Hắn hoài nghi nhìn chằm chằm ta, một hồi lâu mới nói, “Hắn cũng có phần?” Sắc môi hắn thoáng trắng bệch, chiêu bịa đặt này đã giẫm trúng chỗ đau nhất của hắn
“Ta không biết, ngươi không nên hỏi ta! Ngươi tốt nhất hỏi chính hắn!” Ta bất đắc dĩ lắc đầu, nói thật lòng
“Ngươi không biết? Ngươi vốn là biết cái gì đó, cái phải không? hắn rốt cuộc đã làm gì Tiểu Dịch? Hả? Còn Nhạc Mai, rõ ràng là còn trẻ tuổi như vậy, tại sao lại chết? Có phải là bị hạ độc không? Là ai hạ độc? Là nhị ca sao? Nhị ca sẽ không làm vậy! Là đại ca? Nàng ấy không thù không oán với hắn, ngẫm lại cũng không có khả năng! Đó là người nào?” Hắn ôm đầu kêu thán
Ta thấy hắn rất hỗn loạn, biết đây là 1 hội cơ hội của ta “Đường Đình Hiên, giết 3 người bọn ta đi! Giết bọn ta, ngươi có thể làm hoàng đế rồi! Ta chúc ngươi và Tiểu Dịch thuận buồm xuôi gió, vạn sự như ý!”
1 phen này, hắn hoàn toàn phát điên mất rồi
Một nam nhân yêu thê tử của mình, kỳ thật là rất dễ đối phó; trước khi lấy thê tử, hắn đã có dã tâm, cho dù có dã tâm cũng chỉ có thể xem như là “được việc không đủ, bại sự có thừa”
Hắn vĩnh viễn cũng không thể tuyệt tình giống như Đường Vấn Thiên, vì hoàng quyền, có thể phái người đi cưỡng bức nữ tử mình yêu mến, bởi vì trong lòng hắn có yêu, cho nên, hắn liền nhất định thua trong tay ta!
Nam đó, lần đầu tiên gặp mặt trên thành lâu Tuyên thành, ta đã biết, nam nhân này mặc dù thông minh, mặc dù không đơn giản nhưng vĩnh viễn cũng sẽ không đắc thắng trong tay ta
“Ngươi rốt cuộc muốn ta thế nào! Nữ nhân, ngươi nói mau! Ngươi làm gì Tiểu Dịch của ta rồi! Nếu Tiểu Dịch của ta có mệnh hệ gì, ta quyết đưa ngươi đi chôn cùng!” Đôi mắt hắn đỏ ngầu, cơ hồ muốn nhỏ ra máu
Ta cười nói “Đường Đình Hiên, ta nói ngươi cởi trói cho ta nhưng ngươi lại không làm! Là ngươi muốn giết chết ta, phải không? Ta chết rồi thì sao có thể đem đi chôn cùng với Tiểu Dịch của ngươi đây?”
Thân thể hắn run lên, quả nhiên đã bắt đầu ăn nói lung tung
“Nếu như ta giết đại ca, cũng không biết nhị ca có hạ độc Tiểu Dịch hay không! Nếu như giết đại ca, cũng không biết đại ca có hạ độc hay không!” Hắn ôm cái đầu đau đớn của chính mình, thì thào tự nói, 1 hồi lâu, tuôn ra 1 tiếng rống to “Tên Lâu Nhạc Khanh đáng chết, không có việc gì mà nhận nhiều đệ tử như vậy làm cái gì!”
Ta cười lạnh, “Bây giờ, buông tay ta ra!”
Hắn thoáng giật mình, giơ kiếm lên với ta, 1 kiếm chém đứt sợi dây trên người ta, ta vội vàng ngồi xuống, tháo sợi dây ra, xoa xoa bàn tay tê dại, ta cười lạnh nói “Còn 1 việc nữa, tên xa phu bên ngoài kia, giết cho ta!”
Vừa dứt câu, xa phu liền cách 1 màn xe mà oa oa kêu to lên “Oa! Cũng quá độc ác đi, mới kêu ngươi 1 tiếng đại thẩm mà thôi, liền thẹn quá mà hoá giận rồi! Nam nhân nào cưới ngươi thì thật là có phúc, ta chúc phúc hắn sẽ không sớm bị ngươi giết chết! ta thề với trời!”
“Ta nói, mau giết hắn!” Ta cắn răng cả giận nói.
