- Làm sao anh biết. Điều gì đã xảy ra? – Bernie hoảng sợ hỏi.
- Họ cho tôi những bảy ngày để lo tiền trả.
- Chiếc nhẫn thì sao?
- Thủy tinh, bạn ạ.
- Anh sẽ làm giường?
- Tôi đang nghĩ.
- Này, Nico. Tôi có lỗi trong chuyện họ tìm ra anh. Tôi đã cố giữ kín. Những gì xảy ra là cả một chuyện dài.
- Thôi, đừng kể bây giờ. Tôi sẽ nghe khi trở về. Một mạch. Tôi hy vọng thế.
- Tôi mừng là anh rất bình tĩnh.
- Chẳng làm thế nào khác được.
- Nếu có chuyện gì cứ gọi. Tôi đang ở nhà Susanna.
- Nối lại rồi à?
- Tôi giải thích sau.
- Giữ cẩn thận cái đầu của cậu.
- Anh cũng thế.
Nico treo máy. Chàng bình thản. Năng lượng không thể hao phí và việc bối rối. Chàng ngồi và suy nghĩ sau khi Lynn đi. Có hai cách giải quyết. Một là dùng số tiền 50 ngàn bảng vừa thắng được và trốn đi. Nam Mỹ, Hy lạp… Thay đổi tên họ. Bắt đầu cuộc sống mới. Rắc rối là chàng không hề có mong muốn thay đổi tên họ và phong cách sống. Thứ hai là trả số tiền còn nợ bằng cách tăng số tiền của chàng lên.
Câu trả lời duy nhất nằm ở câu thứ hai. Thực hiện như thế nào?
Chàng cảm thấy như vẫn suy nghĩ khi đã thiếp đi.
Fountaine tỉnh dậy bởi thấy mồm miệng đắng chát, buồn nôn và nghe có tiếng gõ cửa phòng nàng.
- Lạy Chúa! – Nàng tỉnh táo ngay và bỗng dưng sợ hãi.
- Thưa bà Khaked, - giọng từ bên ngoài, - bây giờ đã là hơn mười hai giờ, tôi mang lại cho bà bữa sáng.
- Để ngoài đó, bà Waters.
Đầu nàng nhức như búa bổ. Nàng cố nhớ lại những mẩu của đêm trước. Dần dần chúng hiện ra và xâu chuỗi lại với nhau. Lạy Chúa! Ricky. Hắn ta vẫn đang say sưa trên giường của nàng. Nàng ngồi dậy và nhìn xung quanh. Cứ như hôm qua trong phòng có bữa tiệc vậy.
Lạy Chúa! Có vậy. Chỉ có hai người. Nói chuyện về Người tình của Chatteley phu nhân.
Nàng đứng dậy khoác chiếc áo kimono lụa vào người, và nghĩ cách thoát khỏi gã tài xế của nàng.
Bà Walters có lẽ chẳng ngạc nhiên khi nàng ngủ qua đêm cũng một người đàn ông nào đó. Nàng thường như vậy. Nhưng lần này lại là với tên lái riêng? Lạy Chúa!
- Ricky! – Nàng lay mạnh hắn ta. - Dậy đi. Biến đi.
- Sao? Sao? - Hắn mở choàng mắt. – Tôi đang ở đâu? -Rồi hắn nhớ ngay lập tức. - Tất nhiên. Anh dậy ngay đây, em yêu. Anh sẽ làm lại cái điều em thích đêm qua.
Nàng nhìn hắn ta.
- Quên hôm qua đi, Ricky. Tôi không phải là em yêu. Tôi là bà Khaked. Cậu cũng đừng quên. Làm ơn mặc quần áo và ra khỏi đây ngay.
Hắn ta ngồi dậy trên giường.
- Bà đuổi tôi à?
- Nếu cậu hiểu rằng tôi không thuê cậu nữa thì nhầm rồi. Nhưng hãy nhớ giùm cho đêm qua chỉ là sự tưởng tượng của cậu mà thôi.
Chó đểu! Chỉ là sự tưởng tượng! Hắn nhớ rất rõ cảnh bà Khaked ngồi lên mình hắn, trên người chỉ còn chiếc áo khoác lông chồn, đội cái mũ lái xe của hắn và kêu la. “Ai đến trước là người thắng”. Thật chó đểu!
Fountaine mệt mỏi đi vào nhà tắm, Ricky mặc vội quần áo. Hắn ta ra khỏi phòng ngủ, gần như bước qua khay thức ăn sáng rồi đi xuống tần dưới.
Bà Walters đang quét bụi trên bàn ghế, nhìn hắn bằng cái nhìn lạnh lùng không thiện cảm.
- Chào bà Walters. Chúc buổi sáng tốt lành.
Bà quay lưng lại phía hắn không trả lời.
Cờ tào cáo là trò mà Nico chơi rất giỏi. Chàng tự giới thiệu với một câu lạc bộ ở London và chơi biểu diễn. London không thiếu những tay chơi cờ tào cáo, nhưng với Nico, họ chưa sánh được.
