Lãng Đãng Giang Hồ Chi Thiết Kiếm Xuân Thu

Quyển 1 - Chương 9

Mạc Thu vừa rời đi, không khí trong phòng một mảnh yên lặng dị thường

Nhất Kiếm ngẩn người ngồi ở quý phi ghế, vẻ mặt tiều tụy, thần sắc ảm đạm.

Nhất Diệp nhìn về phía cửa, lại nhìn sang ca ca, nhân tiện nói:

“Ta đây cũng nên đi xuống trước, không quấy rầy ca ca nghỉ ngơi thêm!”

Lời vừa nói xong, nàng liền chuẩn bị rời đi, lại nghe giọng nói Nhất Kiếm như sấm rền trong giông bão, quát lớn:

“Ngươi quỳ xuống cho ta!”

Nhất Diệp trong lòng cả kinh, dưới chân mềm nhũn, trụ không được, hai chân bủn rủn, quỳ gối sát đất, hai tay nắm chặt hai vành tai nói:

“Ta biết ta sai rồi… ——”

Nàng biết cần phải nhận sai trước, nếu không sẽ bị ca ca mắng cho thê thảm. Từ nhỏ nàng chỉ sợ mỗi ca ca, khi y nóng giận khí thế lúc nào cũng uy nghiêm vạn phần, cùng phụ thân giống nhau luôn làm người khác không dám phản kháng.

Nhất Kiếm dằn lại một quyền đầy phẫn nộ, không muốn đánh xuống đầu muội muội. Y điều khí, hít thở sâu mấy lần, miễn cưỡng khắc chế tâm tư ngập tràn lửa giận.

Y trầm giọng hỏi:

“Mấy năm nay đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, ngươi đem tất thẩy sự tình nói cho rõ ràng. Còn có tính cách Tiểu Thu trước đây chính xác không phải như vậy, như thế nào lớn nhưng đổi khác hoàn toàn. Ta bất đắc dĩ phải rời đi, không có biện pháp thu xếp trước mọi việc. Y rõ ràng vốn là cháu ngoại của ngươi, ngươi lại bỏ mặc y trở thành như vậy là muốn bức tử ta sao!!?”

Nhất Diệp cuối thấp đầu, như tiểu cẩu vừa ủy khuất vừa đáng thương, thư thái nói:

“Ngươi có thể nào trách ta! Năm ấy ngươi ở Phụng thành xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bên bờ sông lúc đó chỉ còn lưu lại đoạn kiếm cắm dưới đất, cùng với một mảnh ngập tràn huyết nhục. Tất cả mọi người đều ngỡ rằng ngươi đã vong mạng. Sau đó chỉ chưa tới hai năm, tam thúc, tứ thúc cùng phụ thân lần lượt mất tích. Tiếp theo  Lục Ngọc lại ra sức lấn át, chiếm lấy sinh ý của chúng ta. Xích Tiêu phường một mảnh thác loạn, mất đi người cầm đầu. Ta bị hù đến thất kinh bạt vía, căn bản ta không biết nên làm cái gì lúc đó a......”

Nhất Kiếm nhíu mày nói:

“Cha cùng thúc thúc không thể nào vô duyên vô cớ bỏ mặc Xích Tiêu phường. Nhất định là xảy ra sự tình gì đó ngoài ý muốn.”

“Ta cũng cảm thấy như vậy.”

Nhất Diệp vội vàng gật đầu.

“Chính là những người khác không nghĩ giống như vậy a! Sinh ý Xích Tiêu phường càng ngày càng  xuống dốc không phanh, nghệ nhân rèn kiếm cũng từ từ ly khai. Ta khi ấy tứ  cố vô thân, cơ hồ bị dồn  đến tuyệt cảnh. Vì không thể để cơ nghiệp Xích Tiêu phường phải hủy trong tay ta. Ta đành đem tất cả những thứ có thể bán đều đem bán hết. Sau đó đem bạc đầu tư  vào Thiên Hương lâu. Mai danh ẩn tích mà bắt đầu lại từ đầu. Ta cố gắng duy trì cho đến ngày hôm nay. Thiên Hương lâu mới có thể phát dương quang đại. Ca, ta có thể đứng lên được không? Quỳ mãi như vậy thật sự  rất khó chịu a!”

Nhất Diệp đấm đấm chân, làm bộ muốn đứng lên.

“Bán Xích Tiêu phường?”

Nhất Kiếm phẫn nộ uy chưởng đánh vào quý phi ghế. Liền nghe phanh mạnh một tiếng. Nội lực cường đại xuyên thấu nhuyễn *** ( đệm, ghế mềm mại…:”>), đánh thẳng vào ngọc thạch được khảm nạm trên bề mặt ghế, xuyên thấu ngọc y( gổ đen khảm ngọc), những mãnh ngọc nát trong tay Nhất Kiếm theo đà mà rơi rớt xuống dưới nền đất.

“Ngươi nghĩ làm như vậy  phụ thân sẽ không … thất vọng!”

Vừa mới vươn người đứng dậy được một nữa, Nhất Kiếm cảm thấy dưới chân vô lực, loạng choạng liền ngã trở về.

Nhất Diệp vội vàng cải chính:

“Không không không, chiêu bài ta không có bán a.”

“Nhưng mặt khác đều bán hết.”

Nhất Kiếm trợn mắt nhìn thẳng Nhất Diệp. Chờ đợi Nhất Diệp cố gắng tiếp tục giải thích.

Nhất Diệp càng sợ hãi nói tiếp:

“Ta biết ngươi thực quan tâm Tiểu Thu. Nhưng ta  không có biện pháp...... Lục Ngọc muốn diệt trừ Xích Tiêu phường. Ta nghĩ nàng bắt nhốt phụ thân. Ta lúc đó không nắm được bất kỳ lợi thế nào trong tay. Mà Tiểu Thu lại là người duy nhất ta có thể lợi dụng. Thế nhưng ngươi cũng biết sự tình xảy ra rồi đấy. Y  tính tình thật sự  mềm yếu, căn bản sự việc bất thành......”

“Cho nên?”

Thanh âm Nhất Kiếm trầm hạ vài phần, giống như  sấm rền vang dội, vang đến độ làm  Nhất Diệp run như  cầy sấy.

