Lãnh Địa

Chương 23: 23: Anh Muốn Làm Tình Với Em À

Ngày Phục Việt xuất viện, trời rất đẹp.
Vừa về đến nhà, hắn đã ôm chặt lấy Trần Cảnh An, hôn lên môi lên mặt y từng chút một, nói: “Ngày mai anh sẽ đi gặp Quân chủ.”
“Anh muốn đưa em đến Thùy Lĩnh.


Nơi đó không lạnh lẽo như Ly Đô, không có gió rít, không có tuyết rơi, không có sự khắc nghiệt dễ dàng đẩy con người vào đường cùng của giai cấp xã hội.
Thùy Lĩnh ấm áp, bốn mùa đều có cây xanh, còn có những thôn dân hiền lành chất phác.”


“Được.” Trần Cảnh An vùi mặt vào ngực Phục Việt, cảm nhận hơi thở khiến người ta yên lòng của hắn.
Trước giờ, y chưa từng dịu dàng với hắn như vậy, cũng chưa từng thản nhiên thể hiện tình cảm của mình như thế này.


Nghe tiếng đập rộn ràng trong lồng ngực đối phương, Trần Cảnh An đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi: “Phục Việt, anh muốn làʍ ȶìиɦ với em à?”
Phục Việt thình lình “khụ” một tiếng.


Thật ra hắn không hề muốn phá vỡ bầu không khí êm đềm trước mắt, nhưng khoảng thời gian ở trong bệnh viện, Trần Cảnh An luôn bận rộn, căn bản không thể ở bên hắn.


Đã lâu không được gần gũi, giờ người nọ lại dán chặt vào ngực hắn, tỏ thái độ dịu ngoan với hắn, khiến bộ phận nào đó trên người hắn phấn chấn, đũng quần cũng phồng lên to tướng.
Trần Cảnh An sờ vết thương trên bụng Phục Việt qua lớp áo, nói: “Anh còn chưa khỏe hẳn đâu.”


“Ổn rồi mà.” Phục Việt kéo tay Trần Cảnh An xuống đũng quần mình: “An An, em giúp anh đi.”
Trần Cảnh An kéo khóa quần hắn xuống, thò tay nắm lấy gậy th*t nóng bỏng bên trong, nhẹ nhàng ve vuốt.


Bàn tay quen cầm dao mổ của y vô cùng tinh tế và linh hoạt, lòng bàn tay cũng không có vết chai, lúc tuốt lên tuốt xuống mang lại xúc cảm vừa trơn vừa mềm, khiến Phục Việt hoàn toàn tê dại.
Phục Việt không khỏi thở dồn dập, nắm cổ tay Trần Cảnh An ra hiệu y thao tác nhanh hơn.
Trần Cảnh An nghe theo, còn kiễng chân hôn môi hắn.


Y áp làn môi ấm áp lên môi Phục Việt, lại thè lưỡi ɭϊếʍƈ rồi mới ra sức ʍút̼.
Phục Việt cảm thấy toàn thân mềm nhũn, quyết đoán bế Trần Cảnh An lên, đè vào tường mà hôn.


Tiếng nước ướt át khi môi lưỡi giao hòa vang lên ngày một rõ, Trần Cảnh An bị hắn hôn đến ngẩn người, quên cả động tác trên tay.
Phục Việt căng tức khó nhịn, thả người nọ xuống, cúi đầu cọ cọ vành tai y, vừa phả hơi nóng vừa thầm thì: “An An, ʍút̼ cho anh, được không?”


Trần Cảnh An không thể từ chối.
Y chậm rãi hạ thấp người, nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, cởi quần Phục Việt để thả quái vật khổng lồ của hắn ra.
gậy th*t hết sức nhiệt tình, bắn ra đánh “bộp” một tiếng vào mũi Trần Cảnh An, khiến y ngẩn người.


Trước giờ, Trần Cảnh An chưa từng quan sát phần đàn ông của người kia ở khoảng cách gần như thế.
Những lần mây mưa trong quá khứ, y đều giãy dụa và trốn tránh, hoàn toàn không muốn nhìn thứ xấu xí đang ra sức tra tấn mình.
Giờ y mới phát hiện thì ra nó to như vậy.


