Thiên hạ, một người không thể là thiên hạ; giang hồ, tam giang ngũ hồ thành giang hồ. Thiên hạ thì rộng, giang hồ lại lớn. Phân tranh không vì một người mà dấy, ân oán khó bởi một người mà ngưng.
Gió tanh mưa máu qua đi, thiên hạ một mà thành hai, phía bắc thiên tử trấn giữ, phía nam ma giáo vẫy vùng. Hai bên có sông phân cách, vai vế tương đương, nhìn như đại thế bình định sóng lớn tạm yên, thế nhưng bên dưới tĩnh lặng lại là sự giằng co lẫn nhau chưa từng ngơi nghỉ.
Bên trên Yến Đãng sơn, tổng đà ma giáo.
Trong căn phòng tạp vật chất đống, một bóng bạch y đang mải mê lục lọi bới móc.
[Có rồi!] Đột nhiên bạch y nhân hai mắt sáng rỡ, từ bên dưới một chiếc ghế rút ra bức hoành màu đen cao hơn thân người, trên mặt có dòng chữ viết bằng sơn bạc ‘Diệu thủ hồi xuân’.
Kẻ đó bịt mặt mà cười đến híp mắt, hàng đã về tay chỉ còn việc cắp nách mang đi, lại phát hiện bên ngoài không biết từ lúc này đã xuất hiện mười mấy hắc y nhân bao vây.
[Tiểu nhân to gan, dám tự tiện xâm nhập Ô y giáo!] Hắc y nhân dẫn đầu bước tới trước một bước, nhấc kiếm xông lên tấn công.
Bạch y nhân tay trái lần tới thắt lưng, ngân quang lóe lên, nhuyễn nhận vừa xuất vỏ, phượng lệ long ngâm, hắc y nhân tên nào tên nấy bịt tai, chịu không được nội lực thâm hậu do bạch y nhân mượn kiếm phát ra.
[Hắc y lão huynh, ta chỉ là đến lấy đồ của mình rồi đi, cần gì phải khó dễ, đừng cản mà!]
Bạch y nhân vừa cất tiếng, đầu lĩnh Cận Tân sững sờ, nhận ra người vừa nói là ai.
[Bát gia!] Cận Tân hô lên [Ngài còn sống?]
(Vấn đề của Lặc Tân/ Cận Tân = vấn đề của bạn trẻ lần đầu lên net tìm bản Trung, đã sửa lại thành Cận Tân ở chương đã qua, xin lỗi mọi người!)
[Hử?] Tiểu Xuân chớp chớp mắt, hắn dùng khăn trắng che mặt chỉ lộ ra đôi mắt hay cười, không nghĩ đến thân phận mình vẫn bị phát hiện.
[Làm sao ngươi cũng biết ta chết?] Tiểu Xuân cười hì hì hỏi.
[Khuyển tử nhờ ơn bát gia tương cứu, ngày đó mới có thể thoát ra khỏi Tả ý sơn trang.] Cận Tân thay đổi thái độ lãnh đạm trước kia, cung kính chắp tay chào Tiểu Xuân.
(Khuyển tử: gọi con trai mình, kiểu khiêm tốn.)
[Ờ, nhớ ra rồi!] Tiểu Xuân cười, lại nói [Tẩu tử thật có khí phách, hắc y lão huynh quả có con mắt tinh tường!]
[Đa tạ.] Nhớ đến thê tử đã mất, ánh mắt Cận Tân nhất thời u ám.
[Vậy ta có thể đi được chưa?] Tiểu Xuân cắp tấm biển chặt hơn chút, hỏi lại.
[Đương nhiên không được!]
Một tràng cười trầm thấp mê hoặc truyền tới, lụa đen tung bay như mây, viền bạc hào quang lấp lánh, Tiểu Xuân ngẩng đầu, chỉ thấy đại sư huynh nhà hắn từ trên trời nhẹ nhàng giáng xuống, thanh kiếm trong tay xoay chuyển mấy vòng, chỉ thẳng tới hắn.
[Lâu như vậy không thấy, ngươi thế nào lại thành phường trộm cướp mất rồi? Đông Phương hắn không chăm sóc ngươi tử tế hay sao? Đi trộm củi khô? Có bán thứ đó đi cũng không đủ cho ngươi ăn no!] Lan Khánh hất mi tà mị, tiếng nói dụ dỗ ngọt ngào [Nếu nói không ai cần, thì cứ quay lại bên cạnh đại sư huynh đi, sư huynh ít nhất cũng có thể nuôi cho ngươi thành béo phì, xem ngươi bây giờ gầy thành cái dạng gì kìa!]