Nhất Diệp nuốt thóa dịch một cái, chậm rãi nói:

“Cho nên ta dùng một chút biện pháp...... khích lệ y..... Cố tình rút hết nhân lực được cài  trong Thiết Kiếm môn về hết, làm cho hắn tứ  cố vô thân, thẳng đến khi y bị dồn vào tuyệt cảnh, mới có thể làm cho y thấu hiểu được Thiết Kiếm môn cùng Lục Ngọc đến tột cùng đối đãi hắn như  một kẻ dư thừa..... sau đó mới...... mới ra tay lôi kéo y một phen......”

Nhất Kiếm nghe xong lời ấy, gân xanh thình thịch nổi lên. Y cố dùng lực áp chế, buồn thanh không nói.

Nhất Diệp thấp giọng nói:

“Chính ngươi cũng biết được hài tử  này từ nhỏ không có sở trường, nếu không bức tính tình trở nên như vậy, căn bản sẽ không thể được việc. Huống chi y từ nhỏ luôn tự cho mình là con thừa tự của Lục Ngọc. Khi Lục Ngọc lui khỏi giang hồ, vị trí chưởng môn Thiết Kiếm tương lai y cũng có một chút cơ hội nắm giữ. Nếu y có năng lực thực sự ở Thiết Kiếm môn làm mưa  làm gió, ta mới có cơ hội tìm được tông tích phụ thân cùng thúc thúc. Còn có thể điều tra rõ ràng nguyên nhân khiến ngươi vong mạng.”


“Ca...... Ta không có sai...... Tiểu Thu cũng chấp nhận phương pháp hành sự của ta...... Là y muốn ta đem tất thảy mọi thứ  có thể dạy đều truyền lại cho y. Có thể truyền ta đều truyền hết cho y rồi. Y muốn thay ngươi báo thù, còn lập lời thề nhất định phải đoạt bằng được vị trí chưởng môn của Thiết Kiếm môn. Ca......từ trước đến nay chỉ có người thiện lương mới tốc tử (chết sớm…=_=!!!), còn ác nhân mới được trường sinh......”

Nhất Kiếm thần sắc xanh mét. Y căn bản phát giác chính mình không thể phản bác muội muội.

Việc Nhất Diệp đã làm hết thảy đều được suy tính kỹ lưỡng. Huống hồ suốt tám năm trời Nhất Kiếm  không có kề bên bọn họ, nên thực chất y không có tư cách bình luận đúng sai.

Vả lại, nếu không có làm như thế, căn bản hai thân nhân còn lại duy nhất của Nhất Kiếm sẽ không duy trì chờ đợi để gặp lại y. Chắn chắn hai người bọn họ sẽ sớm bị Lục Ngọc bóp nát trong tay.

“Ca, ta hiện tại có thể đứng lên được không? Đau chân quá.”

Nhất Diệp rầu rĩ nói.

“...... Đứng lên đi!”

Nhất Kiếm nhíu mi, nhắm mắt, tâm can hỗn loạn.

“Ca, ngươi đừng giận ta được không, ta làm như vậy hoàn toàn là vì ngươi, vì Duyên Lăng gia, vì phụ thân. Ta không có sự lựa chọn nào khác.”

Nhất Diệp đầu cúi thật thấp, hai chân vừa quỳ vừa lê thân đến trước mặt ca ca, giống làm tiểu hài tử mắc sai lầm muốn tiến đến lỉnh tội, khí thế ngạo nghễ một thân hoàn toàn tiêu thất, ngay cả nói chuyện cũng hửu khí mà vô lực.

Nhất Kiếm thở dài một hơi, nói:

“Ca hiểu được ngươi mấy năm nay thật sự rất vất vả. Tóm lại ca hiện giờ đã trở về. Ta sẽ không một lần nữa bỏ rơi ngươi.”

Nhất Diệp dù sao cùng Nhất Kiếm đều là huynh muội nhiều năm. Nàng cũng hiểu tính tình y mặc dù mãnh liệt nhưng cũng mau chóng nguôi ngoai. Lúc này có thể nhìn thấy vẻ mặt kiên định, ánh mắt không chút dao động của y, nàng biết được đó là vẻ mặt muốn nói y không hề đem những chuyện nàng đã làm lưu lại trong lòng.

Trên gương mặt tuấn mỹ vô trù của Nhất Diệp lộ ra nét cười, nhanh chóng đặt mông ngồi xuống bên cạnh nhất Kiếm, triển khai song chưởng ôm chặt  Nhất Kiếm, thân thiết ôm cả người huynh trưởng, nói:

( trù =  tính toán…. Ta không tin nàng không có tính toán nha =3=.)

“Ta chỉ biết ca đối ta là tốt nhất! Ca, ta rất nhớ ngươi, rất rất là nhớ ngươi, rất rất rất là nhớ nhớ ngươi, thật sự rất nhớ ngươi......”

Ôm cũng đã ôm cả ngày, như thế nào cảm giác cùng trước kia có chút không giống nhau. Nhất Diệp hồ nghi sờ sờ thắt lưng ca ca, sờ  sờ ngực ca ca, sờ luôn cả chân ca ca, rồi sau đó lớn tiếng hô to:

“Thiên của ta, ca sao gầy nhiều như vậy......Cánh tay sao gầy thế, mông cũng nhỏ mà đùi cũng thế, mất một vòng lớn luôn a! Khẳng định là do ở Thiên Tuyệt cốc toàn ăn thịt ngư  suốt tám năm đây. Đừng lo, Thiên Hương lâu của ta cái gì cũng có. Từ nay về sau ta sẽ chăm sóc ngươi, tuyệt đối rất nhanh liền đem ngươi dưỡng thật tròn trịa a!”

Ngay lúc Nhất Diệp đang ôm chặt Nhất Kiếm không buông, cửa phòng đột nhiên bị lực đạo mạnh mẽ đá văng ra. Mạc Thu thở phì phì thẳng tiến vào trong phòng. Nhất Diệp thận trọng nói:

“Sao ngươi còn ở đây a?”

Chưa kịp làm gì Nhất Kiếm đã bị Mạc Thu kéo đến bên người…

Nhất Kiếm dự định mở miệng, Mạc Thu lại bỗng nhiên không dằn được ngữ thanh,quát lớn:

“Đừng nói, cái gì cũng đừng nói. Ngươi trước đây đã từng hứa, chỉ có ta không cần ngươi chứ ngươi không bao giờ vứt bỏ ta. Ta đã là người của ngươi, ngươi hứa là sẽ phụ trách, sao có thể nói không giữ lời!”

