Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 42: Đệ tứ thập nhị thoại kế, tà phật cùng trời phạt

Miêu nhi, ngươi muốn làm gì?” Bạch Ngọc Đường để cho Triển Chiêu kéo vào trong nhà, chỉ thấy Triển Chiêu quan sát hắn từ trên xuống dưới, nhìn chung quanh, cảm thấy có chút sợ hãi.

“Ân…” Triển Chiêu sờ sờ cằm, bảo, “Cởi quần áo!”

Bạch Ngọc Đường đưa tay sờ trán hắn, “Miêu nhi, ngươi bị quỷ nhập vào người rồi à?”

Triển Chiêu đánh rớt tay của hắn, lục tung rương đồ tìm ra hai bộ y phục màu đen, đối Bạch Ngọc Đường, “Thay!”

Bạch Ngọc Đường cau mày, “Ta ghét nhất màu đen!”

“Ngươi mặc cái này vào, giả trang giáo chủ Xà Ưng Giáo xâm nhập vào đi!” Triển Chiêu bảo, “Ta cũng đổi lại một thân, hai ta cùng nhau đi vào.”

Bạch Ngọc Đường nhận lấy y phục, thở phào nhẹ nhỏm, ban đầu hắn còn tưởng rằng con mèo gian xảo này muốn hắn đi *** hai tên ác bá kia chứ, thì ra là giả trang giáo chủ Xà Ưng Giáo à.

Bất quá nhận lấy y phục sau Bạch Ngọc Đường vẫn còn có chút khó hiểu, hỏi Triển Chiêu, “Ta chưa từng gặp qua giáo chủ Xà Ưng Giáo, vạn nhất lộ ra thì làm sao đây?”

Triển Chiêu cười, “Cho nên mới để cho ngươi giả trang mà, đeo cái khăn che mặt lên.”

“Mang món đồ chơi đó làm gì?” Bạch Ngọc Đường khiêu mi.

“Mới vừa rồi Khổng Bá không phải nói sao, giáo chủ đều là che mặt.” Triển Chiêu bảo.

“Người ta che chính là mặt nạ, cái này là cái khăn che mặt.” Bạch Ngọc Đường cầm lấy mảnh lụa mỏng vẩy vẩy.


“Vậy thì sao?” Triển Chiêu hỏi.

“Miêu nhi, ta cho là chuyện này có sự khác nhau về mặt bản chất.” Bạch Ngọc Đường bảo, “Mặt nạ là đàn ông mang, cái khăn che mặt là phụ nữ mang.”

“Nói bậy gì đấy.” Triển Chiêu nghiêm túc nói, “Ngươi liền mang cái này đi, bảo đảm nhị Bá sẽ không hoài nghi, ngươi để cho bọn họ làm cái gì thì làm cái đó. Nói xong, bản thân cũng đổi lại một thân y phục đen, cùng Bạch Ngọc Đường đi ra khỏi phòng, cỡi ngựa chạy tới phủ đệ Tam Bá.

Bây giờ phủ đệ Tam Bá đã náo loạn rồi, Lưu Vĩnh Bá đã câm Vương Khải Bá bị điếc, mà Bàng Dục là thượng thổ hạ tả đến đứng cũng đứng không vững. Cuối cùng, Liễu Đại Long đành phải mang Bàng Dục trở về trước, trước khi đi vẫn rất tức giận, cho là rượu và thức ăn Tam Bá dùng để hầu hạ Bàng Dục không sạch sẽ, mà Bàng Dục lại được chiều chuộng, cho nên ăn hỏng bụng. Hai bá là không ngừng kêu khổ, nhưng bây giờ cũng không phải lúc lo lắng nhiều như vậy, hay là tìm Khổng Bá về trước đi, chính lúc này, có một tiểu tư đi vào bẩm báo, nói là ngoài cửa có hai người đến, tự xưng là giáo chủ Xà Ưng Giáo.

Lưu Vĩnh Bá vừa nghe lấy làm kinh hãi, Vương Khải Bá nghe không được, tò mò nhìn Lưu Vĩnh Bá, Lưu Vĩnh Bá rất muốn nói cho hắn biết, nhưng bản thân bị câm… Cuối cùng bất đắc dĩ, đành phải vừa lôi Vương Khải Bá vừa chạy ra ngoài.

Đến phòng ngoài, chỉ thấy hai người áo đen đã bị thủ hạ nghênh đến trong tiền viện.