Đường Đình Hiên híp mắt nhìn ta 1 hồi, lạnh lùng nói “ta không giết ngươi, không có nghĩa là ngươi có thể ra lệnh cho ra! Sinh tử của thuộc hạ ta là do ta quyết định, nếu như bây giờ giết hắn, mà ngươi lại muốn xin ta thả ngươi đi, vậy thì có phải ta cũng phải tim quỳ chín lạy thả ngươi đi hay không?”
Xem ra, nam nhân này mặc dù bị ta nói cho rối loạn tâm trí, nhưng tại thời khắc mấu chốt lại có thể khống chế chính mình, lão quỷ họ Đường năm đó sinh ra 3 tên quỷ đáng ghét này làm gì? Trong lòng ta bất mãn cực độ
Tại hoạ này, sinh 1 người đã nhiều lắm rồi, không ngờ lại còn sinh đến 3 người!
Công thêm tên lão quỷ đó, tổng cộng là 4 người, hơn nữa, còn 1 người còn ngồi cái ghế quốc sư đại nhân
“Ít nhất mà nói, bọn ta coi như là con tin, cũng là thân nhân của ngươi! Có thể nào, ngươi cũng không thể dùng phương pháp này để đối xử với bọn ta! Để bọn ta thoải mái 1 chút là ngươi đã làm tròn nghĩa vụ với thân nhân!” Ta lạnh lùng nói
Hắn cười lạnh, “Đã bắt cóc các ngươi thì có nghĩa rằng ân tình giữa ta và các ngươi từ nay về sau sẽ xoá bỏ! Cái gì thân nhân? Ngươi cho rằng ta sẽ quan tâm sao? Buồn cười, còn muốn nói gì nữa, nói mau! Ta không muốn ở chung 1 chỗ với 1 nữ tử làm cho người khác tức chết như ngươi!”
Khoé môi ta co quắp “Cư nhiên lại nói chuyện với đại tẩu như vậy! Thật sự là 1 tiểu thúc tử [em chồng] đáng chán ghét!”
“Đại thẩm! Ngươi không nên nói mình là đại tẩu của hắn! Thật rất buồn cười, hắn trói các ngươi lại, còn nói cái gì mả tiểu thúc tử với đại tẩu!” Tên đánh xe “quỷ rống quỷ gọi bên” ngoài
Ta tức giận đến mức muốn tát chết hắn. Hắn không nói thì người khác sẽ nghĩ hắn đâm điếc hay sao?
Đường Đình Hiên nói “Nói rất đúng! Lập tức đi lĩnh bạc! Trông nom bọn họ cho ta, đừng để bọn chúng náo loạn! Làm tốt chuyện này, ngươi sẽ có chỗ tốt!”
“Đa tạ tam Vương gia, chúng ta huynh đệ ổn thỏa cạn kiệt có khả năng!”
Đường Đình Hiên hừ lạnh 1 tiếng, híp mắt nhìn ta 1 hồi lâu, 1 tay tóm ta lại đây, nâng cằm ta lên “Mặc dù tóc ngươi đã toàn bộ trắng không còn chút sắc, nhưng nói thật ra, ngươi vẫn rất xinh đẹp!” Dứt lời, liền chế trụ đôi môi của ta! Tên nam nhân này muốn làm gì? Ta liều mạng thúc vào ngực hắn, muốn đẩy hắn ra 1 chút, nhưng lại phát hiện trong tay mình không có chút khí lực nào
Hắn nắm tóc ta, kéo đầu ta ngửa ra 1 sau 1 ít, môi, hạ xuống, cách 1 vạt áo, hôn lên chỗ rất tròn của ta! Đáng chết! Ta giựt trâm gài tóc xuống, kề vào cổ của hắn “Buông ta ra!”
Hắn không có chút do dự, 1 bả kéo hồng sa [y phục màu đỏ] của ta ra, tay kia tóm được bàn tay cầm trâm của ta, cười lạnh nói “một nữ nhân thì có thể làm chuyện gì! Ta chỉ là nếm thử, 2 người bọn họ cũng đã hưởng thụ qua đó thôi, ngươi có thể để cho bọn hắn chạm vào thì không thể cho ta chạm vào sao?”
