Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 1: Đệ nhất thoại chiến, mưa xuân trên vùng đất Khai Phong

Khánh lịch năm thứ 4, trên bờ sông Lạc Hà dưới chân núi Hoa Sơn, vùng trung bộ bình nguyên Lạc Dương.

Trên bình nguyên cỏ dại cao lớn, tọa hạ một tòa quân trướng rậm rạp phô ra mấy trăm dặm, trước trướng một tòa doanh môn, một đại kỳ cao gầy trước cửa, trên viết “Đại Hạ Quốc Chủ Lý”, bên cạnh vô số chiến kỳ, mấy vạn mặt cờ theo cơn gió gào thét nơi đại mạc mà tung bay phấp phới. Đoàn ngựa dàn hàng ngay trước doanh môn, quân sĩ Tây Hạ mỗi người tinh tráng dũng mãnh, tay cầm đao sắc, chiến mã phiêu phì, nhân mã đều mang hắc khôi hắc giáp, sát khí tràn ngập. Đứng đầu đội ngũ hùng tráng, có một con ngựa lông vàng đốm trắng cao lớn, trên đầu ngựa mang đầu quan hình rồng màu vàng, trên lưng ngựa ngồi ngay ngắn một người, kim khôi kim giáp tay cầm một trường đao màu vàng. Người này đại khái chừng ba mươi tuổi, vóc người cường tráng, đôi mắt chim ưng, mũi câu môi mỏng, tướng mạo giữa bá đạo mang theo một tia âm ngoan, bờ môi mang bộ ria mép ngắn màu đen cương ngạnh, giữa thô lỗ lại mang theo vài phần hung hãn đặc trưng của dân du mục. Người này chính là Lý Nguyên Hạo, tuổi trẻ nhưng đã làm vua nước Tây Hạ 7 năm.

Lý Nguyên Hạo tự đăng cơ tới nay, liền mấy năm liên tục phát động chiến sự với Tống, ngắn ngủn vài năm, đã trải qua Hảo Thủy Xuyên nhất trận cùng Định Xuyên Trại nhất trận, đã liên tục cướp lấy mười mấy thành trì của Đại Tống triều. Một tháng trước, Lý Nguyên Hạo tự mình suất lĩnh bốn mươi vạn tinh binh, từ Hạ Châu lên đường, một đường công thành chiếm đất, cướp lấy Duyên An Phủ cùng Khánh Châu, mục tiêu nhắm thẳng vào Tấn Châu bên bờ Lạc Hà. Tấn châu là nơi tiếp giáp giữa Thái Nguyên Phủ cùng Hà Nam Phủ, vị trí địa lý cực kỳ trọng yếu, một khi thất thủ, quân Tây Hạ liền thuận dòng sông Phần tiến công Trịnh Châu Phủ, trực tiếp uy hiếp đến đô thành Khai Phong của Đại Tống. Đổi câu nói, Tấn Châu được tức Đại Tống sinh, Tấn Châu mất tức Đại Tống mất.

Nhân Tông phái đại tướng quân Hạ Thu Long suất trăm vạn tinh binh ngăn cản, chỉ tiếc binh Tây Hạ kiêu dũng thiện chiến, Lý Nguyên Hạo lại thiện dụng kế, trong vòng ngắn ngủi mấy ngày, Tống binh tổn thất hơn phân nửa, chỉ có thể lui thủ đến bờ Lạc Hà, tình thế nguy cấp.

“Quân Đại Hạ nghe đây!” Lý Nguyên Hạo tay cầm bảo đao, đối với các tướng sĩ hô to, “Hôm nay đánh một trận, chỉ cho phép thắng không cho bại, chúng ta công phá Tấn Châu, tiến thẳng Đông kinh, dùng đầu tiểu tử Triệu Trinh để tế sự nghiệp muôn đời cho Đại Hạ quốc của chúng ta.”

Các tướng sĩ nhất hô bá ứng, tiếng la rung trời, lập tức tiếng kèn nổi lên bốn phía, ba tiếng pháo vang, Lý Nguyên Hạo suất lĩnh binh tướng sát hướng về đại doanh quân Tống. Mười mấy vạn đại quân giục ngựa chạy như điên mà đến, cả mặt đất bình nguyên Lạc Dương đều phảng phất như đang rung động.

