Gã luôn làm mọi người ngạc nhiên. Bản thân gã ta cũng vậy. Tiền dùng để làm gì nếu không có cơ tiêu nó đi? Gã luôn mong muốn có dịp đứng trước đám đông, đặc điểm của người mang tính hướng ngoại.
- Tôi không phải là một Ian Thaine cố trườn vào giường cô đâu nhé. – Gã cảnh báo Fountaine.
- Chúa cấm làm như vậy!
Họ bắt tay nhau. Từ đó bắt đầu sắp đặt công việc chung. Đối với Fountaine, đấy là người cứu mạng. Tình trạng tài chính của nàng rất nguy hiểm. Nàng cần có Hobo làm ăn phát đạt. Còn Sammy, khi đã dính là Sammy không chịu ngồi yên. Gã thuê ngay một cặp anh em sinh đôi da đen, một cậu bé và một cô bé, để nhảy mồi. Thuê thêm mấy người hầu bàn trẻ, có ý chí, và trả lương họ rất cao. Gã thích Steve Valentine và quyết định giữ anh ta lại để dự phòng. Sammy cho Steve đến hiệu Leonard uốn tóc và đến Bruno thửa bộ cánh trắng. Steve thay đổi rất nhiều.
- Thật kinh ngạc. Anh đã làm cho cậu ta trở nên độc đáo. – Fountaine thốt lên.
- Tất nhiên. Tôi biết cách. Nào, bây giờ tập trung vào thay đổi thực đơn và hệ thống chiếu sáng.
Fountaine và Sammy là cặp bạn già. Họ cùng nhau làm việc rất muốn. Lên kế hoạch, đùa cợt, cười nói. Họ cùng ngạc nhiên là đã bắt đầu thích nhau. Không có gì thể xác cả- thuần túy là tinh thần. Sammy ngạc nhiên về cảm giác hài hước của Fountaine. Khi không nghĩ về tình ái, nàng là người đàn bà khôn khéo, thực tế và vui vẻ. Fountaine cảm thấy nàng thích Sammy. Gã là người ấm áp, hài hước và rất tự nhiên.
Nàng quá bận đến mức quên cả đàn ông. Sau một ngày làm việc căng thẳng tại câu lạc bộ, nàng sung sướng lăn vào giường ngủ với một chồng gối ôm mềm mại.
Sammy quyết định là họ phải đóng cửa Hobo trong vài ngày để thay đổi. Sau đó sẽ mở lại bằng bữa tiệc thật tuổi. “Đắt đấy, nhưng mà đáng lắm, bạn ạ”. Gã thuyết phục nàng.
Nàng đồng ý. Nàng không muốn nói với gã rằng luật sư của nàng vừa đề nghị nàng bán nhà và xe để trả món nợ đang tăng dần. Lão thật ngốc. Nàng sẽ chứng minh là lão sai.
Nàng tạm quên những vấn đề của mình và dồn tâm trí vào việc chuẩn bị bữa tiệc lớn ấy.
Rượu sâmbanh và trứng cá cho khoảng hai trăm người vui nhộn nhất London. Thêm một ít ngân phiếu thì có sao.
Hal mất gần một tuần để sắp xếp cuộc gặp giữa Nico và Feather.
- Hắn ta chẳng phải dễ gặp đâu! – Hal giải thích. – Việc anh đã gặp một trong số con cưng của hắn cũng sẽ chẳng mang lại điều gì hay. Nhưng đừng lo. Tôi đã giải thích về tình trạng của anh. Hắn ta sẽ gặp anh đêm nay.
- Lạy Chúa! – Nico kêu lên. – Mai là ngày cuối cùng trong bảy ngày hẹn ước. Họ rất hảo tâm về thần kinh của tôi.
- Feather cos mối quan hệ khắp nơi. Tôi tin là cái đó sẽ có ích. Đừng quên là hắn có quan hệ trực tiếp với Fonicetti. Hắn sẽ lo về món nợ của anh.
Nico trải qua mấy ngày nặng nề. Vận may của chàng ơ sòng bạc vẫn còn, vốn liếng chàng có đã lên đến chín mươi ngàn bảng. Chàng có ý định trao cả cho Feather để chứng tỏ thành tâm. Số còn lại sẽ ra sao?
