Lãng Nhân Thiên Nhai Truyện Full

Chương 11

Yến Cô Minh bám theo đằng xa, thấy nam tử nọ đi vào một tiểu viện.

Bốn bức vách bao quanh tiểu viện rất thấp, Yến Cô Minh đi từ phía cửa vào sang, cửa gỗ khép chặt.

Vì nơi này khuất nẻo nên ít người lui tới.

Yến Cô Minh vòng ra sau tiểu viện, nhìn từ kẽ hở vào. Đấy là một tiểu viện ba gian bình thường, bấy giờ chẳng có ai trong sân.

Yến Cô Minh không do dự gì, dùng lưỡi câu trên cổ tay móc vào vách, lật người nhảy vào tiểu viện một cách chớp nhoáng, không tiếng động.

Hắn đứng giữa sân chẳng một bóng người, không trốn tránh.

Tiếng rì rầm từ trong nhà lọt ra ngoài, hình như ai đó đang nói chuyện.

Yến Cô Minh đến gần.

Hắn bước thật khẽ, nhưng vẫn rất vững vàng. Mỗi một bước chân lại như mang theo một tầng áp lực vô hình. Trong kia gồm những ai, hắn không biết. Nhưng dù ấy có là quỷ môn đi chăng nữa, hắn vẫn sẽ xông thẳng vào.

Trên đỉnh Thiên Nhai, thời gian như không tồn tại, tĩnh lặng đến mức khiến hắn quên mất cuộc sống vốn dĩ. Tận khi nện từng bước vững vàng này, hắn mới chắc chắn rằng mình vẫn còn tồn tại.

Cánh cửa bị gạt phăng ra.

Hai người trong phòng sững sờ.

Yến Cô Minh bước vào quá tự nhiên, có một thoáng chúng nghĩ hắn mới là chủ nhân nơi này. Cho đến khi nam tử đứng tuổi hơn sực tỉnh, buông ngân lượng đang cầm ra, đứng dậy.

“Ngươi là ai!”

Yến Cô Minh: “Kẻ đến lấy mạng ngươi.”

Chưa dứt lời, kiếm đã bay ra!

Yến Cô Minh nhanh đến nỗi khiến người khác không trở tay kịp.

Hắn xử lý gã thanh niên nép mình một bên tìm dịp chạy đi hô hoán trước nhất, tuy sức vóc bọn họ không tồi, nhưng so với một người chuyên giết chóc như Yến Cô Minh thì hãy còn kém rất xa. Yến Cô Minh tung một cước trúng bụng gã trẻ hơn, gã ọc ra một búng máu, ngã xuống đất không dậy nổi nữa.

Người còn lại rút đoản kiếm từ ngực áo ra, thừa lúc Yến Cô Minh tung chân thì đâm thẳng vào cổ hắn.

Nhưng vẫn chậm một bước.

Yến Cô Minh thụp đầu xuống, trở tay xuất kiếm, lưỡi kiếm bén ngót lặng lẽ dừng ngay trên yếu hầu nam tử nọ.

“Ngươi…” Nam tử nghiến răng, “Ngươi có biết mình đang làm gì không.”

Yến Cô Minh: “Ta đang làm gì.”

“Ngươi đắc tội với sòng bạc Tụ Bảo chúng ta, không muốn lăn lộn ở trấn Thái Lai này nữa rồi?”


Mấy câu dằn mặt thế này, Yến Cô Minh nghe nhiều rồi.

Yến Cô Minh: “Ta chưa biết mình có lăn lộn tiếp được không, nhưng ta biết rõ, rằng ngươi không sống nổi để mà lăn lộn nữa rồi.”

Dứt lời, mũi kiếm đâm thẳng.

“Á…”

Sự uy hiếp của tử thần cách mình quá gần, nam tử nọ đã biết sợ là gì.

“Tráng sĩ… Tráng sĩ tha mạng… Ngài muốn gì, tiểu nhân… tiểu nhân sẽ cho ngài tất.”

Yến Cô Minh dừng kiếm.

“Nộp vật có thể dỗ dành nữ nhân ra đây.”

