Lãnh Vương Sủng Tặc Phi

Chương 10: Thần y đào hầm

Đứng một hồi cảm khái xong mới nhanh chóng cởi bỏ bộ nữ trang trên người mình, thay một thân áo bào màu đen, trên đầu mang theo một chiếc mũ có tấm sa màu đen che phía trước đi ra khỏi thành.

Mạch Trục Vân giả dạng như vậy, tuy có không ít người ngó qua nhưng cũng không có ý định chặn đón.

Một mạch đi thẳng ra đến cổng thành, trong lòng nàng không khỏi cảm thán: Quả nhiên cảm giác không bị người phát hiện vẫn là tốt nhất, cảm giác lén lút, bí bí ẩn ẩn của một tên trộm như ùa về.

Nàng dường như suýt chút nữa quên mất bản thân mình là một tên trộm khét tiếng!

Cửa thành có mười hai mười ba người đứng trông coi, họ đang cẩn thận kiểm tra từng người một ra vào cổng, nàng cầm lấy tờ giấy truy nã nên nhìn chân dung của bản thân mình, ôi chết tiệt, vẽ mình xấu thế này sao? Mạch Trục Vân tức giận xé tờ giấy trong tay mình, tội phạm khét tiếng như nàng vẽ cũng phải giống người một chút chứ, mũi có vấn đề thế này nhận ra ta các ngươi mắt có vấn đề hết rồi.

“Đứng lại!” Một tên quan binh đi tới, nghiêng đầu đánh giá Mạch Trục Vân đằng sau tấm sa, lên tiếng tra hỏi:“Ra khỏi thành làm gì?”

“Bị bệnh, ra khỏi thành tìm Bạch thần y!” Nàng thấp giọng lên tiếng đáp.

Tên quan binh kia dường như không tin vào cái lý do này, tiến lên từng bước một, tay định vươn ra lôi mũ xuống.”Bệnh gì mà cần phải che mặt thế kia?”

Mạch Trục Vân cười thầm một tiếng, rất nhanh vươn hai ngón tay, điểm nhanh lên huyệt đạo hắn, người nọ lập tức đứng yên một chỗ không thể nhúc nhích, nàng chậm rãi tiến lên từng bước, phát hiện không có người chú ý tình hình bên này mới lên tiếng hỏi:“Có thể đi rồi chứ!”

Người kia chỉ bất lực mở to hai mắt nhìn nàng, càng không thể động đậy:“Ngươi......”

Mạch Trục Vân nhanh chóng điểm huyệt phát ngôn của hắn, thấy có vài người đi về phía này xem chuyện tình, liền nhanh chóng dùng tay nâng tay hắn lên chỉ thẳng về phía ngoài cổng thành.

“Đa tạ quan sai đại ca đã chỉ đường!”

Nói xong, cúi đầu hành lễ tỏ vẻ lòng biết ơn, lại vụng trộm nhìn người khác phản ứng. Gặp không có người hoài nghi, nhanh chóng ra khỏi thành.

Thấy phía sau không còn quan binh truy đuổi, Mạch Trục Vân mới đắc ý ném đi nón mạn che trên đầu mình xuống đi thẳng về phía “Nhược Nhiên mao lư“.

Biệt viện dần dần hiện ra trước mắt, Mạch Trục Vân lộ ý cười: Đám bọn khỉ ốm kia xem như cũng có lòng tốt, không có đập nát hết tất cả đồ đạc ở đây, nếu như tối hôm qua người đến gây rối là nàng thì nàng nhất định sẽ san bằng nơi này thành bình địa!

Có điều, nếu như tiệm thuốc của Bạch Lộng Ảnh đã bị tan tác phá hủy thì Bản công tử xem như hào phóng, sẽ không cùng hắn chấp nhặt!

Tay phải Mạch Trục Vân giơ lên vỗ ngực, bày ra vẻ cao ngạo, nàng không phải là tiểu nhân đi cùng tên Bạch Lộng Ảnh so đo.


Vừa vào đến sân biệt viện, nàng ngạc nhiên nhìn bên trong viện hoa cỏ cảnh vật toàn bộ đều thay đổi, hơn nữa, pháp trận xung quanh biệt viện dường như không còn giống như trước, ngoại trừ đất đai vẫn còn tốt nhưng vẫn không tránh được trên bề mặt có một ít bị cháy đen.Chẳng lẽ, đám khỉ ốm bọn thừa dịp ngay lúc Bạch Lộng Ảnh đang giải quyết rắc rối cùng với những người khác đã phóng hỏa thiêu trụi một rừng hoa độc trong sân hắn, sau đó trốn vào hủy đi tiệm thuốc?