Lưu Vĩnh Bá cùng Vương Khải Bá ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hai người áo đen đứng trước mắt, đều là vóc người cao gầy, người đứng ở phía trước trên mặt mang khối hắc sa. Hai người này đều là duyệt vô số người, đã cảm thấy khối hắc sa kia sao mà chướng mắt như vậy a, gương mặt đó không biết dáng vẻ thế nào, ánh mắt lại xinh đẹp chết người! Đang suy nghĩ, tầm mắt rơi xuống một người áo đen khác bên cạnh người nọ, người này không mang khăn che mặt… Hai người vừ nhìn một cái, hít một hơi lãnh khí. Người trẻ tuổi kia sao tuấn tú như vậy a.

Chính cái gọi là tai tinh chưa lùi sắc tâm lại nổi, hai người này hai đôi mắt tặc nhìn chằm chằm Triển Chiêu đảo quanh, trên một cái dưới một cái nhìn tới nhìn lui, nước miếng sắp sửa chảy ra.

Triển Chiêu vốn còn đang nghĩ, đợi một lát hai ác bá kia ra ngoài, để cho hai người dẫn bọn họ đi gặp Vu sư, nếu như bọn họ hoài nghi, bản thân liền không cẩn thận lấy cái khăn che mặt của Bạch Ngọc Đường xuống, đến lúc đó hai người chắc chắn sững sờ, nhất thời phản ứng không kịp, bảo bọn chúng làm gì thì phải làm cái đó!

Bất quá bây giờ nhìn lại, ánh mắt của hai người sao là lạ? Nhìn đến sống lưng mình sợ hãi.

Bạch Ngọc Đường là dở khóc dở cười, con mèo này chỉ biết trêu mình, lại không biết hắn với mình kỳ thực tám lạng nửa cân, mình dù sao vẫn luôn nghiêm mặt, ngăn người chớ gần, con mèo kia lại là thấy ai cũng cười híp mắt, tăng thêm thân thiết, xem ra cũng thoải mái.

Quả nhiên, hai bá sắc mê mê nhích tới gần Triển Chiêu.

Triển Chiêu bị hai người nhìn đến khó chịu, hơi có cảm giác ăn trộm gà không được còn mất thêm nắm thóc, liền nói, “Nhìn cái gì?! Mau mang giáo chủ của chúng ta đi gặp Vu sư!”

“Ách…” Lưu Vĩnh Bá nỗ lực nửa ngày, cũng không nói ra câu gì, xoay mặt nhìn Vương Khải Bá bên cạnh, tiểu tử này tốt hơn, dù sao điếc nên cái gì cũng nghe không được, liền bộ mặt say mê ở một bên thưởng thức Triển Chiêu, trong lòng than thở liên tục, “Ai nha, vị này thật là xinh đẹp a, so với hắn, những kẻ mình từng nuôi trong nhà thì chỉ là đồ bỏ a!”

Bạch Ngọc Đường mang theo khăn che mặt, ở một bên cười xấu, thầm nói con mèo ngươi, cho ngươi gạt ta, thấy được chưa, cái này gọi là gieo gió thì gặt bão!

Triển Chiêu cũng có chút nhụt chí, thấy hai người không nói lời nào, liền nói, “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau dẫn chúng ta đi gặp Vu sư đi!”


Lưu Vĩnh Bá khoa tay múa chân nửa ngày, dùng cánh tay đụng Vương Khải Bá phía sau, nhưng Vương Khải Bá chính là nhìn chằm chằm Triển Chiêu chảy nước miếng, gấp cái gì cũng không giúp được.

Cuối cùng Lưu Vĩnh Bá không cách nào, cũng chỉ phải mang người đi vào trong.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, đi theo hai người cùng nhau đi vào, Vương Khải Bá còn không ngừng quay đầu lại liếc mắt nhìn, bởi vì quá chuyên tâm, lúc đi qua cửa viện đầu đụng phải tường, hắn đau đến nhe răng.

Bạch Ngọc Đường cười gian nhìn Triển Chiêu — Miêu nhi, hảo quyến rũ!

Triển Chiêu uất ức, cắn răng hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, thấy bộ dáng của hắn, Bạch Ngọc Đường một đôi mắt hoa đào đều cười đến nheo lại.

Triển Chiêu thầm nói, Bạch lão chuột, ngươi chờ!

Mang theo Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi tới cửa thư phòng Lưu Vĩnh Bá, Lưu Vĩnh Bá lưu nhiều một tâm nhãn, tỏ ý Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chờ một chút, hắn muốn vào bẩm báo một tiếng.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, cảm thấy tình huống không ổn, nếu để cho hai người đi vào báo cho Vu sư kia, nói không chừng sẽ bị phát hiện.

Nghĩ tới đây, Triển Chiêu cũng giả như không hiểu gì cả, theo Lưu Vĩnh Bá vào thư phòng.