Gã lắp bắp nhẩm lại: “Dỗ… dỗ dành nữ nhân?” Giữa thoáng ngập ngừng, gã mới chú ý đến một bên vai của Yến Cô Minh. Tự hỏi cái tên tàn phế này có phải vì bị nữ nhân ruồng bỏ nên mới đến đây quậy phá không.

Lúc đầu, gã tưởng Yến Cô Minh là người được bên ngoài thuê đến đòi đồ, giờ xem ra không phải. Nghĩ vậy, gã không sợ như lúc nãy nữa. Vừa bớt sợ, suy nghĩ lại nhanh nhảu hơn.

Mỗi một khắc sẽ có người đến tuần tra gian tiểu viện này, nếu trụ được đến lúc ấy, Diêu tỷ đến kịp, tên tàn phế này chết là cái chắc.

“Khụ, tráng sĩ… ngài muốn gì, chúng ta có gì từ từ nói…”

Yến Cô Minh: “Trâm cài, trang sức, những thứ nữ nhân yêu thích, đưa hết cho ta.”

Nam tử càng lúc càng khinh thường Yến Cô Minh, song ngoài mặt vẫn liên tục trưng ra nụ cười bồi.

“Tráng sĩ, trang sức ấy à, chỗ chúng tôi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nhưng chẳng hay tráng sĩ muốn trang sức có kiểu dáng thế nào, nếu muốn làm vui lòng tiểu thư khuê các, vậy tiểu nhân liền tặng mấy bộ nguyên chất quý giá cho tráng sĩ. Còn như muốn chiều lòng nữ tử chốn phong trần, vậy thì nên chọn một vài món làm từ vàng bạc thật, cầm cho chắc tay.”

Yến Cô Minh trầm giọng, “Đi lấy đi.”

“À… Tráng sĩ thu kiếm lại trước đã, đao kiếm không có mắt, tiểu nhân sợ lắm.”

Yến Cô Minh thu tụ kiếm lại.

“Đừng câu giờ, bằng không ta giết ngươi.”

“Dạ dạ dạ.”

Nam tử bước đến trước một bức tường, ấn vài viên gạch mở cửa ẩn, bên trong chất đến sáu bảy chiếc rương to.

“Tráng sĩ, nữ nhân mà ngài muốn dỗ bao tuổi rồi?”

Yến Cô Minh không đáp.

Nam tử thầm tức cười, nhưng mặt mày lại nghiêm túc chẳng gì sánh được, “Với nữ nhân thì trang sức có liên quan mật thiết đến tuổi tác, độ tuổi nào thì nên đeo trang sức gì, điều này cũng phải am hiểu đôi chút, nếu là mấy cô vừa đến tuổi cập kê…”

Họ thế nào.

Chẳng thế nào cả.

Ngữ điệu uyển chuyển của nam tử, bị ngắt ngay tại đấy.

Một thanh tụ kiếm bén ngót đâm xuyên gáy gã, trồi ra đằng yết hầu, dính một ít xương sụn và thịt vụn.

An tĩnh, là sự tôn trọng dành cho người đã khuất. Còn tốc độ, là lòng từ bi của sát thủ.

Yến Cô Minh thu tụ kiếm lại, ngoái đầu nhìn gã trẻ hơn đang đờ người dưới đất.

“Thế đấy, ta không nhiều lời nữa.”

Thanh niên ôm cái bụng đau đớn của mình.

“Tôi tôi… tôi lập tức tìm ngay, chỗ chúng tôi có một cây trâm… trâm ngọc, nghe nói là… tín vật đính ước của Giang Lỗi – đại nho sĩ tiền triều và phu nhân, đã hai trăm… hai trăm năm tuổi, là báu vật vô giá, báu vật vô giá.”

Gã run rẩy bò dậy, lục tung rương.

Yến Cô Minh đứng ngay sau lưng gã, y hệt phán quan đòi mạng.

“Tôi… tôi đang tìm, đang tìm đây…”

Cứ trở rương hai bận là gã lại ngoái đầu, sợ hãi nhìn Yến Cô Minh một lần.

