Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 98: Thuyền ma đích thực

Thuyền ma vừa xuất hiện, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu liền liếc nhau, đồng thời nhảy ra ngoài cửa sổ cùng tiến thẳng vào đại mạc.

Lạc Đồng Thanh cùng Đường Di vừa bay theo đuổi kịp hai người kia, hai huynh đệ Mạc gia cũng đi ra.

“Tiểu vương gia, chúng ta cũng đi xem thử hay không?” Hắc Sơn chân nhân hỏi Đạt Bố, Đạt Bố nhíu mày nghĩ nghĩ nói “Đi xem cũng tốt nhưng cần phải cẩn thận, thứ này thoạt nhìn thật sự tà môn!”

Mọi người gật đầu, Hắc Sơn chân nhân mang theo Mạc Tiếu phi thân ra khỏi khách điếm, đuổi theo.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu thi triển khinh công chạy vội về phía bên trong đại mạc, liền nhìn thấy một cái thuyền lớn ẩn ẩn hiện hiện, Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi “Miêu nhi, thuyền lớn kia như thế nào không động đậy?”

Triển Chiêu cũng cảm thấy kỳ quái, chỉ thấy con thuyền càng lại gần càng thấy to lớn, so với bình thường phải lớn hơn nhiều lắm, hơn nữa vững vàng sừng sững bên trong sa mạc, cũng không nhúc nhích.

“Ngọc Đường, có chút cổ quái.” Triển Chiêu vừa chạy vừa nói “Ta cảm thấy không giống thuyền lớn.”

Lúc này, Bạch Ngọc Đường cũng phát hiện… con thuyền ma kia nằm ngay giữa sa mạc, lại gần nhìn mới phát hiện ra đó căn bản không phải thuyền, mà là một toàn thành có hình dáng giống một con thuyền…. là một dạng kiến trúc cổ.

“Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường đến gần cổ thành rồi dừng lại, ngẩng mặt nhìn nhìn nói “Hình như là một tòa thành đổ nát.”

“Đúng, thật cũ kỹ.” Triển Chiêu cũng nhíu mày.

“Phía dưới giống như còn có một phần bị chon vùi trong cát.” Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ “Phỏng chừng tòa thành này trước đây bị chôn dưới nền đất, sau đó bão cát đại mạc nổi lên, thổi cát đi nên dần dần hiện ra.

“Cũng có thể.” Triển Chiêu gật gật đầu hỏi “Sao lại có người cố ý kiến tạo thành cổ theo hình dạng thuyền nhỉ?”

Lúc này, Đường Di, Lạc Đồng Thanh ở phía sau cùng Thần Tinh Nhi hổn ha hổn hển chạy tới.


“A!” Thần Tinh Nhi kinh ngạc nhảy dựng nói “Oa, thì ra là một tòa thành cũ nát! Làm ta cứ tưởng là thuyền ma.”

“Vậy giờ chúng ta vào xem hay là chờ ban ngày?” Lạc Đồng Thanh hỏi.

“Ân.” Triển Chiêu sờ sờ cằm nói “Ban ngày nhìn không thấy, phỏng chừng là bị bão cát che lấp mất.”

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ nói “Hiện tại đi vào không an toàn, dù sao cũng là cổ thành, vạn nhất gặp phải cơ quan, chúng ta ngay cả cây đuốc cũng không đem theo.”

“Ân.” Triển Chiêu cũng gật đầu, Đường Di lấy vài thứ từ trong túi tiền, mọi người nhìn thấy là một cây giống như nến màu đỏ.

“Đây là cái gì?” Lạc Đồng Thanh khó hiểu hỏi.

“Không phải nói ban ngày không ai có thể nhìn thấy sao, làm dấu hiệu, “ đến lúc đó chúng ta có thể tìm thấy nó rồi.” Nói xong, Đường Di dùng đất đem cây gậy chôn xuống. Sau đó, mọi người quay đầu lại thì thấy Hắc Sơn chân nhân cùng Mạc Tiếu cũng đã chạy tới, đang cau mày nhìn tòa cổ thành có hình dáng như chiếc thuyền.

