Lãnh Cung Hoàng Hậu

Quyển 3 - Chương 32-2: Cuộc chiến Tuyên thành – Phần 2

Ta phi thân lên, trong 1 chiêu duy nhất, đoạt được thanh kiếm của hắn, nhìn ánh mắt không thể tin của hắn, ta cười ha ha “Tuyên Tuyết Băng! Không có bản lãnh phi thường, ta như thế nào có thể một mình lao vào vòng vây của ngươi?”
“Sao, như thế nào có thể!” Đôi mắt Tuyên Tuyết Hạo đỏ ngầu


“Tuyết Băng! Tuyết Băng! Cứu ta!” Trên thành lâu, chỗ Tuyên phu nhân thả mình, Tuyên Tuyết Băng phu nhân, Tuyên Tuyết Hạo phu nhân, còn có hài tử của bọn họ, trên cổ đểu là 1 thanh trường kiếm


Tuyên Tuyết Hạo hét lớn “Yêu nghiệt! Các ngươi yêu nghiệt hoạ quốc! Ngay cả phụ nữ và hài tử cũng không buông tha! Các ngươi có còn là người không?!”


Ta cười ha ha “Ngươi cũng biết phụ nữ và hài tử nên được buông tha? Như vậy, vừa rồi làm như vậy với ta, là chuyện gì xảy ra? Hứa ngươi phóng hỏa, không cho ta đốt đèn? Hận nhất loại vệ đạo sĩ như ngươi!”
Tuyên Tuyết Băng không cam lòng nói, “Diệp Dược Nô, lúc nào mà có võ công rồi?”


Ta từ trên thành lâu vọng xuống, cười nói với hắn “Ngươi đang nói cái gì? Ta ở đây! Ta không có công phu a!”


Hắn trợn to mắt, chỉa vào người ta, lại chỉa vào người phụ nữ đang cầm kiếm gác trên cổ hắn “Ngươi! Ngươi! Ngươi!” Hắn chỉ kịp nói 3 chữ “ngươi”, thủ cấp, liền bị bổ xuống! Vẻ mặt không cam lòng, nước mắt, cùng máu, chậm rãi rơi xuống


Trong đám người, hồng y nữ tử cười 1 cách trương cuồng, cười ha hả “Nhiều người như vậy còn không có ai có thể làm Diệp Dược Nhi ta bị thương!” Dứt lời, liền phi thân lên lầu
Tuyên Tuyết Hạo oán hận mà nhìn nàng chằm chằm, hô to 1 tiếng Tuyết Băng! Rồi khóc không thành tiếng


“Tuyên Tuyết Hạo! Nói chỗ mộ phần Tuyên Tuyết Dung cho ta biết! Nói rồi, ta sẽ giải vây Tuyên thành của ngươi. Ngươi có biết, dưới Tuyên thành này, ta đã chôn 1 lượng lớn thuốc nổ? Chỉ cần ta mất hứng, liền tuỳ thời có thể làm Tuyên thành trở thành 1 quả pháo hoa khổng lồ, phóng lên trời cao! Có muốn chơi đùa hay không, ngươi nói 1 câu!” Ta cười nói.


Sắc mặt hắn trắng bệch, một hồi lâu mới cười lạnh nói “Ngươi dám sao? Ngươi còn đang ở trong thành! Ta không tin ngươi sẽ đem chính mình phóng lên trời cao!”


Ta phất ta “Ta không dám?! Ta là yêu nghiệt hoạ quốc! Có dũng khí uy hϊế͙p͙ các ngươi như vậy, đương nhiên đã lường trước cái chết! Vừa lúc, trong Tuyên thành các ngươi đang có Đường Vấn Thiên! A! Được rồi! Còn có Tuyên phủ! Tuyên phủ sở dĩ phồn vinh như vậy là phúc tư khai mỏ vàng đây! Ngươi nói, sau khi mỏ vàng trong Tuyên thành này bị ta phong lên trời cao, nhiều binh lính như vậy sẽ ăn gì mà sống? Cùng uống gió Tây Bắc với ngươi sao?”