“Tôi tôi… tôi… tìm được rồi, tìm được rồi!”

Mò thấy một cái hộp, gã thanh niên mừng rỡ reo lên. Gã đưa hộp cho Yến Cô Minh.

“Tráng sĩ, ở đây này!”

Yến Cô Minh: “Mở ra.”

Bấy giờ mới phát hiện Yến Cô Minh không có tay, gã run rẩy cúi đầu thật thấp.

“Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết.”

“Mở ra.”

“Vâng vâng.” Gã mở hộp ra, một cây trâm với chất ngọc ấm nhuận nằm im trong đấy.

Yến Cô Minh: “Cho vào ngực áo ta.”

“Dạ dạ dạ.” Mười ngón tay gã lạnh cóng, nhét hộp vào áo Yến Cô Minh.

Yến Cô Minh: “Còn có thứ gì mà các cô nhóc mười mấy tuổi ưa thích, lấy ra hết đây.”

Gã thanh niên: “Mười mấy tuổi, mười mấy tuổi… Tiểu nhân thử xem đã, chỗ chúng tôi còn có son Dương Châu thượng đẳng, cả khuyên tai bằng vàng nạm ngọc…”

Gã rút một cái bọc nhỏ ra, cho hết những món trang sức mình mò được vào, vắt lên lưng Yến Cô Minh.

“Đại gia cứ lấy, đại gia cứ lấy…”

Yến Cô Minh: “Ngươi đang rất sợ hãi.”

Xác chết dưới đất vẫn còn ấm, máu loang cả vũng. Không khí trong phòng tràn ngập mùi máu tanh. Gã thanh niên tái mặt, người run cầm cập.

“Không… không không.”

Yến Cô Minh: “Ngươi không cần phải sợ.”

“Tôi tôi… tại sao…”

Yến Cô Minh lặng lẽ đứng đấy, mắt lại không nhìn gã, dường như đang chờ đợi một thứ gì đó.

Đúng lúc ấy, một giọng nữ dịu dàng từ bên ngoài vọng vào.

“Không cần phải sợ, đương nhiên chẳng cần phải sợ.”

Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, mùi son phấn nồng nặc tràn vào.

“Ồ, nam nhân oai hùng, Diêu tỷ thích.”

Gã thanh niên thấy ả ta, bò lăn bò lốc sang phía ấy, “Diêu tỷ, Diêu tỷ…” Gã vốn cho rằng cứu tinh đã đến, nhưng khi tới gần mới vỡ lẽ đấy không phải Vãng Sinh đường mà là Diêm Vương điện.

Diêu Quân không cho gã cơ hội được gọi Diêu tỷ lần thứ ba, hai tiếng vừa dứt, đầu cũng rơi.

Cả khi đầu rớt xuống, gã vẫn không nhìn thấy vũ khí trong tay ả.

Yến Cô Minh thưởng thức một màn này, mặt không đổi sắc.

“Thằng vô dụng.”

Chất giọng dịu dàng không gợn sóng, Diêu Quân từ tốn bước đến gần Yến Cô Minh. Ả không còn trẻ nữa, song ý vị phong tao vẫn chẳng thua kém hoa khôi xuân thì.

“Một nam nhân cụt một tay lại dám đơn độc xông vào phường cược Tụ Bảo, hảo khí phách.”

Yến Cô Minh: “Đao của ngươi rất nhanh.”

Ngón tay sơn xanh của Diêu Quân đưa lên che miệng, khẽ cười, “Cậu có thể nhìn thấy thứ mà Diêu tỷ dùng là đao, nhãn lực không tồi. Nộp lại đồ trên lưng cho ta, Diêu tỷ tha cho mà sống.”

Yến Cô Minh: “Với ta, đường sống mà để người khác phải tặng thì không còn là đường sống nữa.”


Diêu Quân ngửa cổ cười mấy tiếng, bộ ngực nõn nà khẽ run, “Giỏi giỏi, nam nhân có cốt khí, Diêu tỷ thích cậu.” Điệu cười nhạt vừa dứt, ánh mắt ả bỗng lạnh lùng.

“Tiếc thay.”