Thân gậy đỏ thẫm nổi gân xanh, quy đầu trơn bóng, căng tròn đầy đặn, lỗ nhỏ còn như cảm nhận được ánh mắt chăm chú của y mà rỉ dịch trong.
“Đừng nhìn, An An,” Phục Việt khàn giọng nói: “Nhìn nữa anh bắn lên mặt em mất.”


Gương mặt đẹp trai của Trần Cảnh An đỏ bừng lên, y hơi hé miệng, muốn ngậm gậy th*t của đối phương vào.
“Há to một chút,” Phục Việt dụ dỗ: “Để anh cắm vào.”
Dứt lời, hắn ưỡn người đâm thẳng vào miệng Trần Cảnh An.


Khoang miệng đột ngột bị dị vật xâm lấn, nước bọt lập tức được tiết ra để làm dịu cổ họng theo bản năng.
Vừa với đâm vào, Phục Việt liền bị xúc cảm ướt át ấm nóng bủa vậy, vô cùng sung sướng.


Trần Cảnh An chú ý không để răng cứa vào da thịt hắn, còn thè lưỡi ɭϊếʍƈ đầu gậy thô to để hắn được thoải mái hơn.
Đầu lưỡi chọc vào lỗ nhỏ trên đỉnh gậy th*t, quét chút tinh dịch rỉ ra, xong lại như đền đáp mà đẩy một ít nước bọt vào.


Phục Việt kích động, bắt đầu đâm rút trong miệng Trần Cảnh An.
Người kia chịu đựng cảm giác buồn nôn, mặc hắn đâm tới yết hầu, còn gắng sức thè lưỡi ɭϊếʍƈ sạch phần thân gậy.
Đầu lưỡi y lướt qua đường gân gồ hẳn lên, đẩy bao quy đầu của hắn xuống, ngậm lấy phần đỉnh tròn trơn bóng.


“Ngon không An An?” Phục Việt động tình không thôi: “gậy th*t của ông xã có ngon không?”
Trần Cảnh An nhíu mày, nhớ lại gì đó rồi mới đáp: “Không tanh như lần trước, chắc vì gần đây anh ăn uống tương đối thanh đạm.”


Phục Việt yêu chết cái dáng vẻ đứng đắn này, hắn kéo Trần Cảnh An lên, bế y vào giường trong phòng ngủ.
Chờ khi hắn cởi quần áo của mình, để lộ miếng băng trắng xóa trên bụng cùng gậy th*t thẳng tưng bên dưới, Trần Cảnh An mới vội vàng ngăn cản: “Đừng, anh chưa vận động mạnh được đâu.”


Nhìn “người anh em” đang “nhỏ lệ” của mình, Phục Việt quay sang hỏi Trần Cảnh An: “Em thấy nó có chịu nổi không? Còn không được chịch em, anh sẽ ứ tinh nổ tung mà chết.”
Trần Cảnh An đỏ cả mặt lẫn tai, nhỏ giọng nói: “Vậy anh đừng nhúc nhích, em tự.”


Nghe thế, cây gậy của Phục Việt lại run lên vài cái.
Hắn nằm xuống giường, dùng ánh mắt ra hiệu cho đối phương, chờ xem y tự thế nào.
Trần Cảnh An cởi từng chiếc quần áo trên cơ thể mình, bụng bầu bốn tháng đã nhô ra một chút, lúc mặc quần áo còn không rõ, khi cởi sạch đồ lại lộ ra khá rõ ràng.


Phục Việt nhìn đường cong mượt mà trên bụng đối phương, cảm giác động tình càng thêm sâu.
Hắn kéo Trần Cảnh An đến bên cạnh mình, vươn tay ôm y, cúi đầu hôn bụng y, còn cố ý ɭϊếʍƈ rốn y.


Trần Cảnh An ngứa ngáy trong người, lấy gel bôi trơn ra, rót vào khe mông, chuẩn bị nới lỏng lối vào ở phía sau.
Nhưng gel bôi trơn cứ như đã nhận chủ, hoàn toàn không nghe sai khiến của y, trượt qua kẽ mông chảy thẳng xuống giường, không chịu chui vào cửa động.