Chàng chơi suốt buổi chiều và lúc gần tối đã được vài ngàn bảng. Không tồi nhưng cũng chẳng thấy tốt đẹp gì.
Chàng cần một lời khuyên. Bèn gọi cho Hal.
Họ gặp nhau tại quán Trades Vics để uống chút gì đó. Hal mặc chiếc áo mới màu trắng.
Nico búng ngón tay.
- Trông được lắm!
- Phải làm mọi việc để hài lòng các bà. Họ đang ở đây. Nếu tôi chơi tốt, ngay sáng mai tôi có thể trở thành chủ một nửa Detroi. Chắc anh không có ý định dùng bữa chiều với chúng tôi.
- Nếu họ có đến năm trăm ngàn đô cho tôi.
Hal cười.
- Năm năm làm việc cật lực có thể sẽ được số đó.
Nico cau mày.
- Tôi cần sớm hơn cơ. – Chàng nhìn Hal chăm chú như muốn thôi miên gã bằng đôi mắt đen. – Tôi rất cần tiền, anh hiểu không, Hal. Tôi trốn khỏi Las Vegas khi đang nợ. Tôi nghĩ chiếc nhẫn có thể giúp tôi. Họ gửi đến một người đàn bà cảnh báo. Tôi nghĩ đó là một ả làng chơi. Chúng tôi ngủ với nhau. Sau đó cô ta trao thông báo. Bảy ngày. Chắc anh cũng như tôi, đều hiểu là thế nào. Anh có thể giúp gì tôi?
Hal gọi cô hầu rượu người Tầu và đặt thêm một ly Navy Grog. Trông hắn thật bi tráng. Hắn rất thích Nico. Tuy nhiên nếu có rắc rối xảy ra, hắn muốn tránh xa.
- Nào kể chi tiết cho tôi xem nào. – Hắn nói trong khi nghĩ kế rút lui. – Anh nợ ai? Bao nhiêu?
- Tôi chẳng đùa anh làm gì. Tôi nợ Fonicetti năm trăm năm mươi ngàn đô la.
Hal huýt một hơi dài.
- Tôi biết lão gài Fonicetti. Anh định nói với tôi là lão tự nhiên cho anh vay từng đó? Không thể như vậy được.
- Có thể, vì trước đó tôi đã mất sáu trăm ngàn của mình.
Hal lại huýt sao.
- Anh đang gặp rắc rối. Anh bạn ạ. Rất rắc rối.
Cô gái tàu mang rượu đến và cười với họ.
- Tôi chưa bao giờ ngủ với gái Tàu. – Hal nói vô tình khi cô gái rời họ. – Nào Nico, ai là người mang thông báo? Họ qua tận đây cơ à?
Nico lắc đầu.
- Không, cô ta người Anh, tên là Lynn.
- Rất cao? Người đẹp?
Nico gật đầu.
- Anh biết cô ta à?
- Trước đây cô ta là gái nhảy trên TV. Chưa bao giờ được lên đằng trước, toàn làm nền. Sau đó gặp một thằng.
- Thằng nào?
- Feather. Lynn là cánh tay phải của hắn. Con đàn bà ghê gớm đấy. Chuyên gia về giudo, nổi tiếng về nghệ thuật đánh nhau. Anh thật may mắn vì đã được ngủ với cô ta.
- Cám ơn nhiều.
- Tôi nghĩ là có thể nói chuyện với Feather. – Hal nói tuổi. – Có lẽ cũng có thể vẽ ra cái gì đó.
- Sao lại không? – Nico hỏi.
- Quan hệ bây giờ không tốt lắm. Tôi còn nợ.
- Bao nhiêu
- Năm ngàn bảng. Tôi làm hắn sướng từng tí một bằng cách trả từng phần. Tuy nhiên hắn sẽ sướng hơn nhiều nếu được trả một lúc.
- Tôi có từng đó. Có thể coi như tiền công của anh giúp tôi vụ này.
- Thôi, Nico, anh chẳng cần làm thế đâu.
- Tôi biết. Nhưng nếu anh có thể nói với Feather chi tiết thì lão sẽ nói lại với Fonicetti theo kế hoạch của anh. Anh nghĩ sao?
Hal gật đầu chậm rãi.
- Tôi sẽ làm mọi việc có thể.
Nico vỗ vai hắn.
- Cám ơn. Tôi đánh giá cao bất cứ điều gì anh làm cho tôi.
Các cô người mẫu trông thật hoang dại trong bộ đồ lót lạ mắt, đi lại như những con mèo.
Fountaine ngồi xem, ngáp dài.
- Cậu chán à? – Vanessa sốt sắng. Cuộc trưng bày mốt là để lấy tiền cho một số hoạt động từ thiện. Cô rất muốn nó thành công.
- Mình chẳng bao giờ ngạc nhiên vì các cơ thể phụ nữ khác. – Fountaine trả lời. – Có người mẫu nam nào không?
- Ôi, Fountaine. Thật không? Cậu định cho người ta xem những loại quần áo đó à?
- Hừm. – Fountaine đảo mắt nhìn quanh khi bắt đầu trình diễn mốt. Bàn nào cũng đầy phụ nữ ăn mặc sang trọng như nàng.
