Hôm tôi diễn thuyết, tôi trông thấy một người phụ nữ tiều tụy xanh xao được hai người đàn ông dìu vào phòng. Tôi trình bày về sự kiện trẻ em có thể giải quyết sự thật tốt hơn từ chối nó, ngay cả sự khước từ nhằm tránh làm cho chúng tổn thương. Tôn trọng trẻ em nghĩa là không che giấu những buồn thảm trong gia đình mà phải kể hết cho chúng nghe. Vào giờ giải lao, bà loạng choạng bước về phía tôi, mắt đẫm lệ: "Điều đó xuất phát từ tận con tim! Tôi biết là mình phải kể cho con nghe sự thật". Bà nói sẽ làm điều ấy trong đêm đó.
Sáng hôm sau bà gọi điện thoại đến. Tôi có thể biết rõ câu chuyện qua giọng nói nghẹn ngào. Đêm, khi cả hai mẹ con cùng ở nhà bên nhau, bà đã đánh thức thằng bé dậy trước khi nói khẽ vào tai nó: "Derek, mẹ có chuyện muốn nói với con!". Cậu cắt lời bà, nói nhanh: "Ôi! Mẹ yêu, mẹ đính nói là mẹ sắp từ giã cõi đời phải không?". Bà ôm chặt cậu vào lòng, cả hai cùng nức nở, bà đáp: "Đúng vậy con ạ!". Vài phút sau, cậu bé đòi bước xuống đất. Cậu nói mình đã để dành sẵn cho bà một món đỗ. Đằng sau tủ ngăn kéo của cậu là hộp bút chì cũ kỹ. Bên trong chứa bức thư với dòng chữ nguệch ngoạc: "Tạm biệt mẹ thân yêu! Con luôn yêu mẹ".
Tôi không rõ đến bao lâu cậu bé mới hiểu được nỗi lòng người mẹ. Tôi chỉ biết hai ngày sau bà mẹ qua đời. Và hộp bút chì cùng bức thư đã nằm gọn trong hộp nữ trang của bà.
Hoàng Thảo
Dịch từ Chicken soup for the grieving soul