Mạch Trục Vân nhếch miệng cười to: Đám đó to gan thật!

Thu lại ý cười vẫy vẫy áo choàng, cất bước tiêu sái bắt đầu phá trận pháp trước mắt.

Hoa mộc khẽ run lên, một cỗ gió lạnh thổi tới, Mạch Trục Vân dừng lại ngừng thở, đi thẳng được ba bước rồi quẹo trái sau đó tiến lên phía trước hai bước, rồi lại quẹo trái, từng bước từng bước một rồi cuối cùng là tiến lên bốn bước, vượt qua một gốc cây cổ thụ to làn sương bao vây pháp trận dần dần mở ra, bụi hoa hồng xung quanh bắt đầu mờ ảo hiện ra.

Nhưng nàng cũng không trực tiếp đi vào cửa, mà cẩn thận đứng trước cửa, vận khí công, bức ra chút độc nho nhỏ trong cơ thể mình mới an tâm đi vào.

Vì một lý do vốn rất nàng rất rõ ràng, tiệm thuốc tất cả đều không cánh mà bay, toàn bộ bề mặt xung quanh đều bị quét sạch sẽ, vô số mảnh sứ vỡ, bột trắng của thuốc rơi vãi trắng xóa trên sàn, nhớ lại viễn cảnh tối qua. Mạch Trục Vân nở nụ cười sảng khoái, lúc này mới thoải mái ra ngoài tìm người.

Trong bầu không khí chỉ toàn là mùi ẩm mốc của bùn đất, có chút thoang thoảng của mùi cỏ dại.

Mặt sau biệt viện xuất hiện một thân ảnh, tao nhã cầm cuốc dốc hết sức lực đào hố. Nội lưc của hắn thâm hậu cho nên việc đào hầm đối với hắn mà nói chỉ đơn giản như việc ăn một bữa sáng.

Hố bên cạnh, xuất hiện hai gò đất bùn cao.Ở bên cạnh hắn còn có một cái hòm trông có vẻ nặng màu xanh lam.

Mạch Trục Vân khó hiểu, đi qua nhìn mới phát hiện đằng sau hắn đã có một cái hố đào chừng được bảy thước, bề rộng sâu khoảng ba thước, mà cái hố kia trông kích thước vừa vặn với cái hòm nặng bên cạnh hắn.

“Bạch Lộng Ảnh, ngươi đang làm gì đó?” Mạch Trục Vân tò mò hỏi.

Đừng có bảo với nàng là vì tiệm thuốc bị phá tan tành kia mà hắn tức giận đến điên dại đấy chứ? Đường đường là đệ nhất thần y, nếu như bị nàng hại thành ra như vậy, hẳn là nàng đã gây ra chút nghiệp chướng rồi.

Bạch Lộng Ảnh ngẩng đầu lên cẩn thận dùng tay áo lau đi lớp mồ hôi trên mặt mình, trên bản mặt yêu nghiệt kia lộ ra một nụ cười quỷ dị, không phải tức giận.

“Chờ ngươi!”

Hắn cười, trông nụ cười ấm áp là thế nhưng lại khiến cho nàng cảm thấy lạnh đến phát run.

Mạch Trục Vân đi lại gần hắn nhìn bộ dáng của hắn – một thân trắng tinh khôi toàn bộ bị dính đầy bùn đất kinh ngạc lên tiếng hỏi:“Có phải điên rồi không?”

Hắn ném cuốc sang một bên, hai tay khoanh lại với nhau, nghiêng đầu nhìn nàng,“Yên tâm, ta không sao, mà nếu có thì người đó là ngươi chứ không phải ta!”


Mạch Trục Vân lắc lắc tay áo, khinh thường nói:“Chỉ bằng ngươi a? Nếu luận về võ công thì Phong vương quả đúng là cao không thể so được, nhưng ngươi xem, ta đã trở về mà không có bất cứ chuyện rắc rối gì, còn ngươi? Đánh không lại ta đã đành giờ thuốc độc cũng bị người khác phá hủy sạch, ngươi có tư cách gì nói ta câu đó?” Nói xong, còn quay trái quay phải để hắn nhìn cho rõ.

“Hừ!” Bạch Lộng Ảnh đầu tiên là hừ lạnh, sau thì thản nhiên giơ ngón trỏ chỉ thẳng về phía cái hố to kia, lên tiếng giải thích:“Thấy gì không? Đây chính là quà ta chuẩn bị cho ngươi! Bảy ngày sau, nó sẽ là vật dụng rất hữu ích!”

Gặp Mạch Trục Vân, chỉ nhìn thoáng qua hắn chắc chắn biết nàng bị trúng độc bạch anh.

