Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 75: Đệ thất thập ngũ thoại nghi, Hắc Sơn cùng yêu giáo

Ngay đêm đó, Đường Di và Lạc Đồng Thanh đánh một trận thật thỏa thích, hai người đến cuối cùng cũng không thể phân ra thắng bại, bởi vì Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hô ngừng lại.

Đường Di chưa tan kinh sợ chạy đến liên tục vuốt ngực, thầm nói, “May quá, thiếu chút nữa mạng nhỏ phải bàn giao rồi.”

Lạc Đồng Thanh thì cúi đầu không nói, dường như đang suy nghĩ.

“Không còn sớm.” Bạch Ngọc Đường bảo “Đều giải tán đi ngủ đi.”

Lạc Đồng Thanh thu hồi đao, cùng Thần Tinh hành lễ với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, xoay người rời đi.

Đường Di còn ở bên cạnh, Triển Chiêu không hiểu nhìn hắn, hỏi, “Ngươi không đi sao?”

Đường Di đưa tay, dùng một đầu ngón tay chọt chọt quai hàm, tựa hồ có việc.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trao đổi ánh mắt, Đường Di xem ra cũng không phải là nghe mùi thơm đến ăn bánh rán, mà là có chuyện gì muốn tìm hai người bọn họ.

“Chuyện gì?” Triển Chiêu hỏi hắn.

“Hắc Sơn phái lúc nãy… Hai ngươi từng nghe nói đến lai lịch bọn họ chưa?” Đường Di ngồi xuống bên cạnh bàn đá, hỏi hai người.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sửng sốt, hai người cũng ngồi xuống bên cạnh bàn, bảo “Cho tới bây giờ chưa nghe nói qua, ngươi biết?”

“Ân.” Đường Di gật đầu, bảo “Ta từng gặp phải trên đường … Coi như là vô tình gặp gỡ, chưởng môn bọn họ cũng không yếu như bộ hạ vậy đâu.”

“Có ý gì?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời hỏi.

“Đó hẳn là nam nhân đi.” Đường Di cau mày suy nghĩ một chút, bảo “Ta cảm thấy người kỳ dị, không thấy rõ tướng mạo, bất quá… Có chút yêu dị.”


“Yêu dị?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường khó hiểu, Đường Di dùng cái từ này là có ý gì?

“Trước kia trên giang hồ, có một yêu giáo, hai ngươi nghe nói qua chưa?” Đường Di hỏi.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhướn mày, “Nghe thì cũng từng được nghe qua, bất quá đây là chuyện của mấy chục năm trước đi.”

“Ân.” Đường Di gật đầu, bảo “Bởi vì năm đó cha ta chính là vì đấu với người của yêu giáo nên mới chết, vì thế nương ta từ khi ta còn bé vẫn luôn lảm nhảm về chuyện của yêu giáo, nói đến rất nhiều thần công kỳ quái của yêu giáo… cho nên ngày đó ta nhìn thấy, đột nhiên liền nghĩ đến.”

“Thần công?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời cau mày nhìn Đường Di, cảm giác hắn giống như sắp tuyên truyền tà giáo gì đó vậy.

“Hai ngươi hãy nghe ta nói, ta đang nghiêm túc.” Đường Di bảo “Các ngươi có bao giờ nhìn thấy cỗ kiệu không có người mang lại bay trên không chưa?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, hỏi Đường Di — ngươi định đổi đề tài? Chuyển sang kể chuyện ma?

Đường Di chán nản trợn mắt nhìn hai người, bảo “Ta đang nói chuyện nghiêm túc, yêu giáo năm đó chính là có khả năng như vậy, sau đó ngày hôm ấy ta ở trên đường gặp phải người của Hắc Sơn phái, xe ngựa của chưởng môn bọn họ đang bay lên trời.

“Con ngựa kia cũng bay theo sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Đường Di ngước mắt nhìn trời, bảo “Hai ngươi chính là không tin ta có đúng không hả?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời bật cười, thấy còn tiếp tuc trêu chọc nữa thì Đường Đại Ý sẽ nổi giận, liền nói, “Được rồi, ngươi nói đi, không giỡn với ngươi nữa.”

