Lẳng lơ

Chương 12

Sao? – Joseph Fonicetti nheo mắt nhìn con trai út. – Mày vừa nói với tao cái quái gì nhỉ?

Dino lúng túng đổi chân. Làm sao lại có tình trạng này? Trước mắt những người khác hắn là vua nhưng đứng trước cha, hắn chẳng là gì cả, vẫn như một thằng bé ngày nào. Đần độn và nhút nhát.

- Con.. con định lấy vợ.

Joseph nhìn con chăm chú. Có lẽ cuối cùng thì mày cũng tìm thấy con bé có thể lấylàm vợ? Chính tại Las Vegas mày đã tìm thấy cô gái sẽ mang họ Fonicetti?

- Ai vậy. Cô người mẫu? Cô bồi rượu hay là một cô cò mồi cờ bạc? – Joseph phảy tay ghê tởm.

- Đó là một cô gái rất đáng yêu. – Dino nói vội. – Cô ta không phải là dân Las Vegas.

- Không ai là dân ở đây cả. Họ chỉ đến đây để kiếm tiền thôi.

- Cô ta rất dễ thương. – Dino bào chữa. – Cha sẽ yêu quý cô ta.

Joseph nhắm mắt lại, suy nghĩ. Dino là thằng bé xinh trai, từng làm mê mẩn bao các bà các cô nhưng lại hết sức xuẩn ngôc trong việc tìm hiểu, đánh giá cả các cô lẫn các bà. Thằng cả David còn khá hơn. Nó có vợ. Cô gái Ý giản gị không bao giờ làm phiền trong khi thằng chồng đi lăng nhăng khắp lượt cả người đẹp lẫn người xấu ở Las Vegas.

- Mày gặp con bé ấy lúc nào? – Joseph hỏi. - Một hay hai tháng trước. Tại sao tao không nghe mày nhắc đến nó nhỉ.

- Vâng, cô ấy đến đây tuần trước.. Cô gái con nói với cha là con muốn cưới ấy. Đứng như vậy!

Đúng, Joseph biết sự thể ra sao. Một con bé khôn ngoan láu cá nào đó đã dắt mũi Dino và cho rằng ả sắp gặp may. Được, ả còn được suy nghĩ lại lần nữa. Khi nào Joseph sẵn sàng cho Dino lấy vợ, ông sẽ tự đứng ra lo điều đó. Các cô gái đồng trinh được lựa chọn từ Ý sẽ được đưa đến- cũng như đối với David, và Dino sẽ được “tự do” chọn lựa trong số đó.

- Thôi được… cái cô mày yêu ấy đến đây với ai?

Dino trả lời nhanh. Hắn muốn nói dối nhưng luôn nhớ rằng cha hắn sẽ tìm ra sự thật.

- Cô ấy đến cùng với Bernie Darrell. Họ chỉ là bạn của nhau.

- Đồng ý. Bernie Darrell mang một cô gái suốt đường đến đến Las Vegas và họ chỉ là bạn. Tao tin. Ai mà không tin cơ chứ?

- Cô ấy đến đây gặp Nico Constantine, nhưng cô ấy gặp con. Cả hai chúng con chẳng ai ngờ điều ấy đã xảy ra.

- Cô ta và Nico đã làm gì? Hôn mày và chúc mày may mắn?

- Cô ta và Nico… tất cả chỉ là dĩ vãng.

Joseph gật đầu.

- Tất nhiên cô ta không bị ảnh hưởng vì việc Nico đã thua hết tiền rồi. Nhân tiện, mày đã thỏa thuận với Nico về việc trả nợ chưa?

- Con sẽ làm ngay khi gặp cha xong.

- Nhất định rồi, mặc kệ Nico khi mày đang mù mắt vì yêu và tất cả chuẩn bị đám cưới. Ai sẽ quan tâm đến năm trăm năm mươi ngàn đô của tao.

- Trong chuyện tiền nong Nico vẫn nghiêm chỉnh đấy chứ?

- Tao muốn nó tốt hơn nữa kia.

- Vâng. Con sẽ làm nội nhật hôm nay! – Dino lúng túng. - Thế còn Cherry, khi nào con có thể đưa cô ấy đến gặp cha?

Joseph gật đầu trầm tư, và nảy ra một ý:

- Đêm nay, - ông nói, - chúng ta sẽ ăn tối. Cả nhà. Và sẽ bàn chuyện cưới xin của mày.

Dino cảm thấy nhẹ nhõm. Có vẻ là cha hắn chấp nhận Cherry mà không phải nài nỉ gì. Ừ, thật ra hắn đáng lẽ phải đoán từ trước là tình hình sẽ như vậy. Sau cùng, hắn, Dino, đâu có giống David để có thể dễ dàng ép lấy một con lừa cái Ý.

Dino cười. Tất cả rồi sẽ quý Cherry. Chỉ cần đến lúc Joseph gặp cô ta. Mọi sự sau đó sẽ ổn cả.

- Người ta mời bọn mình, - Susanna nói và ngồi xuống cạnh Bernie trong quán cà phê.