Lưu Vĩnh Bá gấp gáp, hắn là muốn cho hai người chờ một chút trước, nhưng hắn không có cách nào nói chuyện, hai người liền không hiểu ý của hắn, nhìn lại Vương Khải Bá bên cạnh, một bộ dáng thất hồn lạc phách.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, đi tới trước một tủ sách bên tường, đối Lưu Vĩnh Bá nói, “Nhanh lên một chút!”

Lưu Vĩnh Bá thầm nói, hai người nếu biết cơ quan ở chỗ tủ sách này, vậy hẳn là người của Xà Ưng Giáo đi? Vừa nghĩ, vừa đi tới phía trước tủ sách, nhưng hắn tựa hồ vẫn còn có chút do dự, quay đầu lại nhìn hai người.

Vừa lúc đó, Triển Chiêu thấy thời cơ đã đến, vừa nhẹ nhàng giương tay lên, nội lực đảo qua mảnh khăn che mặt của Bạch Ngọc Đường, một trận kình phong quét qua, chỉ thấy khối hắc sa nhẹ nhàng bay lên. Góc độ nhìn rất rõ ràng, mà tâm Lưu Vĩnh Bá cùng Vương Khải Bá cũng theo khối hắc sa nhẹ nhàng nâng lên, rời đi, chậm rãi rơi xuống trên đất.

Bạch Ngọc Đường vô lực, quay đầu lại, con mèo kia vẫn là dùng mỹ nhân kế! Lại nhìn hai ác bá trợn to mắt nhìn mình chằm chằm, Bạch Ngọc Đường hung hăng trừng qua, quát, “Nhìn cái gì? Còn không mở cửa!”

Hai người bị Bạch Ngọc Đường dọa sợ hết hồn, thầm nói làm sao hung hãn như vậy a! Lưu Vĩnh Bá theo bản năng đưa tay nhẹ nhàng thay đổi một bình hoa trên giá sách, liền nghe đến “kẽo kẹt” một tiếng.


Kệ chậm rãi mở ra, phía sau là đường ngầm đen ngòm.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau mỉm cười, hai ác bá còn đắm chìm trong nụ cười xinh đẹp này, chờ lúc kịp phản ứng có cái gì không đúng, đã bị hai người điểm trúng huyệt đạo.

Triển Chiêu dùng cánh tay cọ cọ Bạch Ngọc Đường, cười nói, “Như thế nào? đã nói rồi là chiêu hay nhất trong ba mươi sáu kế mà?”

Bạch Ngọc Đường có chút vô lực nhìn hắn, lắc đầu, là ai nói con mèo này ôn văn nho nhã? Căn bản là gương mặt ngoan ngoãn da đen bụng đen!

Cửa trong ám thất là kiểu bậc thang đi xuống kéo dài, hai bên đều có ngọn đèn dầu tia sáng yếu ớt, chiếu lên bốn vách tường lồi lõm những tia sáng vàng yếu ớt.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu áp chế hơi thở, lặng yên không một tiếng động.

Đợi khi đi tới bậc thang cuối cùng, liền nghe đến bên trong truyền đến thanh âm ho khan, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày nhìn nhau, cảm thấy có chút quái dị.

Hai người này đều là cao thủ, nghe tiếng thở người bên trong, tuyệt không giống như là biết võ công, chẳng lẽ Vu sư Xà Ưng Giáo không hề biết võ công?

Hai người một tả một hữu trốn hai bên cửa, nhìn vào bên trong, chỉ thấy tia sáng bên trong rõ ràng sáng hơn bên ngoài một chút, một người áo đen đứng bên cạnh bàn đá, đang còng lưng, đầu đầy tóc xám trắng, khiến cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lấy làm kinh hãi… Chẳng lẽ đã là một lão đầu rồi.

Lúc này, Bạch Ngọc Đường đối Triển Chiêu khiêu mi, giơ tay chỉ ngay phía trước người nọ, cũng chính là bức tường đối diện đại môn. Triển Chiêu giương mắt nhìn qua, chỉ thấy trên tường treo một bức họa, là bức họa tà phật nắm tay.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường — Thiên Thủ Tà Phật! Cùng kia tôn nhỏ giống nhau!

Bạch Ngọc Đường gật đầu — xem ra lần này không sai được rồi.

Chính lúc này, hai người chỉ thấy lão đầu kia từ trên bàn đá bên cạnh cầm lên một chiếc lồng gỗ, đeo lên một đôi bao tay bằng kim loại tơ tằm, đưa tay vào trong lồng tre.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tại cửa, liền nghe đến bên trong truyền đến thanh âm ti ti, hai người tự nhiên hiểu, trong lồng tre kia chính là xà.

Chỉ thấy quái nhân kia đem quái xà lấy ra ngoài, bỏ vào trước mắt, giơ tay lên, từ một bên lấy tới một thanh thiết chùy, đột nhiên liền giơ chùy lên, đập mạnh xuống đầu xà.

Hắn tựa hồ rất hưởng thụ quá trình đánh chết xà này, vừa đập vừa phát ra tiếng cười a a cổ quái, trong miệng  nói lẩm bẩm.


Bạch Ngọc Đường giơ ngón tay chỉ đầu của mình, đối Triển Chiêu làm mặt quỷ — Miêu nhi, đầu người này có vấn đề.

Triển Chiêu cũng cảm thấy hành vi của hắn rất quỷ dị.

Lúc này, chỉ thấy hắn đem con xà huyết nhục nát bấy bỏ vào cái ly bên cạnh, sau đó lại bỏ vào một ít bột thuốc kỳ quái, từ từ khuấy trộn.

Sau đó, hắn cầm lấy cái ly đi vào trong phòng, chỉ thấy trên đất cũng có một chiếc lồng tre, bên trong đang nhốt một con chó đất nhỏ màu vàng, nhìn thẳng vào hắn.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, chỉ thấy người nọ nhấc con chó đất nhỏ ra ngoài, mạnh mẽ muốn nhét thịt rắn vào trong miệng chó.

Con chó nhỏ cũng sợ, sủa gâu gâu, Triển Chiêu chau mày, giơ tay lên một quả tụ tiễn bắn ra ngoài, một tiếng”Đương”, cái ly trong tay người nọ bị bắn rơi, rơi xuống trên đất, “xoảng” một tiếng, trên đất đen một tảng lớn, còn bốc lên khói đen nhàn nhạt.

“Kẻ nào!” Người nọ kinh hãi, xoay mặt lại.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu vừa nhìn gương mặt người đó chuyển qua, đều hít một hơi lãnh khí, hai người đồng thời nghĩ đến một vấn đề chính là — đây tột cùng là người hay là quỷ?! Làm sao đáng sợ như vậy.

Chỉ thấy người trước mắt đã gầy đến chỉ còn lại như da bọc xương, da đại khái là bởi vì quanh năm không thấy ánh mặt trời, tái nhợt phát xanh, mặt tràn đầy tia máu, quai hàm lõm xuống, xương gò má lồi ra thêm vào đôi môi khô khốc, tóc xám trắng… Xem ra đơn giản đã có chín mươi tuổi, nhưng gương mặt đó nhìn kỹ, chẳng qua là khô gầy, cũng không phải là già đến toàn là nếp nhăn, Bạch Ngọc Đường chau mày, tuổi người này tựa hồ không lớn.

Người nọ thấy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đứng ở cửa, bị dọa sợ đến lập tức liền buông con chó nhỏ, đưa tay đi bắt thanh đao bên cạnh.

Sau khi con chó nhỏ được thoát, vội vàng từ trên bàn sách bước xuống, té trên đất lăn một cái, vội vàng bò dậy chạy tới bên chân Triển Chiêu, trốn đến phía sau hắn, cẩn thận thò đầu ra nhìn quanh.

Triển Chiêu cúi đầu nhìn nó, con chó nhỏ tựa hồ biết Triển Chiêu mới vừa rồi cứu nó, kêu hai tiếng “Uông uông” với hắn, nguẩy nguẩy cái đuôi, tiếp tục núp ở phía sau hắn.

Bạch Ngọc Đường thấy người đó cầm lấy đao muốn xông lại, vung tay lên, người nọ căn bản không có nội lực, lảo đảo, đao trong tay liền rơi xuống.

“Ngươi là Vu sư của Xà Ưng Giáo?” Bạch Ngọc Đường hỏi người có bộ dáng khô gầy trước mắt.

Người đó ngẩng đầu, nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, tầm mắt lại chuyển tới trên mặt Triển Chiêu bên cạnh, khàn giọng hỏi, “Các ngươi làm sao biết Xà Ưng Giáo? Là ba tên phế vật kia nói cho các ngươi biết?”


Triển Chiêu lắc lắc đầu, bảo, “Xem ra ngươi biết không ít chuyện có liên quan đến Xà Ưng Giáo, vậy liền theo chúng ta về Khai Phong phủ đi.”

“Ta không thể đi.” Người nọ nói lầm bầm, “Đại nạn buông xuống! Chỉ có ở chỗ này mới được an toàn! Không thể đi ra ngoài!”

“Cái gì?” Bạch Ngọc Đường cau mày nhìn hắn, “Cái gì đại nạn buông xuống?”

“Hắc hắc…” Kia Vu sư cười quái dị hai tiếng, bảo, “Đám ngu dân các ngươi còn không biết đi, các ngươi bất kính với tà phật, tà phật đã nổi giận… Hắc hắc, trời phạt sẽ lập tức đến rồi! Đến lúc đó các ngươi đều phải chết!”