Đám người phía dưới dần dần trở nên xôn xao. Tất cả mọi người đều bắt đầu nghi luận. Nghĩ đến, có thể được ăn được mặt cũng là do bọn họ đi theo điều kiện của 2 huynh đệ đó. Nếu điều kiện này cũng không còn, huynh đệ Tuyên Tuyết Hạo cũng không còn là gì! [“điều kiện” ở đây là chỉ sự giàu có. Ý là binh lính đi theo Tuyên Tuyết Hạo là vì ảnh giàu, mà nếu ảnh ko giàu nữa thì cũng chẳng là gì. == Câu này ta chẳng biết làm sao để bảo đảm nguyên văn mà vẫn đúng nghĩa]


Không có Tuyên Tuyết Tán, hai người bọn hắn chẳng là gì, nếu không phải là có Đường Vấn Thiên chống lưng, thì đã sớm chầu trời
“Yêu nghiệt hoạ quốc! Nữ nhân đáng chết! Ghê tởm!” Tuyên Tuyết Hạo mở miệng mắng to lên


Bên môi ta phiếm nụ cười như hoa “Thế nào? Ngươi muốn dân chúng Tuyên thành chết chung với muội muội ngươi hay là thành thật khai ra đây? Khai ra rồi, ta liền lui đi! Đống thuốc nổ chôn dưới Tuyên thành sẽ không còn bao giờ nổ! Ngươi nói, có tốt không?””Ta cười, nháy mắt với hắn


Hắn giận dữ hét, “Diệp Dược Nô! Muội muội của ta đã đắc tội gì với ngươi mà ngươi hận nàng như vậy? Nói cho ngươi! Ta không biết!”
Ta bình tĩnh cười, thả một qảu pháo hoa xinh đẹp về hướng Tây Nam. Hắn thoáng biến đổi


Chỉ nghe được 1 tiếng nỗ, binh lính phía tây của hắn liền bị nổ bùng, bay lên trời!
“Diệp Dược Nô! Ả nữ nhân đáng chết này! Ngươi! Ngươi! Ngươi!” Cả người hắn run rẩy
“Tướng quân! Đại cục quan trọng hơn! Ả phụ nữ này, điên rồi! Tướng quân!” Binh lính phía sau đồng loạt quỳ xuống!


“Ổng trời ơi! Loại nữ nhân độc ác này sao có thể không bị giáng xuống 18 tầng địa ngục đây? Ông trời quả không có mắt!” Tuyên Tuyết Hạo vung tay khóc lớn! tiếng sấm vang lên! Tất cả mọi người đang mắng ta!
Quả nhiên là đông lôi [sấm sét] nổi trận! ta buồn cười


“Thiên hạ kỳ oán! Hoàng thượng! Dân chúng đều đã chứng kiến! Việc các ngươi làm, ông trời đang nhìn thấy! Tuyết Hạo! Giết nữ tử này! Ta không sợ chết! Tà bất thắng chính! Tuyết Hạo! Không nên bận tâm chúng ta!” Tuyên Tuyết Hạo thê tử hét lớn với Tuyên Tuyết Hạo. Dứt lời, liền tránh trường kiếm, phi thân xuống dưới


“Ầm” 1 tiếng, gương mặt xinh đẹp liền tan nát! Cái chết xấu nhất và đau đớn nhất là chết kiểu này! Quả là ngu xuẩn! Ta cười lạnh
Tuyên Tuyết Hạo hét lớn 1 tiếng, chạy vội đến, cũng đã không kịp. Hắn ngửa mặt lên trời rống dài, trường ca khóc lóc


“Thế nào? Tuyên Tuyết Hao? Đây là thê tử của ngươi! Đem nữ nhân của Tuyên Tuyết Băng ném xuống, ngươi nói xem, có được không?” Ta tốt bụng thương lượng với hắn
Hắn hét lớn một tiếng, “Là Đường Vấn Thiên tự mình an táng nàng! Vấn Hiên cũng không biết! Ta như thế nào có thể biết!”


Ta cười. Một tay ném nữ tử đang khóc nháo không ngớt xuống thành
Tuyên Tuyết Hạo hét lớn “Nữ nhân ngươi, ngươi sẽ không chết tử tế được!”


Ta cười vốn “Vốn cũng không mong sau khi chết có thể thành tiên! Địa ngục có 18 tầng, bị giáng đến tầng thấp nhất, cùng lắm cũng chỉ là trọn đời không được siêu sinh! Cho dù muốn có báo ứng thì cũng phải đợi đến mấy năm mới có! Mà ta lại là thần y! Tại sao không giết vài người? À! 1 thành người, rất có lời rồi!”


Đôi mắt hắn đỏ ngầu! Không nói lời nào! chỉ là bi thương thu thập 4 thi thể, xếp thành 1 loạt, chúng tướng sĩ đều quỳ khóc rống, đối với ta lớn tiếng mắng
Ta ra tay, lôi đứa con của Tuyên Tuyết Hạo lên trước thành lâu “Tuyên Tuyết Hạo! Ngươi xem xem, người kế tiếp là ai?”