- Mời chúng ta ướt? – Anh đang nghĩ vẩn vơ làm sao giả quyết vấn đề Nico đang làm rối ruột.

- Ừ, - Susanna xem thực đơn. – Ba muốn mời chúng mình tham dự bữa ăn với bà và Fonicetti đêm nay. Em đã nhận lời thay cho cả anh.

- Em đã nhận rồi ư? – Bernie ngạc nhiên. Tại sao họ lại trở thành một cặp được nhỉ? Mới có hai đêm mà chuyện li dị đã bị coi là dĩ vãng xa xôi ư.

- Ba mời cả Nico Constantine nữa. Anh có thể nhắn cho Nico không? Em đã gọi điện về phòng anh ta nhưng không có ai trả lời.

Bernie gần như giật mình.

- Sao lại Nico?

- Sao không? Ba thích anh ta!

Đúng, và ông ta căm thù mình. Bernie nghĩ. Họ gặp nhau lần cuối, ngay trước ngày vợ chồng anh li dị. Carlos Brent đứng đối diện với anh trong phòng Polo của khách sạn Beverly Hills.

- Mày là thằng khốn kiếp. Chỉ cần một lời của Susanna là mấy thằng bé của tao sẽ đá bóng bằng cái đầu của mày. Mày, rất may cho mày là Susanna không hay trả thù.

Thật tuyệt là sau đó họ không hề chạm trán hoặc lời qua tiếng lại với nhau. Tuyệt nhiên không. Cho đến hôm nay.

- Anh không rõ là Nico có nhận lời được hay không – Bernie nhấn mạnh. – Anh ta đã sa vào một cô gái ở đây.

- Ai đấy? – Susanna hỏi.

- Một con gà con. Anh thậm chí không biết tên nữa.

- Thì anh ta có thể mang theo cô ấy. Chẳng sao đâu.

- Anh sẽ cố gắng tìm anh ta.

Susanna cười khinh khích.

- Anh có tưởng tượng ra cái điều đã xảy ra giữa chúng ta? Anh có tin không? Những nhà phân tích sẽ ngạc nhiên lắm.

Thực thà mà nói, Bernie cũng khó tin. Một tích tắc trước đó anh ta và Susanna là kẻ thù không đội trời chugn, giây sau họ làm tình như những anh lính tiết kiệm thời gian khi rời doanh trại. Cũng phải thừa nhận rằng Susanna thật tuyệt ở trên giường nhưng cực kỳ khó chịu nếu phải sống chung. Carlos Brent đã đầu độc tính cách cô ta.

Một cô hầu bàn mũm mĩm đi đến.

- Thưa cô Brent. – Cô ta hỏi. – Hôm nay cô dùng gì ạ?

Cô Brent, luôn luôn là cô Brent, chưa khi nào mà anh còn nhớ (bởi sau đó có những cuộc ẩu đả) anh còn được gọi là ông Brent.

- Tôi chưa chọn, Maggy ạ! – Cô luôn gọi các cô hầu lớn tuổi theo tên, bởi vì cô đã đến đây từ hồi nhỏ. - Cứ cho phomat Đan Mạch và cà phê đen trước đã.

Maggy thốt lên.

- Tất nhiên, thưa cô.

- Em đang nghĩ là- Susanna quay lại Bernie, - tại sao anh và Nico không quay lại Los Angeles với em. Em có thể dùng máy bay của ba bất kỳ lúc nào. Luôn ngày mai được không? Anh có thể ở nhà và Stars sẽ vui lắm.

Stars là cô con gái bốn tuổi cực kỳ xinh xắn của họ. Nó cũng là cháu ngoại duy nhất của Carlos Brent, và tính nết cũng khó chịu hệt mẹ.

- Anh không biết. – Bernie trả lời, đầu óc quay cuồng. – Anh hứa với Nico là ở lại đây với anh ta.

Susanna ném về phía anh một cái nhìn khinh bỉ.

- Anh sẽ hôn tay ai tới đây? Tôi hay Nico?

- Em, tất nhiên rồi.

- Dù sao thì cô bạn gái mới đã giấu anh ta rất kỹ. Em vẫn chưa thấy anh ta.

- Em thừa biết tại sao.

- Tất nhiên! – Cô sửa lại mái tóc và cười. – Chúng ta thật điên khi li dị. Sao thế nhỉ?

Cô ta liệu có cần trả lời không? Trời, nếu anh có thể nói được.

Bởi vì em bôi gio trát trấu vào anh, Susanna.

Bởi vì em muốn đầu anh trở thành đầu em.

Bởi vì lúc nào cũng bà bà bà, là đủ đẩy bất cứ thằng chồng nào đến chỗ li dị.

- Anh không biết! Bernie nhún vai.

Susanna cười khinh khích.

- Tại sao lại không thể quên bữa trưa đi nhỉ? tại sao chúng ta không lên phòng một chút nhỉ?

- Ừ, phải đấy.

Anh cũng chẳng mong gì hơn trong thời gian chờ đợi tin tức của Nico