Mà xa xa, Mạc Nhất Bắc cùng Mạc Nhất Đao còn chưa đuổi tới.

Tất cả mọi người cùng lắc đầu, hai người này………khinh công vậy mà còn chưa bằng Thần Tinh Nhi.

Quyết định trở về, Bạch Ngọc Đường đột nhiên túm Triển Chiêu lại hỏi “Miêu nhi…..Vì cái gì những người đã tới trước đây đều không trở về?”

Triển Chiêu sửng sốt một chút, liếc Bạch Ngọc Đường một cái……..Quả nhiên, chợt nghe khắp nơi cơ hồ truyền đến âm thanh tất tất tác tác, nhưng rất khó nhận ra bởi bên trong đại mạc gió quá lớn, làm cho thanh âm đều không phân rõ. Nhưng hai người biết, đích thật là có, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nội công thâm hậu, cảm giác sẽ không nghe lầm, hơn nữa nguy hiểm đang tiến đến.

“Nguy hiểm!” Triển Chiêu đột nhiên chỉ vào phía trên cổ thành ở xa xa, Bạch Ngọc Đường cũng thấy, vội cùng nhau phi thân về phía trước, đối với mọi người hô: “Đi mau!”

Mấy người bên cạnh đều nghe được động tĩnh, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng đồng thời đều nhảy dựng lên, chỉ có Thần Tinh chậm chút, Lạc Đồng Thanh một phen kéo hắn.

Cùng lúc đó, chỉ thấy từ phía trên cổ thuyền, tựa hồ có một khối tấm thảm màu đen đổ ập xuống.

“Không hay rồi!” Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu kêu mọi người phía trước chạy…..Kia không phải là tấm màn đen mà là một màn mưa tên.

Mọi người chạy nhanh về phía trước nhưng màn mưa tên này số lượng kinh người, Bạch Ngọc Đường biết tình huống không ổn, liền rút Long Lân thối nhẫn ra, đối Triển Chiêu nói “Miêu nhi, các người đi trước đi.”


Triển Chiêu làm sao có thể bỏ hắn mà đi, rút Cự Khuyết ra phi thân trở về, cùng Bạch Ngọc Đường ngăn trở trận mưa tên.

Phía sau Hắc Sơn chân nhân chạy thật nhanh, Mạc Tiếu tựa hồ còn do dự một chút,lại bị Hắc Sơn chân nhân kéo đi, Lạc Đồng Thanh cùng Đường Di muốn lưu lại hỗ trợ, lại nghe Triển Chiêu nói “Đi mau!”

Ba người thật sự là không thể di chuyển.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau liếc mắt một cái, nội lực ngưng tụ, ngay khi trận mưa tên vừa đến, rút đao ra đỡ. Mọi người chỉ thấy bóng loáng thoáng hiện, binh khí hai người hàn khí bức người, tên đến đều bị văng ra, nhưng số lượng thật kinh người, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu thay nhau ngăn cản, nhưng số lượng quá nhiều, hai người khẽ nhíu mày, đang lúc chỉ mảnh treo chuông……Đột nhiên chợt nghe giữa không trung có người nói “Lui ra phía sau!”

Nghe thanh âm, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường không hẹn mà cùng cảm thấy vui vẻ, phi thân lui ra phía sau, đồng thời, liền cảm giác một cỗ nội lực mạnh mẽ đảo qua, đem mấy vạn cây tên ngăn cản…….

Mọi người không khỏi thán phục – nội lực quá thâm hậu!

Một Hắc y nhân dừng ở trước Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu đi lên một bước “Sư phụ.”

Thiên Nhất vừa nhìn thấy hắn, Bạch Ngọc Đường cũng tiến lên “Tiền bối.”

“Đi về trước rồi nói sau.” Thiên Nhất xua tay nói “Các ngươi cũng thật lợi hại, buổi tối cũng dám tiến vào sa mạc này, không biết cái gì là trời cao đất rộng hử?” Một bên trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường liếc mắt một cái “Ngươi cũng không ngẫm lại, nếu ngươi xảy ra chuyện gì, sư phụ ngươi sẽ không cắn chết ta?”