Mạc Thu há mồm, dùng răng nanh bạch sắc cắn ngực Nhất Kiếm, y cắn không lưu tình. Nhủ khẩu bên ngực trái của Nhất Kiếm truyền đến một trận đau đớn. Nhất Kiếm vốn định đẩy Mạc Thu ra, nhưng một trận vựng huyễn truyền đến, làm trước mắt y trở nên tối sầm, nện bước không xong.

“Ca......”

Nhất Diệp vội vàng xuất quyền đánh lên đầu Mạc Thu, làm cho Mạc Thu rưng rưng nhả ra.

“Cữu......”

“Không có việc gì.”

Nhất Kiếm nói:

“Lần trước vô ý bị Lục Dao hạ chi độc, mặc dù đã bức ra hơn phân nửa nhưng còn lưu lại một chút dư độc. Sau lại chỉ lo hộ tống tiểu Thu quay về Lan Châu, nên đã ta quên mất chuyện này.”

Mạc Thu hơi giật mình nhìn Nhất Kiếm, trong đầu trăm chuyển ngàn quay, bất ngôn xuất ngữ.

“Ta thật sự không có việc gì.”

Nhất Kiếm nói.

Mạc Thu vì sự tình thình lình xảy ra, hốc mắt lại chuyển hồng. Y vội vàng cúi đầu đem mặt che dấu, nhưng thủy chung vẫn ngăn không được nước mắt nóng hổi cứ tích lạc từ  khe hở trên mắt rơi xuống nền đất lạnh giá.

“...... Ai quản ngươi có chuyện gì xảy ra chứ...... Ta mới là không cần ngươi...... Vì cái gì ngươi lại là cữu cữu ta......”

Mạc Thu nói xong quay đầu chạy mất, lao ra ngoài cửa, không thấy bóng người.

Mạc Thu cực kỳ chán ghét bản thân ở trước mặt người khác rơi lệ. Tình cảnh này giống như chiếu cáo khắp thiên hạ y là hạng người yếu đuối. Nhưng nước mắt y tổng thể không che dấu được, hơn nữa toàn là rơi trước mặt Nhất Kiếm mà thôi.

Nguyên lai yêu thích một người, tâm liền vì thế mà trở nên yếu ớt.

Dù là tường đồng vách sắt, là môn hộ rộng mở, dẫu kiên cường đến mấy vẫn là không chịu nổi một cước, nhược điểm trắng trợn cứ thế bại lộ, không cách nào giấu được, thủy chung bất năng giấu diếm.

Đối phương chỉ cần một câu là có thể đả thương người trong lời nói, luôn giống như lợi kiếm, nhất tiễn công tâm, làm người ta huyết nhục đầm đìa.

Ngày đó qua đi đã là mấy ngày sau, Nhất Diệp đem Thiết Kiếm môn tư tàng cùng những binh khí đã được đúc đưa cho Nhất Kiếm xem qua, nàng cũng đem nhận xét nghi ngờ chủ quan của mình nói cho Nhất Kiếm nghe.

(Tư tàng = những ghi chú, tài liệu cá nhân….túm lại là sổ sách @[email protected]!!!)

Nhất Kiếm vừa thấy liền khiếp sợ, những binh khí này đều mang nét riêng biệt giống như được rèn từ phương pháp bí truyền của Duyên Lăng gia. Khó trách Nhất Diệp nhận định chính mình đã chết, lại còn chắc chắn phụ thân cùng vài vị thúc thúc vẫn còn sống.

Vô luận kỹ xảo này vì sao xuất hiện trên vũ khí được rèn từ Thiết Kiếm môn, hết thảy tuyệt đối cùng việc mất tích của phụ thân và thúc thúc có can hệ với nhau.

Cũng chính từ ngày đó, Nhất Kiếm lúc nào cũng chỉ cùng Nhất Diệp bàn luận xoay quanh. Hai người thị sát tửu lâu, khách *** ở khắp nơi, hội kiến thuộc hạ cũ của Duyên Lăng gia, cùng nhau tính toán cần phải có có bao nhiêu nhân lực cùng vật lực cần thiết mới nắm được phần thắng có thể trùng kiến Xích Tiêu phường, tính toán cơ hội truy tìm tông tích phụ thân đang mất tích.

Ngoài ra Nhất Kiếm còn sai người tìm hiểu về Tô Giải Dung cùng tông tích của Lục Dự. Hai người cũng tìm hiểu việc mất tích của hai nhân vật trên đến tột cùng có quan hệ như thế nào với giáo phái tiếng tăm khiến người người khiếp sợ trên gian hồ, Ô Y ma giáo.

Thiên Hương các duy trì được từ trước đến naylà do Thiết Kiếm môn không  nhận biết được người nắm quyền sau lưng là ai.  Ngoài ra gần vài năm nay nó lại nhờ một tay Nhất Diệp cùng các thuộc hạ mà  hoàn toàn thay hình đổi dạng, trở thành tửu lầu nổi tiếng khắp thiên hạ.

Nhất Kiếm phát hiện Thiên Hương lâu chẳng những quảng bá khắp nơi mà sinh ý còn vạn phần thịnh vượng. Thực tại y phải nhìn muội muội bằng cặp mắt khác xưa. Nhưng mà Nhất Diệp cũng chỉ biết kiếm tiền, còn lại mọi thứ, nàng căn bản dốt đặc cán mai(mô phật….+_+!!!), kết quả là mấy năm nay vẫn án binh bất động, trừ bỏ ngẫu nhiên nàng giở một vài tiểu xảo ở ngoài, cho tới bây giờ không có bất kì xung đột trực tiếp nào với Thiết Kiếm môn.


Nhất Kiếm cho rằng như vậy cũng tốt, bởi vì việc cấp bách trước tiên là cần tìm cho bằng được tung tích cha cùng các thúc thúc. Nếu Thiên Hương lâu vẫn ở trong tối, làm việc quả thật thập phần tiện lợi.

Thiết Kiếm môn từ trước đến nay môn quy sâm nghiêm, chẳng những không thu nhận đệ tử  ngoại tộc, mà cho dù phái người thuận lợi lẫn vào, cũng vô pháp biết được bên trong cánh cửa bí mật rốt cuộc ẩn giấu sự tình gì. Duy nhất có thể thoát khỏi sự nghi ngờ của Lục Ngọc để tiếp cận ả, đến nay chỉ có mỗi mình Mạc Thu mà thôi.

(Sâm nghiêm: vừa nhiều vừa nghiêm khắc…=_=! Thế thì ngộp thở chít được)

Nghĩ đến vấn đề của Mạc Thu, Nhất Kiếm thần sắc càng thêm ảm đạm.

Nhất Kiếm cố tình làm cho mình lúc nào cũng bận rộn công sự, lý do thực sự chính là y muốn ngăn chặn bản thân mình không được nhớ đến Mạc Thu.

Y vẫn cảm thấy được chính mình không nên đối với Mạc Thu, cháu trai mình phát sinh  tâm tư  như vậy. Hiện giờ có thể không gặp cũng như không thấy, để tránh đến lúc hãm sâu trong vũng bùn mà bất khả ly khai.

Thiên Hương lâu phân chia nội ngoại. Ba tầng lầu của ngoại lâu chuyên đãi tân khách đi đường. Hai tầng nội lâu dành để nghênh đón khách quý. Tầng cuối cùng còn lại là thiên hương lâu dùng để giải quyết sự vụ lớn nhỏ trong lâu. Còn cuối cùng, phía sau hậu viện là nơi Nhất Diệp sinh hoạt riêng tư.

Từ cửa sổ sương phòng dùng để nghị sự  của Nhất Diệp nhìn ra bên ngoài, mơ hồ có thể thấy “Lạc Diệp uyển “, cây xanh sum suê, lá rụng trong uyển như đồng cảm với tâm tư Nhất Kiếm, mấy ngày trước đây mở cửa sổ tìm kiếm xa xa,y vô tình nhìn thấy thân ảnh người nọ ở trong sân hướng nhìn về chổ này.

Biết rõ không nên nhớ lại những hồi ức khi đó, nhưng nhắm mắt lại, trong đầu lại tràn đầy hình ảnh lúc hai người bên nhau trên núi. Chính mình đã đẩy xe chở Mạc Thu cùng nhau chạy khắp đồng cỏ, khi đó Mạc Thu cười có bao nhiêu vui vẻ.

Ngẫu nhiên, Nhất Kiếm đôi khi mong muốn sơn đạo kia có thể kéo dài đến vô cùng vô tận, bọn họ có thể vĩnh viễn không rời khỏi sơn động thì hảo biết mấy.

(Sơn đạo: đường trên núi…..)

Nhưng mà, hết thảy chung quy chính là si tâm vọng tưởng, sự thật tột cùng vẫn là sự thật. Bọn họ đã xuống núi, cũng đã biết thân phận lẫn nhau….

Nghị sự vẫn đang diễn ra trong phòng, Nhất Diệp nằm trên án thượng gõ bàn tính cấp tốc. Vài tên chưởng quầy đã lui xuống. Nhất Kiếm thật vất vả đem hình ảnh Mạc Thu từ trong đầu đuổi đi. Y lại cảm thấy được trong phòng thật buồn chán, làm Nhất Kiếm thật sự  cảm thấy gò bó, nặng nề.

Nhất Kiếm có chút không thể khắc chế mà mở cửa sổ ra hai bên. Y nghĩ thầm có lẽ còn có thể xa xa nhìn thấy thân ảnh người kia, thân ảnh kia không dựa vào tường ngoài cửa sổ mà một mình ngồi trên cành cây to lớn mọc ngoài sân.

Người nọ giật mình nhìn Nhất Kiếm mở cửa sổ, trong tay đang cầm miếng bánh chẻo mới ăn đến một nửa, cái miệng anh đào vì dang cắn bánh chẻo mà hơi hơi mở ra, ngây ngẩn cả người.

Tà dương như huyết, gương mặt tuấn tú của Mạc Thu như mất đi biểu tình lúc còn sống, song nhãn tĩnh lặng như lưu thủy, đôi bờ môi chỉ ngẫu nhiên run một chút, nhờ vậy mới biết y còn đang sống.

“Cữu......”

Mạc Thu thật vất vả mới tìm lại được thanh âm của mình. Nhưng hai tiếng “cữu cữu” còn chưa nói hoàn, y liền nghe Nhất Kiếm nói:

“Ngươi ở trong này làm cái gì?”

Nhất Kiếm nhíu mày.

“Ta muốn gặp ngươi......”

Mạc Thu nói.

“Hiện tại đã thấy.”

Nhất Kiếm nói tiếp:

“Có thể trở về đi.”

Lời vừa nói xong, Nhất Kiếm đóng sầm cửa sổ.

Nhất Kiếm mặc dù không lưu tình mà đóng cửa sổ, nhưng mười ngón tay lại phát run. Chỉ có thiên mới biết y phải  dùng bao nhiêu khí lực mới khắc chế chính mình không kéo Mạc Thu từ trên cây cao kia trở vào trong phòng.

Y cũng rất muốn thấy Mạc Thu, Mạc Thu cũng muốn thấy y.

Tâm ý hai người thật sự tương thông. Nhưng vấn đề quan trọng chính là “bội đức nghịch luân”, tội nghiệt như vực sâu không đáy, chỉ cần vô ý trượt chân rơi xuống liền tan xương nát thịt.

Nhất Kiếm không mong muốn tương lai của Mạc Thu bị hủy trong tay y, cho nên Nhất Kiếm chỉ có thể đóng chặt cửa sổ.

“Duyên Lăng Nhất Kiếm, ngươi là người nhát gan, có gan làm, lại không can đảm tử!”

Mạc Thu liên tiếp đấm mấy quyền lên phía trên cửa sổ bằng gổ, làm cho hoa văn gổ được khắc trên cửa sổ vỡ toang một mảng. Thanh âm rống giận của Mạc Thu cùng tiếng gỗ vụn vang lên, gần sát nghe rin rít chát chúa, chấn động đến độ làm tai Nhất Kiếm phát đau.

Mạc Thu đứng ngoài cửa sổ đợi mãi không thấy Nhất Kiếm trả lời, giận thanh hô:

“Hảo, Lục Mạc Thu ta đây cũng khộng mặt dày mày dạn,  nhân phi nhân bất khả*, ta sẽ rời đi, đi càng xa càng tốt, không thèm ở trước mặt ngươi làm bẩn mắt ngươi làm gì!”

(*: người chê người không có khả năng…..câu này ta không hiểu nói ở đây thì liên quan gì chứ 0_0!!!)

