Lãnh Vương Sủng Tặc Phi

Chương 38: Thì ra ngươi cũng biết

Bạch Lộng Ảnh lên tiếng bảo bọn họ dừng bước, hắn khẽ nâng mày đánh giá khuôn mặt của Tề Ân, xoay người đến gần sau đó xác định mình không nhìn lầm mới bật cười ha hả, cười đến mức khiến cho Tề Cần không khỏi ngạc nhiên mà Tề Ân thì càng cảm thấy xấu hổ.

“Các ngươi lui xuống trước đi, ta có việc cùng vương gia các người tán gẫu!”

Sở Tùy Phong gật đầu, ý bảo hai người lui ra, Tề Ân, Tề Cần mang nghi hoặc đầy đầu chậm rãi rời đi.

“Vì sao không nói với ta chuyện này có liên quan đến Mạch Trục Vân?” Đợi đến khi hai tên hộ vệ đi xa, Bạch Lộng Ảnh mới nhíu mày lên tiếng hỏi.

Hắn đã sớm nghĩ đến chuyện này, theo như tính cách của Mạch Trục Vân, bị người trên đường mắng vài câu, trong lòng nàng chắc chắn sẽ không thoải mái, nhất định sẽ đi tìm cho ra kẻ đó để dạy dỗ.

Nhưng hắn không ngờ nàng lại đánh người khác thành cái bộ dáng người không ra người,quỷ không ra quỷ thế này.

Sở Tùy Phong nâng mày, trong mắt chợt lạnh, nhìn hắn, trầm giọng nói:“Sao ngươi biết?”

Từ đầu đến cuối hắn không hề đề cập đến việc bệnh tình của công chúa Phượng Ảnh có liên quan đến nàng, làm sao hắn biết được?

“Hôm qua lúc chạng vạng, trên đường đi mua thuốc, nghe được vài người trong quán trà nhỏ thảo luận một số chuyện......” Hắn đột nhiên trừng mắt, ánh mắt kia mang một tia hoảng sợ cùng uy hiếp nhìn thẳng vào Sở Tùy Phong,“Nói như vậy, ngươi cũng biết, nàng là......” Con gái?

Tuy hắn không nói hết câu nhưng Sở Tùy Phong đã có thể hiểu được suy nghĩ của hắn lúc này, cũng biết rằng hắn dùng “Nàng” để xưng mà không phải là “Hắn“.

Hơn nữa chỉ một chữ “cũng” thôi cũng đã đủ chứng minh tất cả!

“Ừ, biết!” Ngữ khí của hắn bình thản thốt lên, Bạch Lộng Ảnh và nàng quen biết nhau một thời gian dài cho nên việc biết nàng là con gái không hẳn là khó khăn. Vì thế đối với câu hỏi của Bạch Lộng Ảnh, hắn không bất ngờ cho lắm.

“Ha ha!” Nghe được câu trả lời của Sở Tùy Phong, lúc đầu Bạch Lộng Ảnh chỉ khẽ cười, rồi sau đó khó khăn nói:“Khó trách nàng trộm ngọc của ngươi, đại náo Dưỡng Tâm Điện của hoàng huynh ngươi, làm khó dễ Phượng Ảnh công chúa, thậm chí còn đánh cả thị vệ của ngươi, cũng không thấy ngươi có phản ứng gì......”

Ánh mắt âm trầm chợt lạnh đi vài phần, hắn mở miệng trực tiếp hỏi:“ Ngươi thích nàng?”

Đây là lý do duy nhất để giải thích cho những hành động dung túng đó.

Nói xong, hắn chuyển tầm mắt sang bên hông của Sở Tùy Phong, nơi đó, vốn phải có một khối ngọc quý giá tinh xảo, nhưng giờ cũng không thấy.


Hắn nhắm mắt nghĩ: Ngọc bội của Sở Tùy Phong, chẳng lẽ đã đưa cho Mạch Trục Vân?

Ngay cả chính Sở Tùy Phong cũng đã nhiều lần tự hỏi bản thân mình. Sở Tùy Phong hơi nhíu mày nhìn Bạch Lộng Ảnh không hiểu cảm giác của mình lúc này

Hô hấp của Sở Tùy Phong có chút gấp gáp, mi mắt khẽ rũ xuống, âm thầm hỏi trong lòng:“ Có thích nàng không?”

Không giống với những người đàn ông bình thường, hắn không biết cảm giác “thích” là như thế nào? Nhưng hắn hoàn toàn hiểu được cảm xúc của mình dành cho Mạch Trục Vân, hắn coi nàng như một người con gái đặc biệt trong lòng mình, ngoài mẫu phi của hắn thì nàng là người con gái duy nhất mà hắn yêu quý mà muốn chở che nhất.Yêu quý? Muốn chở che? Đúng vậy! Chính là cảm giác này! Nghĩ đến đây, tim hắn không tự chủ được đập thình thịch.