Dù sao cũng đã bị nhận mặt, Tiểu Xuân thành thật đem khăn kéo xuống, trưng ra bộ dạng cười đùa ỏn ẻn, nói [Bức hoành này là bà con ở Minh thành tặng cho, lần đầu tiên hành nghề kiếm được, sư đệ không nỡ bỏ cho ngươi phá làm củi đốt, cho nên có ý chạy đến lấy về!]
[Thế nhưng sư huynh ngươi tốt xấu cũng là ma giáo giáo chủ, ngươi nói đến là đến nói đi là đi, chuyện này mà truyền ra sư huynh làm sao nhìn mặt người khác đây?] Lan Khánh nói.
[Có, ta có chuẩn bị!] Khóe miệng Tiểu Xuân cong lên, lập tức thu hồi kiếm, từ trong lồng ngực lấy ra thứ gì đó ném nhanh về phía Lan Khánh, hô to một tiếng [Xem ám khí đây!]
Đột nhiên bốn phía khói hồng mờ mịt, sương khói sặc sựa bao phủ, người của Ô y giáo ho sặc sụa chảy nước mắt tới tấp, có người hô lên [Là bột ớt, tất cả cẩn thận!]
Lan Khánh chẳng mảy may cho trò mèo của Tiểu Xuân vào mắt, tiếp lấy cái gọi là ám khí cẩn thận xem xét, phát hiện một dược bình lưu ly màu đen.
Khói mù còn chưa tan hết, Tiểu Xuân đã cao chạy xa bay.
Lan Khánh chỉ nghe thấy tiếng cười sang sảng của sư đệ hắn theo gió ngân vang, tiếng nói mơ hồ truyền đến [Thuốc này sử dụng theo ngày, có thể bảo vệ sư huynh ngươi ba năm không bị chân khí nghịch hành. Một là tạ sư huynh giúp sư đệ bảo quản bức hoành này lâu như vậy, hai tạ sư huynh thả ta đi, ba tạ sư huynh chiếu cố Vân Khuynh những ngày qua, để Vân Khuynh bình yên vô sự…]
Lan Khánh xiết chặt dược bình trong tay, thật lâu không nói lời nào.
Triệu Tiểu Xuân này cứ như vậy thích lo chuyện bao đồng… luyện công quá độ tổn hại thân thể… thì có quan hệ gì với hắn…
Cớ gì phải… cớ gì phải phí tâm vì mình nghiên cứu làm ra thứ thuốc này…
Từ Yến Đãng sơn thẳng xuống, cứ cho là trình anh cao đi, dọc đường đi hầu như không người đuổi tới.
Tiểu Xuân đội cái biển diệu thủ hồi xuân trên đầu, hí hửng chạy xuống núi, sau đó quay ra trà quán dưới chân núi, nhìn thấy một thân bạch y, bóng người nhẹ nhàng như tiên nhân hạ phàm.
[Ai, không phải nói là chờ ở khách điếm sao? Ngươi làm sao lại chạy ra rồi?] Tiểu Xuân ba bước biến thành hai lao đầu tới trước.
[Thế nào lại bẩn như vậy?] Vân Khuynh ra khỏi trà quán, thấy y phục của Tiểu Xuân thành ra chỗ xám chỗ đen, trên đầu còn dính tơ nhện, hai mày liền cau lại.
[Ta chui vào kho củi mà, ngươi hiểu không a, bức hoành này thiếu chút bị đem làm củi đốt, cũng may ta sớm một bước cản được!] Tiểu Xuân đặt bức hoành xuống, cười đến xán lạn chói mắt như ánh dương ngày xuân.
[Không xảy ra chuyện gì?] Vân Khuynh lấy tay áo lau đi gương mặt dính bụi của Tiểu Xuân.
[Không.] Tiểu Xuân tự hào nói to [Ta làm theo giao ước tìm thấy tấm biển lập tức chạy đi, không gặp Liêu Tiễu cô nương, cũng không nhiều lời với đại sư huynh.]
[Vậy tốt, đi thôi!] Vân Khuynh đem tấm gỗ nát bẩn thỉu trong tay Tiểu Xuân ném sang bên, lập tức xuất hiện mấy cái bóng màu trắng bay ra tiếp lấy, sau đó biến mất tăm.
[Bọn họ là giúp ta mang cái đó về Đoan vương phủ hả?] Tiểu Xuân lo lắng hỏi.