Một câu tiếc thay, đoản đao Diêu Quân rời vỏ!

Trong chớp mắt, vũ khí chạm nhau.

Yến Cô Minh đanh mặt, ánh mắt Diêu Quân như sương giá.

“Khí lực bá đạo, chẳng hay kỹ thuật thế nào.”

Đao pháp Diêu Quân xoay chuyển, luân phiên công kích. Đao của ả rất nhanh, nhanh đến nỗi khiến người ta hoa mắt. Ả nhận ra Yến Cô Minh đang bị thương, đao phong chuyên công vai phải hắn. Bộ pháp Yến Cô Minh mau lẹ, lách người vài cái thoát chiêu.

Đao pháp của Diêu Quân tuy xuất sắc nhưng chiêu nào cũng nằm gọn trong tay Yến Cô Minh. Trước đây, giao chiến với đối thủ thế này, hắn có thể thủ thắng nội trong ba mươi chiêu.

Nhưng bây giờ Yến Cô Minh chẳng còn như trước.

Chưa bàn tới cái tay bị cụt, chỉ cần nhớ hôm nay mới là ngày thứ hai Yến Cô Minh sử dụng tụ kiếm, lần duy nhất tạm xưng luyện tập là lần múa vài đường trên đỉnh Thiên Nhai sáng hôm trước. Trước giờ hắn chưa từng dùng kiếm bằng tay trái, chưa kể đây lại là tụ kiếm.

Gộp hết lại, ấy là lý do hắn khó phân cao thấp với Diêu Quân.

Nhưng vì Diêu Quân chỉ cố tấn công vai phải, hắn nhiều lần tránh né, vết thương cũ lại rách ra. Chỗ tay cụt lại nhói lên, Yến Cô Minh khựng lại một chốc đã bị Diêu Quân đoạt thời cơ khống chế cổ tay.

“Ôi, đúng là một nam nhân mạnh mẽ.”

Diêu Quân đứng sau lưng Yến Cô Minh, một tay giữ cổ tay hắn, một tay sờ lên chỗ vai bị cụt.

“Uầy, thế là sao, sao lại chảy nhiều máu vậy.”

Yến Cô Minh: “Bỏ tay ngươi ra.”

“Ha.” Diêu Quân bật cười, ngực dán sát vào lưng Yến Cô Minh, tay không ngại máu, vẫn bám rịt lấy vai Yến Cô Minh. “Ôi chao, một đao dứt khoát, chẳng thừa chút gì.” Chỗ vai cụt của Yến Cô Minh đã được chăm sóc một thời gian dài, da thịt dần lành lại, Diêu Quân vừa khéo ôm trọn được cả bờ vai.

“Ha ha.” Diêu Quân chầm chậm cất tiếng cười, “Ngắn quá, chẳng biết chỗ khác có ngắn như thế hay không.” Ả vừa buông lời lẳng lơ, vừa đưa tay xuống thắt lưng Yến Cô Minh thăm dò.

Yến Cô Minh không nói một lời.

Vì Yến Cô Minh cao to, nên khi tay Diêu Quân vươn ra phía trước, người bất giác cũng nghiêng theo, đầu lộ ra.

Trong khoảnh khắc ấy, Yến Cô Minh chẳng quan tâm đến cổ tay đang bị khống chế, nghiêng người cắn cổ Diêu Quân! Ngay lập tức, một tiếng “pặc” vang lên, cổ tay Yến Cô Minh cũng bị vặn gãy.

“Á —–!”

Sao mà Diêu Quân tưởng tượng nổi chuyện này sẽ xảy ra, trở tay không kịp, cũng đã muộn rồi.

Tụ kiếm rời vỏ, xuyên thẳng tim!

Một nhát bất ngờ, không tránh nổi, cũng chẳng né kịp. Diêu Quân ngã xuống, Yến Cô Minh xông đến, ngồi xổm bên xác ả, kiếm hướng xuống, chặt gãy tay phải ả.

“Trên đời này, có thể chạm vào cánh tay ta, chỉ có một người.”

Dù dưới đất là một cái xác, hắn vẫn nghiêm túc nói trọn câu này.