“Khinh công hai ngươi đều được xem là cao hạng nhất hạng nhì trên giang hồ rồi, có thể khiến cỗ kiệu bay lên trời không?”

Triển Chiêu sờ sờ cằm, bảo “Cỗ kiệu thì cũng được, bất quá xe ngựa à… cần thiết sao? Thật mệt mỏi?”

“Đúng vậy.” Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, hỏi Đường Di, “Ngươi đã nhìn thấy Hắc Sơn chân nhân kia chưa?”

Đường Di nhún nhún vai, “Ta thấy được dáng vóc, không nhìn rõ ràng.”

“Sẽ không phải chỉ là vì khiến tân môn phái được người chú ý mà cố lộng huyền hư chứ?” Triển Chiêu cũng nói, “Nhớ năm đó yêu giáo không phải bị diệt hoàn toàn rồi sao, yêu vương bị thiêu chết, yêu nhân cả giáo phái đều bị chôn sống hết…”

“Bất quá, võ lâm trung nguyên năm đó cũng đủ tàn nhẫn.” Bạch Ngọc Đường bảo “Cả giáo phái tổng cộng mấy ngàn người đều bị chôn sống.”


Đường Di khe khẽ thở dài, bảo “Thế hệ trước lúc ấy có không ít người đều chết trong tay yêu giáo, cho nên mới phải làm ra chuyện rắc rối như vậy… vì thế bọn họ đều rất sợ dư đảng yêu giáo trả thù.”

Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm, bảo “Điều này cũng đúng a… Nếu như năm đó thật sự có người chưa chết, vậy cũng quả thật được tính là có thâm thù đại hận với võ lâm trung nguyên rồi.”

Trong lúc nói chuyện, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo bản năng nhìn nhau, nói đến hai chữ thù hận, hai người đều theo bản năng nghĩ tới những lời lúc nãy, bên trong nha môn tri phủ, Lưu Biện nói ra khi nhìn bóng đêm… Tựa hồ, cũng là nói đến báo thù rửa hận. Hơn nữa… còn liên quan đến Nguyên lão gia tử… và Mạc Cơ…

“Đúng rồi.” Triển Chiêu hỏi Đường Di, “Chuyện năm đó, Nguyên lão gia tử và Mạc Cơ có tham dự không?”

Đường Di sửng sốt, sờ sờ đầu, bảo “Chuyện này ta làm sao mà biết được?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều có chút vô lực, “Mẹ ngươi Đường lão phu nhân chắc chắn biết đi.”

“Oa…” Đường Di vội vàng khoát tay, bảo “Theo tính tình nóng nảy của nương ta, nếu như biết người của yêu giáo xuất hiện lần nữa, nhất định sẽ lôi theo cả Đường môn sát qua báo thù cho cha ta, ta cũng không dám hỏi nhiều đâu.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý, liền im lặng, chẳng qua là trong lòng âm thầm khó hiểu, có thể nào thật có liên quan đến yêu giáo năm đó?

“Ta cũng chính là nghĩ không ra nên mới đến nói một tiếng với hai ngươi.” Đường Di bảo “Các ngươi có thời gian thì lưu ý một chút đi… đừng để đến lúc đó thật chọc ra tai họa gì, nơi này có nhiều người giang hồ như vậy, hễ mà loạn thì sẽ rất phiền toái.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu, đều bày tỏ biết.

Sau đó, Đường Di đứng dậy cáo từ rời đi. Chờ Đường Di đi rồi, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trở lại trong phòng, đóng cửa lại, Bạch Ngọc Đường đưa tay, kéo một lọn tóc của Triển Chiêu, hỏi, “Miêu nhi, thấy thế nào?”

Triển Chiêu bị hắn kéo một cái giật mình, hung hăng trừng quá, bảo “Làm gì?”

“Ngươi sao mà luôn giống hệt như con mèo đang xù lông vậy?” Bạch Ngọc Đường giơ tay đặt lên bả vai hắn, sáp qua bảo “Miêu nhi, ngươi có biết mèo đáng yêu ở điểm nào không?”

Triển Chiêu nhướn mày, “Biết bắt chuột.”