Tuyên Tuyết Hạo ngẩng đầu lên, trong đôi mắt mang lệ, lớn tiếng gào thét “Thần nhi! Không phải sợ! Con đi rồi thì có thể gặp mẫu thân! Phụ thân báo thù cho các con rồi sẽ cùng đi với con, được không?”


Hài tử oa 1 tiếng khóc lớn “Phụ thân! Phụ thân! Ta không sợ chết! Thần nhi nguyện ý chết để bảo vệ mộ của a di! Nhưng là, phụ thân, ngài có thật không muốn để a di trở thành tội nhân thiên cổ của Tuyên thành sao?”


Tuyên Tuyết Hạo thở dài nói “Tuyên thành là nhờ có a di của con mới có thể trường an đến bây giờ! Bây giờ! Bây giờ! Bây giờ!” Hắn nghẹn ngào   nói không ra lời!


“Tuyên Tuyết Hạo! Tâm sự đã đủ lâu rồi! Thế nào! Có thấy không! Vậy là, đã có 5 tráng sĩ rồi! ha ha ha! Thật sảng khoái! Trước đây lúc ta ở đây giết người, lại còn lo lắng bị bắt, sau đó, quả nhiên là giết người không đền mạng! Ha ha ha!” Nhận Hỷ chống nạnh trương cuồng cười lớn


“Yêu nghiệt hoạ quốc! Các ngươi sẽ bị thiên lôi đánh chết!” Tuyên Tiền Thần hét lớn
Hàn Tuyết tát 1 cái vào mặt hắn “Đánh thì cứ đánh! Tiểu tử ngươi ngoan ngoãn cho ta!”


Hài tử đó cũng mạnh khí [mạnh mẽ + dũng khí], lớn tiếng nói “Mọi người Tuyên thành nghe đây! Binh mã của bọn chúng bây giờ bất quá 3000! Mọi người đứng lên phản kháng bọn chúng thì có thể chiến thắng. Mọi người không phải sợ họ sẽ làm gì bọn ta! Tuyên gia vốn sinh ra để bảo vệ Tuyên thành, mà Tuyên thành chết, người Tuyên gia ta có chết cũng không tiếc!” Dứt lời, hắn liền vươn cổ ra muốn cắt cổ


Hai mươi mấy người Tuyên phủ nghe hắn nói thế, tất cả đều lên tiếng khóc rống. Ngươi trong Tuyên thành cũng khóc rống! Người ngoài Tuyên thành cũng thống khổ theo! Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng khóc rung trời! Tiếng mắng như nước thuỷ triều
Ta 1 tay giựt hắn lại “Muốn chết, cũng không dễ dàng như vậy!”


Tiếng khóc của bọn họ lấn át thanh âm của ta. Nhận Hỷ cầm 1 cái loa, giao cho ta, ta đề cao âm lượng, lớn tiếng nói “Các ngươi khóc cái gì! Các ngươi có biết người Tuyên phủ mà các ngươi đang nhìn thấy năm đó đã bức bách bọn ta như thế nào! Anh hung của các ngươi, Tuyên Tuyết Dung. Biết rõ là mình không sống được! Lại còn để cho Hoàng đế các ngươi đưa nàng đến Phượng Hoàng cốc. Là vì cái gì? Vì để cho ta trúng kế nàng! Nàng vì trường an của các ngươi, biết rõ trong thuốc có độc mà vẫn uống cạn. Các ngươi nói, nàng có phải là đại anh hùng của các ngươi không?”


Mọi người trong thành ngoài thành khóc lớn tên Tuyên Tuyết Dung, nói nàng anh hùng cái thế


“”Sai! Tất cả các ngươi đều lầm rồi! Chình là nàng! Các ngươi hảo hảo nhớ kỹ tên nàng cho ta! Không phải vì nàng, Tuyên thành các ngươi sao có thể lâm vào hoạ ngày hôm nay. Nàng có thể vì Đường Vấn Thiên mà hảo hảo chết đi! Trước khi chết, liền càng muốn hại ta! Hại ta cả đời không có được hắn! Anh hùng của các ngươi, lòng dạ như thế nào. Nói với các ngươi! Đó là đố kỵ! Đối với ta - người chưa bao giờ gặp mặt, sinh lòng đố kỵ. Cho dù có chế, cũng muốn ta vạn kiếp bất phục! Trường an? Tuyên thành các ngươi, tự hoàng kiến quốc tới này, biến cố lớn nhất cho tới bây giờ đều xuất phát từ Tuyên gia! Các ngươi lại còn không rõ sao? Là các ngươi! Là các ngươi khổ cực lao lực mới nuôi sống bọn hắn. Bọn họ chuyện gì cũng không làm. Có thể ăn ngon uống tốt! Mà bọn họ, còn được triều đình ban bổng lộc! Còn các ngươi thì sao? Các ngươi có tội gì? Là vị anh hùng của các ngươi cuối cùng đem các ngươi đẩy vào hoàn cảnh này! Các ngươi khóc đi! Tận tình khóc đi! Bởi vì, vị anh hùng trong mắt, trong tim các ngươi đã đích thân đẩy các ngươi lên đoạn đầu đài này! Ha ha ha!” Ta trương cuồng cười. Nước mắt, theo bên má rơi xuống. Tới hoàn cảnh ngày hôm nay, há lại vừa ý ta đây? Nghĩ đến đây, ta đúng là thật ủy khuất