Cùng lúc đó, từ trong đại doanh Bắc Tống chạy ra mấy vạn binh mã, người cầm đầu, ngân khôi ngân giáp, tóc trắng râu dài, chính là nguyên soái Tống quân lần này, Hạ Thu Long lão tướng quân.

“Bắt sống Hạ Thu Long!” Thế quân Tây Hạ không thể chống đỡ, không mấy biên đã đem Tống quân đánh đến chạy trốn tán loạn, Lý Nguyên Hạo suất binh đánh vào đại doanh Tống quân, nhưng là sửng sốt… doanh trại Tống quân không bóng người.

“Trúng kế?” Lý Nguyên Hạo sửng sốt, nhưng là chuyển niệm vừa nghĩ lại không thể, mặc dù hai bên có vùng đất cao, nhưng Tống quân sớm đã là thế suy sức yếu, cho dù thiết phục binh cũng nhiều nhất mấy vạn người, căn bản không cách nào cùng đại quân của hắn đối địch, vì vậy hắn mới chủ động tới đột kích doanh trướng.

“Lang chủ!” Phó tướng Đàm Lâm đối với Lý Nguyên Hạo nói: “Hạ Thu Long và đám Tống binh không thấy đâu cả.”


“Cái gì?” Lý Nguyên Hạo chau mày, cảm thấy được không ổn, nhưng còn chưa nói gì, liền nghe từ trong sơn cốc đột nhiên truyền ra một trận tiếng cười sang sảng, “Tứ lang chủ, sơ ý a.”

Lý Nguyên Hạo sửng sốt, nhìn quanh khắp nơi, thế nhưng không phân biệt được nơi phát ra âm thanh, lập tức ý thức được người nói chuyện nội lực cực cao.

“Ở đằng kia.” Có mấy binh sĩ giơ tay lên chỉ về vách núi cao ở phía Đông.

Lý Nguyên Hạo ngửa mặt nhìn lại, chính là sửng sốt.

Chỉ thấy trên đỉnh vách núi đá dựng đứng có một người nơi đó, một bộ bạch y vóc người cao lớn, sợi tóc đen theo ngọn gió trên đỉnh núi nhẹ nhàng tung bay, trong tay hắn cầm một thanh trường đao màu trắng bạc, tùy ý mà đứng.

Lý Nguyên Hạo ánh mắt như đuốc, mặc dù cách rất xa, nhưng cũng thấy rõ ngũ quan người nọ, không khỏi nhẹ nhàng hơi chậm lại. Mặc dù là trang nam tử, thế nhưng diện mạo thật xinh đẹp, mi mắt miệng mũi không cái nào chẳng phải là vạn trung tuyển nhất, đặc biệt là tiếu ý trong mắt và khóe môi khẽ nhếch, mang xuất ba phần hào khí ba phần hài hước, ba phần ngang ngạnh, một phần tà khí.

Mấy vị võ lâm cao thủ bài danh đứng đầu võ lâm Trung Nguyên Lý Nguyên Hạo đều điều tra qua, mặc dù người này hắn chưa từng thấy tận mắt nhưng cũng từng xem bức họa… Người có thể đem một thân bạch y mặc đến tùy ý trương dương như thế, rõ ràng là nam nhân lại có thể mỹ đến ngay cả nam nhân cũng muốn nhìn thêm vài lần, Trung Nguyên võ lâm còn có thể là ai? Không phải là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường thì chẳng còn ai khác nữa.

Lý Nguyên Hạo khẽ cau mày, người này ở giang hồ nổi dương danh nhưng chẳng phải vì bề ngoài… Nhìn thanh trường đao màu bạc trong tay hắn chính là danh khí Long Lân Thối Nhẫn, Bạch Ngọc Đường chính là đệ nhất đao pháp ở võ lâm Trung Nguyên. Thêm vào hắn hung hăng càn quấy nổi danh là tính tình kỳ quái, người này lại xa không như gương mặt khiến người thích của hắn.

Bạch Ngọc Đường thấy Lý Nguyên Hạo vẻ mặt cân nhắc mà nhìn mình chằm chằm, trong lòng sáng tỏ, nói rằng, “Tứ Lang chủ, lui binh đi, bằng không ta sợ ngươi biến thành tử Lang chủ, còn có mấy chục vạn thủ hạ kia của ngươi.”