Bạch Ngọc Đường xấu hổ, Triển Chiêu cũng bị trừng mắt, Thiên Nhất nói “Ngươi không phải ổn trọng lắm sao? Sao cả ngày cứ điên theo hắn thế?!”

Triển Chiêu không nói lời nào, Thần Tinh Nhi ở một bên nâng cằm, nhìn Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu – hai vị đại hiệp bị Thiên Nhất giáo huấn, cảm thấy được có chút thú vị, liền đối sư phụ nói “Ai, sư phụ a, người nói Thiên Nhất tiền bối cùng Mộ Thanh Vân tiền bối, người nào lợi hại hơn?”

Lên tiếng xong, không có thanh âm trả lời, Thần Tinh nhìn lại, chỉ thấy Lạc Đồng Thanh ngồi một bên, sắc mặt tái nhợt.

“Nguy rồi!” Đường Di cũng thấy, tiến lên xem xét, chỉ thấy trên lưng Lạc Đồng Thanh cắm một mũi tên đuôi lông đại bàng, màu đen, rất ngắn.

“Sư phụ!” Thần Tinh sợ hãi, hỏi “Người có bị thương nặng lắm không?”

Thiên Nhất vừa thấy liền chau mày nói “Có độc.”

“Chính là kịch độc!” Đường Di sắc mặt khổ sở.


“Có thể cứu được không?” Bạch Ngọc Đường hỏi Đường Di.

Đường Di nói “Ách…Cái này là làm khó ta, ngươi để ta đi độc chết người thì còn có thể đi.”

“Còn tâm tư nói giỡn sao?” Thần Tinh Nhi phát hỏa, nhảy dựng nói “Mau cứu sư phụ ta, nếu có chuyện gì không hay xảy ra với sư phụ ta cũng không sống nữa, ô…ô……….” Nói xong, khóc thét lên.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu liếc nhau, Triển Chiêu chụp lấy nàng nói “Đừng nóng vội, bối rối không phải biện pháp, phải nghĩ biện pháp.”

“Nhanh đi tìm đại phu.” Bạch Ngọc Đường nói xong, chính mình cũng tự thấy bất khả thi, thâm sơn cùng cốc thế này, lấy đâu ra đại phu chứ?

“Đúng rồi, bằng hữu của các ngươi không phải có một thần y sao?” Thiên Nhất đột nhiên hỏi.

“Công Tôn tiên sinh!” Triển Chiêu nhanh nhảu gật đầu.

“Ta nghĩ đại quân của bọn họ đã muốn tới ngoài Thạch thành, các ngươi muốn hay không………” Thiên Nhất chưa nói xong, chỉ thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mỗi người một bên khiêng Lạc Đồng Thanh phi thân về phía trước, hướng ngoài Thạch thành mà đi.

Thần Tinh Nhi lau nước mắt, cũng nhanh chóng đuổi theo.

Đường Di cũng theo sau nhưng còn chưa bước được vài bước, đột nhiên liền cảm thấy bên người phát lạnh, Đường Di cả kinh, xoay mặt, liền nhìn thấy Mộ Thanh Vân xuất hiện ngay bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng khiến hắn có chút sợ hãi.

Võ lâm chí tôn đúng là không tầm thường, chỉ một ánh mắt có thể đem một tiểu bối giang hồ bình thường nhỏ bé như hắn áp đảo, Đường Di thối lui vài bước, ôm ngực nói “Oa….Tiền bối, người không nên hù dọa người khác a, mấy đời của Đường gia chỉ có ta là đích tôn thôi đó.”

Thiên Nhất nhìn Đường Di hỏi “Ngươi đi theo bọn họ đến, mục đích là gì?”

Đường Di cười cười nói “Ta thì có thể có mục đích gì chứ, không phải vào giúp vui sao.”

Thiên Nhất hơi nhíu mi “Ta cùng với phụ thân đã chết của ngươi cũng có chút giao tình, ngươi nghĩ muốn thay hắn báo thù, ta có thể lý giải.”