Ý nghĩ trốn khỏi London hàng ngày xuất hiện trong đầu chàng. Nhưng quay về Los Angeles lại chàng nguy hiểm. Chàng cảm thấy nơi đây yên ổn hơn.
Chàng gọi cho Fountaine Khaked ba lần và còn để lại giấy nhắn, nhưng nàng không hề trả lời. Cũng chẳng có lời cám ơn về mặt kim cương hình tim và sáu tá hoa hồng. Có lẽ nàng là người luôn được tán dương.
Chàng quyết gạt nàng ra khỏi đầu và tập trung và cờ bạc.
Hal đến đón chàng ngoài cửa Lamont lúc tám giờ rưỡi đúng.
- Sẽ gặp nhau lúc chín giờ. Chúng ta không được đến sớm hay đến muộn. Feather không thích sai hẹn. Để an toàn, chúng ta sẽ giết thời giờ bằng cách đi vòng quanh khối nhà đó, nếu cần.
- Hắn sống ở đâu? – Nico hỏi.
- Hắn không hẹn ai ở nhà cả. – Hal giải thích. – Chúng ta sẽ gặp ở một trong những sòng bạc của hắn.
Fountaine kiểm tra lại lần cuối trước tấm gương lớn.
Làm sao có thể hơn được.
Áo lụa đen dài, áo kimono Tầu màu đỏ tươi, tóc để theo kiểu Madam Butterfly. Lạ lùng, đúng, rất gây ấn tượng.
Nếu còn ở Mỹ chắc nàng sẽ xuất hiện trên trang đầu tạp chí Thời trang phụ nữ hàng ngày.
Nàng xuống tầng một, bà Walters kinh ngạc.
- Ôi, trông bà rất đẹp, thưa bà Khaked.
Fountaine chấp nhận lời khen bằng cách gật đầu.
- Ricky ở ngoài đó chứ?
- Vâng, thưa bà, và Nam tước đợi ở phòng khách.
Ôi, Lạy Chúa! Nam tước. Nàng đã quên anh ta. Tất nhiên đi một mình đến bữa tiệc của mình quả là không hay.
Nam tước Paulo ngồi đợi rất nhẫn nại, và đứng bật dậy khi Fountaine vào phòng.
- Bellissino! Thật tuyệt vời! – Anh ta thốt lên.
- Bình tĩnh nào. Anh yêu. Đừng tự say sưa như thế.
Ai có thể nghĩ rằng nàng đã quá chán chàng Nam tước Ý hai mươi nhăm tuổi này? Sự thực lại là như vậy.
Lynn chờ họ ở bàn tiếp đón. Cô ta ra vẻ như chưa từng gặp Nico bao giờ.
- Đề nghị các ngài theo tôi, - Lynn nói trịnh trọng. – ngài Feather đang đợi.
Cô ta dẫn họ qua cửa có chữ Riêng, cửa này thông với hành lang hẹp.
- Ghê thật. – Hal kịp bình luận trong khi họ theo Lynn.
Cô ta dừng lại trước một cánh cửa thứ hai có chữ Riêng và gõ ba lần. Một giọng đàn ông mời vào.
Phòng làm việc bày biện sang trọng. Feather ngồi sau chiếc bàn trang trí cầu kỳ. Hắn là người đàn ông cao lớn.
Hắn thích những bộ cánh rực rỡ và những chiếc sơmi màu. Mặt hắn nhợt nhạt qua những hộp đêm, mềm nhẽo. Mớ tóc rủ xuống màu đen nhưng nay đã bạc. Tuy trông bề ngoài rẻ tiền nhưng hắn tạo được cái vẻ của kẻ trơ tráo, đầy dọa nạt.
Hắn nghiên cứu Nico qua cặp mắt nhỏ đến bất ngờ. Sau đó, hắn xòe bàn tay được chăm sóc cẩn thận cũng đến mức bất ngờ, cái bắt tay nhạt nhẽo như con cá chết rồi nói.
- Mời ngồi, Nico và Hal. Sao Hal không để Lynn dẫn đi vòng quanh.
Hal gật đầu nhanh.
- Vâng, vâng!
Lynn mỉm cười lạnh lùng về phía Hal
- Chắc vì béo quá! - Giọng cô ta đầy nhục dục. – Hai anh kia muốn nói chuyện. Ta ra ngoài đi.
Cô ta dẫn Hal ra khỏi phòng.
