Lãnh Địa

Chương 18: 18: Có Phải Em Có Tên Chó Nào Bên Ngoài Không

Trần Cảnh An thấy Phục Việt đứng trước cửa nhà, hắn mới từ Thùy Lĩnh trở về, cả người đậm mùi máu tươi.
Nghe thấy tiếng động phía sau, Phục Việt mở to mắt, tinh thần căng thẳng cao độ liên tục suốt mấy ngày cuối cùng cũng được thả lỏng: "An An, tôi về rồi."


Trần Cảnh An đã quen hắn nói đi là đi, sau đó một thời gian sẽ quay trở về, mệt mỏi gật đầu, bước lên mở cửa.
Phục Việt đi vào theo y, ngồi xuống ghế sa lông.
Trần Cảnh An lấy hộp dụng cụ y tế tới, ăn ý cởi quần áo xuống, thay thuốc cho hắn.


Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ trở về, cả người Phục Việt đều chằng chịt vết thương.
Vì lý do bảo mật, hắn chưa từng kể chi tiết nhiệm vụ hay sự nguy hiểm của chúng cho Trần Cảnh An.
Y cũng không hỏi, chỉ lặng lẽ bổ sung hộp cứu thương trong nhà để tiện băng bó cho hắn.


"An An." Thấy người kia nhẹ nhàng xử lý phần vai cho mình, Phục Việt dịu dàng nói: "Tôi đã góp đủ quân công, có thể gặp mặt quân chủ."
"Ừ."
"Nhóm tội phạm ở Thùy Lĩnh chưa được tiêu diệt sạch, có vài tên đã trốn thoát.


Đó lại là nơi gần Thùy Lĩnh, quân chủ có khả năng sẽ phái ra một vị Thiếu tướng đóng quân trường kỳ tại đó." Trong mắt Phục Việt tràn ngập hy vọng: "An An, tôi muốn tới đó."
"Ừ."
Nhận ra giọng điệu să sút của y, Phục Việt hỏi: "Em sao vậy?"


Nhưng vừa quay đầu, hắn liền mơ hồ ngửi thấy một mùi pheromone vừa giống nước hồ vừa giống suối nhỏ trên đỉnh núi, rất dịu dàng, nhưng cảm giác về sự tồn tại của nó rất rõ.
"Hôm nay em làm gì?" Phục Việt đanh giọng.
Trần Cảnh An không nói, chỉ nhìn chằm chằm Phục Việt hồi lâu.


Y muốn hỏi vì sao hắn lại ích kỷ như vậy, vì sao lại tráo thuốc tránh thai, nhưng khi nhìn thấy gương mặt phong trần mệt mỏi của Alpha đối diện, những lời y định nói lại chẳng thể thốt ra.
"Không làm gì." Y đáp.


Sự lảng tránh của Trần Cảnh An càng khiến Phục Việt bất an hơn, hắn siết chặt bả vai y: "Em đi gặp ai phải không?"
"Không." Trần Cảnh An tránh khỏi hắn, định trở về phòng ngủ nhưng lại bị Phục Việt kéo tới trước mặt.
"An An." Giọng Phục Việt khô khốc: "Trên người em có mùi Alpha."


"Có lẽ hôm nay phải tiếp nhiều bệnh nhân." Trần Cảnh An không muốn lằng nhằng chuyện này thêm nữa, hiện giờ y chỉ muốn về giường ngủ một giấc thật ngon.
"Em nói dối!" Giọng Phục Việt lạnh băng: "Trên người em chỉ có một mùi pheromone."
"Anh ngửi sai rồi."


"Trần Cảnh An!" Sự không phối hợp của y chọc giận Phục Việt: "Em lập tức nói cho tôi biết người kia là ai."
"Anh ngửi sai." Trần Cảnh An lớn tiếng lặp lại.
Thấy y vẫn tiếp tục bao che cho Alpha kia, Phục Việt dùng sức ấn y xuống ghế sa lông, muốn kéo quần của y xuống.


Trần Cảnh An bảo vệ bụng theo bản năng, động tác chậm mất một nhịp, nhờ vậy, Phục Việt thành công nắm được phần mông của y.
Phục Việt trầm giọng: "Ngay cả trong lỗ sau của em cũng là mùi pheromone này."


"Buông ra!" Trần Cảnh An cảm thấy rất khuất nhục, y đứng dậy khỏi ghế sô pha, ngón tay run run kéo quần lên, nói: "Nếu anh đã không tin, vậy thì đừng hỏi tôi."
"Tôi không tin?" Phục Việt cảm thấy vô cùng nực cười, hắn nắm lấy cổ Trần Cảnh An, đưa tay đến dưới mũi y, đỏ mắt nói: "Tự em ngửi, ngửi xem!"


Trần Cảnh An bất ngờ nắm tay thành quyền đánh lên đầu Phục Việt, mắt y ngấn lệ, đánh hết cái này đến cái khác lên đầu hắn: "Không cần anh quan tâm! Đồ chó chết này! Chó chết!"


Phục Việt mặc kệ cho y đánh, đầu bị đánh đến nhâm nhẩm đau nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, gằn từng tiếng hỏi: "Có phải em có tên chó nào bên ngoài không?"
"Cút!" Nước mắt Trần Cảnh An lăn dài: "Giờ tôi không muốn nhìn thấy anh."


"Trần Cảnh An!" Phục Việt bắt lấy tay y, khàn giọng nói: "Cho tới bây giờ, em vẫn chưa bằng lòng nói một câu dịu dàng với tôi."
"Em không ngửi thấy mùi pheromone, nhưng tôi ngửi thấy, rất gay mũi."


"Chúng ta quen biết mười năm." Phục Việt đứng lên, đi về phía cửa, tự chế nhạo: "Mãi mãi vẫn là tôi đơn phương tình nguyện.".