“Để ta nói rõ lời của ngươi lại một lần nữa cho chính xác, ngươi nhìn lại bản thân mình đi,nhà thì không, người thân thì không thậm chí bạn bè cũng không, xem chừng đến chết cả xác cũng không ai thèm nhận!” Nửa phần trước hắn nói toàn bộ đều là thật.

Nghe được hắn nói vậy, trong lòng Mạch Trục Vân cảm thấy không thoải mái chút nào, không bạn bè, nàng không cần, nhưng bị hắn nói trúng tâm đen nàng không khỏi khiến nàng đau xót: Không nhà, không người thân......

Rất nhanh thu lại cảm xúc của mình, nàng khẽ cười,“Vậy còn ngươi thì hơn ta chắc? Ngoài cái mao lư lớn này thì chẳng phải cũng chỉ là kẻ trắng tay sao? Không an phận làm một ngự y, lại điên khùng chạy đến cái nơi rừng rú hẻo lánh này làm cái quái gì......”

“Chẳng lẽ như thế thì không tốt? Ung dung tự tại ở nơi rừng rú này.....ngươi có thể sẽ đến tìm ta, chế giễu ta.” Bạch Lộng Ảnh thản nhiên lên tiếng.

Mạch Trục Vân cười khẩy lên tiếng tra hỏi việc chính:“Rốt cuộc ngươi và Sở Tùy Phong có quan hệ gì?”

Bạch Lộng Ảnh lắc đầu cười:“Suýt nữa thì quên lá gan của ngươi luôn lớn như vậy, dám gọi thẳng tên của hắn!” Dừng một chút, mới tiếp tục nói:“Giống như ngươi, vừa là địch, vừa là bạn!”

Vì cùng là một trong Tam đại công tử, cho nên quan hệ đều là như vậy, vừa bạn vừa thù! Có điều cách bọn họ lựa chọn cho mình nguyên tắc tồn tại trong thế gian hỗn loạn thế sự này đều giống nhau: Người không đáng quan tâm thì ta cũng không việc phải gây chú ý với họ!

Chẳng qua, gần đây Mạch Trục Vân đã đem cái nguyên tắc muôn thuở này phá vỡ, người không đáng quan tâm thì nàng cũng sẽ tìm mọi cách chủ động chọc tới!

“Vậy vì sao ngươi phải đưa thuốc giải độc bạch anh cho hắn?”

Bạch Lộng Ảnh một tay xoa cằm, nhìn nàng, thành thật nói:“Quy tắc thôi! Mạch Trục Vân, vậy đây cũng chính là lý do duy nhất mà ngươi muốn phá hủy tiệm thuốc của ta, cơ mà xin lỗi ngươi, không có thuốc giải!”

Bị hắn nhìn thấu mục đích, Mạch Trục Vân cười, lộ ra vài cái răng nhỏ, gật đầu đáp:“Không sai nha, ai bảo anh tạo ra loại độc mà chỉ có duy nhất một loại thuốc giải, hơn nữa thuốc giải lại nằm trong tay của Sở Tùy Phong. Tôi làm như vậy chỉ là muốn giúp anh tránh phải đi hại người khác thôi!”

“Ờ!” Đối với vài câu nói dối của nàng, hắn cũng không để tâm, gật đầu đồng ý, nói:“Vậy ngươi cần phải cẩn thận, đừng động tay động chân với ta nếu không kết cục ngươi cũng biết rõ rồi!”

Nói xong,, đem cái hòm kia nhấc lên bỏ vào trong hố. Bên trong này là tất cả các bình thuốc vỡ còn sót lại sau buổi tối đập phá hôm qua.

Mạch Trục Vân từ từ cười, nói:“Cứ việc thử xem ngươi có bắt được ta không?”

“Không!” Bạch Lộng Ảnh nói thẳng, cũng lên tiếng nhắc nhở:“Dùng thủ đoạn ti bỉ, ta khinh thường, nếu làm vậy chẳng phải ta với người đều cùng một hạng người sao? Có điều nuốt phải độc bạch anh rồi thì tinh thần dễ bị kích động lắm! Đừng dễ dàng bị người khác tính kế nếu không sẽ trở thành vật thí nghiệm vô ích của ta đó!”

Mạch Trục Vân hừ lạnh một tiếng, đồng thời xoay người vừa đi vừa nói:“Bản công tử không dễ dàng bị người khác đối phó như vậy đâu!”

Từ khi xuống núi tới nay đây là lần đầu tiên nàng thua trong tay người khác.

Sở Tùy Phong!

Đợi đó, bản công tử nhất định sẽ lấy lại hết những gì đã mất!