Bên ngoài truyền đến tiếng quần áo bị gió thổi  bay phất phới rồi vững vàng rơi xuống đất. Tiếp sau đó là tiếng bước chân mạnh mẽ rời đi.

Nhất Kiếm lược lược nghiêng thân hình nhìn qua cửa sổ gổ để thấy được một mảnh thân ảnh gầy yếu đang đau xót muốn chết rời đi, nổi buồn khổ trong tâm quả thực có thể bức tử chính mình.

Y nắm chặt quyền, lần đầu tiên đấm thẳng vào thành cửa sổ, phát ra tiếng vang khấu khấu nặng nề, trong lòng chua xót, hốc mắt sinh hồng, bặm chặt đôi môi kiềm nén lời mình mình muốn nói ra.

Nhất Diệp đứng sau lưng y, ngập ngừng một chút, đề nghị:

“Ca, ngươi  cần gì phải đối xử như thế với y, chỉ cần đừng quan hệ xác thịt với y là được rồi. Tiểu Thu dù sao cũng là nước cờ cần thiết để chúng ta sau này dùng để đối phó Thiết Kiếm môn. Thời khắc mấu chốt này ném y đi. Y sẽ quay lại giúp Thiết Kiếm môn đối phó chúng ta thì phải làm sao bây giờ!?”

“Tình cảm của ta đối với y không phải trò đùa.”

Nhất Kiếm phát tiết bấu chặt mộc song, thấp giọng phẫn nộ nói:

(Mộc song: cửa sổ bằng gổ…..)

“Nếu không thể thương y, ta nhất định không thương y, lại càng không thể lợi dụng y!”

“......”

Nhất Diệp trầm mặc rồi nói:

“...... Ca, người vốn không được linh quang, tiếp tục suy nghĩ nhiều, đầu chắn chắn sẽ bị phá hư mất......”

(Linh quang: sáng suốt, thông hiểu…ý nói ảnh không được thông minh sao….=)))

Nhất Kiếm ngập ngừng một chút, thanh âm khô khốc:


“Nhất Diệp...... Ngươi nên đối với y tốt hơn. Mạc Thu vốn đã chịu khổ quá nhiều...”

“...... Ân, “

Nhất Diệp đáp.

Chán chường, Nhất Kiếm muốn đi dạo xung quanh như thường ngày. Y nhìn Nhất Diệp hảo hảo nghỉ ngơi trong sương phòng của mình. Đắp xong chăn cho nàng, Nhất Kiếm liền rời phòng, tiêu sái dạo quanh uyển lý.

Qua một khoản thời gian dài không gặp Mạc Thu, trong lòng y giờ khắc này chỉ có ngập tràn nhớ thương, thủy chung không thể quên. Nhất Kiếm vô tình đi đến trước phòng  Mạc Thu, thấy trong phòng không có ánh sáng. Y nghĩ rằng Mạc Thu lúc này đại khái đã đi vào giấc ngủ.

Nhất Kiếm đặt bàn tay nhẹ nhàng dán tại khung cửa, khuôn mặt tuấn dật lại mọc đầy râu, Y nhớ tới tiểu tử đang ở bên trong kia lần trước đã từng nói sẽ giúp y cạo sạch râu, nhưng sau cùng lại “vô tật vong nhân”*.

(*: không bệnh vẫn chết người, chết bất đắc kì tử, vì lí do gì đó mà không thẻ tiếp tục a..hiểu như vậy nha mấy nường…)

Mạc Thu là người yêu hận phân minh. Hiện nay có lẽ Mạc Thu căm hận y lắm. Cũng bởi vì y thệ ngôn hứa hẹn, cuối cùng một đường thay đổi. Nguyên bản là cho Mạc Thu ái tình, nhưng sự việc lại không thể hoàn thành.

Nhất Kiếm cảm thấy được chính mình thực có lỗi với Mạc Thu. Chẳng những không chiếu cố hảo y, để y bị người trong Thiết Kiếm môn khi dễ, cuối cùng thậm chí còn…làm y nảy sinh tình ái với một người không nên yêu thương như Nhất Kiếm......

Vô lực buông tay, Nhất Kiếm khuyên bảo bản thân không được tiếp tục lưu luyến, phải lập tức rời đi, cho dù tâm can có tiếp tục đau đớn cũng phải cắn răng nhẫn nhịn.

Mạc Thu chung quy phải kế thừa Duyên Lăng gia, tương lai Nhất Kiếm cũng nên vì Mạc Thu mà xem xét, tìm kiếm một nữ tử hiền lương thục đức, có thể cùng Mạc Thu kết nghĩa phu thê, bạch đầu đáo lão, làm bạn cả đời.

Nhưng thực chất khi tưởng tượng tình cảnh ấy, Nhất Kiếm liền thống khổ không chịu nổi.

Xoay người trở lại phòng của mình, Nhất Kiếm để mặc ngọn đèn đang tí tách cháy, cứ  sững sờ ngồi trên giường, thẳng đến khi ngọn đèn nhiên tẫn, trong phòng nháy mắt lâm vào hắc ám, y mới có chút phục hồi *** thần lại.

(Nhiên tẫn: cháy hết thì…tắt…:”>)

Chưa bao giờ nghĩ đến chính mình cũng sẽ khốn khổ vì tình. Ngày ngày đêm đêm nghĩ đến một người mà ý chí rối loạn. Nhất Kiếm không biết bản thân mấy ngày này là cái dạng gì, đần độn như “hồn bất phụ thể”*.

(*: mất hồn….:”P dễ hiểu mà ha)

Trong đêm, tâm sự  trầm trọng lại cường đại làm Nhất Kiếm ngủ không an ổn, loáng thoáng có thể nghe thấy đồng hồ nước vang vọng, khấu khấu khấu, trong  đêm khuya giữa mộng quay về, làm đau xót tâm can y.

Cuối cùng Nhất Kiếm vẫn từ trên giường ngồi dậy, mặc đơn bào đi tới gian lâu kế cận. Thật sự lâu lắm không gặp Mạc Thu, cũng không hiểu được Mạc Thu trước nay như thế nào?

Trời đã khuya như vậy, Mạc Thu chắc là đã ngủ rồi. Y chỉ cần lặng lẽ liếc mắt xem qua một chút, liền hảo thôi. Chỉ cần trộm liếc mắt xem một cái, liền sẽ an tâm trở lại. Chỉ cần nhiêu đó cũng đủ, y sẽ quay về phòng ngủ của mình.

