Lạnh Lùng Vương Phi

Chương 30: Thi hoa đăng hội (2)

“A!!!”

Nhân Hải Yến bỗng nhiên hề giữ hình tượng, điên cuồng gãi khắp người nàng ta. Xé rách hai ống tay áo, để lộ một vùng da thịt trắng nõn đỏ ửng đến nỗi sắp chảy ra cả máu. Miệng thì không ngừng nói:

“Ngứa, ngứa, ngứa quá a!!!”

Mọi người đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm Nhân Hải Yến. Đang yên đang lành mà, sao tự nhiên lại kêu ngứa a. Lại còn xé tay áo như vậy nữa. Thực sự là không biết có chuyện gì sảy ra nữa.

Nhóm người Liên Trúc nhìn nàng ta nhíu mày, nhưng thấy chủ tử không nói gì nên cũng im lặng. còn Yến Lam ngồi bên cạnh thì khuận mặt lại lộ vẻ thích thú:“ Sắp có chuyện hay để xem rồi a”

Một nữ tử thân lam y, khuân mặt thanh tú lộ vẻ lo lắng. Thân thon dài nhỏ nhắn. Nhưng ánh mắt lại khó dấu được tia vui vẻ.


“Nhị muội, muội làm sao vậy a! Đừng làm đại tỷ lo lắng a!”

Vị nữ tử mày chính là Nhân Vĩ Thanh là đại tiểu thư thứ nữ của Nhân gia. Luôn bị Nhân Hải Yến sử dụng thân phận đích nữ chèn ép.

Nhìn thấy Nhân Vĩ Thanh, Nhân Hải Yến liền tức giẩn đẩy nàng ta ra, điên cuồng hét:“ Là ngươi đúng không! Là ngươi đã hạ độc ta đúng không! Tiện nhân! Đồ tiện nhân!”

Nhìn bộ dáng bâu giờ của Nhân Hải Yến thực sự khác một trời một vực vời vừa lúc nãy. Mọi gười nhìn mà không thể tin được người vừa vũ một khúc kia là nàng ta. Đầu tóc thì rối bời, quần áo thì xộc xệch, hai ống tay áo thì bị rách, trên người và cả khuân mặt nổi bao nhiêu là vết ngứa đỏ chót. Lại còn thêm bộ dáng điên cuồng, thành ra nhìn không khác người điên là mấy.

“Nhị muội, ta biết muội không ưa gì đại tỷ nhưng muội cũng không nên đỏ tội cho đại tỷ a! Đại tỷ là quan tâm muội mà!” Nhân Vĩ Thanh bị đẩy ra, khuân mặt chảy lệ, lục phần động lòng người. Nhìn nàng ta mà có vài người thấy thật thương tiếc cho nàng ta, đồng thời có chút không thích Nhân Hải Yến.

“Ngươi mà quan tâm ta cái gì! Đồ tiện nhân dám hạ độc ta mà không chịu nhận sao! Đồ độc nữ!” Nhân Hải Yến một tay chỉ vào Nhân Vĩ Thanh thét, tay còn lại vẫn không ngừng ngãi khắp người.

”Ta không có! Nhị muội ta biết ngươi thầm mến Nguyệt Vũ công tử, nên ta đã buông tay. Như vậy chưa đủ sao?! Mà giờ muội còn muốn đổ tội cho đại tỷ nữa chứ.. hic...hic”

Mọi người nghe Nhân Vĩ Thanh nói như vậy có chút minh bạch, không ngừng xì xào bàn tán:

“Không ngờ Nhân nhị tiểu lại là người như vậy!”


“Thật tội ngiệp cho Nhân đại tiểu thư”

“Ta còn tưởng nhân nhị tiểu thư là người tốt chứ. Ai ngờ, haizz”

V.v....

Nhìn thấy vậy trong lòng Nhân Vĩ Thanh cười thầm, ánh mắt xoẹt qua tia độc ác. Nhân Hải Yến ai bảo ngươi cứ chèn ép ta, ta cho hình tượng tốt đẹp của ngươi biến mất, cho ngươi mất mặt trước Nguyệt Vũ công tử.

Nhìn hình bóng điên cuồng của Nhân Hải Yến, Lam Yên ghé vào nói nhỏ với Nguyệt Liên:“ Này Nguyệt Vũ, ngươi có biết Nhân Hải Yến bị trúng độc gì không?“. Nàng lạnh lùng phun ra hai chữ:“ Bạo Tàn”

Nghe vậy Lam Yên nhướng mày. Bạo Tàn, một loại độc khiến cho người bị hạ độc vô cùng ngứa và nổi mẩn đỏ trên người. Đầu óc còn bị mơ hồ, khiến cho người ta lâm vào trạng thái điên cuồng.

Bỗng khuân mặt Nhân Vĩ Thanh như ngộ ra điều gì đấy. Quay ra nhìn Nguyệt Liên, bộ dạng có chút vẻ hối hận nói:“ Vừa này là ta lỡ miệng nói. Mong Nguyệt Vũ công tử đừng quan tâm.”


“Liên Mai đưa Nhân nhị tiểu thư vào trong, rồi chuẩn bị bộ quần áo rồi người xem cho nàng đi.” Không quan tâm đến lời nói của nàng ta, nàng đặt chén trà xuống, nhìn hai hình bóng trên khán đài phân phó.

“Là, chủ tử” Liên Mai sai người đưa Nhân Hải Yến vào trong rồi làm theo lời dặn của nàng.

Ở đằng sau, Nhân Vĩ Thanh cắn chặt môi. Nàng ta không ngờ là hại Nhân Hải Yến lại chính là giúp nàng ta. Trong lòng cực tức giận nhưng không biết là sao để phát tiết. Còn Nhân Hải Yến thì lại vui vẻ tươi cười như hoa.

Nguyệt Liên không quan tâm tới những ánh mắt kì lạ chiếu vào mình, tiếp tục từ từ thưởng thức trà.

Cuộc thi lại tiếp tục diễn ra như vừa nãy không có chuyện gì sảy ra.