Sắc mặt Đường Di nhanh chóng thay đổi, cười khổ một tiếng nói “Tiền bối, ta không hy vọng xa vời giúp cha ta báo thù, ta chỉ muốn biết rõ, người chết như thế nào, theo cách nói của nương ta đều là lừa dối, ta đã sớm biết.”

Thiên Nhất hơi gật đầu nói “Cái khác ta mặc kệ…. Bất quá, ngươi lợi dụng hai đồ nhi của ta.”


Đường Di nhanh xua tay “Ta không dám…. Hơn nữa, hai người bọn họ cũng không phải người hồ đồ, ta có ý đồ gì, hai người họ có thể không biết sao? Tiền bối, không cần để tâm.”

Thiên Nhất nhìn hắn, chợt lóe…. Không có.

“Oa.” Đường Di lại che ngực, tâm nói “Cũng quá cao cường đi!” Bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn qua Mạc Nhất Bắc cùng Mạc Nhất Đao đang choáng váng, vẫy tay nói “Đi thôi, trở về tắm rửa rồi ngủ một giấc, không có cách nào để giải thích rõngay cả.” Nói xong, đi mất.

Lại nói Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mang theo Lạc Đồng Thanh đi ra Thạch thành, quả nhiên nhìn thấy phía trước có đại quân đang dựng trại.

Hai người mang theo Lạc Đồng Thanh tới trước cửa đại doanh lại bị thủ vệ ngăn cản, Triển Chiêu đang muốn lấy lệnh bài trong thắt lưng ra, nhưng Thần Tinh Nhi không thể đợi được, ở cửa hô to “Công Tôn tiên sinh, mau tới cứu sư phụ ta!”

Công Tôn cùng Bàng Thống trong đại trướng chụm đầu nghiên cứu địa thế sa mạc cùng địa hình Thổ Phiên, chợt nghe thanh âm bên ngoài, vội vén màn trướng lên.

Lúc này, thủ vệ đã để Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tiến vào, Triển Chiêu vừa thấy Công Tôn liền nói “Tiên sinh, hắn trúng độc!”

Công Tôn nhanh chóng chỉ tay vào lều lớn của mình nói “Nâng vào đi.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đem người vào trong đại trướng.

Công Tôn nhìn thương thế liền nhíu mày hỏi “Chuyện gì đã xảy ra?”

Triển Chiêu nói đại khái một chút chuyện con thuyền ma cùng cơ quan trong đó.

Bàng Thống có chút buồn bực “Tình huống này giống như là bên trong cổ thành có người…Không giống như là cơ quan tự động, cơ quan cơ bản đều là duy nhất, làm sao có thể lặp lại nhiều lần?”

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu tỏ vẻ hoài nghi.

Công Tôn nói “Triển hộ vệ, Bạch thiếu hiệp, các ngươi bảo vệ tâm mạch của hắn, ta muốn rút tên ra trước.”

“Được!” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhanh chóng vận công bảo vệ tâm mạch Lạc Đồng Thanh.

“Sư phụ, người phải cố sống a.” Thần Tinh Nhi tội nghiệp ghé vào bên giường nhìn Lạc Đồng Thanh hai mắt nhắm nghiền, trong lòng thầm mắng chính mình – đều do ngươi không tốt, cứ thích kém miếng khó chịu, sư phụ nếu không phải vì cứu ngươi cũng sẽ không bị trọng thương, ngươi thật vô dụng!”


Lúc tên được rút ra, Lạc Đồng Thanh chảy rất nhiều máu, lại còn toàn là máu đen, nhưng chung quy là vẫn sống, không có tắt thở.

Công Tôn dùng ngân châm giúp hắn trừ độc, cũng may là Công Tôn cẩn thận, lần này sợ trúng mai phục nên mang đến rất nhiều dược liệu, quả nhiên luc này đã có thể phát huy tác dụng.

Trải qua một đêm trị liệu, Lạc Đồng Thanh chuyển nguy thành an, độc được giải.

Thần Tinh Nhi thở phào một hơi, mọi người cũng đều an tâm, Công Tôn cầm mũi tên độc lên tỉ mỉ xem xét, bỗng nhiên nói “Ừm…Tên độc này hình như ta đã từng thấy.”