Cho dù là 1 phụ nữ độc ác, lúc đối mặt với ngàn phu viện chỉ cũng thương tâm như vậy


“Cho dù là đại cừu đại hận! Cũng không thể làm ra loại sự tình này! Các ngươi thật sự rất độc ác! Tuyết Dung tính kế cũng chỉ là 1 mình ngươi! Vì sao ngươi muốn hại cả Tuyên thành!” Tuyên Tuyết Hạo kêu to


Ta cười nói “Nhưng Diệp Dược Nô ta nhận 1 phần, trả thập bội! Ngươi xem! Chỉ cũng chỉ là muốn chỗ mộ của Tuyên Tuyết Dung mà thôi! Ả ta đã chết, 2 chân duỗi thẳng, ngươi nói ta còn có thể làm ả chết lần nữa sao? Không thể! Vì cá nhân 1 người, ngươi không quan tâm đến tánh mạng ngàn người sống, ngươi không ác độc sao? Tuyên Tuyết Hạo, ngươi rất ác độc rồi!”


Hắn tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, một hồi lâu nói không nên lời!
Lúc này, buộc hắn lựa chọn


Ta chiếm Tuyên thành của hắn, Tuyên thành nhìn thật bình thường nhưng lại chứa 1 mỏ vàng lớn, ngọn nguồn chính là bên trong Mai lâm. Mở miệng với bọn họ muốn Mai lâm, đó là để xác định vị trí kim mạch. Tuy chỉ bí mật khai thác 1 lượng ít nhưng lại đủ để cho bọn họ phú khả địch quốc. Nói các khác, dùng hoàng quyền đè ép bọn họ, căn bản vốn không có khả năng


Nếu như làm cho nổi nóng, bọn họ liền tất hẳn sẽ khởi binh tạo phản. Nhưng là, ta chiếm Tuyên thành, bọn họ không có chỗ dung thân, lại dùng hoả dược, tùy thời có thể đem kim mạch phóng lên trời cao. Chặt đứt tài lộ [con đường làm giàu] của bọn hắn, bọn họ như thế nào có thể tạo phản


Đến bước đường cùng rồi a! Nếu vừa rồi không giết Tuyên Tuyết Băng, sợ là bây giờ đã sớm nói ra chỗ Tuyên Tuyết Dung ẩn thân rồi


Bây giờ, bọn họ không tha triều đình, khởi binh thì vừa không tiền lại không tài! Bọn họ chung quy không thể làm vừa. Dựa vào ngạo khí của Tuyên Tuyết Hạo, như thế nào có thể cho phép chính mình luân vi đạo phỉ đây? Ta ổn thao nắm chắc thắng lợi, chỉ còn chờ bọn họ đến đầu hàng


Ta cười lạnh nhìn bọn hắn! Không nói 1 lời! Ta đang đợi hắn trả lời
Lúc này, tiếng sét nổ lớn! Gió dần nổi lớn! Ta đón gió mà đứng.


Tất cả mọi người đều đang nghi luận. Lúc này cư nhiên vang lên tiếng sấm, chính là có nghĩa, chuyện Diệp Dược Nô ta gây ra, hậu thế sẽ không tha. Tất cả mọi người đối với bọn ta tức khí mắng chửi, thậm chí chỉ thiên mà lớn tiếng trách cứ


Ta lạnh lùng cười “Thế nào? Tuyên Tuyết Hạo! Đã nghĩ kỹ chưa?”
Sấm sét đầy trời! Đột nhiên, ba  một tiếng, bổ trúng thiết chế mũ giáp của Tuyên Tuyết Hạo! Hắn đột nhiên ngã xuống ngựa, ngửa mặt lên trời khóc lớn nói “Ông trời thật không có mắt!”
Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết