muốn hại người, Mộ Tuyết nhất định sẽ đứng ra bảo vệ người!” Nói xong, lại tiếp tục làm động tác xoa bóp.

Mạch Trục Vân không biết những lời này là thật hay giả, có điều, vẫn khẽ lắc đầu, cười khổ nói:“Ý của ta không phải như vậy, em trả lời cho ta biết, nếu có người muốn hại ta, ta nên trừng phạt kẻ ấy thế nào?”

“Em... em không biết!” Nàng có chút sợ hãi.

Mạch Trục Vân chậm rãi nói:“Nếu kẻ đó là người bên cạnh ta, nàng lấy lòng tin và sự tín nhiệm của ta để ám hại ta, ta nhất định sẽ không tha thứ cho kẻ đó, ta sẽ khiến cho kẻ đó sống không bằng chết, thống khổ cả đời, cuối cùng bị tra tấn đến chết!”

Sắc mặt Mộ Tuyết trở nên trắng bệch, lực trên tay dường như vô lực, nhưng vẫn trấn định nói:“Tiểu thư là người tốt, kẻ nào dám ra tay hại người, nhất định là kẻ ác, không thể dễ dàng buông tha được!”

“Em cảm thấy ta là người tốt sao?” Mạch Trục Vân cười nói:“Người trong vương phủ đều nói ta là Ác cô nương.”

Mộ Tuyết cũng cười ngượng nói:“Tiểu thư là người tốt, tâm địa lương thiện, người xấu thì phải bị trừng phạt đúng tối, người trong vương phủ chỉ nói đùa người thôi.”

“Có lẽ vậy, được rồi, dìu ta về phòng đii!” Nàng nghe được tiếng bước chân rầm rập vang lên, đoán chắc là Liễu Thục Mi sắp đến đây.”Vâng! Tiểu thư, hay là để em đem lư hương đi, nếu người cứ không thoải mái như thế, em biết phải làm sao bây giờ?” Nàng vừa đi vừa lo lắng hỏi.

Mạch Trục Vân lắc đầu:“Không cần, ta đã tốt hơn nhiều rồi, giờ không còn khó chịu nữa.”

Có phải nha đầu em đang nghĩ thuốc bắt đầu có tác dụng một chút nên mới lấy đề nghị ném tang vật đi?

Vừa mới vào phòng ngồi xuống thì đã nghe được tin có người vào sân, Mạch Trục Vân âm thầm cười lạnh, quả nhiên là tới, nếu muốn hại chết con nàng thì trước tiên để các người xem kịch miễn phí, xem trình độ diễn của kẻ nào cao hơn.

Liễu Thục Mi tiến vào, nhìn thấy nàng ngồi đó, bèn cười cười, nói:“Vân nhi, con tìm ta?”

Mạch Trục Vân đứng lên, nói với Mộ Tuyết:“Em lui xuống trước đi.” Rồi sau đó, lại nhìn Liễu Thục Mi, nở nụ cười:“Phu nhân, trước kia, là Vân nhi không hiểu chuyện, luôn tìm cách gây sự với phu nhân, thật có lỗi, hôm nay, Vân nhi nhân cơ hội này muốn xin lỗi phu nhân.”

Đoan Ngọc đứng sau Liễu Thục Mi dường như có chút không vui, coi bộ đang tỏ ý khinh thường kiểu: Muốn xin lỗi thì sao không tự mình đến, còn muốn mời phu nhân đến đây?

Mạch Trục Vân bật cười, nói tiếp:“Phu nhân, mấy ngày nay Vân nhi cảm thấy trong người không khỏe nên không tiện đi qua đó, đành lớn mật mời phu nhân đến đây, xin đừng để bụng!”

Liễu Thục Mi làm vẻ hào phòng nở nụ cười:“Nói gì chứ, ta nào có để bụng a? Nếu thấy sức khỏe không tốt thì đừng cố gắng gượng, con vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt đi, ta không quấy rầy con đâu.”

“Phu nhân, ta không sao. Thật ra thì hôm nay ta gọi phu nhân đến đây, còn có một việc.” Mạch Trục Vân đương nhiên sẽ không để bà ta dễ dàng rời đi, chỉ nói một câu lấy lệ nếu không thì kịch chưa bắt đầu đã đến màn cuối sao, nàng chưa diễn được bao nhiêu?

Nói xong, tự mình dời ghế để cho bà ta ngồi xuống.

Liễu Thục Mi ý bảo Đoan Ngọc bên người mình lui xuống, Mạch Trục Vân nhìn thoáng qua Mộ Vũ, trong lòng chợt cảm thấy có gì đó kỳ lạ, lại bị lời thỉnh cầu của Liễu Thục Mi đánh gãy nên đành không có nghĩ nhiều.

“Vân nhi, đều là người một nhà cả, con đừng khách khí như vậy, có chuyện gì thì cứ việc nói?”

Mạch Trục Vân cười nhạt, đồng thời cũng ngồi xuống:“Phu nhân, Phong cũng sắp về rồi, từ hôm nay trở đi, ta phải chuyển đến ở tại Phong Vương phủ cho nên sẽ không có cơ hội quay trở về Tướng phủ thêm lần nào nữa. Vậy nhân khoảng thời gian hiếm hoi này, ta muốn cảm tạ phu nhân mấy ngày qua đã chăm sóc đối xử tốt với đứa con trong bụng ta...”

Liễu Thục Mi trừng lớn mắt nghi hoặc hỏi:“Con mang....” Nhưng lời còn chưa nói xong đã bị người bên ngoài đánh gãy.

Tư Lăng Uyển vừa tới đúng lúc, ngay cả cửa cũng không thèm gõ, lập tức xông vào:“Mẹ, hoàng thượng tới, cha gọi mẹ tới thư phòng!”

Mạch Trục Vân nhướng mày, nhưng cũng không nói cái gì.

Liễu Thục Mi ngượng ngùng cười nói:“Vân nhi, ta đi một chút rồi trở lại ngay!”Mạch Trục Vân cũng đứng dậy:“ Có vẻ như mục đích hắn tới là để tìm ta, hay là để ta qua xem sao?!”

Sắc mặt Tư Lăng Uyển trở nên căng thẳng, vội vàng ngăn cản nàng:“Vân cô nương, ngươi không thể đi, cha gọi ta tới đây cùng ngươi nói chuyện một lát.”

Sau đó quay đầu nói với Liễu Thục Mi:“Mẹ, mẹ yên tâm đi, có con ở đây mà, mẹ cứ đến thư phòng trước đi, để hoàng thượng chờ lâu thì không tốt lắm.”

Vừa nghe lời này, Liễu Thục Mi lập tức rời đi, trong phòng chỉ còn lại có Mạch Trục Vân và Tư Lăng Uyển.

Đối với Tư Lăng Uyển, Mạch Trục Vân vẫn không thể hiểu được con người này, nàng biết, có vài chuyện đều là do Liễu Thục Mi đứng sau bày mưu hãm hại nàng, nhưng mỗi lần đó đều có Tư Lăng Uyển ra mặt giúp nàng, rốt cuộc tâm tư bọn họ đang âm mưu cái gì, nàng cũng không dám đoán chắc, nhưng để phòng bị người khác chủ động hãm hại, mỗi lần thấy Tư Lăng Uyển, nàng đều không muốn dây dưa.

“Gần đây tâm tình Vân cô nương hình như không tệ lắm, nhìn sắc mặt cũng tốt không ít!“.

“Đúng vậy, có lẽ là vì nghe được tin Phong sắp về, đương nhiên ta rất vui a.”

Sắc mặt Tư Lăng Uyển trở nên trầm đi vài phần, nàng có chút mất tự nhiên, xem ra nàng vẫn là không từ bỏ được đoạn tình này.

“Thật ra, có thể nhìn thấy Phong vương bình an vô sự trở về, ta cũng vui mừng thay ngươi. Ngươi biết không, lần trước nghe tin biên cảnh không đủ lương thực, ta cũng lo lắng không thôi, vốn nghĩ mọi chuyện đi đến nước này đều do ngươi gây nên, nhưng sau khi nhìn thấy ngươi vì hắn mà làm biết bao nhiêu chuyện, đột nhiên mọi ác ý bỗng tiêu tan.”

Nàng nói những lời này là vô cùng thực lòng, Mạch Trục Vân cũng tin vài phần, cười nhạt nói:“Có phải trước đây ngươi cảm thấy ta với chàng không xứng với nhau?”

Tư Lăng Uyển không hề che giấu, mở miệng đáp:“Đúng vậy! Hơn nữa khi đó, ta vẫn đều cho rằng, ta và hắn mới đúng là một đôi vừa xứng, ngươi là thần trộm, không có quy củ, luôn làm không ít chuyện xấu, làm gì có chuyện xứng đôi với chàng? Ta thật sự đã nghĩ như vậy.”

Mạch Trục Vân có chút cảm khái, có lẽ đây là lần đầu tiên hai người bọn họ ngồi một chỗ tâm sự, nói chuyện nhẹ nhàng thế này.

“Mà ngươi lại là đích nữ của thừa tướng, đệ nhất mỹ nữ Nam Ninh, lễ nghi phép tắc đều thuộc nhão trong đầu, cho nên ngươi cảm thấy, ngươi và chàng mới xứng là nam tài nữ mạo, trời sinh một cặp?” Khi Mạch Trục Vân nói những lời này, trong lòng cũng không có rung động là mấy, dường như chỉ cho rằng mình đang nói gì đó rất bình thường.

“Không sai, lúc ấy ta thật sự đã nghĩ vậy, nhưng sau đó, cũng chính vì cái tát lần đó của ngươi, ta mới biết được, người chàng thực sự yêu là ngươi, trong mắt chàng, chưa bao giờ hướng về ta, chưa bao giờ có ta, cho nên cho dù ta có cố gắng thế nào, làm bao nhiêu chuyện vì chàng thì chàng cũng sẽ không thèm liếc nhìn ta, dù chỉ là một lần, nên về sau, phần tình cảm đó dần dần tiêu biến, rồi lại nhìn thấy ngươi không hẳn là để nỗi xấu xa, vô dụng đến mức không giúp được chàng trong lúc hiểm nguy, trong lòng ta thật sự dễ chịu hơn nhiều......“......


Phong vương phủ.

Một tiểu nha hoàn với gương mặt thanh ú gấp gáp chạy tới, trán lấm tấm mồ hôi, chạy đến trước mặt thủ vệ, nói:“Mau...Nhanh đi thông báo, ta...ta có việc gấp cần tìm Tề Cần đại nhân, Vân cô nương......”

Vương phủ thủ vệ vừa nghe ba chữ “Vân cô nương” bèn lập tức đi vào thông báo đi, không bao lâu, Tề Cần đi ra.

“Mộ Vũ? Ngươi tìm ta? Vân cô nương xảy ra chuyện sao?”

“Vân cô nương, nàng... nàng... nàng...nàng sanh non. Mau nhanh đến cứu nàng....” Nói xong, còn lấy khối ngọc lưu ly ra nói với hắn:“Đây là tín vật mà Vân cô nương giao cho ta, nói là đưa cho ngươi......”

Mạch Trục Vân đã sớm biết chuyện xạ hương, bởi vậy Tề Cần cũng không có vạch trần nàng, chỉ cho rằng Mạch Trục Vân vì muốn trả thù người nhà Tư Lăng nên mới diễn ra một màn như vậy. Hắn nghĩ vậy bèn cũng phối hợp, giả vờ làm bộ mặt đau khổ, quát to một tiếng:“Sao có thể như vậy?”

Nhưng khi hắn nhìn thấy tấm ngọc bội kia, trong lòng nảy sinh ra một kia khác thường, đây là ngọc bội luôn ở bên người vương gia, Vân cô nương cũng đặc biệt quý trọng, làm gì có chuyện tùy tiện giao cho nha hoàn? Lẽ nào có chuyện gì đó thật sự xảy ra?

Cầm lấy ngọc bội, lập tức hóa thành một đạo bóng đen, dọc thẳng một đường chạy về phía Tướng phủ.

Ngay khi hắn vừa quay lưng rời đi, hắn hoàn toàn không nhìn thấy một màn đáng sợ, tiểu nha hoàn mới vừa nãy còn biểu lộ dáng vẻ lo lắng, vội vã kia, trên gương mặt lập tức bị nụ cười quỷ dị che lấp, dần dần phóng đại......

......

Thư phòng phủ Thừa Tướng.

“Thừa tướng, khanh liên tục làm trái ý chỉ của trẫm, lẽ nào khanh nghĩ trẫm không dám giết khanh?” Sở Lâm Uyên nổi giận đùng đùng, đương nhiên mới sáng nay hắn nhận được tin báo Phong vương đang trên đường tiến vào kinh thành, mấy ngày hôm trước, nếu không phải bị hoàng hậu và Lạc nhi quấn quít dây dưa thì Mạch Trục Vân đã sớm chết rồi.

Bây giờ nghĩ lại, hoàng hậu và Lạc nhi hành động như vậy, chắc chắn là do thừa tướng sai khiến!

Tư Lăng Thanh bình thản nhìn hắn, nói:“Hoàng thượng, vi thần biết mình đã làm sai rất nhiều chuyện, nhưng Vân nhi là con gái của thần, thần đã có lỗi với nó nhiều năm, chi nên lần nay thần tuyệt đối không thể để bất kỳ kẻ nào làm tổn thương đến nàng.”

“Hay cho một tên thừa tướng như khanh! Thì ra khanh và Mạch Trục Vân thật sự là cha con, chả trách khanh vẫn không ngừng giúp đỡ Sở Tùy Phong! Hừ, khanh coi Mạch Trục Vân là con gái mình, vậy chẳng lẽ Kính nhi không phải là con gái khanh sao? Còn có Lạc nhi, trẫm đã định phong cho hắn làm Thái tử, về sau sớm muộn gì thiên hạ này cũng là của nó, nhưng khanh có biết Sở Tùy Phong đang có âm mưu phản quốc không? Nếu hắn mà trở về, nhất định sẽ uy hiếp đến vị trí ngai vàng của Lạc nhi, lẽ nào khanh không lo lắng cho cháu ngoại của khanh?”

Tư Lăng Thanh kiên định trả lời:“Hoàng thượng, vi thần biết rõ Phong vương không phải là hạng người như vậy, nếu ngài ấy thật sự có ý định muốn đoạt ngôi vị hoàng đế thì từ lúc thoát khỏi ngôi mộ ở trấn Oanh Dương đã hành động rồi, không phải chờ đến hôm nay, hoàng thượng, vi thần cầu người, hãy buông tha cho Vân nhi!”Hắn quỳ xuống dập đập trước Sở Lâm Uyên.

“Hừ!” Sở Lâm Uyên hừ lạnh một tiếng:“ Bộ nàng sẽ buông tha trẫm sao?”

Đúng lúc này, Liễu Thục Mi đến, nàng chậm rãi hành lễ:“ Thần thiếp bái kiến hoàng thượng!”

“Phu nhân, bà xem mà khuyên bảo chồng mình đi! Tương lai của Kính nhi và Lạc nhi, đều nằm trong tay thừa tướng cả đấy.” Nói xong, phất tay áo mà đi.

“Hoàng thượng, vi thần biết đây chính là liều cái mạng già này, nhưng thà thế còn hơn mặc kệ hoàng thượng làm tổn thương đến Vân nhi!” Tư Lăng Thanh lập tức đứng dậy, chặn đứng đường đi của Sở Lâm Uyên.

Liễu Thục Mi đại khái cũng biết có chuyện gì đang diễn ra, bèn vội vàng kéo tay áo Tư Lăng Thanh:“Lão gia, ông làm gì vậy, làm gì có chuyện hoàng thượng gây tổn thương đến Vân nhi, ngài ấy chỉ muốn đến thăm con bé thôi mà...”

“Thừa tướng, khanh dám làm càn, ngăn cản trẫm?” Sở Lâm Uyên cũng nổi giận quát.

“Hoàng thượng, nếu hoàng thượng có việc, thì cứ đi trước, lão gia, đừng hành xử lỗ mãng như vậy, ngài ấy là hoàng thượng!” Liễu Thục Mi giữ chặt Tư Lăng Thanh, không cho hắn động.