Bạch Ngọc Đường chân mày run run, giơ một ngón tay ra nhẹ nhàng lắc lắc, bảo “Không phải… điểm đáng yêu nhất của mèo chính là có lúc nó vô cùng không nghe lời, có lúc lại vô cùng nghe lời, có lúc vô cùng không thân thiết với người, có lúc lại vô cùng thân người.”

Triển Chiêu cười khan hai tiếng, bảo “Thân chính là người cũng không phải là chuột.”

Hai người nhìn nhau, nhìn hầm hầm… Xoay mặt, chuẩn bị tắm.




Thần Tinh và Lạc Đồng Thanh trở về bên trong biệt viện của mình, Lạc Đồng Thanh vẫn luôn cúi đầu không nói, tựa hồ là đang trầm tư thứ gì, Thần Tinh nhìn thấy, cười híp mắt sáp qua, hỏi, “Lạc ngốc tử, như thế nào?”

Lạc Đồng Thanh giương mắt nhìn hắn, bảo “Không biết lớn nhỏ.”

Thần Tinh nheo mắt lại, lỗ mũi hừ một tiếng, bảo “Bất quá a, nói gì thì nói, tằng sư thúc tổ và Triển Chiêu, thật là lợi hại a.”

“Tất nhiên.” Lạc Đồng Thanh bảo “Sư phụ hai người bọn họ đều là thế ngoại cao nhân, tài năng đứng hạng nhất hạng nhì trong thiên hạ, sở dĩ chọn hai người bọn họ làm đồ đệ, cũng bởi vì hai người là kỳ tài luyện võ hiếm có!”

Thần Tinh bĩu môi, bảo “Nhưng Lạc ngốc tử, ngươi cũng là kỳ tài luyện võ mà, chẳng qua là gặp gỡ kém chút thôi, nếu như người ngươi từ nhỏ gặp phải cũng là Mộ Thanh Vân, nói không chừng bây giờ còn lợi hại hơn cả tằng sư thúc tổ nữa… Ai da.”

Thần Tinh chưa nói hết câu đã bị Lạc Đồng Thanh gõ đầu, “Đừng nói nhảm, hôm nay những điều sư thúc tổ chỉ điểm ta, mặc dù chỉ có le que mấy lời, nhưng tinh diệu vô cùng, thiên phú kiến giải vượt xa ta gấp mười lần, còn trẻ tuổi như vậy, chỉ cần thời gian, nhất định sẽ có thành tựu hơn cả Mộ Thanh Vân lão tiền bối.

Thần Tinh bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm, “Ngươi muốn khen ngợi bọn họ, cũng đừng chê bai chính mình chứ, tương lai nói không chừng ngươi cũng có tiền đồ mà.”

Lạc Đồng Thanh nhìn nhìn hắn, bảo “Sau này đừng nói càn, nếu không lại bị bắt nạt.”

“Ta mới sẽ không bị ức hiếp!” Thần Tinh hướng hắn làm mặt quỷ “Chỉ có ngươi mới có thể bị người ta bắt nạt!” Nói xong, chạy vào trong nhà chuẩn bị ngủ.

Lạc Đồng Thanh đứng ở trong sân, rút đao ra, nhắm mắt tập trung tư tưởng, tinh tế nhớ lại những điểm tinh túy của chiêu pháp mà lúc nãy Bạch Ngọc Đường nói với hắn, lặp đi lặp lại trong đầu… Lại mở mắt ra, dưới ánh trăng sử xuất một bộ đao pháp… tựa như nước chảy mây trôi bá đạo vô cùng, Thần Tinh bên cửa phòng nhìn liên tục khen hay.

Lạc Đồng Thanh thu hồi đao, trong lòng cũng rất mừng rỡ… Đi tới cửa phòng, đột nhiên hỏi Thần Tinh, “Thần Tinh, ngươi nói, sau này nếu như ta còn có chỗ không hiểu, có thể đi hỏi sư thúc tổ không?”

Thần Tinh bật cười, bảo “Tất nhiên có thể đi hỏi hắn.

“Sẽ có quá phận hay không, hoặc là… gây thêm phiền toái cho hắn?” Lạc Đồng Thanh do dự.

“Cho nên nói ngươi ngốc mà.” Thần Tinh bất mãn nói, “Thế nhân đều nói Bạch Ngọc Đường là ngọc diện la sát, bất cận nhân tình trở mặt không nhận người gì gì đó… Ta cảm thấy, toàn bộ những lời đó đều là vu khống!”

“Ngươi cũng cảm thấy như vậy à?” Lạc Đồng Thanh hỏi.

“Ta cảm thấy hắn bất quá là tính tình tùy ý chút, quái đản chút, cũng không phải là người xấu. Ngươi xem, mới vừa rồi hắn không chút keo kiệt chỉ điểm ngươi.” Thần Tinh bảo “Cái gọi là vật lấy loại tụ người lấy bầy phân… Ngươi xem tằng sư thúc tổ ở cùng với ai? Triển Chiêu danh khí lớn, võ công cao nhân phẩm cũng tốt, nếu có thể trở thành tri kỷ với tằng sư thúc tổ, có thể thấy được hai người chí thú tương đầu  tâm tâm tương tích… nếu như ta là ngươi a, sau này hễ có gì không hiểu, liền đi hỏi hắn. Ta xem con người Bạch Ngọc Đường nha, rất trực tiếp, nếu hắn thích ngươi đi hỏi, tất nhiên chỉ điểm ngươi, nếu không thích, sẽ nói thẳng ra với ngươi, không giống bọn sư tổ, bên ngoài một bộ, sau lưng một bộ!”

Lạc Đồng Thanh gật đầu, bảo “Ân, ngươi nói có lý, phương diện xử sự làm người vẫn là ngươi hiểu hơn, giống như lần trước ngươi bảo ta ngoan ngoãn nấu cơm buổi tối lại len lén luyện công, chỉ cần không cho người khác nhìn thấy, cũng không có ai đến gây chuyện với ta. Lần này ta nghe lời ngươi, nếu còn gì không hiểu, ta đi hỏi sư thúc tổ.”

“Ân.” Thần Tinh hài lòng gật đầu, hai thầy trò sau đó rửa mặt, đi ngủ.


Bạch Ngọc Đường tắm rửa xong, mặc áo lót sạch sẽ từ sau tấm bình phong đi ra, liền thấy Triển Chiêu đang xếp chân ngồi trên giường, cầm giấy bút trên tay, viết gì đó.

“Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường tung người nhảy lên giường, dựa bên cạnh Triển Chiêu, sáp qua, cằm gác trên bả vai hắn nhìn hắn viết gì đó, vừa hỏi, “Viết cái gì vậy?”

“Ân. Ta nhờ Công Tôn tra chút tài liệu cho ta.” Triển Chiêu bảo “Chuyện yêu giáo năm đó, cùng với những môn phái võ lâm hôm nay đến đây.”

“Môn phái võ lâm thế nào?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.

“Ân… Những môn phái võ lâm này chen chúc tới, tất nhiên có nguyên nhân.” Triển Chiêu bảo “Nếu như nhất định bảo đến vì Minh Linh, ta cảm thấy rất khiên cưỡng, cho nên muốn để cho Công Tôn tra thử bối cảnh và quan hệ của những môn phái này, xem có điểm nào giống nhau hay không … Ngoài ra, còn có thuyền ma.”

“Thuyền ma?” Bạch Ngọc Đường nổi chút hăng hái, hỏi, “Cái này Công Tôn cũng biết?”

“Tiên sinh kiến thức rộng rãi, có lẽ từng nghe thấy cũng nói không chừng.” Triển Chiêu nói, liền động thủ viết loạt xoạt, bảo Bạch Ngọc Đường “Ngươi ngủ trước đi.”

Bạch Ngọc Đường sáp qua, bảo “Miêu nhi, ngươi làm gì mà có bàn lại không ngồi đó viết?”

Triển Chiêu khiêu mi, “Ta thích! Hao tử… rút tay ra!”

“Ngươi để mực chỗ nào vậy?”

“Đừng động! Viết lệch!”

“Chữ này có phải viết sai rồi không!”

“Ngươi ngủ ít chen lời!”

“Ta xem một chút…

“A!”

“Đây là cái gì?”

“Mực đổ rồi, đã bảo ngươi đừng làm rộn!”

“Mèo… Tay đen rồi!”


“Làm gì lau trên người ta?”

“Đều tại ngươi làm hại!”

“Đồ chuột chết!”

“Mèo chết!”