Dứt lời, liền lần tay vào dò xét cái yếm của ta, nhục nhã, phẫn nộ. Trong nháy mắt bộc phát, ta rống giận, ra sức đá hắn, trong nháy mắt khi chạm vào vết thương, tay hắn, ngừng lại
“Đình Hiên! Ngươi tên hỗn đản này, ngươi đang làm gì!” Đường Vấn Thiên giận dữ hét
Hắn thoáng giật mình, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, kéo lại quần áo trước ngực, lộ ra vết thương do trúng tên ở trước ngực. Vết thương hình chữ thập trước ngực mặc dù đã rất cũ nhưng lại ngoài ý muốn làm đau đớn trái tim của ta
Ta kéo lấy vạt áo hắn, lạnh lùng nói “Sao ngươi lại có vết thương này? Sao có thể!” Lại nhìn vào chỗ vết thương của hắn, mặc dù là trúng tên, mặc dù có vết thương hình chữ thập, nhưng lại lớn hơn cái ta đã vẽ trước đây! Vết thương cũng thô hơn nhiều! Nhìn kỹ mới có thể xác định, đây là do có người năm đó rút mũi tên từ trong ngực hắn ra. Ta buông hắn ra, không phải ta, không phải ta vẽ!
Hắn cười lạnh, một tay đẩy ta ra, thương tâm gần chết mà nhìn Đường Vấn Thiên “Đây là nguyên nhân ngày đó ngươi phái người bắn tên ta? Vì phụ nữ? Dùng mũi tên hình chữ thập. Làm cho người ta nhổ ra rồi cũng để lại sao bên trong?”
Đường Vấn Thiên hừ lạnh 1 tiếng “Ta không phái người bắn tên ngươi! 3 người chúng ta vốn là thân huynh đệ, ta như thế nào cũng không làm ra chuyện có lỗi với huynh đệ!”
Hắn cười ha ha “Phải không? Là như thế này sao? Như vậy, năm đó, tại sao người còn muốn cướp người phụ nữ của nhị ca?” Hắn chỉ tay vào mũi ta “Nữ tử này, rõ ràng đã được nhị ca thị tẩm qua, tại sao ngươi còn muốn đánh cược với nhị ca, nạp nàng vào trong hậu cung của ngươi? Nhị ca cả đời chưa bao giờ phát sinh tình cảm với nữ tử, khi có tính cảm rồi, ngươi lại cướp nàng đi! Ngươi còn nói ngươi sẽ không làm chuyện có lỗi với huynh đệ sao?”
“Đó là ta yêu cầu đánh cuộc! Ngươi không thể trách đại ca!” Đường Vấn Hiên tái nhợt nghiêm mặt, nhỏ giọng nói.
Đường Đình Hiên nhìn 2 người hắn, người lạnh “Cái gì? Cái gì? Cái gì gọi không thể trách đại ca? Nếu như hắn không có tư tâm, tại sao còn muốn đánh cược với ngươi? Chỉ là 1 người phụ nữ mà thôi, tại sao hắn lại tranh đoạt với ngươi! Tư vị khi người phụ nữ mình yêu mến bị cướp đoạt, ta rõ hơn ai hết! Buồn cười cho nhị ca, vì đại ca mà nhường ngôi vị hoàng đế, lại còn nhường của phụ nữ! Ngươi lại làm gì với hắn? Hư tình giả ý đối xử với hắn [đối xử 1 cách giả dối, ở đây là nói ĐVT đối xử giả tạo vs ĐVH]?
Sắc mặt Đường Vấn Thiên trắng bệch, một hồi lâu nói không ra lời, Đường Vấn Hiên thì cau mày không nói, trong khoảng thời gian ngắn, trong xe ngựa, không 1 ai lên tiếng
Ta cười lạnh, “Một người phụ nữ mà thôi sao? Như vậy, nếu như người phụ nữ này đổi thành Thụy Nhạc Mai thì sao đây? Ngươi có thể cướp đoạt từ tay nhị ca của ngươi hay không?”
Hắn ngẩn ra, một hồi lâu nói không ra lời, tên nam nhân này cư nhiên dám xem thường phụ nữ!