- Uống gì? – Feather hỏi bất ngờ.
- Vodka!
Feather ấn nút. Người hầu rượu bước vào và mở tủ rượu lòe loẹt như những năm bốn mươi.
- Vadka, - Feather ra lệnh, - cho tôi một ít trà loãng và bánh quy.
Người hầu gật đầu ngoan ngoãn. Anh ta có vẻ như cũng thuộc về những năm 1940
- Nào, - Feather bắt đầu, - anh là Nico Constantine. Tôi tò mò muốn gặp người đang chơi trò nguy hiểm cho tính mạng mình.
Nico nhún vai.
- Tôi luôn có ý định trả lại Fonicetti số tiền đó.
- Mọi người sẽ đều nói như vậy. Một số người còn vẫn nói như thế khi đầu đã lìa khỏi cổ hoặc đầu gối bị treo lên.
- Ngài không cần dọa. Tôi đến đây là để thử điều đình, giải quyết.
- Tốt, Nico, tôi rất mừng. – Feather ngả người ra sau. – Tôi biết là anh đang gặp may trên bàn bạc, kể từ khi hôm tới London đến giờ.
- Không đáng để ý đâu, tuy vậy tôi có thể trả lại một phần đáng kể. – Chàng nhận lý rượu lớn từ tay người hầu.
- Tuyệt vời. Tất nhiên, khi còn đnở Anh, món anh còn nợ Fonicetti sẽ là mối quan tâm của tôi. Chúng tôi đã thỏa thuận với nhau.
Nico gật đầu.
- Tôi hiểu điều đó.
- Ông Fonicetti không vui vì chuyến đi bất ngờ và bí mật của anh. Nếu anh bàn bạc với họ…
Nico cảm thấy lo lắng ngày một tăng. Chàng không thích Feather, không thích bị lên lớp.
- Ông có thể giúp tôi kéo dài thời hạn nợ được không? – Chàng hỏi cộc lốc.
- Tôi có thể gia hạn cho anh. – Feather nói lạnh lùng. - Nếu anh cộng tác với tôi trong một vụ nhỏ.
- Vụ gì vậy?
- Không có gì phạm luật đâu, nhẹ nhàng thôi. – Feather cười. Nụ cười áp đảo. – Anh đã cảm thấy thật sự nhận lời chưa? - Hắn hỏi.
- Trong cuộc đời bao giờ cũng có chỗ cho sự lựa chọn. – Nico trả lời gọn.
Đôi mắt nhỏ tí của Feather tối sẫm lại.
- Anh không có quyền lựa chọn đâu, nếu anh vẫn muốn sống yên lành.
Trà được mang đến trên một cái khay nhỏ và nhiều loại bánh quy.
Nico nuốt ực một ngụm rượu lớn. Chàng muốn thoát khỏi nơi đây.
- Vụ gì vậy? – Chàng hỏi lại lần nữa.
- Một con ngựa sẽ chạy trong cuộc đua lớn vào thứ bẩy tới. Con ngựa đó rất có khả năng thắng. Điều chúng tôi muốn là con ngựa đó thua. Việc của anh là sắp xếp chuyện đó.
Nico nhảy lên.
- Làm sao tôi làm được?
- Con ngựa có tên là Garbo. Của Vanessa và Leonard Grant. Anh chàng đua ngựa có tên là Sandy Roót thường xuyên ngủ với bà Grant và chồng bà ta hình như cũng không phản đối, còn vợ anh ta thì bị bỏ rơi. Cô ta là cô gái dễ thương, con gái của huấn luyện viên đua ngựa hàng đầu Charley Watson. – Feather ngừng lại để uống trà và ăn bánh nhúng vào đó. – Bây giờ nếu Charley biết được điều gì đang xảy ra với con gái mình thì Sandy có thể vĩnh viễn rời bỏ cả công việc lẫn sự nghiệp.
- Tôi chưa hiểu. – Nico hỏi lại. – Tất cả những cái đó thì có liên quan gì đến tôi?
- Đơn giản thôi. Vanessa là Leonard là bạn thân của Fountaine Khaked.
- Thì sao?
- Chúng tôi đã biết tất cả về ông và bà ta. Trên máy bay. Rồi trên giường ngủ, tại nhà bà Khaked.
- Chúng tôi bây giờ chẳng quan hệ gì nữa.
Feather ho một tiếng.