“An An, ngồi xuống, dạng chân ra.” Phục Việt nhìn y, khàn giọng nói.
Trần Cảnh An nắm chặt bàn tay đang cầm gel bôi trơn, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời Phục Việt, chịu đựng cảm giác mất thể diện, ngồi phịch xuống giường.


Ngay trước mặt đối phương, y mở rộng cặp đùi, ngửa người ra sau, rót chất bôi trơn vào lỗ nhỏ.
“Dùng tay, đẩy chất bôi trơn vào.” Phục Việt dạy Trần Cảnh An từng bước một.
Trần Cảnh An căng thẳng đến mức đầu ngón tay cũng run lên.


Lúc chạm vào da thịt mình, y chợt giật thót, vội rụt tay về: “Thế này kỳ lắm…”
“Không kỳ,” Hai mắt Phục Việt như đổ đầy mực đen: “Nhanh lên An An, anh sắp nổ tung rồi…”
Nghe vậy, Trần Cảnh An hít mạnh một hơi, khẽ nâng mông, cắm ngón tay mình vào lỗ nhỏ.


“Ưm… rồi…” Y để yên tay trong đó, coi cơ thể như không phải của mình: “Nên làm gì đây…”
“Nhúc nhích.” Phục Việt nhét ngón tay mình vào cửa sau của người kia, đè lên ngón tay y, nói: “Đâm rút giống anh này.”


Cảm giác ngón tay đối phương đang kéo theo ngón tay mình đâm rút bên trong lỗ nhỏ, còn nghe tiếng nước nhóp nhép vang lên ở phía đằng sau, Trần Cảnh An xấu hổ đến đỏ bừng cả cổ, đầu v* trước ngực cũng co lại vì ngượng ngùng.


Thấy lối vào đã được nới ra tương đối, Phục Việt nuốt nước miếng: “An An, ngồi lên đi…”
Trần Cảnh An sải chân bước qua eo người nọ, cẩn thận tránh vết thương trên bụng hắn, sau đó tì lên lồng ngực rắn chắc của đối phương, chậm rãi ngồi xuống.


Chỉ là y không ngờ gậy th*t của người kia lại to đến vậy, vừa vào đã bị kẹt cái đầu.
Trần Cảnh An không dám cử động nữa, muốn rời khỏi cơ thể Phục Việt để nới rộng thêm chút nữa.
“Em làm gì?” Phục Việt giữ y lại, trầm giọng nói: “Vào rồi sao em còn đứng lên?”


“Không được đâu, to quá…” Trần Cảnh An lắc đầu: “Nứt mất…”
“Không đâu,” Phục Việt nắm đầu v* y, mở miệng trấn an: “Trước kia em đều nuốt cả cây mà, giờ chắc chắn là có thể.”
“Không được… Không được… A…”


Phục Việt chống tay nâng người dậy, há miệng ngậm lấy đầu v* của Trần Cảnh An, vừa nhay vừa ɭϊếʍƈ.
Sau khi mang thai, cơ thể Trần Cảnh An nhạy cảm hơn nhiều, đầu v* bị đùa giỡn khiến cho cửa động phía sau không nhịn được mà mấp máy, dịch cũng bắt đầu tiết ra.


Nhân cơ hội này, Phục Việt nhanh tay ấn Trần Cảnh An xuống, để gậy th*t cắm vào tận gốc, đóng đinh đối phương ngay tại háng mình.
“A…” Trần Cảnh An bị kích thích, bất giác ngửa cổ ra sau.
Phục Việt không chờ được nữa, nắm chặt thắt lưng y, nhấc y nhấp nhô lên xuống.


Khi gậy th*t trượt ra chỉ còn mỗi phần đầu nằm trong lỗ nhỏ, hắn lại hung hăng ấn người đối phương, để nó tiến vào sâu thật là sâu.
“Con… con…” Trần Cảnh An dùng tay bảo vệ bụng, lên tiếng ngăn cản, ý bảo Phục Việt đừng dùng sức quá.
Bấy giờ điên cuồng trong mắt Phục Việt mới tan đi.


Hắn lại chậm rãi nằm xuống, thở dốc, nói: “Em động đi, An An…”
“Để anh bắn cả cho em…”.