[Chẳng lẽ ngươi thích khiêng tấm gỗ mục đó suốt đường đi?]
[Không phải tấm gỗ mục, là dân làng thấy y thuật của ta giỏi, tặng cho ta tấm biển này!] Mới nãy đã giải thích một lần ở Ô y giáo, Tiểu Xuân vẫn không ngại nói thêm lần nữa.
Vân Khuynh liếc mắt một cái, bất quá chỉ là lấy về một khối gỗ nát, trông đã hí hửng thế này!
Kỳ thật Vân Khuynh vốn cũng không muốn cho Tiểu Xuân lên Yến Đãng sơn, người này cứ hễ rời khỏi phạm vi trông coi của hắn lập tức sẽ có chuyện, lần nào như lần nấy. Mà hắn rốt cuộc vẫn không chịu được Tiểu Xuân năn nỉ kỳ kèo, đành phải đề ra ba điều kện:đi nhanh về nhanh, không được đong đưa bất cứ nữ tử nào dù chỉ là liếc mắt, không được nói chuyện với hỗn trướng ở trển. Tiểu Xuân gật đầu đáp ứng xong, hắn mới đem theo mấy hộ vệ tùy thân cùng xuống phía nam. (nó diếm vợ chuyện bình thuốc đen kìa! ‘___’)
Song, hài lòng mãn ý, không trói không buộc, bay bay nhảy nhảy khắp rừng khắp núi, cất tiếng cười to, mới là bộ dạng mà Tiểu Xuân nên có. Nhìn hắn lông mày khóe mắt đều cong lên, tung tăng rạng rỡ hoa tay múa chân nói thiên chỉ địa, Vân Khuynh liền nghĩ, cứ để hắn tùy ý thích hành sự, vẫn là đúng đắn.
Tiểu Xuân nên là như vậy, thoải mái truyện trò, thoải mái cười vang, thi thoảng còn giống như con ong bay tới bay lui hối hả không ngừng, nhưng hễ nghe thấy hắn gọi, liền lập tức quay về bên cạnh.
[Tiểu Xuân.] Vân Khuynh nói.
[Ừ?] Tiểu Xuân quay lại, con mắt sáng ngời dừng ở Vân Khuynh.
[Quay về thôi.]
[Di, về nhanh vậy?]
[Không phải đã cho ngươi lấy đồ về rồi, còn không đi, muốn chạy đằng nào nữa? Tả ý sơn trang? Thiết kiếm môn? Hàm dương? Minh thành? Hay là đi xem thử Thiên hương lâu bị ngươi san thành bình địa giờ đã được dựng lại?] Vân Khuynh tỏ ý không vừa lòng hỏi.
Không trở về? Không trở về thì lại còn muốn chạy đi đâu? Hắn biết tỏng cái kẻ này vừa bước chân ra ngoài thì tâm đã không còn trên người hắn, chỉ biết bay tuốt đến phồn hoa náo nhiệt!
Tiểu Xuân nhìn Vân Khuynh mặt như hàn sương bốc hơi khó chịu, cười to một tiếng nói [Ta rời cốc cũng mấy tháng rồi, định là…]
[Định quay về thần tiên cốc?] Vân Khuynh trừng to mắt nhìn Tiểu Xuân, giọng nói cũng cao lên [Quay về làm cái gì? Chỗ đó có gì tốt? Không phải tre trúc ngập rừng ngập núi cũng là mấy cái dã nhân không biết phải gọi là gì? Ngươi thật sự dám đi, thì đừng có quay về!]
[Ta là muốn mang ngươi về ra mắt sư phụ, cho lão nhân gia nhìn xem.] Tiểu Xuân cười cười nhìn Vân Khuynh.
[Mang ta theo?] Ngữ điệu Vân Khuynh bình tĩnh trở lại.
[Ừ?] Tiểu Xuân gật đầu, nhẹ giọng hỏi [Cùng ta quay về, ngươi nói có được không?]
[……] Vân Khuynh nhìn chăm chăm Tiểu Xuân hồi lâu không nói, thật lâu sau, mới thốt ra một chữ ‘Được’.
[Ta muốn nói với sư phụ, ta định cùng ngươi sống ở Đoan vương phủ, xin sư phụ cho phép.] Tiểu Xuân nắm tay Vân Khuynh, kéo hắn cùng nhau chậm bước trên đường đá cát vàng [Bởi vì Thần tiếc cốc có quy định, là dược nhân thì không thể tùy tiện xuất cốc, sợ là xuất cốc, sẽ gây chuyện lớn!]
Tiểu Xuân cười một cái, lại nói [Bản thân ta chính là ví dụ.]
[Sau này có ta che chở ngươi, ai cũng không thể là hại ngươi.] Nắm tay Vân Khuynh chặt thêm một chút, nắm lại tay Tiểu Xuân.
[Ta biết rồi.] Tiểu Xuân gật đầu, hắn sẽ không nghi ngờ khẳng định của Vân Khuynh.
Lời hứa, một khi đã kinh qua đau thương sinh tử, thì mỗi chữ mỗi câu, đều có thể ghi khắc vào lòng người.
Tiểu Xuân sẽ không quên những gì mà Vân Khuynh đã nói, đời này kiếp này nhớ kỹ, lời từ người mà hắn yêu thương nói ra, muốn cho hắn cả đời này đều vui vui vẻ vẻ.
[Vân Khuynh!] Tiểu Xuân khụt khịt mũi gọi một tiếng.
[Hử?]
[Nhưng nếu sư phụ không chịu cho ta cùng ngươi ra riêng thì làm sao?] Tiểu Xuân buột miệng hỏi.
Sắc mặt Vân Khuynh tối sầm, Ngân sương kiếm trong tay khẽ âm vang.
[……] xem phản ứng của Vân Khuynh, Tiểu Xuân cảm thấy có chút không được, hắn trầm ngâm một lúc lại nói [Kiếm của ngươi đưa ta giữ đi, đừng mang vào cốc.]
Đối với sư phụ thì mỗi tên đồ đệ đều như trân bảo, hiển nhiên không có khả năng phản đối hắn ra ngoài, nhưng còn mấy vị sư huynh kia hắn không dám nói trước.
Huống chi cũng đã nghe ngũ lục sư huynh nói qua, trước đây Vân Khuynh đến Thần tiên cốc tìm người, cứ thể tay lăm le kiếm xông lên, hắn cũng chẳng rõ có hay không đã cùng nhau kết thù chuốc oán.
Cứ tịch thu Ngân sương kiếm trước cho chắc ăn.
Nói thế nào cũng là mang dâu con về gặp cha mẹ chồng, chẳng may nàng dâu cầm kiếm chém người, vậy vô cùng vô cùng là vô lối!
[Không đưa!] Vân Khuynh hừ một tiếng.
[Ai…] đúng là có chút khó khăn.
Trời chiều tây hạ chiếu xuống hai người, đường cong trên gương mặt nhu hòa tỏa hào quang êm dịu.
Tiểu Xuân nắm tay Vân Khuynh cùng đi, bóng người trên đất càng lúc càng dài, cùng Vân Khuynh nói xấu nói tốt hồi lâu, Vân Khuynh mới chịu giao ra kiếm trong tay, chiều ý Tiểu Xuân.
Tiểu Xuân cao hứng, thế nhưng thân thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, trước đó lại tốn đi không ít hơi sức trên Ô y giáo, giải quyết ổn thỏa xong cũng đã cảm thấy mệt đừ, hắn vì thế lấy tay vòng qua eo lưng Vân Khuynh, cả người dựa dẫm.
Vân Khuynh sớm quen bộ dạng này của hắn, cũng không ngại trên người Tiểu Xuân đem về toàn bụi bặm tơ nhện từ Ô y giáo, tự nhiên đưa một tay đỡ Tiểu Xuân, gánh giúp hắn một phần trọng lượng.
Sau đó Vân Khuynh vẫy tay gọi, từ xa một chiếc xe ngựa màu trắng đóng dấu bản quyền lướt nhanh về phía bọn họ.
Ngồi lên xe, Vân Khuynh giúp Tiểu Xuân uống thuốc, đè hắn dựa lên đùi mình không cho loạn động, Tiểu Xuân thở ra một tiếng đầy thỏa mãn, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Cát vàng dằng dặc đường lắc lư, hai người lẳng lặng dựa vào nhau, im lặng không nói, cũng là yên ả điềm nhiên.
Giang hồ lãng đãng hành, hồi thủ tẫn nê nính;
Thiểu niên tiêu sái mãn thành vũ, ân oán phân nhiễu bất phục kí.
Anh hùng khí kiền vân, ngạo cốt bỉ thiên cao;
Ngưỡng thiên đắc ý đại thanh tiếu, ái hận ẩm quá tiện vong liễu.
Thiên thương thương, thủy thao thao, chích ái khán, nhĩ đích tiếu;
Xuân phong xuy, tà dương chiếu, chích kí đắc, nhĩ đích hảo.
Hoàn