Lý Nguyên Hạo chau mày, lúc này, cũng cảm giác mảnh đất Lạc Dương bình nguyên đột nhiên bắt đầu khẽ chấn động, tư thái đó, phảng phất như có thiên quân vạn mã đang từ bốn phương tám hướng tuôn ra đến đây.

Bạch Ngọc Đường thấy Tây Hạ binh mã đại loạn, liền khẽ mỉm cười, nói, “Tháng mười Hoàng Hà lũ lớn, dòng nước Lạc Hà cũng sẽ dâng cao lên... Ngươi có cảm giác được nơi này bốn bề toàn là núi, trung gian một khối đất bằng phẳng... Giống như cái chén lớn hay không nhỉ?”

Lý Nguyên Hạo thoáng chốc trừng to hai mắt, có chút không dám tin tưởng mà nhìn Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đột nhiên giơ tay lên rút đao ra khỏi vỏ, mặc dù là ban ngày, nhưng hàn quang của Long Lân Thối Nhẫn vẫn khiến trước mắt Lý Nguyên Hạo xuất hiện một đạo rung chuyển. Liền nghe Bạch Ngọc Đường có chút thong thả ung dung mà hướng về phía xa la lên, “Miêu nhi, người kì kèo cái gì đó?”

Lý Nguyên Hạo cả kinh, quay đầu lại đồng thời trong đầu thoáng qua – võ lâm Trung Nguyên, hai người khó đối phó nhất, một là thử, một kẻ khác là miêu.


Chợt quay đầu lại, chỉ thấy một người khác đứng đối diện Bạch Ngọc Đường ở phía xa xa, thân hình xấp xỉ Bạch Ngọc Đường, cũng là dáng người thon gầy hơi cao, tuổi xem ra cũng xấp xỉ với Bạch Ngọc Đường, trong khí chất lại không có mấy phần bất kham kia, mà là trầm tĩnh nho nhã. Tương hỗ với nét anh tuấn có chút chói mắt của Bạch Ngọc Đường, người này đẹp lại là cực kỳ nội liễm, sạch sẽ tuấn tú, một thân áo dài màu lam sắc nước, tôn lên vài phần thoát tục, tại Lý Nguyên Hạo nhìn đến, người này tướng mạo khí độ thật sự là không giống bình thường. Trên tay một thanh cổ kiếm màu đen… Cự Khuyết, Lý Nguyên Hạo nhíu mi thật sâu, ngự miêu Triển Chiêu.

Triển Chiêu giương mắt nhìn nhìn Lý Nguyên Hạo, cười lạnh, “Tứ Lang chủ, ngươi vô cớ xâm phạm non sông ta, tổn thương dân chúng ta… Hôm nay cho ngươi bồn nước lạnh, tưới ngươi lạnh thấu. Nói xong, cổ tay run lên, rút kiếm ra khỏi vỏ. Cùng lúc đó, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đối diện phi thân từ trên vách núi bay ra, thân thể cũng không hạ xuống mà trên không trung xoay chuyển, đạp vách đá kéo trường đao lướt nhanh mà qua. Theo động tác của hắn, Long Lân Thối Nhẫn ở trên thạch bích mang ra chuỗi chuỗi thuốc nổ, theo hướng đó mà đến, còn lại là tiếng bùng cháy của dây dẫn “Ti ti”…

“Không hay!” Lý Nguyên Hạo hô to một tiếng, bên trong vách đá này có chôn hỏa dược, thanh âm vừa rồi hẳn là Tống quân dẫn nước sông Lạc Hà từ kênh rạch sang sườn núi, vách đá lúc này chính là một đập nước lớn, một khi vỡ, nước sông cuồn cuộn đó sẽ ùn ùn kéo đến, đừng nói hắn chỉ có mười mấy vạn binh mã, cho dù có mấy trăm vạn, cũng không đỡ nổi cơn lũ nhất hướng này.

“Rút lui! Nhanh chóng rút lui!” mấy phó tướng của Lý Nguyên Hạo đều lệnh cho tướng sĩ quay đầu ngựa lại vội vàng chạy ra phía ngoài sơn cốc.

“Một tên cũng đừng mong chạy thoát!” Triển Chiêu ở vách núi đối diện đột nhiên tung người bay ra, mở ra hai cánh tay giống như con chim theo ngọn gió núi gào thét nhảy xuống, trên không trung lại hoàn toàn không cần trợ lực mà tung người lên, giơ tay vung một kiếm hướng vào cửa vào duy nhất. Một đạo kiếm khí quét qua mặt đất, Lý Nguyên Hạo cũng cảm giác hướng gió đột nhiên thay đổi, mang ra một chút hương lưu huỳnh, ngược lại hút một hơi lãnh khí, “Không hay!” Đến cả chữ còn chưa kịp nói ra miệng, chỉ thấy lối vào đột nhiên dấy ngọn lửa lớn hừng hực.