Hắn nhẹ nhàng kéo khóe miệng, nói:“Có lẽ!”

Có lẽ, hắn thật sự thích nàng.

Ngay khi biết nàng là con gái, nghĩ đến khoảng thời gian lần đầu tiên hai người bọn họ gặp nhau, nói chuyện với nhau, giao dịch với nhau, không hiểu sao hắn cảm thấy rất hứng thú, giống như một cơn gió ấm áp đột ngột ùa vào thế giới lạnh lẽo vô tình của hắn, những gì cơn gió đó mang đến từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác khiến hắn chỉ muốn hãm sâu vào đó.

“Thì ra ngươi cũng thích nàng!” Không giống với câu trả lời đầy mơ hồ của Sở Tùy Phong, câu khẳng định của Bạch Lộng Ảnh vô cùng rõ ràng, thẳng thắn thừa nhận.

Nếu không phải thích nàng, vì sao hắn phải nhiều lần dung túng cho tính tình nghịch ngợm ngang bướng của nàng, mặc kệ việc nàng đến quấy rầy nơi ở của hắn?

Hiệu thuốc bị hủy, pháp trận trong mao lư cũng bị phá giải. Nếu là hắn của trước kia, hắn nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho tên thủ phạm trên giang hồ kia dám đến nơi ở của hắn quấy rối, nhưng nghĩ đến việc bọn họ bị nàng mua chuộc cho nên hắn chỉ biết cười khổ trừng trị nhẹ tay với bọn hắn.

Thật ra, mỗi lần đứng trước mặt nàng, nguyên tắc của Ngạo công tử đều trở thành phế liệu.

Hắn lầu bầu trong miệng nói:“Thật ra, Mạch Trục Vân là một cô bé từ nhỏ đã thiếu đi cảm giác được yêu thương che chở, thiếu cảm giác an toàn!”

Cho nên, hắn nguyện gánh vác một phần nỗi mất mát đó, nàng đau, hắn hy vọng có thể làm chút gì đó để nàng không còn cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống thiếu thốn đó. Nhưng hắn cũng đồng thời buông những lời khiêu khích, châm chọc nàng để ép nàng có thể trưởng thành hơn!

Sở Tùy Phong không hề phủ nhận, gật đầu, đúng là như vậy.

Nhìn bề ngoài nàng là một cô gái tùy tiện, vô cùng tự phụ, kiêu căng, luôn tự cho mình là đúng nhưng thực ra ẩn sâu bên ngoài vẻ mặt bất cần đời đó chính là cảm giác bất an, không an toàn., nàng cố tình biểu hiện như vậy chỉ muốn che dấu nội tâm cô đơn, thiếu thốn của mình.


Đồng thời, trong lòng Sở Tùy Phong lại có chút khẩn trương, liệu Mạch Trục Vân có cảm giác thích với Bạch Lộng Ảnh giống như cảm giác hắn ta đối với nàng không, nàng sẽ thích hắn ta sao?

Không thể phủ nhận, con người của Bạch Lộng Ảnh vô cùng hoàn hảo, một tướng mạo tuấn tú trời cho, khả năng y thuật siêu phàm, tính cách ôn hòa người người đều thích, có chính kiến riêng làm việc theo nguyên tắc......Mà quan trọng nhất là hắn ta rất hiểu nàng, đối xử với nàng rất tốt!

Đột nhiên Sở Tùy Phong cảm thấy hô hấp có chút khẩn trương gấp gáp, hắn cố che dấu đi bàn tay đang nắm chặt quyền, trong ngực có chút phập phồng, cảm giác mất mát dâng lên trong lòng hắn, đây là lần đầu tiên hắn trải nghiệm qua cảm giác mới lạ này.

Đột nhiên hắn sinh ra cảm giác hối hận, vì sao hắn không phải là người đầu tiên gặp nàng?

Bạch Lộng Ảnh cười cười, lạnh nhạt nhìn Sở Tùy Phong, thành thực nói:“Ngươi không thích hợp với nàng, rõ ràng ngươi không hiểu gì về con người nàng, càng không biết cuộc sống nàng ấy phải trải qua bao năm thế nào......hay nói cách khác, ngươi và nàng không cùng một thế giới!”

“Không!” Không giống với ngữ khí do dự ban đầu vì hắn không rõ ràng trong lòng mình nghĩ gì nhưng giờ phút này, Sở Tùy Phong dứt khoát lắc đầu, khẳng định nói:“Bổn vương sẽ cố gắng!”