Nhất Kiếm nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, rón ra rón rén đi tới đứng bên giường Mạc Thu.

Y không thắp sáng nến. Chỉ mượn ánh trăng  ngoài cửa sổ, liếc mắt nhìn gương mặt đang ngủ của Mạc Thu.

Nhưng mà, khi Nhất Kiếm tới gần giường liền hoảng hốt. Trên giường căn bản không có thên ảnh của Mạc Thu.

Nhất Kiếm đột nhiên nhớ tới lời nói mấy ngày trước của Mạc Thu. Lúc ấy  Mạc Thu tức giận hướng y quát:

“Lục Mạc Thu ta đây cũng không mặt dày mày dạn,  nhân phi nhân bất khả, ta sẽ rời đi, đi càng xa càng tốt, không thèm ở trước mặt ngươi làm bẩn mắt ngươi làm gì!”

Hay là, thật sự đã đi rồi!!?

Tưởng tượng cảm thấy điều này có khả năng, Nhất Kiếm trong lòng khẩn cấp vội xoay người hướng ra phía ngoài chạy đi. Tại chung quanh uyển lý tìm kiếm thân ảnh Mạc Thu.

“Tiểu Thu, tiểu Thu, ngươi ở đâu?”

Trên cây, vườn hoa, trong viện, từng sương phòng, nóc nhà chỗ nào cũng không thấy bóng dáng Mạc Thu. Nhất Kiếm tìm suốt hơn một canh giờ vẫn không tìm ra. Y nôn nóng, gấp gáp đến độ cả người toàn là hãn.

Mạc Thu chỉ có một thân một mình, trừ bỏ thiên hương lâu cũng không quen biết ai. Hơn nữa y nói chính mình làm vỡ nát thủ trạc của Lục Ngọc, ả ta căn bản sẽ không chịu để yên chuyện này. Mà ngày ấy, ở trong núi sự tình xảy ra với Lục Xa vẫn chưa giải quyết triệt để. Bên ngoài nguy cơ tứ phía, nói có bao nhiêu nguy hiểm thì tức khắc sẽ có bấy nhiêu hiểm nguy! Mà Mạc Thu là bởi vì y xảy ra duyên cớ như vậy mới rời đi, Nhất Kiếm nhất thời tự trách bản thân, tâm tư ảo não cực điểm.

Nhất Kiếm đành phải hấp tấp đi đánh thức Nhất Diệp trong Thiên Hương lâu. Nhất Diệp cả kinh, cũng vội vàng thu xếp hạ nhân cùng nhau tìm người.

“Tiểu Thu ngươi ở nơi nào? Mau ra đây! Là cữu không đúng, cữu sai lầm rồi. Ngươi cùng cữu trở về được không. Cữu sẽ không giận ngươi thêm lần nào nữa!”

Nhất Kiếm vội vàng chạy đi tìm kiếm trên đường, giống như phát cuồng mà gào thét.

Ngã tư đường đầy hắc ám, không có ngọn đèn dầu, chỉ có ánh trăng yếu ớt soi sáng. Đêm tối nhẹ nhàng giống như vô chi tẫn. Nhất Kiếm nhìn về đường cái xa xa, yên tĩnh vắng lặng, mọi âm thanh câu tịch, điểm cuối biến mất trong một mảnh sương mù mơ hồ, nhìn không rõ phía trước.

Nhất Kiếm hoảng hốt mà nhớ tới tiểu viện hoang vắng lúc trước Mạc Thu từng sống, lúc nào cũng chỉ cần vừa vào đêm là liền không có nửa điểm ánh sáng.

Mạc Thu không biết đốt đèn như thế nào. Cũng bởi vì chưa từng có ai dạy cho y, nên ban đêm, khi y sợ hãi, ngủ không được sẽ kéo chăn bông chạy đến dưới ánh trăng, đem chính mình cuốn chặt trong chăn, tròn như nhộng. Ngủ trong tiếng gió gào thét nhưng địa phương lại có ánh sáng.

Nhất Kiếm từng nói cái gì? Y nói cữu đến đây, tiểu Thu đừng sợ tối nữa.

Nhớ đến đoạn chuyện xưa, tâm Nhất Kiếm một trận tức giận dâng trào. Y giận chính mình, rõ ràng nói phải bảo vệ hài tử  kia. Nhưng trong khoảng thời gian này lại chẳng quang tâm y. Ngay cả Mạc Thu đi lâu như vậy cũng chưa phát hiện! Nếu Mạc Thu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, y tuyệt đối không tha thứ cho bản thân mình.

Nhất Kiếm phẫn hận mà hung hăng uy một quyền đánh vào bức tường bên ngoài gia ải, ngói tường  phi thường cứng rắn nháy mắt bùm bùm nứt ra, vài mảnh ngói trắng rơi xuống đất, vỡ tan, rầu rĩ tạo tiếng vang chấn động trong đêm nghe thập phần kinh nhân động phách.

“Đại đương gia a, tìm được tiểu đương gia rồi!”

Gã sai vặt của Thiên Hương lâu cầm đuốc từ phương xa chạy đến tìm Nhất Kiếm, sau đó vội vàng thở dốc. Nhất Kiếm trong lòng đang căng thẳng cực độ, phút chốc vận khinh công phi người, chỉ hai ba bước liền tiến thẳng đến trước mặt gã sai vặt kia.

Tại phòng bếp của Thiên Tương lâu bếp lửa đã nguội lạnh. Bởi vì đây là nơi cung ứng thức ăn cho cả tòa Thiên Hương lâu, nên địa phương này đặc biệt lớn. Cũng bởi vì chiếm địa thế rộng lớn, nên sau khi tắt đèn, có vẻ đặc biệt thập phần địa âm, u ám cùng hoang vắng.

Nhất Kiếm vừa đến. Nhất Diệp lúc này đang canh giữ trước cửa. Nàng nhìn thấy ca ca đến, âm trầm liếc mắt nhìn y một cái.

Một đám gã sai vặt canh giữ  phía sau Nhất Diệp, trong tay cầm đèn ***g màu đỏ, ánh nến lay động. Nhất Kiếm nghe thấy bên trong trù phòng phát ra tiếng vang đứt quảng, dường như  có chút quỷ dị.