Lạy Chúa! Phải chăng cả đời nàng chỉ có thế. Thời trang và làm tình. Nàng bắt đầu cảm thấy chán cả hai thứ.
- Mình đi đây. – Nàng nói thầm với Vanessa.- Phải gặp luật sư. Ông già Arnold dọa sẽ có rắc rối nếu mình không lo ngay một số tiền. Số tiền lão Benjamin trả không đủ dùng trong một tuần. Mình phải làm cho Hobo hoạt động lại.
- Cậu sẽ làm được. – Vanessa trả lời. – Khi cậu định làm gì thì chẳng thể ai ngăn nổi.
- Mình biết. Mình luôn đạt được cái mình muốn. Này, nhưng cậu có thấy đó chỉ là cảm giác do mình tự tạo ra không?
Vanessa nhìn bạn nghi ngờ. Cô ghen với bạn, không bao giờ hình dung bạn mình thất vọng. Mọi người đàn bà đều ghen với cách sống của Fountaine, thậm chí cả khi họ không muốn. Nàng đẹp, tự do và có vẻ không thiếu tiền. Vanessa có ông chồng giàu có, có bốn đứa con và có thân hình quá béo. Fountaine có vẻ không khi nào thiếu những người đàn ông trẻ. Vanessa thì chỉ cố gắng được có hai lần trong suốt mười hai năm lấy chồng.
- Mình chán lắm rồi. – Fountaine thổ lộ. – Mình sẽ cho cậu biết một bí mật. Nhưng đừng nói với ai nhé.
Vanessa gật đầu, mắt sáng rực.
- Nói đi, nói đi!
- Đêm qua, buồn quá, mình đã ngủ với gã tài xế của mình.
- Làm gì có.
- Có. Và sau đó mình thấy còn chán hơn trước.
- Sao? – Vanessa tò mò. - Hắn yếu à?
- Không, còn rất khỏe mạnh. Nhưng buồn.
Vanessa bồn chồn. Fountaine là người nói năng bạo tợn nhất mà cô gặp.
- Vấn đề là, - Fountaine tiếp tục. – Khi mình là vợ Benjamin thì những phiêu lưu nho nhỏ còn hấp dẫn. Bây giờ chúng trở nên quá nhàm chán.
- Mình có gặp một người. – Vanessa nói
Fountaine không để ý, tiếp tục.
- Về anh chàng gặp trên máy bay – Nico, mình thấy lạ. Mọi thứ đều khác. Anh ta, mình không biết nói như thế nào, rộng rãi, vui vẻ. Có lẽ mình đã sai lầm khi đuổi anh ta đi.
- Mình chưa bao giờ gặp anh ta cả. – Vanessa hồi hộp.
Câu chuyện bị đứt quãng vì Sammy đi tới bàn họ.
- Chào các cô. Vui vẻ chứ? – Sammy tự mời mình ngồi xuống.
- Cũng biết ngồi. – Fountaine lẩm bẩm.
- Hôm nay trông cô được lắm, - gã tự rót rượu cho mình. – Này các cô có muốn xem bộ sưu tập mới của tôi không? – Ông ta chỉ vào các mẫu. – Bây giờ là quần áo thể thao. Bất cứ cái gì các cô thích đều sẽ thuộc về các cô.
- Hôm nay ông rất rộng rãi. – Fountaine nói. – Vì sao vậy?
- Bởi vì trông cô rất ngon. Hơi quá sức của tôi nhưng…
- Thôi đi, Sammy.- Fountaine nói nhẹ nhàng.
- Đừng trêu tôi. Nếu tôi mới chỉ hai mươi, mọi việc đâu sẽ có đó. Cô hiểu lời tôi chứ?
Fountaine không nhin được cười. Sammy quả thực là rất hay, và dễ mến.
- Quân áo của ông không thuộc kiểu tôi thích. – Nàng nói.
- Thế thì hãy mặc nó ngoài bãi biển. Càng tốt. Mặc chúng ở đâu cũng được. Tôi sẽ chỉ vui mừng nếu các cô mặc những bộ đó.
Fountaine đánh dấu vào chỗ chiếc áo có dây và chiếc áo sọc. Những bộ trông khá vui mắt.
- Thôi, sẵn sàng cho tôi vào Hobo chưa? – Sammy hỏi.
- Tôi sẽ trả lời ông sau. Tôi đang nghĩ một cách nghiêm túc về việc đó.
Gã cười.
- Thật không?
- Sao lại không? Ông là nhân vật nổi tiếng rồi.
- Thế à?
- Tôi nghĩ ông là một sức hút lớn. Song không thể như Tony khi trước, tất nhiên.
- Tất nhiên, tôi đồng ý.
- Nhưng ông có sức hút riêng.
- Thôi đủ rồi. Tôi chỉ đùa thôi, cô biết đấy. Tôi còn công việc của mình.
Fountaine nhìn ông ta chăm chú.
- Sammy, - nàng nói rõ ràng. - Nếu tôi mời ong hùn vốn với Hobo, ông tính sao?