Sở Lâm Uyên cười lạnh vài tiếng, nói:“Vẫn là phu nhân biết suy biết nghĩ, phủ Thừa Tướng nhiều mạng người như vậy, còn Kính nhi, có lẽ trẫm sẽ có chút luyến tiếc, thừa tướng, tự giải quyết cho tốt, trẫm sẽ tính sổ với khanh sau!”

“Hoàng thượng!” Tư Lăng Thanh muốn đuổi theo nhưng không hề phản kháng, phủ Thừa Tướng đúng là rất nhiều mạng người, lẽ nào hắn lại bỏ mặc không quan tâm? Hoàng thượng thật sự là độc ác, dám dùng cả Kính nhi và Lạc nhi uy hiếp hắn, hắn còn tưởng dù mình có khăng khăng che chở cho Vân nhi thì cũng lắm hắn cũng không làm quan nữa.

Kỳ thật, hắn nào biết rằng chuyện xảy ra giữa Sở Lâm Uyên và Mạch Trục Vân ngày hôm đó, hắn càng không biết nỗi bận tâm trong lòng vị đế vương đó. Ông chỉ sợ một khi phiền phức phát sinh, Sở Tùy Phong sẽ trở về báo thù hắn, nên hắn mới vội vã đối phó với Mạch Trục Vân.

“Lão gia, ông phải lấy đại cục làm trọng, lẽ nào chỉ vì một mình con bé Vân nhi mà ông muốn đắc tội với hoàng thượng, giết hại biết bao nhiêu người vô tội trong toàn bộ phủ Thừa Tướng? Chúng ta chết thì không sao, nhưng còn Uyển nhi? Còn bé còn nhỏ, nó vô tội...”

Tư Lăng Thanh ôm đầu, khổ sở nói:“Nhưng Vân nhi cũng còn nhỏ, nó cũng vô tội...”

Hắn vô lực ngã xuống, khóc rống: Khê nhi, ta đúng là một người chồng khốn nạn, là ta có lỗi với nàng, lần trước chỉ vì Mi nhi và Kính nhi mà vứt bỏ nàng, lần này ta lại vẫn vì các nàng, mà từ bỏ Vân nhi...... Vân nhi nói rất đúng, ta không xứng để nàng và Công Tôn Phi tha thứ, ta không xứng làm phụ thân của con bé.

......

“Sao thế? Ngươi yên tâm đi, có không có ý gì khác đâu, ta sẽ chúc phúc cho ngươi và Phong vương.” Tư Lăng Uyển chân thành nói.

Mạch Trục Vân gật đầu cười, có lẽ vì màn trò chuyện có chút hưng phấn nên trong người chợt cảm thấy hơi nóng, tay chân bắt đầu trở nên vô lực, nàng lau mồ hôi trên trán mình, nói:“Ừm, bây giờ ta cũng yên tâm rồi, xin lỗi ngươi vì sự lỗ mãng lần đó, còn đau không?”Tư Lăng Uyển đứng lên, nói:“Rốt cục cũng đợi đến ngày ngươi nói xin lỗi ta a, ha ha, chuyện cũng qua lâu rồi, đã sớm không đau nữa. Tuy rằng lúc trước chúng ta có xích mích với nhau, ta cũng yêu mến Phong vương, nhưng đại hôn của hai người cũng sắp rồi, phải mời ta đến đó!”

“Đi thôi!” Thấy nàng có ý định rời đi, Mạch Trục Vân cũng đứng lên:“Ta tiễn ngươi ra ngoài.”

Tư Lăng Uyển lắc đầu, nói:“Ngươi đang mang thai, cũng đừng vận động nhiều, tự mình ta đi được rồi, chú ý đến sức khỏe!”

Mạch Trục Vân tiếp tục lau mồ hôi, gật đầu,“Vậy được rồi!”

Tư Lăng Uyển vừa xoay người, ý cười trong mắt lập tức biến mất, thay vào đó là ý cười gian tà, dường như đang vui mừng vì âm mưu đã sắp thành công.

Mạch Trục Vân nào biết điều này, chỉ khi nhìn thấy đối phương xoay người bước đi, nàng mới cảm thấy kỳ quái, vì sao trò chuyện nửa ngày, nàng đã quên mất chính sự, còn tán ngẫu hưng phấn, khiến cho cả người bắt đầu nóng dần lên?

Lẽ nào mình bị ảnh hưởng của lư hương? Nhưng là, vì sao Tư Lăng Uyển không có một chút phản ứng? Lò lư hương này không phải đã đổi rồi à? Vì sao nàng cảm thấy toàn thân mình trở nên nóng bỏng, cảm giác giống như bị trúng... mị dược?

......

Cửa thành, dường như Sở Tùy Phong cảm nhận được có gì đó bất an trong lòng, thúc ngựa bay nhanh về phía kinh thành, Vân nhi, ta đã trở về, chờ ta!

Bên người hắn, là một vị nam tử mặc bộ y phục trắng ngày nào, ngay cả tóc cũng trắng bệch, đẹp yêu mỵ không ai bằng, trên mặt lộ ra ý cười nhạt:“ Không cần phải nóng vội như vậy, đường cũng còn xa bao nhiêu đâu! Đúng rồi, hay là ngươi cứ một mình chạy về trước đi, ta đến Phong vương phủ gặp các người sau.”

Sở Tùy Phong không hề có ý định giảm tốc độ, thái độ vô cùng lạnh lùng, nghiêm túc nhìn hắn, nói:“Ta có dự cảm không tốt, dường như Vân nhi đang gặp chuyện.”

Đây là cái mà người đời hay đồn... là tâm linh tương thông sao?

Bạch Lộng Ảnh hơi bất ngờ, cũng nghiêm túc nói:“Thôi được, chúng ta cùng nhanh chóng chạy đi tìm nàng.”

Hai con ngựa cong vó vụt chạy, bỏ lại sau lưng một vùng bụi bay ngợp trời.

Nhưng ngay khi bọn họ đang chuẩn bị chạy vào thành thì trên một con đường khác, ngược hướng với bọn họ, người đến, chính là Tề Cần.

Tề Cần cưỡi ngựa, vội vàng đuổi ra ngoài thành, chờ Sở Tùy Phong trở về.

Lòng hắn nóng như lửa đốt, vương gia, ngài mau trở về đi, nếu không, Vân cô nương thật sự sẽ xảy ra chuyện mất.

Hắn cũng không biết, Sở Tùy Phong đã nhanh chóng vào thành.

Sở Tùy Phong và Bạch Lộng Ảnh một đường chạy như điên đến phủ Thừa Tướng, hai người xoay người nhảy xuống ngựa, lập tức phi nhanh vào tướng phủ.

Nhìn thấy hai người bọn họ, Tư Lăng Thanh quá sợ hãi, vội vàng mang theo hạ nhân quỳ xuống đất nghênh đón, cái quỳ này của hắn, như là để xám hối cho chính sự vô dụng của mình đối với người trước mặt.Sở Tùy Phong không thèm để ý, chỉ đi xuyên qua đám người, chạy vào vào hậu viện.

Bạch Lộng Ảnh theo sát phía sau hắn, không hề đem ai để vào mắt, giờ phút này, trong trái tim hắn và Sở Tùy Phong đều có nhịp đập giống nhau, chỉ có an nguy của Mạch Trục Vân, còn những cái khác, chỉ là rác rưởi.

Nhưng mà, vừa đến Toái Ngọc các thì lại bị đám người bên ngoài ngăn cản.

“Vương gia, ngài không thể qua đó....” Liễu Thục Mi đứng chắn trước hai người bọn họ, bà đưa đôi mắt đầy kiên định nhìn Sở Tùy Phong, không chút sợ hãi, dường như muốn cảnh cáo hắn không được đi qua, nếu không, sẽ không chịu nổi đả kích.

“Tránh ra!” Sở Tùy Phong mang một thân lãnh ý xuất hiện, quăng cho bà một cái nhìn đầy máu lạnh và khinh thường.

Liễu Thục Mi hoảng hốt một lúc, sau đó bày ra bộ mặt e ngại, máy móc can ngăn người trước mặt:“Vương gia, ngài thật sự không thể vào, Vân cô nương nàng......”