Nhất Kiếm nhìn thân ảnh tại nơi sâu ám trong trù phòng đang cầm thái đao  trước mặt, vẻ mặt người đó đang hoảng hốt nhắm thẳng cái thớt gỗ mà băm xả, thần sắc mờ ảo, biểu tình cổ quái phi ngôn. Trong lòng Nhất Kiếm quýnh lên. Y muốn bước đi vào, lại bị Nhất Diệp ngăn cản lại.

Nhất Diệp có chút lưỡng lự, nói:

“Ca, ngươi hiểu rõ sự  tình diễn biến tiếp theo không? Cửa này chính là ranh giới, nếu bước qua, sẽ là vạn kiếp bất phục.”

Nhất Kiếm cuối đầu nhìn muội muội.

Nhất Diệp tiếp tục nói:


“Ta biết ca dường như  có thể khắc-chế-cảm-tình của mình. Nhưng mà tiểu Thu không thể giống ngươi. Một khi y đã muốn bất cứ  thứ  gì thì y sẽ không buông tay. Ca ca, chỉ cần từng bước đến gần y, là đã tạo cho y cơ hội. Tương lai có muốn cũng không thể dễ dàng thoát thân.”

Nhất Kiếm vội la lên:

“Trước tiên ngươi phải để cho ta xem tình trạng của y. Chuyện sau này để sau rồi nói.”

Nhất Diệp muốn nói rồi lại thôi, há miệng thở dài, cuối cùng buông lời:

“Nhìn ca khẩn trương như vậy. Vì y mà thất hồn lạc phách, nếu nói ca sẽ buông tay rời bỏ y, ta cũng không tin. Kỳ thật...... Kỳ thật, nói ca chính là muốn cùng hắn cùng một chỗ cũng phải không có khả năng. Đừng quá lo lắng tông tích của phụ thân hiện ra sao, cũng đừng quan tâm tiền đồ ngày sau mờ mịt. Cho dù sau này có thế nào, ta cũng đều đứng về phía ca ca.”

Nhất Diệp nói đến xong, buông lỏng tay.

“Ca muốn làm như thế nào thì cứ làm đi...... Ta thật sự không quen nhìn bộ dạng hiện nay của ngươi......”

Nhất Kiếm ngập ngừng từng bước, thấp giọng thốt một câu:

“Ta cái gì cũng không nghĩ nhiều, chỉ thầm mong muốn có thể hảo hảo chiếu cố y.”

Dứt lời, bước thẳng vào trù phòng.

Nhất Diệp phát ra thanh âm thở dài, nàng làm sao mà nhìn không ra ca ca mình vì ai mà khổ sở, mâu thuẫn chứ. Nếu một khi đã lâm vào võng tình, thì làm sao có thể dễ dàng như vậy thoát thân. Xó thể làm như vậy thì thế gian sẽ không có nhiều nam nữ  si tình vì yêu mà hận, có tình mà sinh cừu. Tiếp tục thở dài, Nhất Diệp vẫy vẫy gã sai vặt, tất cả đều quay về sương phòng đi ngủ.

Nhất Kiếm đi đến bên người Mạc Thu. Mạc Thu một chút cũng chưa phát giác. Vẻ mặt y mờ mịt nhìn phía trước tường, trong tay thái đao từng nhát từng nhát băm vằm miếng thịt trư  nát vụn dưới tấm thớt.

“Tiểu Thu.”

Nhất Kiếm gọi.

Mạc Thu không phản ứng, miệng không ngừng ngâm nga:

“Ta phải ăn bánh chẻo...... Ta phải ăn bánh chẻo......”

“Tiểu Thu!”

Sau vài tiếng gọi, Nhất Kiếm rốt cục nhận thấy được Mạc Thu có chút kì quái. Mạc Thu nhìn giống như  mộc đầu, ngây ngô, ngờ nghệch không đáp lại tiếng Nhất Kiếm gọi, chỉ chuyên chú băm thịt.

Băm chặt sau một hồi, một tay Mạc Thu sờ soạng mặt những mảnh thịt nát vụn, tay trái lại hướng đao xả thẳng về tay phải đang tìm kiếm ở phía dưới.

Nhất Kiếm hoảng hốt, vội vàng đoạt thái đao trong tay Mạc Thu. Nhưng Mạc Thu lại hoàn toàn bất giác, nhanh chóng cầm lấy da chim trả bánh chẻo, đem thịt tươi bỏ vào vỏ bánh gói lại.

Nhất Kiếm bị làm cho sợ hãi. Trong lòng nghĩ phải chăng Mạc Thu bị đả kích quá lớn nên thần trí không rõ? Nếu không sao như vậy si ngốc, ngơ ngác, ngay cả nói cũng không thèm đáp lời.

“Tiểu Thu......”

Nhất Kiếm vội vàng la hoảng tên y, trong lòng phỏng đoán không yên.

Mạc Thu đem viên bánh chẻo được gói hảo đặt ở trong lòng bàn tay lăng lăng nhìn, rồi sau đó lộ ra một mạt tiếu ý, vui vẻ đem bánh lấp đầy miệng.

Nhất Kiếm vội vàng ngăn lại, giữa không trung bắt lấy tay Mạc Thu, ngăn cản y đừng đem những cái bánh gói này thịt tươi chưa nấu chính mà ăn.

Mạc Thu mở miệng tiện thể cắn vài lần nhưng đều cắn không được cái bánh chẻo nào. Y ngơ ngác nhìn bánh chẻo trước mắt, không chịu buông tha, vẫn tiếp tục tìm kiếm.

“Tiểu Thu, Tiểu Thu...... Ngươi làm sao vậy, đừng dọa cữu a! Là đói bụng  phải không? Đói bụng cũng không có thể ăn thịt sống, sẽ phá hư bụng đó!”

Nhất Kiếm bối rối phát ra thanh âm run rẩy.

Mạc Thu tựa hồ cảm giác có người cùng nói chuyện với y, hơi hơi nghiêng người, cẩn thận lắng nghe. Nghe Nhất Kiếm hỏi ba lượt, mới chậm rãi đáp:

“Ta đói...... Cho nên tìm đồ ăn...... Đừng nói cho nương...... Nàng hội tát vào mặt ta a......”

Nghe được Mạc Thu nói như vậy, hốc mắt Nhất Kiếm bỗng chốc đỏ lên, vừa nhiệt vừa năng, nóng đến bản thân không chịu đựng được.

