Lạnh Lùng Vương Phi

Chương 12

PHỦ TRƯỞNG CÔNG CHÚA

“Chủ tử, trà của người”nàng cầm chén trà từ tay Liên Trúc uống:“ Liên Trúc, muội cho ám vệ xung quanh phủ lui đi”

Liên Thương ngạc nhiên:“ chủ tử, sao lai làm vậy?“. Bỗng Liên Mai cốc đầu Liên Thương:“Thường ngày, ngươi thông minh vậy sao bây giờ ngốc vậy. Chủ tử hôm nay bộc lộ tài năng hẳn có người sẽ đến phủ điều tra, bọn hắn mà phát hiện ở phủ có cao thủ thì sao đây hả.”

“Haha,ta quên” Liên Thương cười ngượng. Liên Trúc thở dài. Trong bốn bọn họ Liên Thương là người ko bình thường nhất, sáng nắng chiều mưa, lúc nóng lúc lạnh thật chẳng hiểu.:“ Vâng muội đi ngay”Liên Trúc.

“Chủ tử, đây là sổ sách làm ăn của Nguyệt gia tháng này.” Bỗng một nam tử tuấn tú mặc lục y đi vào trên tay cầm đống sổ sách. Hắn là Tư Phong Khải quản lí sản nghiệp của Nguyệt gia tại Băng Phong.


“Phong Khải sao ngươi ko ở phủ chăm sóc nương tử, sai thuộc hạ mang đi là được mà.” Liên Trúc cười trêu. Mọi người đều biết rằng tên này là mắc bệnh cuồng nương tử.

“Thôi, đừng đùa hắn nữa.” Liên Thương giải vây cho Tư Phong Khải.

“ Ta nghe nói Dạ Liễm đang theo đuổi một nữ tử, đúng ko” Nàng vừa xem sổ sách vừa nói.

“Vâng, là Lam Yến công chúa của Thương Hải, nghe nói hai người đang hẹn hò.” Liên Mai vui vẻ khai báo những gì mình biết.

“Hay thật, chủ tử là tẩu tử tương lai của nàng mà nàng và thuộc hạ của chủ tử lại yêu nhau, thật là hay nha”Liên Thương cảm thán.


“Mọi người, có thể rời khỏi.”nàng lạnh lùng nói. Năm người hiểu ý nàng liền lui xuống.

“Haizz”nàng thở dài. Cởi bỏ mặt nạ, một dung nhan khuynh quốc khuynh thành ko còn hơn thế nữa. Ánh nguyệt chiếu xuống là tăng thêm vẻ đẹp lạnh lùng của nàng và sự cô độc. Đôi mày dài cong khẽ che đi đôi mắt phượng của nàng. Đôi môi đỏ mọng khẽ mở.

Nàng đi ra đằng sau giường, mở ra một mật đạo. Trong đó có hai chiếc hộp, một hộp dài bằng gỗ hiếm được khắc tinh sảo bên cạnh nhỏ hơn rất nhiều được làm bằng ngọc tỏa ra hàm khí lạnh thấu xương.

Lấy hộp bằng gỗ ra, đóng mật đạo lại. Từ trong hộp mở ra là một chiếc cầm bằng ngọc khắc Mạn Sa Hoa và Băng Tuyết Liên, và đây chính là chiếc cầm mà Mẫu hậu để lại cho nàng, một vật đã giúp nàng có tiêng trong giang hồ, người ta nói rằng “Ở đâu có Huyết Ngọc cầm ở đó ắt có máu!”

Tinh

Một khúc nhạc cô đơn ko tên vang lên.

Xa xa có một nam tử mạc hắc y đứng đó lắng nghe khúc nhạc, trong lòng nghi hoặc. Thực sự là nàng...sao!?