Sở Tùy Phong càng thêm cảm thấy bất an, đang muốn tức giận thì chợt một tiểu nha hoàn từ đâu chạy đến, ôm chặt chân hắn:“Vương gia, tiểu thư nói ngài đứng ở ngoài chờ người....”

Hắn liếc mắt một cái nhận ra, tiểu nha hoàn đó chính là Mộ Vũ – nha hoàn của Vân Nhi, hắn không thèm nghe lời của bọn họ, vung chân đạp nàng ra một bên, cùng Bạch Lộng Ảnh, mạnh mẽ đá phăng đám người đang cản đường bọn họ, nhanh chóng vào sân.

Trong lòng cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt, hắn lo lắng và sợ hãi đến cực điểm.

Vân nhi, nàng phải đợi ta, trăm ngàn lần phải đợi ta!

Nhưng khi vào sân, hắn cảm thấy toàn bộ máu nóng của mình đang dần dần cô đọng lại, quên cả hô hấp, quên cả thứ âm thanh ngăn cản ồn ào bốn phía, trong tai hắn bây giờ chỉ nghe ra duy nhất hai thứ âm thanh đầy dơ bẩn và phiếm tình, hai chân hắn dần dần mềm nhũn, hắn không tin vào tai mình, hắn đau khổ đứng đó, vô hồn bước từng bước một.

Bạch Lộng Ảnh cũng giật mình đứng yên tại chỗ, không biết phải làm sao, giờ khắc này, hắn thậm chí có chút hận bản thân mình, lẽ ra hắn không nên có cái thính giác tốt như vậy, thứ âm thanh trong phòng khiến hắn cảm thấy, hắn muốn giết người.

Chỉ sợ lúc này, tâm trạng của Sở Tùy Phong, cũng không hơn kém hắn là bao.

Đám người bên ngoài bắt đầu tiến vào, thấy hai người đứng trước cửa viện, Liễu Thục Mi cũng mang vẻ mặt thống khổ và khó xử khuyên bảo hắn:“Vương gia, hoàng thượng...hoàng thượng đang ở bên trong......”

“Cút!” Sở Tùy Phong lạnh lùng phun ra một chữ, ngay cả nói chuyện hắn cũng không có đủ dũng khí.

Vân nhi, vì sao? Vì sao?

Nếu không phải sợ “Quấy rầy” hai người trong phòng, hắn thật sự muốn ngửa mặt lên trời rống lên một tiếng, lấy đó hóa giải mọi bi phẫn trong lòng.

Trái tim trong khoảnh khắc như bị ai xé nát. Nỗi đau đớn quét qua hô hấp, khiến cả ngực hắn cũng bất giác nhói lên. Giờ phút này, hắn cảm tưởng như nàng không khác gì một tên đao phủ, moi trái tim hắn ra, ném mạnh xuống đất rồi dẫm nát không thương tiếc, từng chút, từng chút một cho tới khi nó nát vụn. Lãnh ý trong mắt bắt đầu tràn ra, dần dần hòa tan, biến thành sương mù, trước mặt hắn, chỉ là một mảng mơ hồ, đầu có hắn trở nên trống rỗng, hắn không biết mình phải đi về đâu.Bạch Lộng Ảnh cũng đứng ở nơi đó, trong phòng tiếng rên rỉ, là rõ ràng như vậy, là sung sướng, là phấn khích như vậy. Âm thanh thô suyễn của người đàn ông kết hợp với âm thanh ngọt ngào quyến rũ động lòng người của người con gái, nhưng vì sao, lọt vào tai bọn họ, lại giống như một thanh kiếm sắc, mạnh mẽ đâm thẳng vào tim can.

Đúng vậy, thứ bọn họ nghe được, là tiếng rên rỉ.

Trong phòng hai người, hẳn là đang thân mật cá nước, hơn nữa, nghe ra âm thanh kia, hẳn là hai bên tình nguyện, không hề bị bắt buộc bởi đối phương......

“Phong vương......” Hắn vừa định an ủi hắn, nhưng lại không biết phải nói cái gì, tâm tư của bọn họ giờ phút này, có lẽ là giống nhau.

Sở Tùy Phong lui về phía sau từng bước, lắc đầu thật mạnh, con ngươi bị màu của máu bủa vây, hắn không tin những gì mà tai mình nghe được.