Trước có đại hỏa cản đường, phía sau Bạch Ngọc Đường đã dọc theo vách đá đi một vòng, thuốc nổ chôn trong thạch bích đã nổ tung toàn bộ, lượng lớn tảng đá lăn xuống, Tây Hạ quân sĩ tứ tán né ra, tránh né đá rơi.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu lúc này đã rơi xuống trên đỉnh sườn núi an toàn duy nhất, Triển Chiêu quay đầu lại, đối với bọn quân sĩ sớm ở trên đỉnh núi chuẩn bị tốt la lớn, “Mở cổng!”

Đồng thời, liền nghe trong sơn cốc vang lên chuỗi tiếng nổ liên tiếp, trong khoảnh khắc, cơn lũ như dã thú xuất lồng, lao ra sườn dốc đã không có gì ngăn trở, thế nước đổ xuống, hướng mười mấy vạn quân Tây Hạ vọt tới.

Trong nháy mắt, Lý Nguyên Hạo cùng với năm mươi vạn nhân mã cùng nhau bị chìm vào trong cơn nước lớn.

Quân Tây Hạ bị nước đẩy tới cửa cốc, người ngã ngựa đổ quân lính tan rã, Hạ Thu Long vốn là mai phục ở nơi đó mang theo mười vạn binh mã xông ra. Tống quân cỡi chiến mã, mỗi người trong tay đều có mấy túi lưới, thấy một binh lính Tây Hạ liền tóm một, đột nhiên, liền nghe tiếng người gào to, “Bắt được Lý Nguyên Hạo rồi!”

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu trên vách núi nhìn xuống chân núi, chỉ thấy một quân sĩ dùng một túi lưới bắt Lý Nguyên Hạo, mang đến trước ngựa của Hạ Thu Long.

Lý Nguyên Hạo từ lúc vừa chào đời đến nay đại khái cũng chưa từng chật vật như vậy, tứ Lang chủ Tây Hạ đại danh đỉnh đỉnh, cứ như vậy bị vây trong túi lưới, ngã nhào ở trước mặt lão tướng quân Hạ Thu Long, trở thành tù nhân.

“Ha ha ha...” Hạ Thu Long vuốt chòm râu dài bạc trắng, ngửa mặt lên trời cười lớn.


Trên đỉnh núi, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau, hiểu ý cười cười.

Trận chiến Lạc Hà, Tống quân không thương một binh một tốt liền đánh cho bốn mươi vạn đại quân Tây Hạ toàn quân chết hết, Lang chủ Lý Nguyên Hạo bị giam cầm, Tây Hạ nguyên khí tổn thương nặng nề.

Mấy ngày sau, Tống Hạ nghị hòa, Tống phong Nguyên Hạo vi quốc chủ. Trận chiến Tống Hạ kéo dài đến mười năm, rốt cục thì cáo một đoạn lạc.

Khánh lịch năm thứ 5, đầu mùa xuân.

Khai Phong phủ nghênh đón trận mưa đầu xuân, sáng sớm sau cơn mưa, thái dương phá mây mà ra, ngọn cây mọc ra mầm non, nhất phái xuân ý dạt dào. Mùa đông năm ngoái được ông trời che chở, tuyết mặc dù là xuống mấy trận, nhưng khí trời cũng không quá lạnh, hơn nữa chiến sự ngừng gần nửa năm, dân chúng được tu sinh dưỡng tức, vùng đất Trung Nguyên lại xuất hiện một mảnh hân vinh chi giống.

Sáng sớm hôm nay, bên ngoài thành Khai Phong, một thanh niên mang giỏ thuốc vội vàng chạy vào, trên mặt vạt áo dưới của hắn đều là máu, liền lăn một vòng địa vọt tới trước cửa phủ Khai Phong, liền giơ lên dùi trống bắt đầu gõ dồn. Bên gõ bên la, “Không xong rồi! Giết người rồi! Chết thật là nhiều người a.”