- Ông nên nối lại. Vào cuối tuần này ông bà Grant sẽ tổ chức bữa tiệc tại nhà. Bà Khaked đã được mời. Có cả Roots và Charley Watson. Ông có thể tìm cách để được mời, - quá dễ, vì ông rất hợp với họ.
Nico do dự
- Tôi không biết. – Chàng nói thiếu tin tưởng. Chàng hoàn toàn không muốn lợi dụng Fountaine lần nữa. Một lần là đủ rồi.
Giọng Feather đanh lại.
- Ông sẽ đi dự tiệc vào cuối tuần. Tại đó ông sẽ thuyết phục Sandy Roots cố ý thua cuộc đua. Nếu ông thành công… Tôi tin là chúng tôi có thể gia hạn cho ông. Bằng không …- Giọng Feather đầy de doạ.
Nico không còn cách nào khác là đồng ý.
Hobo đã đông người khi Fountaine đi vào. Giống như thời hoàng kim xưa.
Steve Valentine chạy vội đến chào nàng. Hắn trông rất nổi trong bộ quần áo trắng và kiểu tóc mới.
Sammy tươi cười chào mọi người. Sức ấm áp tự nhiên của hắn nhanh chóng lan ra khắp phòng.
Anh chàng Jockey mới trông thật hoang dã trong bộ quần áo satanh trắng và đang phát ra những âm thanh huyền bí.
Thậm chí những người hầu bàn trong bộ đồng phục trắng đên trông cũng rất được.
- Mình rất thích, - Vanessa đã đến từ trước. – Không khí thật tuyệt. Quán Dickies so với ở đây như một cái mũ cũ.
- Làm ơn ra nhảy với Paulo hộ mình. – Fountaine nói nhỏ. – Mình chán những lời nỉ non của anh ta quá rồi.
- Sự việc tồi tệ đến thế cơ à?
- Ôi, mình chưa nói với cậu à? Mình đã không làm tình nữa, có thể nói là bỏ rồi.
- Cậu?
- Đúng, mình, đừng quá ngạc nhiên.
Tình hình thế nào? – Hal hỏi.
Nico nhún vai.
- Phức tạp lắm. Tôi không muốn ông dây vào.
Hal gật đầu.
- Tôi thích như vậy.
- Tôi cần gặp Fountaine. – Nico nói.
- Công chuyện hay tình cảm.
- Cả hai.
- Ông gặp may. Tối nay ở Hobo có tiệc.
- Nào đi.
Họ bắt một chiếc tắc xi. Nico tự hỏi sẽ nói gì với nàng. Nếu là người đàn bà khác thì chàng đã có cả kho những câu hoa mỹ. Nhưng với nàng thì lại không thể. Cuộc sống đôi lúc rất trớ trêu.
Fountaine trông rất nhanh nhẹn. Những công việc nặng nhọc của những ngày vừa qua đã được đền bù xứng đáng. Mọi việc đều tốt. Nàng nhảy với nhiều người ngưỡng mộ, ban phát sự chú ý mà nàng nhận được cho mọi người.
Sammy cũng vui vẻ như nàng. Hai đứa bé mười sáu tuổi nhảy mồi và ngôi sao nhạc Rock là khách riêng của ông ta.
Nam tước Paulo chăm chú theo dõi những nơi mà Fountaine đi đến.
- Trông anh ta cho mình đi. – Nàng nói với Vanessa. Nhưng Vanessa còn đang bận với anh chàng đua ngựa lùn tịt và nhạt nhẽo, cùng cô vợ cao kều và cũng nhạt nhẽo như anh ta.
Leonard mời Fountaine nhảy.
- Bạn sẽ đến vào cuối tuần chứ? – Anh ta vừa hỏi vừa siết chặt nàng vào lòng.
- Tất nhiên. Tôi sẽ đến để nằm chơi và thư giãn.
Leonard cười.
- Tôi không hình dung ra bạn thư giãn như thế nào.
- Ôi! Bạn sẽ ngạc nhiên cho mà xem.
Nhịp disco của Wilson Pickettt chuyển dần sang nhịp chậm, trầm của Donna Summer. Leonard cướp lấy cơ hội và ôm chặt nàng. Bàn tay anh ta, dù qua lớp vải ngăn cách, nàng vẫn cảm thấy nóng bỏng.
- Nới tôi ra một chút, Leonard, tôi khó thở quá.
- Chúng ta sẽ ăn trưa với nhau chứ?
- Thế còn Vanessa?
Nàng muốn thoát khỏi anh ta. Ôi, những ông chồng. Nàng muốn họ để nàng yên.
Hal có hẹn với bà góa giàu có. Hắn khăng khăng đòi đón bà ta và đưa đến Hobo
Nico quyết định chia sẻ nỗi niềm với Hal. Chàng huýt gió và bình luận: dù sao như vậy cũng còn tốt hơn là bị chặt chân. Hal luôn biết cách anh ủi mọi người.
Họ đi vào Hobo. Đang náo nhiệt. Quán này đã sống động trở lại. Bầu không khí mê say.
Sammy chào họ nồng nhiệt, và ép họ vào ngồi bàn cùng ông ta.
Nico tìm ra ngay Fountaine. Xung quanh nàng, những người đàn bà khác thật nhợt nhạt. Nàng thật độc đáo, nổi trội trên sàn nhảy.
Sammy bận giới thiệu người này với người kía. Nico nghe thấy tên Sandy Roots và nhận ra rằng chàng đang ngồi cạnh cặp vợ chồng ấy.
Hal kéo tay Nico.
- Anh đã gặp bà Vanessa Grant bao giờ chưa?
Nico quay lại phía người đàn bà mũm mĩm tóc vàng, nở một nụ cười đầy quyến rũ.
- Rất hân hạnh, thưa bà.
Vanessa rạng rỡ. Nàng còn mong gì hơn nữa? Một bên là người đàn ông lạ rất quyến rũ với cái nhìn như có nam châm. Bên kia là người tình cũng khá nổi tiếng, tuy hơi lùn.
Fountaine từ sàn nhảy quay lại bàn. Nàng thấy Nico nhưng phớt lờ, rồi len vào giữa Sandy Roots và ngôi sao nhạc Rock. Nico vươn người qua Vanessa.
- Chào bà, bà Khaked.
Nàng làm ra vẻ như bây giờ mới nhận ra.
- Ồ Nico, dạo này thế nào? - Giọng nàng lạnh băng nhưng trái tim bỗng rộn ràng y như cô gái mười tám.
Nam tước Paulo ngồi đối diện nói:
- Fountaine, chúng ta nhảy một bài chứ?
Nàng ngắt lời khó chịu.
- Chờ một chút, Paulo!
- Công việc của bà ra sao? – Nico hỏi.
- Rất bận. – Nàng trả lời.
Lúc đó, Vanessa đứng dậy ra nhảy cùng Sandy Roots. Paulo định chuyển sang ngồi cạnh Fountaine, nhưng Nico đã tranh chỗ trước.
- Sao bà không trả lời điện thoại của tôi? – Nico nhẹ nhàng.
- Tôi nói rồi. Tôi rất bận!
- Bà chắc không có ý định trả lời tôi chư?
- Đúng vậy!
Chàng thấy, và đưa ngón tay chạm vào mặt hình trái tim mà chàng tặng nàng.
- Nhưng bà vẫn mang trái tim của tôi.
- Nó rất xinh.
- Không cám ơn?
- Ôi, xin lỗi. Có phải tôi đã quên không cám ơn anh như một cô gái ngoan ngoãn?
- Bà vẫn rất lẳng!
- Anh vẫn có cái tự tin khó chịu!
- Sao chúng ta không đi khỏi đây. Tôi muốn nói chuyện nghiêm túc với bà!
- Chẳng có gì mà nói cả.
- Thế thì chúng ta sẽ ngủ với nhau. Tôi biết hai ta đều mong muốn như vậy. Rồi sau đó, nếu thích, ta sẽ nói chuyện.
Chàng đứng dậy, giữ chặt tay nàng và dìu ra phía cửa.
Nàng không phản đối. Không muốn phản đối.
Nam tước Paulo chạy theo họ.
- Fountaine, mẹ kiếp, cái gì thế này?
- Quay lại đi, uống thứ gì đó rồi tìm đứa nào cùng tuổi và chơi với nó. Con trai ạ! – Nico nói.
- Nhưng…- Mồm Paulo há hốc ra khi còn đang phải tìm ra điều gì đó để nói.
- Tạm biệt. – Nico nói. Chàng và Fountaine ra khỏi Hobo