“Ngươi cũng sẽ làm vậy, có phải không? Không bằng, ta nói thật với ngươi, nếu như là Thụy Nhạc Mai thì 2 người bọn họ sẽ không tranh đoạt. Cũng chính vì ta là Diệp Dược Nô! Ha ha, Thụy Nhạc Mai vĩnh viễn là 1 người bại trận! Khi còn sống là vậy, sau khi chết cũng như thế!” Nói xong, ta liền cười ha ha thành tiếng
“Này, nữ nhân! Lời nay ta nghe cũng muốn phát hoả, thật sự lả nhận thức không rõ trạng huống [tình trạng + tình huống]! Ngươi không phải là người đã “chết” sao? Không phải là đã đi hạ độc con người ta sao? Đã vậy còn quá kiêu ngạo! Tên nam nhân nào cưới ngươi huynh đệ bọn ta nhất định phải tích nhiều bạc, làm cho hắn 1 cái biển tên, trên đó viết 4 chữ” dũng khí nhưng gia” [người dũng cảm] thật to! Lấy hắn làm nên sự tích “xá sinh lấy nghĩa”! cũng đưa cuộc đời của hắn viết thành tiểu sử, để cho hậu nhân tham khảo, không nên vì sắc mà u mê!” Tên tiểu tử bên ngoài kia lại oa oa xen miệng vào
Khoé môi Đường Vấn Thiên co quắp, Đường Đình Hiên thì “khì khì” 1 tiếng cười ra, Đường Vấn Hiên từ từ nhắm 2 mắt lại, khoé môi dần dần cong lên
Ta hít sâu mấy hơi, bên môi nở 1 nụ cười mê người “Đa tạ vị tiểu ca này khích lệ, nếu như không có thêm chút thủ đoạn ngoài sắc đẹp thì đã không khiến cho 3 nam nhân siêu ưu này yêu ta rồi, không phải sao? Nam tử trên đời này hễ gặp qua dung mạo của ta thì đều bị ta làm cho mê muội. Hồng nhan họa thủy, ta cũng vậy. Không có biện pháp!”
3 người bọn hắn nhìn người, lại bị ta dùng 1 ánh mắt giết người đảo qua, nên chỉ cắn môi không lên tiếng
Tiểu tử kia cười lạnh nói, “Xinh đẹp? Có thể đi! Bất quá, nhìn tóc ngươi toàn bộ trắng không còn chút sắc, cho dù có đẹp thì cũng là có hạn, đã như vậy, ta liền đến xem xem ngươi có đúng như lời ngươi nói – xinh đẹp vô song – hay không!”
Ta nghe được thanh âm hắn nhảy xuống xe, trong chốc lát liền có 1 thiều niên đứng bên ngoài xe ngựa. Híp mắt nhìn kỹ, 1 thân cẩm phục màu trắng, mắt ngọc mày ngài, ngay cả ta cũng không nhịn được mà thán 1 chữ “hảo”
Hắn híp mắt nhìn ta 1 hồi lâu, nâng đầu lên “Hừ! chỉ thường thôi! Đại tỷ của ta còn xinh đẹp hơn ngươi gấp thập phần! Như thế này mà cũng gọi là xinh đẹp?” Dứt lời, hắn liền muốn rời đi
Nhưng ta lại ha ha cười lên
Hắn thoáng giật mình, “Ngươi cười cái gì!”
“Nàng cười, có người trúng độc, còn không tự biết!” Đường Vấn Thiên cười nói.
“Ngươi không biết nàng vừa mới thấy mặt ngươi là đã hạ độc người sao? Lúc này nói như vậy mà vì muốn kích ngươi lộ mặt! Thật đáng tiếc, ngươi lại không kiềm chế được!” Đường Vấn Hiên cười nói
2 người bọn hắn mặc dù bây giờ bị trói ném cùng 1 chỗ nhưng vẫn không mất đi vẻ anh tuấn đẹp trai
Ta chau mày liếc mắt nhìn Đường Đình Hiên 1 cái “Thế nào? Tam Vương gia, thuộc hạ của ngươi đã trúng độc rồi! Có muốn xem hay không?”
Hắn cười lạnh, “Ta chết thì không sao, nhưng ta nhất định phải kéo 3 người các ngươi xuống nước! Tiểu tử! Không phải sợ! Ngươi bây giờ không có việc gì, tương lai cũng sẽ không có việc gì! Theo kế hoạch mà làm việc!” Dứt lời, liền nhảy xuống xe.
Thiếu niên kia nhanh chóng gật đầu, đóng cánh cửa gỗ lại, xe ngựa lại bắt đầu di chuyển. Trong xe ngựa chỉ còn lại 3 người bọn ta
Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết