Lãng Đãng Giang Hồ Chi Dược Sư (Triệu Tiểu Xuân Lịch Hiểm Ký)

Quyển 1 - Chương 4

Gió thu ào ào cuồng loạn mà thổi, thanh niên trên đài đứng ngạo nghễ, đột ngột phẩy tay theo gió, cẩm bào màu đen thâm trầm quỷ dị như giông tố trước bầu trời đêm.

Thanh niên cười nhẹ, âm thanh trầm thấp [Ta còn tưởng võ lâm chính phái các ngươi sẽ xuất hiện nhân vật thế nào để đối kháng lại Ô y ma giáo, vậy mà ở dưới đài nhìn lâu như vậy, chỉ thấy một lũ phế vật vô dụng!]

Tiểu Xuân thở dài, hắn cũng tưởng rằng cái kẻ “tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả” đại gian đại ác tà giáo giáo chủ này phải ba đầu sáu tay ghê gớm thế nào, ai ngờ đứng trên sân khấu ấy lại chỉ có một cái mũi, một cái miệng, cộng thêm hai con mắt.

Không khỏi nảy sinh thất vọng.

Hắc y thanh niên nói xong, cũng là lúc độc vừa rồi nương theo gió bây giờ phát huy tác dụng, nhất thời dưới đài vang lên âm thanh của một đống binh khí cùng rơi xuống đất, cùng với tiếng máu thổ ra, tiếng người ngã xuống, bên hồ trở thành một đống hỗn loạn.


[Ô y giáo độc thủ trích tiên – Lan Khánh!] Tư Đồ vừa nôn máu, vừa nói to [Mọi người cẩn thận!]

[Trúng độc hết cả rồi còn cẩn thận cái quái gì hả!] Tiểu Xuân lầm bầm. Thằng cha Tư Đồ Vô Nhai này rõ thật là khoái vuốt đuôi ngựa.

Trong đình lão tẩu Hàn Trai công lực cao thâm hơn, chỉ là mặt trắng bệch môi thâm đen, đang nhắm mắt không nhúc nhích, Tiểu Xuân cũng biết ông ta đang điều tức.

Từ lúc hắt hơi, Tiểu Xuân đã đoán ra có người đứng trên đầu gió mà hạ độc phấn, loại này hắn đã từng thấy qua, cho nên len lén lấy linh đan đưa cho lão tẩu [Thứ tốt, tiền bối dùng đi, coi như vãn bối đáp lễ chén trà lúc nãy!]

Không phải lúc đùa giỡn, Tiểu Xuân thu hồi lại lối nói cà chớn, không gọi là lão nhân gia mà gọi trực tiếp là tiền bối.

Hàn Trai nuốt vào, tuy là chân khí vẫn còn đình trệ vô lực, nhưng đau nhức đã qua, nở nụ cười cảm kích với tiểu Xuân, hắn cũng cười đáp lại.

[Tư Đồ đại trang chủ, ngươi bảo bây giờ phải làm thế nào?] Tiểu Xuân quay sang Tư Đồ [Những kẻ dùng độc mười người thì hết chín thằng điên, ta xem Lan Khánh đó tuy không điên, nhưng cũng không còn giống người thường rồi. Các người lần này mở anh hùng đại hội là muốn diệt trừ tận gốc hang ổ nhà người ta, họ làm sao cho qua được hả?] lại nhìn võ lâm nhân sĩ nằm im không động đậy mà than thở [Lần này không biết sẽ chết bao nhiêu người đây, thật sự là tạo nghiệt mà…]

Tư Đồ lại nôn ra máu.

Thổ huyết là không chết, Tiểu Xuân hiểu rõ độc tính, thời gian giải độc cũng còn đến nửa nén hương, bất quá ở đây chí ít cũng cả trăm người, cứ giúp từng người trục độc giải độc có mà lao lực chết.

Tiểu Xuân chạy đến bên lò hương cửu long tranh châu, đổ toàn bộ linh đan vào.

[Hôm đó ngộ thương thiếu hiệp là do tại hạ không đúng, Tư Đồ Vô Nhai có lỗi với Triệu thiếu hiệp! Hôm nay chúng nhân lâm đại họa, mong thiếu hiệp xuất thủ tương trợ, giúp võ lâm qua được kiếp nạn này!] Tư Đồ mặc dù hận tới thấu xương, nhưng thấy Tiểu Xuân giữa bao người trúng độc mà vẫn tỉnh rụi, cho rằng tên tiểu quỷ này nhất định có cách giải độc.

Hôm nay mọi người vì Lan Khánh sinh tử nhất tuyết, sự tình lại phát sinh ngay tại Lục liễu sơn trang, Tư Đồ không cam tâm, vì danh dự của Lục liễu sơn trang cùng với sinh mệnh của quần hùng, chì còn cách cúi đầu khuất phục Tiểu Xuân.

[Vậy nếu ta muốn ngươi đem Liêu tiễu cô nương ra trao đổi, ngươi có chịu không?] Tiểu Xuân ra vẻ lưu manh trêu chọc.

[Ngươi!] Tư Đồ nổi giận, lại hộc máu.

[Ai ai ai, nói chơi thôi! Ta chỉ muốn biết ngươi với Liêu Tiễu cô nương có thật lòng hay không mà!] không nghĩ Tư Đồ tức khắc lại giận đến hộc máu như vậy, Tiểu Xuân vội vàng nói.

[Liêu Tiễu cô nương cùng ta từ thưở nhỏ thanh mai trúc mã, chỉ vì gia cảnh mới phải vào thanh lâu, ta đối với nàng đương nhiên là thật lòng, Triệu thiếu hiệp không cần bận tâm!] Tư Đồ nói xong, hai mắt nhìn Tiểu Xuân đầy nộ khí (mình muốn đổi thành mắt hình viên đạn ghê >”