“Vân nhi không phải là người như thế......” Bước chân dần trở nên loạng choạng, hắn muốn tin, tin rằng người bên trong đang mây mưa với Sở Lâm Uyên kia, không phải là Vân Nhi?

Bạch Lộng Ảnh cũng có chút tỉnh táo, đúng vậy, Mạch Trục Vân làm sao có thể làm ra loại chuyện như vậy? Huống chi nàng biết, hôm nay là ngày Sở Tùy Phong trở về, làm sao có chuyện nàng cùng với Sở Lâm Uyên tằng tịu với nhau?

Ép buộc bản thân mình phải bình tĩnh xem xét tình huống, nhất định là có hiểu lầm gì đó, hay nói cách khác, là âm mưu!

Đánh giá bốn phía một chút, chợt thấy trong bụi cỏ ở một góc sân, có một lọ luân hương màu tím đầy tinh xảo được giấu kỹ trong đó, bên trong, ngoài có thành phần thuốc an thần ra, còn có loại hương khác.

“Đợi chút!” Hắn đi qua đó quan sát, sau đó gọi Sở Tùy Phong.

Hắn nhẹ nhàng dùng tay quét một chút đưa lên mũi ngửi, liền phát hiện bí mật trong đó:“Không hay rồi, là mị dược!”

Sở Tùy Phong rốt cuộc nhịn không được nữa, phi người xông vào phòng, Bạch Lộng Ảnh cũng thi triển khinh công đến cực hạn, theo sau Sở Tùy Phong, nhưng tiếng rên rỉ ái muội đó không hề bởi vì sự xâm nhập đột ngột của bọn họ mà dừng lại.

Nhìn thấy hai bóng người sau tấm màn che dây dưa với nhau, Sở Tùy Phong đã có ý định giết người từ lâu, nếu bởi vì mị dược thì hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho Sở Lâm Uyên, cũng sẽ không tha cho kẻ đã tính kế với Vân nhi.

Một giây sau khi vừa vào cửa, sắc mặt hắn đã trắng bệch đến cực điểm, hai bàn tay nắm chặt thành quyền, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, nhìn hắn của bây giờ khủng bố vô cùng, trong mắt của hắn bây giờ chỉ còn có màu của sự chết chóc.

Đương nhiên Bạch Lộng Ảnh cũng không có tin chuyện gì đang diễn ra trước mắt mình là thật, nhìn thấy quần áo vương vãi khắp nơi, còn có hai đôi giày nằm ngay ngắn ở đầu giường, tâm can hắn, hoàn toàn bị co rút đến đau đớn. Mạch Trục Vân, nếu lần trước ta giúp nàng điều chế thuốc, thì có lẽ cũng không xảy ra loại chuyện như vậy.

Nhưng ngay cái thời khắc hắn nghĩ Sở Tùy Phong sẽ xông thẳng lên giường giết chết cái tên cầm thú đang làm bẩn Mạch Trục Vân kia thì phản ứng của Sở Tùy Phong hoàn toàn ngược.

Sở Tùy Phong có chút tuyệt vọng hét lớn một tiếng:“Vân nhi!”

Sau đó xoay người chạy ra khỏi phòng.

P/s: Đây là lời đối thoại giữa bà tác giả ( Tô Tiểu Đan - Mỗ Đan) và Phong vương...

Mỗ Đan: “Khụ khụ khụ, em thề là em không cố ý....

Sở Tùy Phong nhìn Mỗ Đan, lạnh lẽo lên tiếng:“ Đồ vô lương, nếu Vân nhi có xảy ra chuyện gì, ta giết ngươi.”

Mỗ Đan yếu ớt trả lời:“Không liên quan đến em, là tại đại ca trở về quá muộn,... A, vương gia tha mạng a!”

Edit nguyên lời của tác giả luôn, chả là chắc bả bị độc giả thân yêu ném gạch đồ vì phải đẩy hai người vào tình thế nguy hiểm này nên mới... ta nói tình tiết viết rất hay...để xem xem...rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, vì sao Phong lại tuyệt vọng rời đi, thay vì chém cái thằng cẩu hoàng đế đó một đao chí mạng...hừ... thấy ghét....