Đầu tiên Bạch Lộng Ảnh ngẩn người, nhưng sau đó khẽ mỉm cười, nhìn vào đôi mắt chân thành của Sở Tùy Phong:“Được, vậy để xem ai trong hai người chúng ta đủ khả năng rung động đến trái tim nàng! Ta bảo vệ nàng ấy lâu như vậy, sẽ không dễ dàng buông tha đâu!”

Hắn cũng thể hiện thái độ kiên định của mình.

Yêu nghiệt bàn tuấn mỹ trên mặt, là nói không nên lời tự tin cùng tao nhã, đương nhiên, càng nhiều, là kiên quyết!

“Được!” Sở Tùy Phong cũng thập phần kiên định nói xong.

Hắn không quan tâm đến lời khiêu chiến của Bạch Lộng Ảnh, hắn không quan tâm đến việc Bạch Lộng Ảnh sẽ theo đuổi Mạch Trục Vân thế nào, hắn càng không quan tâm đến việc hôm nay mình có thuyết phục được Bạch Lộng Ảnh thực hiện yêu cầu của mình hay không, chính buổi gặp mặt ngày hôm nay, điều hắn quan tâm chính là hắn đã nhận ra tâm ý tận đáy lòng mình: Nàng là người phụ nữ của hắn, hắn không cho phép bất kỳ kẻ nào cướp nàng khỏi bàn tay hắn!

Bạch Lộng Ảnh tiếp tục cười, gật gật đầu, nói:“Ta nghĩ, có một người mạnh mẽ như Phong vương đây làm đối thủ, ta nhất định không dám lơ là!”

Nói xong, hắn lập tức quay về phòng mình mang theo hòm thuốc rồi trở lại đại sảnh, nghiêng đầu, nói với Sở Tùy Phong:“Đi thôi!”

Tề Ân và Tề Cần đứng đợi dưới sườn núi, mắt nhìn thấy hai bóng dáng người đàn ông mặc áo bào trắng đi tới, hai người bọn họ không tránh khỏi kinh ngạc: Vương gia làm thế nào có thể thuyết phục được Ngạo công tử xuống núi cứu người?

Nhưng chuyện này cũng không nằm ngoài dự tính nên bọn họ lập tức chuẩn bị ngựa chờ bọn họ đến.

Nhìn thấy vết thương của Tề Ân, Bạch Lộng Ảnh nở nụ cười bất đắc dĩ: Đánh người chỉ luôn nhằm vào mặt, chuyện như vậy chỉ có duy nhất Mạch Trục Vân mới có thể làm được!

Hắn khẽ lắc đầu, ý cười sủng nịch lộ ra trên mặt.

Bởi vì hắn biết rõ, nàng luôn tìm mọi cách kiếm chuyện gây phiền phức chỉ đơn giản là muốn người khác chú ý đến nàng. Vì là một cô bé từ nhỏ đến lớn vốn đã thiếu thốn tình cảm gia đình, người thân bạn bè cho nên hắn luôn đặc biệt cẩn thận quan sát theo dõi nàng từ xa, mọi cử chỉ hành động của nàng hắn đều ghi nhớ rõ. Mỗi lần nàng đến gây sự với hắn và Nam Truy Nguyệt, ngoài mặt thì hống hách, bướng bỉnh nghịch ngợm đến mức chỉ khiến người khác muốn đập nàng tại trận, nhưng chỉ một giây sau khoảnh khắc lì lợm đó chính là dáng vẻ thận trọng quan sát vẻ mặt của hắn và Nam Truy Nguyệt, xem bọn hắn có tức giận nàng hay không.

Con người của nàng rất đơn thuần, lại rất ngốc nghếch, chuyện buồn trong lòng thì không bao giờ chịu bộc bạch một cách trực tiếp, cứ luôn bày trò này nó khiến người khác cảm thấy bốc hỏa sau đó mới nói bóng nói gió tâm sự của mình. Nha đầu ngốc đó chẳng bao giờ thật sự nói rõ buồn vui với người khác......

Nghĩ đến đây, Bạch Lộng Ảnh không tự giác cong khóe miệng cười khổ: Mạch Trục Vân, làm sao bây giờ? Dường như ta càng ngày càng hiểu nàng hơn!

P/s: Combo ba chương cho các nàng cũng đồng nghĩa là ta sẽ phải vắng mặt trong thời gian dài có lẽ là qua Tết..đến cả truyện chính của ta còn chưa có thời gian để dịch thì lap bị vius mất hết dữ liệu, ta đau lắm các nàng ạ...đau khổ mấy ngày nay chỉ bik dịch được mấy chương truyện này thôi...có lẽ qua tết sẽ có chương mới a...mà truyện đang theo đà diễn biến hấp dẫn nhờ, hai trong bốn tứ đại công tử lừng danh đổ chị nhà mình, vậy còn anh còn lại..lịu có để không đê...