Mấy nha dịch đi ra, thấy gõ trống chính là một người trẻ tuổi, nhìn giống như là lang trung vào núi hái thuốc, liền hỏi, “Tiểu huynh đệ, ngươi nói chỗ nào chết người?”

“Ngoài thành! Trên mặt quan đạo ngoài thành, rất nhiều người chết a!” Tiểu lang trung kia đầu lưỡi có điểm quấn nhau, hai chân khẽ run rẩy, hiển nhiên là bị dọa sợ.

Hai nha dịch nhìn nhau một cái, hỏi tới, “Cửa thành nào?”

“Tây… cửa Tây…” Lang trung trả lời.

“Ngươi dìu hắn đi vào bẩm báo đại nhân.” Một nha dịch nói, “Triển đại nhân hình như đi tuần trên phố à, ta đi thông báo hắn.”



Lúc này, Triển Chiêu đang mang theo Trương Long Triệu Hổ tuần ở khu chợ phía nam. Gần đây Khai Phong phủ có thể nói là nhất phái thái bình thịnh thế, đừng nói mạng người kiện cáo, liền ngay cả phi tặc tiểu đạo đều rất ít, Khai Phong phủ từ trên xuống dưới đều rỗi rãnh đến phát hoảng.


Triển Chiêu bên đi ở phía trước, bên rất không có hình tượng ngáp một cái, cảm thấy không có tinh thần.

Lúc mấy người đi ngang qua tửu lâu Nhất Phẩm Lâu lớn nhất Khai Phong phủ, Triển Chiêu bắt đầu mệt rã rời, lúc này, liền cảm giác sau đầu có tiếng gió, Triển Chiêu theo bản năng cúi đầu xuống, dư quang liếc thấy một mảnh ống tay áo màu trắng lướt ngang qua mặt mình.

Người nào đó vốn là muốn vỗ Triển Chiêu một cái lại vỗ vào không khí, có chút bất mãn nói thầm một tiếng, “Tử miêu.”

Triển Chiêu nghe được thanh âm quen thuộc, ngưỡng mặt lên nhìn, chặn lại bàn tay hạ xuống vỗ lần hai, liếc người trước mắt một cái, bĩu môi, “Con chuột.”

Bạch Ngọc Đường rút tay về, đem đao khiêng tại đầu vai, bày ra một bộ dáng lưu manh nhìn Triển Chiêu, “Miêu nhi, ấn đường biến thành màu đen nha.”

Triển Chiêu thoáng chốc sầm mặt, tâm nói con chuột chết này mấy tháng không thấy, gặp mặt liền nguyền rủa mình, “Sao ngươi lại tới đây?”

“Cùng đại ca tới la cà.” Bạch Ngọc Đường không sao cả nói, ” La Trường Phong của Trường Phong tiêu cục có biết không?”

“Nga.” Triển Chiêu gật đầu một cái, “Hắn hai ngày này mừng thọ thuận tiện chậu vàng rửa tay đúng không?”

“Ừ.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Đại ca cùng hắn là lão bằng hữu, mấy huynh đệ chúng ta đều tới.”

“Đại ca bọn họ cũng tới à?” Triển Chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường hướng hắn liếc mắt, “Gọi thân thiết như vậy làm gì? Đó là đại ca của ta.”

Triển Chiêu cũng liếc hắn một cái, mang theo Trương Long Triệu Hổ cùng nhau đi về phía trước, Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu đi, liền đuổi theo hai bước, vỗ vỗ hắn, nói, “Này, ta ở tại Bạch Nhàn trang, ngươi buổi tối có rãnh rỗi nhớ tới tìm ta uống rượu, ta có một vò Lê Hoa Bạch thượng hạng!”

“Được.” Triển Chiêu gật đầu, vừa định đi, chỉ thấy xa xa một nha dịch chạy tới, bên la, “Triển đại nhân! Xảy ra chuyện rồi!”


Triển Chiêu sửng sốt một lát, nháy mắt mấy cái, quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường ở phía sau, nói, “Ngươi con chuột mốc, mấy tháng không có chuyện gì xảy ra, vừa thấy ngươi liền xảy ra chuyện rồi!”

Bạch Ngọc Đường trợn to hai mắt trừng lại Triển Chiêu, “Đều nói ấn đường ngươi biến thành màu đen mà! Đừng trách người khác.”

Vì vậy, hai người đứng ở trước cửa tửu lâu, trừng mắt cùng cãi vã.