Ánh mắt Mạc Thu mông lung tìm kiếm bánh chẻo, tựa hồ không biết là ai đang nói chuyện cùng y. Mạc Thu lại vươn cổ cố gắng cắn miếng  bánh chẻo. Mãi cho đến Nhất Kiếm lấy miếng bánh rời khỏi tay y. Mạc Thu mới nhìn bàn tay trống không của mình, vẻ mặt càng dại ra, khuôn mặt ngập tràn bi thương.

“Không thấy...... a Ngưu ca...... Không thấy......”

Mạc Thu nói xong.

Nhất Kiếm không hiểu y nói không thấy bánh chẻo hay là không thấy a Ngưu ca, chỉ biết một tiếng a Ngưu ca của Mạc Thu truyền đến tai, làm Nhất Kiếm thủy lệ oanh trào.

“Còn ở đây, vẫn còn ở đây!”

Nhất Kiếm thốt ra giọng nói khàn khàn cùng giọng mũi nồng đậm nói:

“A ngưu ca còn ở đây, tiểu Thu ngươi ngồi xuống một bên đi, a Ngưu ca nấu bánh chẻo cho ngươi ăn.”

Nhất Kiếm đem Mạc Thu an trí hảo, lập tức đốt lửa nấu nước đem bánh chẻo luộc chín, sau đó đưa đến trước mặt Mạc Thu.

Thịt bánh chẻo bị bao mỏng manh, vụn về, xuống nước liền tự nhiên rách tung toé, hơn nữa trù nghệ Nhất Kiếm vốn không giỏi, sau khi nấu chỉ thấy lỏng bỏng thịt vụn rời rạc cùng vỏ bánh chẻo nát bét, hoàn toàn không thấy bộ dáng nguyên bản.

Mạc Thu vững vàng dùng song thủ bốc ăn đầy miệng bánh chẻo, vô luận bao nhiêu tiểu nhân thịt vụn y đều ăn sạch, từng chút từng chút nhấm nuốt vào miệng không sót mảnh nào.

Nhất Kiếm nhìn bộ dáng y ăn, không khỏi lại nhớ về hình ảnh năm xưa chính mình nắm lấy tay Mạc Thu, dạy hắn sử  dụng đũa.

Đứa nhỏ này trưởng thành, chiếc đũa cũng nắm được hảo, duy nhất vẫn không biến đổi chính khi dùng bữa luôn sợ hãi người khác cướp đi thức ăn của mình, mỗi miếng, mỗi phần đều ăn vừa nhanh vừa chuẩn, một núi nhỏ bánh chẻo lập tức bị ăn sạch không lưu lại dấu vết.

Ăn xong Mạc Thu liền đánh cái cách, đẩy ra chén đĩa đứng dậy rời đi.

Nhất Kiếm sợ Mạc Thu đi ra ngoài, nhắm mắt đi theo phía sau Mạc Thu, hoàn toàn luống cuống tay chân,thật không biết nên làm thế nào cho phải.

Mạc Thu im lặng mà thong thả đi trở về “Tàn Điệp uyển”. Ngay khi Nhất Kiếm tưởng rằng y  trở về phòng nghỉ  ngơi là lúc Mạc Thu lại đứng trước cửa phòng của Nhất Kiếm.

Lòng bàn tay Mạc Thu đặt trên thành cửa phòng Nhất Kiếm, song nhãn mờ mịt lộ ra cô đơn sâu sắc, dầy đặc bi thương.

Nhất Kiếm nhìn tình cảnh này không khỏi làm cho ngực đông cứng lại. Bộ dáng Mạc Thu lúc này đúng là cùng y giống nhau, mấy ngày nay luôn đứng trước cửa đối phương, nhưng mãi vẫn không cách nào thực hiện bước tiếp theo, mở ra cánh cửa nặng ngàn cân kia.

Mạc Thu ngã ngồi trên mặt đất, dựa người vào cửa, đem mặt dán tại ván cửa lạnh như băng. Miệng thủy chung thì thào không biết nói cái gì, Nhất Kiếm ngưng thần lắng nghe, mới phát giác Mạc Thu thấp giọng nói:


“Ta đói...... Ta đói...... Ta đói......”

Ánh mắt hoàn toàn trống rỗng, mất đi thần thái, dung nhan phía trên tái nhợt tràn ngập tiều tụy.

Một câu lại một câu chỉ nói “ta đói”, ý nghĩa chính là khát cầu tình cảm.

Bởi vì không thể thỏa mãn được, cho nên vẫn như thế khát cầu.

Nhất Kiếm rốt cuộc không thể chịu đựng được bộ dáng này của Mạc Thu, y ôm lấy thắt lưng Mạc Thu, điểm vào ngủ huyệt của y. Vạn phần thương tiếc ôm lấy thân hình Mạc Thu, đưa y vào trong phòng.

Nhất Kiếm giúp Mạc Thu sửa hảo chăn, nhìn khuôn mặt tái nhợt kia trong lòng vạn phần không đành lòng, y không thể khắc chế tâm tư, vương tay xoa lấy hai gò má Mạc Thu, tầm mắt cuối cùng dừng lại tại đôi môi nứt nẻ như hai cánh hoa khô khốc.

Mạc Thu môi bạc, thế nhân nói người có môi bạc thì  tình cũng bạc. Nhưng Nhất Kiếm không nghĩ như vậy. Chỉ có y mới hiểu được trái tim Mạc Thu thật sự tràn ngập tình cảm, khi không chiếm được, nắm bắt không được, cơ hồ đều làm tiểu hài tử còn nhỏ tuổi như Mạc Thu bị áp lực chèn ép tới không thở nổi.

Nhất Kiếm không tự  giác, chậm rãi cúi đầu hôn xuống. Ngay lúc môi gần kề môi, đột nhiên Mạc Thu có vẻ như chuyển tỉnh.

Nhất Kiếm mạnh mẽ thối lui, hàn hãn ròng ròng. Rõ ràng đã dặn lòng không được nảy sinh tình cảm bất chính với Mạc Thu,  nhưng thủy chung vẫn không thể đem ý niệm trong đầu hoàn toàn đoạn tuyệt.

Y nắm chặt nắm tay, lùi từng bước về sau, hung hăng xuất thủ đánh lên gương mặt mình một quyền, thối thanh mắng một tiếng:

“Duyên Lăng Nhất Kiếm ngươi quả thực không bằng cả súc sinh!”

Lảo đảo thoát ly sương phòng Mạc Thu.